con-mat-ao-thi

Niếp Trùng nhìn thấy Mộc Cao Kỳ đi xuống, tâm tình cực kỳ phức tạp.

Lúc trước hắn còn mở miệng châm chọc Mộc Cao Kỳ, nói hắn vòng thứ hai đã đánh cực khổ như vậy, còn không bằng cho Nhung Tử Phong tới.

.

.

Hiện tại nhìn thấy biểu hiện của người ta, khuôn mặt Niếp Trùng bỏng rát, bỗng nhiên có cảm giác muốn tìm khe hở dưới đất chui vào.

Chính là loại cảm giác như vậy.

Trận chiến này hắn chỉ xem được phần sau, nói không dễ nghe một chút, nếu như đổi lại là Niếp Trùng hắn chống lại Vương Kình, nếu ngay từ đầu không thể áp chế Vương Kình để cho Vương Kình dùng tuyệt chiêu của mình, coi như là Niếp Trùng hắn muốn thắng Vương Kình cũng chỉ có tỷ lệ năm năm mà thôi.

Muốn hắn thắng Vương Kình nhẹ nhàng như Mộc Cao Kỳ này, một cước đạp bay đối thủ, đây là chuyện căn bản khongo có khả năng.

Mộc sư đệ, trước đó là ta nhìn nhầm, cho nên ta xin lỗi đệ.

Niếp Trùng tuy rằng là người kiên gạo, thế nhưng nhìn thấy ngay cả Thẩm Thanh Hồng cũng phải khách khí với Mộc Cao Kỳ như vậy, hắn cũng biết bản thân mình không có tư cách gì sĩ diện mà không tới xin lỗi.

Bởi vậy hắn mới mở miệng xin lỗi, tự kiếm bậc thang cho mình.

Giang Trầη cũng không để ý, hắn với Niếp Trùng không có giao tình, đối với lời nói của Niếp Trùng hắn cũng không có để ý trong lòng mà mỉm cười gật đầu một cái, nói: KHông có việc gì.

Lăng Bích Nhi đứng ở phía sau, sau khi khổ chiến, vẻ mặt nàng có chút uể oải.

Cũng may ba vòng đã qua, thời gian trong ngày hiển nhiên cũng không còn nhiều lắm.

Những vòng tiếp theo của võ đấu ngày mai mới tiến tục tiến hành.

Sư đệ, chúc mừng tấn cấp.

Lăng Bích Nhi nhìn Giang Trầη gật đầu nói.

Giang Trầη mỉm cười: Sư tỷ, xem ra trận chiến này thu hoạch của sư tỷ không nhỏ nha, dường như đã nắm bắt được một chút linh cảm đột phá Thánh Cảnh a.

Lăng Bích Nhi kinh ngạc cực kỳ, nói: Ngươi nhìn ra được?Thần thức của Giang Trầη cường đại cỡ nào, tự nhiên hắn nhìn ra một chút biến hóa của Lăng Bích Nhi.

Kỳ thật dùng thiên phú của Lăng Bích Nhi cũng không kém Thẩm Thanh Hồng là bao, thậm chí còn hơn một chút.

Chỉ là mấy năm này nàng bởi vì chuyện của phụ thân, đối với đan đạo vô cùng chuyên tâm, do đó có chút ảnh hưởng tới phương diện võ đạo.

Nếu không mà nói, bằng vào thiên phú võ đạo của nàng, vốn có hy vọng đột phá Thánh Cảnh hơn hai năm trước.

Hiện tại bệnh tình của phụ thân nàng đã được chữa khỏi, tâm bệnh của nàng cũng được loại trừ triệt để, tâm tình trở nên trong sáng, khúc mắc được cởi bỏ.

Cảm ngộ võ đạo tự nhiên cũng không ngừng đề thăng.

Trận chiến trong vòng thứ ba này, sau khi khổ chiến một hồi, nàng nhận được thu hoạch cực lớn.

Cảm ngộ võ đạo tích lũy nhiều năm, rất có xu thế phun trào giống như núi lửa.

Vô số linh cảm võ đạo ùn ùn kéo tới.

Tuy rằng nàng không có cách nào xác nhận được đây có phải là dấu hiệu đột phá Thánh Cảnh hay không, thế nhưng ít nhất có thể nói rõ, áp lực võ đạo thời gian dài như vậy khiến cho cảm ngộ võ đạo của nàng đã tích tụ tới mức không thể không bộc phát.

Trải qua Giang Trầη chỉ điểm một câu, Lăng Bích Nhi càng thêm xác định, bản thân nàng thực sự đã có hy vọng đột phá Thánh Cảnh.

Chậm thì năm ba tháng, nhanh thì năm ba ngày cũng có khả năng.

Nghe thấy Giang Trầη nói vậy, Đan Trì cung chủ và Liên Thành trưởng lão cũng nhìn qua, bọn họ vừa rồi chăm chú nhìn vào lôi đài của Giang Trầη cho nên không có chú ý tới Lăng Bích Nhi.

Giờ phút này cẩn thận đánh giá Lăng Bích Nhi, hai người mới phát hiện ra nguyên cảnh khí hải của Lăng Bích Nhi vô cùng sinh động.

Từ bên trong lẫn bên ngoài cơ thể đều có dấu hiệu đột phá vô cùng rõ ràng.

Tốt, không thể tưởng tượng được Đan Kiền Cung ta lại sắp có một thiên tài Thánh Cảnh.

Thật đáng chúc mừng.

Đan Trì cung chủ thoải mái cười to.

Hắn lại dùng ánh mắt có thâm ý nhìn qua Giang Trầη, Đan Trì cung chủ không thể không thừa nhận, từ khi Giang Trầη xuất hiện, đám người trẻ tuổi của Đan Kiền Cung bị kích thích vô cùng lớn, tiến bước thần tốc.

hiển nhiên loại người có đại khí vận như Giang Trầη này mỗi một lời nói, hành động của hắn đều ảnh hưởng tới đám thiên tài trẻ tuổi.

Thiên tài có rất nhiều loại, có một ít thiên tài, bản thân cường đại, thế nhưng cuối cùng chỉ là một con sói cô độc.

Mà có một ít thiên tài lại có đại khí vận, chung quy có thể thông qua đủ loại con đường, mang tới phúc vận cho tông môn của mình.

Ví dụ như Giang Trầη vậy.

Giang Trầη mới tiến vào Đan Kiền Cung được ba bốn năm, thế nhưng lại mang tới biến hóa kinh người cho Đan Kiền Cung.

Trẻ tuổi thì Thẩm Thanh Hồng bừng tỉnh đại ngộ, hiển nhiên là chịu ảnh hưởng của Giang Trầη.

Tâm bệnh của Lăng Bích Nhi được giải, cũng là do được Giang Trầη chữa trị.

Thiên phú Mộc Cao Kỳ được phát hiện ra, thực lực tăng mạnh, càng không thể bỏ qua công lao của Mộc Cao Kfy.

Về phần những người khác, mặc dù không chịu ảnh hưởng chính diện từ Giang Trầη, thế nhưng Giang Trầη lại rót vào một loại khí chất mới cho Đan Hà cốc, đây là thứ mà những thiên tài của Đan Kiền Cung trước kia không làm được.

Mà tài nguyên Giang Trầη mang tới cho tông môn, mang tới phúc vận cho tông môn không ngừng.

Linh dược Thiên cấp, linh dược Địa cấp, còn có nhiều Thánh Anh thảo và đan phương Vạn Thọ đan.

Cẩn thận nghĩ lại, quả thực là nhiều vô só kể.

Dùng trí tuệ của Đan Trì cung chủ, tự nhiên hắn biết rõ đây là phúc duyên Giang Trầη mang tới cho Đan Kiền Cung.

Đêm đó, tất cả các tông môn đóng quân ngay tại chỗ, xây dựng chỗ ở tạm thời ở chung quanh lôi đài.

Tu sĩ võ đạo, ban đêm cũng không nhất định cần phải ngủ, chỉ là không tiện chém giết trong đêm mà thôi.

Mà ban đêm vạn vật ngủ say, đối với võ giả mà nói ban đêm là lúc bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức, đây là chuyện tất yếu.

Chỉ là luận võ trong đại điển ba mươi năm một lần này là việc trọng đại, đại đa số đám người trẻ tuổi đều khó có thể tĩnh tâm ng hĩ ngơi.

Nhất là những người đã bị đào thải kia thì túm năm tụm ba lại một chỗ, đàm luận tới những chuyện lạ trong đại điện.

Ba vòng chiến đấu, hai vòng trước thường thường sẽ không có gì lạ, thế nhưng vòng thứ ba lại có không ít lôi đài đặc sắc.

Đương nhiên muốn nói tới cuộc chiến tiêu điểm, đặc sắc nhất tuyệt đối không phải là cuộc chiến mà những thiên tài Thánh Cảnh kia tham dự, bởi vì những cuộc chiến kia đều là đơn phương nghiền nát, độ đặc sắc có hạn.

Muốn nói tới đặc sắc thì phải nói tới cuộc chiến giữa người của Đan Kiền Cung và Thánh Kiếm cung, cuộc chiến của đệ tử đôi oan gia này.

Vương Kình cường đại, lớn lối đấu với Mộc Cao Kỳ trung thực, ít xuất hiện.

Trước khi hai người này chiến đấu, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng là đơn phương nghiền nát, thế nhưng kết quả cuộc chiến lại vượt quá dự đoán của tất cả mọi người.

Mộc Cao Kỳ không ngờ lại dùng biểu hiện giống như yêu nghiệt, tập kích Vương Kình.

Trận chiến này tuyệt đối là một trận chiến kinh điển.

Đủ để ghi khắc vào trong lịch sử của Vạn Tượng đại điển, cho nên cả ngày lẫn đêm, số người bàn luận về trận chiến này nhiều nhất.

Về phần các loại suy đoán về Mộc Cao Kỳ càng thêm xôn xao, thậm chí có không ít người hoài nghi, Mộc Cao Kỳ này giả heo ăn thịt hổ, tu vi thực tế rất có thể đã đột phá Thánh Cảnh.

Trừ trận chiến của Mộc Cao Kỳ và Vương Kình ra, trận chiến của Lăng Bích Nhi với thiên tài của Tiêu Dao tông, bởi vì thực lực ngang nhau cho nên cũng kinh điển không kém.

Cuối cùng Lăng Bích Nhi khổ chiến thắng lợi, còn có lời đồn nàng đốn ngộ trong chiến đấu, có dấu hiệu đột phá Thánh Cảnh, chuyện này tự nhiên cũng trở thành tiêu điểm nghị luận của tất cả mọi người.

Trong đêm tối, chung quanh lôi đài mười dặm tối đen.

Một bóng đen ở trên bầu trời đêm giống như u linh nhanh như chớp phóng vào trong một cánh rừng rậm.

Ngụy tôn sứ, đại quân Minh Dương phủ đã được điều động, trong ba ngày có thể nhập cảnh.

Tốt.

Trong bóng tối, một đạo thanh âm lạnh nhạt trầm thấp truyền ra: Vậy tình huống trong Xích Đỉnh trung vực thế nào rồi? Căn cứ vào hồi báo của thám tử trong Xích Đỉnh trung vực của chúng ta nói.

Tông môn tứ phẩm của Xích Đỉnh trung vực đã bắt đầu được điều động, ướng chừng trong vòng ba tới năm ngày là có thể tới đây.

Lần này cơ hồ tất cả tông môn Tứ phẩm trong Xích Đỉnh trung vực được điều động, dường như đẫ đực bố trí từ trước phân tán ra các nơi.

Xem ra bọn họ hẳn định triệt để phá hủy các tông trong Vạn Tượng cương vực.

Trong bóng tối, tin tức mà tên thám tử này mang tới cực kỳ chính xác, tỉ mỉ.

Ngụy tôn sứ này tự nhiên chính là Ngụy Tử Khoa trước đó ở Tam Tinh tông.

Tào Tấn đi theo hắn lần trước dẫn đầu rời khỏi Vạn Tượng Cương Vực, trở lại Cửu Dương Thiên Tông, lại tụ tập cùng với Ngô Hằng và Thì Trinh, ba người này xâm nhập vào Huyễn Ba sơn, kết quả vẫn lạc trong Huyễn Ba sơn.

Ngụy Tử Khoa lại không có rời khỏi Vạn Tượng Cương Vực, hắn luôn ở trong Vạn Tượng Cương Vực âm thầm sắp xếp, chờ đợi Vạn Tượng đại điển này diễn ra.

Cái gọi là ngọc tỷ truyền quốc và long ấn trấn quốc từ đầu tới đuôi đều chính là tin đồn do Ngụy Tử Khoa tạo ra.

Hai loại đồ vật này xuất hiện kích thích dã tâm của tất cả các tông môn trong Vạn Tượng Cương Vực, cũng kích thích Xích Đỉnh trung vực.

Khiến cho Xích Đỉnh trung vực lại có lý do lần nữa xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực.

Mà hắn bố trí tất cả chuyện này chỉ đơn giản là muốn tím được một cơ hội để Cửu Dương Thiên Tông tiến vào trong Vạn Tượng Cương Vực và thôi.

Đợi sau khi Xích Đỉnh trung vực động thủ, xảy ra va chạm kích liệt với tất cả các tông môn trong Vạn Tượng Cương Vực, đợi đến khi bọn chúng chém giết túi bụi, lưỡng bại câu thương.

Khi đó Cửu Dương Thiên Tông mạnh mẽ xuất hiện, lấy lý do hòa giải, đến lúc đó có thể đạt được mục đích của mình.

Cửu Dương Thiên Tông bố trí nhiều năm trong Vạn Tượng Cương Vực như vậy, lại bồi dưỡng Tam Tinh tông, đương nhiên cũng âm thầm bồi dưỡng một ít thế lực khác.

Thậm chí trong tất cả các tông môn tứ phẩm của Vạn Tượng Cương Vực, bọn họ đều bố trí một ít tai mắt vào bên trong.

Chỉ là những tai mắt này che dấu rất sâu, không tới thời khắc mấu chốt thì không thể vận dụng.

Mà những tai mắt này tự nhiên đều là những khôi lỗi điều khiển Vạn Tượng Cương Vực trong tương lai của Cửu Dương Thiên Tông.

Vì tất cả những chuyện này, bố cục của Cửu Dương Thiên Tông không biết đã diễn ra bao nhiêu năm tháng.

Khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu rọi mặt đất, Giang Trầη cũng từ từ mở mắt ra.

Một ngày mới lại tới.

Một đêm nghỉ ngơi và hồi phục khiến cho tinh lực của đám thiên tài trẻ tuổi lại khôi phục tới di dnrh phong, đối với luận võ vòng tiếp theo lại tràn ngập chờ mong.

Những thiên tài còn lại hiện tại trên cơ bản có thể xác định đã lọt vào trong Vạn Tượng Tiềm LOng bảng.

Chỉ là thiên tài tranh giành, cho dù là thứ tự thì bọn họ cũng phải tranh giành tới cuối cùng.

Tất cả mọi người thấy thế nào?Đan Trì cung chủ đi tới, nhìn mấy người trẻ tuổi của Đan Kiền Cung rồi cười hỏi.

Bái kiến cung chủ.

Mấy người trẻ tuổi nhao nhao đáp lễ.

Đan Trì cung chủ khoát tay nói: Không cần đa lễ, chiến đấu ngày hôm nay sẽ càng thêm kịch liệt.

Hôm nay cũng tiến hành ba vòng đấu.

Sau ba vòng sẽ chia thành bốn đội.

Người bị đào thải trong vòng thứ nhất được liệt vào đội thứ tư.

Người bị đào thảo trong vòng thứ hai bị liệt vào đội thứ ba.

Người liệt vào đội thứ hai là người bị đào thải trong vòng thứ ba.

Người thắng được liệt vào đội đầu tiên.

Quy tắc có lẽ các ngươi đều biết rõ rồi đúng không?Tất cả mọi người nhanh chóng gật đầu.

Hai người Thanh Hồng và Mặc Bạch, các ngươi là hạt giống nhất đẳng, vòng đầu tiên trong ba vòng hôm nay, thiên tài Thánh Cảnh không cần phải ra tay giống như hôm qua.

Trên cơ bản, trải qua những vòng đấu ngày hôm nay, người tiến vào đội thứ nhất đại bộ phận đều là thiên tài Thánh Cảnh.

Quy tắc này tất cả mọi người hiểu rõ, nói trắng ra là bảo vệ thiên tài Thánh Cảnh.

Bảo hộ thiên tài đỉnh cấp, cam đoan bọn họ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn quá sớm.

Nhưng mà danh ngạch đội thứ nhất có mười sáu người.

Mà thiên tài trẻ tuổi đạt tới Thánh Cảnh trong Vạn Tượng Cương Vực hiện tại chỉ có mười ba.

Cũng tương đương với việc chính là trong đội thứ nhất còn có ba danh ngạch sẽ rơi vào tay những thiên tài không phải là Thánh Cảnh.

Mấy người các ngươi đều có hy vọng.

Vốn danh ngạch ở trong đội thứ nhất, ngoài Thánh Cảnh ra sẽ không còn có ai khác.

Nhưng mà bởi vì Tam Tinh tông phản bội, lần này Vạn Tượng đại điển thiếu đi một phần cạnh tranh, khiến cho xuất hiện một ít danh ngạch mà trước nay chưa từng có.

Đan Trì cung chủ cười cười: Mọi người nỗ lực hết sức, mặc kệ thứ tự ra sao, chỉ cần dùng hết sức lực của mình, bổn tọa sẽ không trách móc nặng nề cái gì cả.

Đan Trì cung chủ rất là sảng khoái, cũng biết không nên gây bất kỳ áp lực.

Tầm mắt hiện tại của hắn rất xa, biết rằng thành tích trong luận võ đại điện tuy rằng tốt, thế nhưng cho dù không có lấy được thành tích tốt thì hắn cũng sẽ không vì thế mà trách cứ môn nhân đệ tử cái gì.

Dù sao thế cục hiện tại của Vạn Tượng Cương Vực tràn ngập nguy cơ.

Từ đại cục xem ra, thành bại, được mất nhất thời đã không còn quan trọng gì nữa.

Đương nhiên nếu những thiên tài trẻ tuổi này phát huy thực lực hơn xa bình thường, thành tích nghịch thiên, tự nhiên cũng tốt.

Chỉ là Đan Trì cung chủ với tư cách là tông chủ một tông, các thiên tài trước mắt có bao nhiêu phân lượng tự nhiên hắn biết rõ ràng.

Nói thật, trừ Lăng Bích Nhi sắp đột phá Thánh Cảnh khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn ra.

Thẩm Thanh Hồng cũng tốt, Niếp Trùng cũng tốt, hắn cũng biết bọn chúng có bao nhiêu tiềm lực.

Ngược lại Quân Mặc Bạch, Đan Trì cung chủ cảm thấy kẻ này so với Thẩm Thanh Hồng còn khiến cho người ta cảm thấy thâm thúy, khó nắm bắt hơn nhiều.

Đương nhiên, nếu nói biến số duy nhất mà Đan Kiền Cung có được hiện tại chính là Giang Trầη.

Nếu như nói Đan Trì cung chủ tới luận võ Vạn Tượng đại điển này mong chờ điều gì nhất thì chính là Giang Trầη.

Đan Trì cung chủ cũng hiểu rõ, người có thể bỗng nhiên nổi tiếng, tỏa quang mang vạn trượng trong Vạn Tượng đại điển lần này cũng chỉ có một mình Giang Trầη.

Giang Trầη là thiên tài nghịch thiên, điểm này Đan Trì cung chủ hiểu rất rõ.

Chỉ là tiềm lực võ đạo của Giang Trầη mạnh tới bao nhiêu, Đan Trì cung chủ cũng muốn thông qua luận võ trong đại điển này mà biết rõ hơn một ít.

Trận đấu ngày hôm qua Giang Trầη cũng không để cho hắn thất vọng.

Nhưng mà hai trận chiến ngày hôm qua, Giang Trầη thâm tàng bất lộ, căn bản không dùng bất kỳ con át chủ bài nào, chuyện này khiến cho Đan Trì cung chủ căn bản không thể nào đánh giá được tiềm lực võ đạo của Giang Trầη.

Nhìn đám người trẻ tuổi Đan Kiền Cung tinh thần phấn chấn đi tới gần lôi đài, Đan Trì cung chủ đột nhiên có cảm giác giống như hắn trở lại lúc trẻ, trở lại thời điểm khi hắn tham gia luận võ trong đại điển.

Lần luận võ trong đại điển kia, Đan Trì hắn dùng xu thế hắc mã, tỏa sáng, cuối cùng cướp lấy danh hiệu quán quân trong Vạn Tượng đại điển, tiến vào trong Vạn Tượng cực cảnh ngộ đạo.

Lần tiến vào trong Vạn Tượng cực cảnh ngộ đạo kia, thu hoạch tuy rằng không ít, thế nhưng hắn cảm giác, cảm thấy sự ảo diệu của Vạn Tượng cực cảnh có lẽ không chỉ có như vậy.

Chỉ là thời gian quá ngắn, mà cơ duyên của hắn cũng không đủ, lại không có số mệnh nghịch thiên kia.

Về sau còn có hai lần Vạn Tượng đại điển nữa, thế nhưng trong Đan Kiền Cung không xuất hiện loại yêu nghiệt giống như Đan Trì.

Luận võ trong đại điển này nếu như trong Đan Kiền Cung xuất hiện hắc mã mà nói, tuyệt đối không phải là Thẩm Thanh Hồng mà chính là Giang Trầη.

Những trận đấu ngày hôm sau khác với những trận đấu ngày hôm trước đó.

Ngày đầu tiên, thực lực cao thấp không đều, giữa cường giả và kẻ yếu, thực lực chênh lệch quá lớn.

Những trận đấu ngày hôm nay, chênh lệch giữa các tuyển thủ rõ ràng càng nhỏ hơn.

Trừ thiên tài Thánh Cảnh vượt lên trên trước ra, giữa những tuyển thủ khác đã không còn tồn tại ưu thế tuyệt đối nào nữa.

Chư vị, những người này hôm nay đứng trên võ đại này đều là tương lai của Vạn Tượng Cương Vực chúng ta.

Vạn Tượng Tiềm Long bảng cũng có tên của các ngươi.

Hôm nay có ba vòng đấu, sau vòng tranh tài đầu tiên, năm mươi người thắng trực tiếp tiến vào vòng tiếp theo.

Giữa năm mươi người thua chúng ta sẽ chọn ra mười bốn người lần lượt bổ sung vào danh sách.

Chọn đủ sáu mươi bốn ngươi, phân thành hai cặp quyết đấu, từng cặp từng cặp đối chiến, cứ tiếp tục đối chiến, mãi tới khi lựa chọn ra thứ tự cuối cùng trong luận võ.

Tổng cộng một trăm người, năm mươi người thắng vòng thứ nhất hiển nhiên không cần tiến hành đấu võ chọn lựa, mười bốn mười được lựa chọn thêm sau đó phải tiếp tục luận võ, kiếm đủ cho sáu mươi bốn người.

Bởi vì như vậy, vòng quyết đấu thứ hai, từ sáu mươi tư ngươi chọn ra ba mươi hai người.

Ba mươi hai người chọn ra mười sáu, mười sáu người chọn ra tám, tám chọn ra bốn.

Bốn chọn ra hai, sau đó tìm ra quán quân.

Như vậy cũng làm cho luận võ thuận tiện, suôn sẻ hơn.

Nhất định các ngươi có chút nghi hoặc, mười bốn danh ngạch được chọn lựa kia phân phối ra sao đúng không? Kỳ thực rất đơn giản, chúng ta sẽ dùng tu vi, cảnh giới cao thấp trong năm mươi người thua đầu tiên để tiến hành chọn lựa.

Nếu như cùng cảnh giới, vậy thì sẽ dựa vào đối thủ mà bọn họ gặp phải để định đoạt.

Ví dụ như cùng là Nguyên Cảnh bát trọng, ai gặp đối thủ mạnh hơn ở vòng thứ nhất thì chúng ta sẽ lựa chọn kẻ đó.

Kế đó sẽ dùng quy tắc như vậy để chọn ra những người còn lại.

Khi nào đủ mười bốn người thì mới thôi.

Những danh ngạch bổ sung vào sau không thể nghi ngờ chính là một liều thuốc trợ tim, khiến cho sự nặng nề trong lòng mọi người biến mất.

Hiển nhiên, tất cả mọi người có chút bận tâm, nếu như vận khí của bản thân không tốt, ngay vòng thứ nhất đã gặp thiên tài Thánh Cảnh mà nói, sẽ trực tiếp bị loại bỏ.

Như vậy sẽ không công bằng.

Nhưng mà có danh sách dự bị này, cho dù vận khí có không tốt mà gặp được thiên tài Thánh Cảnh, chỉ cần thực lực của bản thân đủ mạnh, vẫn có hy vọng tiến vào danh sách mười bốn người bổ sung kia.

Trên phương diện nhất định nào đó cũng có thể làm giảm trình độ không công bằng cho những người có thực lực mạnh mẽ mà vận khí đen đủi gặp thiên tài Thánh Cảnh.

Danh sách bổ sung này cũng có chút hợp lý.

Tuy rằng Giang Trầη không sợ gặp phải thiên tài Thánh Cảnh, nhưng nếu như cường giả Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh phong như Lăng Bích Nhi gặp phải thiên tài Thánh Cảnh ngay vòng thứ nhất mà nói, như vậy có chút không công bằng.

Dù sau những trận đấu ngày hôm nay ra, trừ thiên tài Thánh Cảnh sẽ không phải gặp nhau ra, không có bất kỳ nguyên tắc nào khác.

Cũng có thể nói là, coi như là Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh phong lúc rút thăm cũng không có bất kỳ bảo hộ nào, cũng có khả năng gặp phải thiên tài Thánh Cảnh.

Dùng thực lực của Lăng Bích Nhi, so với thiên tài Thánh Cảnh vẫn có chút chênh lệch.

Dù sao cửa ải lớn như Thánh Cảnh này vẫn có khoảng cách quá lớn.

Trên Thánh Cảnh, có thể nói là chính thức được xếp vào cấp độ thượng đẳng trong võ đạo.

Mà dưới Thánh Cảnh cũng chỉ có thể xem như cấp bậc trụ cột mà thôi.

Tốt, hiện tại bắt đầu rút thăm.

Lúc rút thăm, trừ những thiên tài Thánh Cảnh vững vàng như núi ra, những võ giả khác, đại đa số đều có tâm tình vô cùng ngưng trọng.

Mặc dù có danh ngạch dự bị, thế nhưng ai cũng không muốn mình nằm trong danh sách dự bị đó.

Dù sao loại phương thức tấn cấp này không quá tốt đẹp gì.

Hơn nữa vạn nhất đám thiên tài Thánh Cảnh kia dở chứng, thực sự đả thương tới bản thân mình, vậy thì cho dù có bằng vào danh sách dự bị tiến vào vòng tiếp theo, khi đó trên người có thương thế thì đánh thế nào được?Cho nên nếu như không đụng phải thiên tài Thánh Cảnh là tốt nhất.

Giang Trầη thì vô cùng bình tĩnh, cho dù gặp phải đệ nhất thiên tài Hạng Tần của Đại Thánh đường hắn cũng có biện pháp ứng phó.

Bất quá chỉ phí chút sức lực mà thôi.

Mộc Cao Kỳ của Thánh Kiếm cung đấu với Thánh Lang nhất tộc Lợi Tân của Đại Thánh đường.

Lợi Tân, thiên tài thứ ba trong Thánh Lang nhất tộc, Nguyên Cảnh cửu trọng, thực lực trong danh sách một trăm người này ít nhất cũng là tồn tại xếp hạng trước bốn mươi.

Hiển nhiên đối thủ này so với Vương Kình khi trước còn cường đại hơn không ít.

Kim Phong của Thánh Kiếm cung đấu với Niếp trùng của Đan Kiền Cung.

Nghe tuyên bố, sắc mặt Niếp Trùng thoáng cái biến đổi.

Kim Phong là thiên tài số hai Thánh Kiếm cung, thực lực gần với Uông Hàn, cũng là thiên tài Thánh Cảnh, ở đan đấu Huyễn Ba sơn trước đó đã tiến vào Thánh Cảnh.

Thời gian hắn tiến vào Thánh Cảnh so với Thẩm Thanh Hồng thậm chí còn sớm hơn.

Gặp một đối thủ như vậy, thân là Niếp Trùng, tứ đại thiên vương trong đám người trẻ tuổi của Đan Kiền Cung, tự nhiên hắn phiền muộn vô cùng.

So với hắn, vòng trước vận khí của Lăng Bích Nhi bình thường, thế nhưng vận khí lần này không tệ, không ngờ lại rút thăm được một thiên tài Nguyên Cảnh bát trọng của một tông môn ngũ phẩm.

Vòng này đối với Lăng Bích Nhi mà nói, chính là một cơ hội khó mà có được.

Thiên tài Nguyên Cảnh bát trọng của tông môn ngũ phẩm, trên cơ bản không có khả năng chống lại thiên tài Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh phong của tông môn tứ phẩm.

HUống chi, Lăng Bích Nhi lại ở trong trạng thái sắp đột phá Thánh Cảnh, dưới loại trạng thái này mà lại gặp đối thủ như vậy, đối với Lăng Bích Nhi mà nói, chính là một trợ lực vô cùng lớn với nàng.

Dưới tình huống này, Lăng Bích Nhi có thể thoái mái, nhẹ nhõm phát huy ra thực lực cường đại hơn nhiều.

Mà hai người Thẩm Thanh Hồng và Quân Mặc Bạch đều là thiên tài Thánh Cảnh, mỗi một trận chiến hiện tại của bọn họ đều ở trong trạng thái được bảo hộ, căn bản không có khả năng ra tay với người có tu vi đồng cấp.

Về phần đối thủ dưới Thánh Cảnh, mặc kệ là rút thăm được ai, đối với bọn họ chỉ giống như một bữa ăn sáng.

Thẩm Thanh Hồng đi tới trước mặt Niếp Trùng nói: Niếp sư đệ, lượng sức mà tới.

Không cần miễn cưỡng, chúng ta thắng cũng được, thua cũng được, không cần tranh giành cái khí phách vô vị kia.

Tuy rằng Niếp Trùng là Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh phong, thế nhưng muốn so với Kim Phong, Thánh Cảnh nhất trọng đỉnh phong kia mà nói, hiển nhiên không có một chút ưu thế nào.

Nếu như dưới tình huống bình thường, thiên tài Thánh Cảnh đều sẽ có chừng mực, không có ỷ vào thực lực của mình cường đại mà toàn lực đánh chết đối thủ yếu hơn.

Trừ phi là đối thủ của bọn họ chủ động khiêu khích, chọc giận thiên tài Thánh Cảnh.

Thế nhưng mà.

.

.

Hết lần này tới lần khác thiên tài Thánh Cảnh này lại là của Thánh Kiếm cung, phiền phức lớn.

Thánh Kiếm cung và Đan Kiền Cung bất cộng đái thiên, một khi gặp nhau, chiến đấu nhất định sẽ vô cùng thảm thiết.

Ví dụ như trận chiến của Giang Trầη và Vương Kình.

Công kích ngay từ đầu Vương Kình vận dụng căn bản không xứng với trình độ luận bàn võ đạo, mà khi Giang Trầη phản kích, hiển nhiên cũng không có một chút nào nhẹ tay.

Niếp Trùng hít sâu một hơi nói: Ta sẽ chú ý.

Hắn là người muốn bộc lộ phong mang, muốn hắn vừa mới lên đài đã nhậ nthua hiển nhiên hắn không làm được.

Được rồi, mời tất cả các võ giả lên lôi đài.

Bên Đan Kiền Cung, Quân Mặc Bạch nhìn qua Niếp Trùng, đi tới trước mặt hắn rồi vỗ vỗ vai Niếp Trung, chỉ là lại không nói gì.

Lăng Bích Nhi thản nhiên nói: Cẩn thận.

Giang Trầη đi qua, đưa tay nói: Cố gắng lên.

Niếp Trùng cũng biết, giữa đồng môn không có khả năng hả hê, châm chọc nhau.

Trong lòng ngẫm nghĩ một lát, thế nhưng cũng không có chần chừ mà sải bước tiến lên lôi đài.

Lúc Giang Trầη đi lên tới lôi đài, đối thủ Thánh Lang nhất tộc trong Đại Thánh đường đã chờ hắn từ lâu.

Mộc Cao Kỳ?Tướng mạo Lợi Tân của Thánh Lang nhất tộc này quả thực khiến cho người ta không khen nổi.

Cái cằm đầy đặn, mắt tam giác tiêu chuẩn, hai má thon dầy, nhìn vào thân thể khiến cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ âm trầm.

Mà thanh âm của hắn ta lại khiến cho người ta có cảm giác kỳ dị giống như kim loại, khiến cho người ta nghe thấy lập tức có cảm giác da đầu run lên.

Giang Trầη gật gật đầu, lại không nói thêm gì.

Trên lôi đài thi đấu, mọi người một khi đã không có ân oán, cũng không tồn tại chuyện gọi là giao tình, như vậy tất cả đều không cần phải nói nhiều mà dùng thực lực nói chuyện.

KHóe miệng Lợi Tân nhếch lên, đột nhiên nở nụ cười quái dị nói: Mộc Cao Kỳ, ta từng nghe nói qua ngươi, Tiên Thiên Mộc Linh chi thể thượng thừa, Đan Vương tương lai.

Vẻ mặt Giang Trầη nghi hoặc nhìn qua Lợi Tân này, cũng không biết tiểu tử này muốn nói cái gì.

Ta không muốn làm tổn thương ngươi.

Bằng không như vậy đi, ta cho ngươi giới hạn mười chiêu, lại cho ngươi kiên trì nửa canh giờ, sau đó sẽ đánh tiếp, cho ngươi chút thể diện xuống đài.

Như vậy được không?Giang Trầη nghe những lời này không khỏi cảm thấy tức giận, đồng thời còn buồn cười.

Tại sao?Giang Trầη hiếu kỳ hỏi.

Ta không muốn đắc tội với một Đan Vương tương lai, chỉ cần giải thích như vậy đã đủ chưa?Lợi Tân vô cùng tự tin, dường như Vương Kình ngày hôm qua bại trận hắn ta cũng không để ở trong lòng.

Ngươi tự tin có thể thắng ta như vậy sao?Giang Trầη lạnh nhạt hỏi.

Lợi Tân khẽ giật mình, hắn có cảm giác đối phương đang nói nhảm.

Hắn đường đường là thiên tài của Đại Thánh đường, muốn thắng một đệ tử Nguyên Cảnh thất trọng của Đan Kiền Cung không phải là chuyện rất bình thường sao?Về phần Vương Kình bại trận thì liên quan gì tới ta?Lợi Tân là Nguyên Cảnh cửu trọng, người Đại Thánh Đường, người có thể lọt vào trong mắt hắn cũng chỉ có thể là đám người Uông Hàn, về phần Vương Kình, Nguyên Cảnh bát trọng đỉnh phong kia hắn căn bản không thèm để ý.

Cho nên Vương Kình thua cũng tốt, thắng cũng tốt, căn bản hắn không thèm chú ý.

Người Đại Thánh đường ở trong Vạn Tượng Cương Vực có tự tin tuyệt đối, là tự tin gần như mù quáng.

Cho nên đối mặt với câu hỏi vừa rồi của Giang Trầη, Lợi Tân tức thì cười rộ lên, ung dung nhìn qua Giang Trầη nói: Nói như vậy, hẳn ngươi vẫn còn cẩm thấy có hy vọng chiến một trận với ta sao?Giang Trầη than nhẹ một tiếng, vì sao thiên tài trong Vạn Tượng Cương Vực đều có tự tin mù quáng như vậy.

Giang Trầη cùng với thiên tài tông môn nhất phẩm như Cửu Dương Thiên Tông đối kháng qua mấy lần, ở trên người những thiên tài của Cửu Dương Thiên Tông kia, Giang Trầη không nhìn thấy loại tự tin mù quáng như vậy.

Bất kể là Tào Tấn, hay là Ngô mập mạp Ngô Hằng kia, ở trên người bọn họ Giang Trầη đều không nhìn thấy loại tự tin mù quáng, gần như là kiêu căng này.

Thiên tài của Cửu Dương Thiên Tông, tuy rằng cũng tự tin, thế nhưng bọn họ cũng không thiếu cái gọi là cẩn thận, làm việc có khí độ, thong dong, không tự tin mù quáng, cũng không tự coi nhẹ mình.

Tuy rằng là đối địch, thế nhưng Giang Trầη cũng không thể không thừa nhận một việc, thiên tài trong tông môn nhất phẩm, bất kể là tâm tính hay là thực lực đều viễn siêu thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực.

Đừng khua môi múa mép như vậy, cứ phóng ngựa tới đây.

Giang Trầη nhíu mày nói.

Lợi Tân cười lạnh: Ngươi quyết định để ta động thủ trước? Một khi ta động thủ, ngươi nhất định sẽ không còn cơ hội ra tay.

Ta cho ngươi một cơ hội cuối ucnfg, ta cho ngươi mười chiêu, cho ngươi mặt mũi xuống đài.

Không cần.

Giang Trầη thản nhiên nói.

Nói như vậy rượu mời ngươi không muốn uống mà lại muốn uống rượu phạt sao?Thanh âm của Lợi Tân lạnh lẽo vô cùng.

Hắn không phải là loại người có tính tình tốt, sở dĩ vừa rồi đưa ra đề nghị này là do hắn không muốn đắc tội với một Đan Vương tương lại.

Vạn nhất đến lúc đó hắn có chút chuyện cầu cứu đối phương trên phương diện đan dược thì sao? Đây là lôi đài luận võ, không phải mời khách ăn cơm.

Nói chuyện gì mà rượu mời mới rượu phạt? Ngươi đã không dám công kích vậy thì tiếp mấy quyền của ta vậy.

Giang Trầη thực sự không muốn dây dưa dài dòng với tiểu tử này.

Tiến lên trước vài bước, một tay nắm lại thành quyền, thân thể đột nhiên nhoáng lên, hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng về phía trước.

Hóa quyền thành cương, một quyền đơn giản lại mang theo thanh âm giống như hổ gầm vượn hú.

Đột nhiên cả lôi đài dường như cũng bị lay động, giống như có thiên quân vạn mã chạy qua, thanh âm hào hùng vang lên không dứt bên tai.

Trong lúc nhất thời, trong thần thức của Lợi Tân không ngờ lại xuất hiện một loại ảo giác không thể ngăn cản, giống như bản thân hắn đột nhiên thoáng cái bị ném trong một nơi chém giết từ thời thượng cổ.

Một quyền đơn giản này không ngờ lại huyễn hóa ra nhiều áo nghĩa như vậy, thông qua thị giác, thính giác, xúc giác tiến vào trong thức hải của hắn.

Lợi Tân dù sao cũng là thiên tài Đại Thánh đường, có một loại bản năng chiến đấu giống như dã thú.

Hai tay hắn liên tục đánh vào đầu mình, dường như muốn đem các công kích thần thức đánh ra khỏi thức hải, đồng thời, hai tay dang ra, mười ngón tay hắn lập tức hóa thành mười đạo lợi kiếm.

Sưu Sưu Sưu Sưu.

Mười đạo lợi kiếm giao thoa, huyễn hóa ra thành từng đạo quang mang sắc bén giống như từng chiếc răng sói, từng đạo quang mang này không ngừng đan vào nhau, không ngờ lại hình thành một cái thuẫn hình răng sói.

Tật Phong lang thuẫn.

Bốn phía lang thuẫn này có vô số phù văn nhảy lên, tản ra từng đạo ánh sáng âm u, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ thâm thúy.

Những chiếc răng sói này hình thành lâng thuẫn, hiển nhiên đã trải qua phù văn đặc thù xử lý, lực phòng ngự kinh người.

Một quyền của Giang Trầη nện vào lang thuẫn.

Phanh.

Lập tức từng tiếng ken két thanh thúy, thanh âm nghiền nát vang vọng.

Lang thuẫn do những chiếc răng sói hình thành không ngờ lại vỡ vụn thành từng khúc, mà những phù văn kia cũng giống như con ruồi bị đánh bay, tiêu tán thành vô hình.

Cái gì? Lợi Tân có cảm giác giống như nằm mơ, lực phòng ngự của Tật Phong lang thuẫn hắn là người hiểu rõ nhất.

Đừng nói là Nguyên Cảnh thất trọng, coi như là Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh phong cũng đừng hòng dùng quyền mà phá được nó.

Coi như là thần binh lợi khí, cũng phải rất khó khăn mới có thể phá được Tật Phong lang thuẫn của hắn.

Sau khi thất thần, tay Lợi Tân liên tục huy vũ, vội vàng bố trí một đạo phù phòng ngự qunah thân, đồng thời thân thể giống như một con sói, dùng tộc độ nhanh chóng ý đồ né tránh quyền của đối thủ.

Chỉ là quyền ỹ của Giang Trầη nhìn như bình thường, thế nhưng hiển nhiên cũng dung hợp quyền ý cực kỳ thâm ảo ở bên trong.

Một khi Giang Trầη phát động công kích, bên trong quyền cương này hiển nhiên không chỉ đơn giản chỉ có một quyền, hai quyền đơn giản như vậy.

Bước chân Giang Trầη lại một lần nữa bước về phía trước, hai tay huy vũ, lại đánh ra hai quyền.

Phanh Phanh Phanh.

Tốc độ của Lợi Tân tuy rằng nhanh, thế nhưng vẫn không nhanh bằng quyền cương của Giang Trầη.

Liên tục chống vài quyền, vòng phòng ngự do đạo phù phòng ngự của hắn trong lúc vô tình bị quyền cương của Giang Trầη phá nát.

Quyền cương của Giang Trầη giống như thần binh lợi khí không có gì cản nổi, khiến cho vô luận Lợi Tân né tránh như thế nào, vô luận là phòng ngự thế nào đều không thể thoát khỏi trạng thái hạ phong.

Đến lúc này dù Lợi Tân tự tin thế nào cũng biết bản thân mình đã sai lầm thế nào.

Ở trước mặt công kích của quyền cương đối phương, đừng nói là phản kích lại, cho dù là phòng ngự cũng chật vật vô cùng, tràn ngập nguy cơ.

Trong lúc nhất thời, Lợi Tân khổ sở không thể tả nổi, trong lòng tràn ngập cảm giác hối hận.

Lợi Tân hắn luôn dùng công kích mạnh mẽ làm thương hiệu của mình, lực phòng ngự tuy rằng cũng coi như không tệ, thế nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào so sánh được với lực công kích kinh người kia.

Thế nhưng mà trận chiến này, từ đầu cho tới giờ phút này ngay cả cơ hội ra tay hắn cũng không có.

Phòng ngự, phòng ngự, lại tiếp tục phòng ngự.

Giang Trầη hiển nhiên không định dây dưa quá nhiều, cho nên trận chiến này hắn định tốc chiến tốc thắng.

Quyền pháp khẽ đổi, kim nguyên chi lực cường đại ngưng tụ ở trên quyền ấn, giống như có trăm ngàn thanh lợi kiếm giờ phút này được ngưng tụ trong đạo quyền này, một quyền có thể phá biển cả, đánh nát núi cao.

Một quyền nữa dùng tốc độ không thể tưởng tượng được đánh ra.

Oanh.

Cơ hồ tất cả phòng ngự toàn thân Lợi Tân ngay lập tức bị nghiền nát, trong nháy mắt khi quyền cương xâm nhập thân thể Lợi Tân, Giang Trầη cũng thu tay lại, thu lại chín thành lực đạo.

Lực lượng một thành còn lại đánh vào ngực Lợi Tân.

Phanh.

Một ngụm máu tươi được phun ra, Lợi Tân ngã lộn nhào, thân thể rớt ra ngoài.

Cũng may Giang Trầη hạ thủ lưu tình, lúc Lợi Tân bay ra ngoài, hai chân liên tục động đậy, miễn cưỡng đứng vững, cuối cùng đứng vững bên bờ lôi đài.

Chỉ thiếu chút nữa là rớt xuống lôi đài.

Chỉ là trong miệng lại có cảm giác ngòn ngọt, một ngụm máu tươi lại một lần nữa bị phun ra.

Đứng ở bên bờ lôi đài, Lợi Tân ngây ra như phỗng, vẻ mặt âm trầm, biến hóa bất định, một lúc lâu cũng không thể nào tiếp nhận được kết quả như vậy.

Nhưng mà một cơn gió thổi qua, toàn thân Lợi Tân rung động, cuối cùng hắn vẫn hiểu được, đối phương đã hạ thủ lưu tình.

Một quyền vừa rồi phá vỡ lực phòng ngự của hắn kia, nếu như không phải đối phương thu lại đại bộ phận lực lượng, thì Lợi Tân hắn lúc này có lẽ đã là một cỗ thi thể nằm trên mặt đất.

Nghĩ tới đây Lợi Tân đâu còn dũng khí đứng trên lôi đài, hắn cười khổ một tiếng, nhìn Giang Trầη thật lâu, rồi ôm quyền thở dài nói: Đa tạ hạ thủ lưu tình, ta thua rồi.

Cái gì? Dưới đài vang lên vô số thanh âm kinh ngạc, đây là ngươi của Thánh Lang nhất tộc trong Đại Thánh đường sao? Thánh Lang nhất tộc ở trong các gia tộc của Đại Thánh đường có thể nói là tộc hiếu chiến nhất, là tộc khó chiến thắng nhất.

Lợi Tân này bị đánh hai quyền, không ngờ lại tự động nhận thua.

Những người đang xem dưới đài kia hiện tại còn đang cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, nghe nhầm.

Tuy rằng Lợi Tân không tính là thiên tài cao cấp nhất trong Đại Thánh đường, thế nhưng mà thiên tài nhị lưu của Đại Thánh đường so với những thiên tài nhất lưu của các tông môn khác cũng có lực liều mạng a.

Hơn nữa còn là Thánh Lang nhất tộc khó dây vào nhất, bị người ta đánh hai quyền đã chủ động nhận thua? Phải biết rằng luận võ trong đại điển này, mỗi một lần luận võ đều rất bình thường, thế nhưng chỉ cần là luận võ liên quan tới Mộc Cao Kỳ, chỉ cần lăn qua lăn lại một hồi, tại sao đều có vẻ không bình thường như vậy.

Trận đầu của Mộc Cao Kỳ đấu với Phong Bào của tông môn ngũ phẩm kia, Phong Bào kia mới là Nguyên Cảnh thất trọng, Mộc Cao Kỳ muốn chiến thắng lại cực kỳ gian khổ, toàn thân tràn ngập mồ hôi.

Trận thứ hai đấu với Vương Kình của Thánh Kiếm cung, thực lực không thể nghi ngờ còn hơn Phong Bào vài lần, công kích có lực hủy thiên diệt địa.

Thế nhưng khi đánh vào người Giang Trầη, lại giống như một cơn gió nhẹ thổi qua mặt, một chút cảm giác cũng không có.

Ngược lại Vương Kình kia còn bị một cước đạp bay.

Trận thứ ba này còn quỷ dị hơn, Lợi Tân so với Vương Kình còn có thực lực cường đại hơn nhiều.

Lợi Tân này còn đáng thương hơn, ngay cả cơ hội xuất chiêu cũng không có.

Sau khi bị mấy quyền cực kỳ đơn giản đánh vào, miệng phun chút máu ra, sau đó chủ động nhận thua.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thoạt nhìn từng đối thủ một đều đang phối hợp diễn kịch với Mộc Cao Kỳ này.

Các ngươi có hiểu gì không? Lợi Tân kia sao lại nhận thua? Ta nhìn không quá rõ ràng, giống như mấy quyền kia của Mộc Cao Kỳ rất lợi hại a.

Ai biết được, ta không nhìn ra có bao nhiêu chiêu trò.

Mấy quyền kia của Giang Trầη quả thực nhìn qua quá bình thường.

Thật giống như võ giả Chân Khí cảnh đánh nhau vậy, đừng nói là nhìn qua không có một chút thú vị nào, cũng không nhìn ra một chút kỹ xảo tinh diệu nào.

Bỏ qua vô số ánh mắt ngạc nhiên dưới đài, Giang Trầη chậm rãi từ trên lôi đài đi xuống.

Lần này hắn là người tấn cấp đầu tiên của vòng đấu này, tốc độ tấn cấp cực nhanh, so với mấy thiên tài Thánh Cảnh kia còn có tốc độ tấn cấp nhanh hơn.

Nhưng mà Giang Trầη xuống không bao lâu, những thiên tài Thánh Cảnh kia cũng hoàn thành chiến đấu, đều dễ dàng đi xuống lôi đài.

Giang Trầη nhìn một chút, lần này tinh anh trong các tông môn của Vạn Tượng Cương Vực xuất ra hết, số lượng thiên tài trẻ tuổi Thánh Cảnh hiện tại có thể so sánh với lúc ở đan đấu Huyễn Ba sơn kia, thậm chí còn nhiều hơn.

Xem ra đan đấu ở Huyễn Ba sơn có một ít thiên tài võ đạo khinh thường tham gia a.

Giang Trầη nhìn thấy đám thiên tài Thánh Cảnh đi xuống, đại khái cũng nhìn ra một chút.

Đại Thánh đường có bốn thiên tài Thánh Cảnh, theo thứ tự là bốn người kiệt xuất nhất trong tứ đại gia tộc của Đại Thánh đường.

Thánh Kiếm cung có ba người đột phá Thánh Cảnh.

Mà Bắc Minh tông, TIêu Dao tông và Đan Kiền Cung thì có hai người.

Nếu như không phải Tam Tinh Tông làm phản, vậy thì mười sáu danh ngạch của đội đầu tiên thật sự sẽ bị tất cả thiên tài Thánh Cảnh nắm lấy, căn bản không có danh ngạch dành cho những người dưới Thánh Cảnh kia.

Trừ thiên tài Thánh Cảnh ra, còn có một ít trận đấu ở phía xa xa cũng lục tục phân ra thắng bại.

Ví dụ như Lăng Bích Nhi, vòng này vận khí của nàng rất tốt, rút thăm được một đối thủ không nằm trong tông môn tứ phẩm, nàng cũng nhẹ nhõm quá quan.

Bởi như vậy, tất cả những người dự thi của Đan Kiền Cung thì có bốn người nhẹ nhõm tấn cấp, tiến vào vòng tiếp theo.

Mà Niếp Trùng lại khổ không thể tả.

Người hắn đối mặt là thiên tài số hai trong Thánh Kiếm cung là Kim Phogn, thực lực người này là Thánh Cảnh nhất trọng đỉnh phong, nếu bàn về sức chiến đấu, chỉ sợ Thẩm Thanh Hồng cũng chưa chắc có thể thắng được hắn ta.

Giờ phút này Niếp Trùng tuy rằng đang ứng phó toàn lực, vừa động thủ đã vận dụng cơ hồ tất cả con át chủ bài, nhưng mà lại lập tức rơi vào thế hạ phong.

Kim Phong hiển nhiên không có ý định lưu tình, đối mặt với Niếp Trùng toàn lực ứng phó, mặc dù có chút kiêng kỵ, thế nhưng cũng không vì thế mà luống cuống tay chân.

Hắn là thiên tài số hai của Thánh Kiếm cung, thực lực đủ để áp chế Niếp Trùng, các loại át chủ bài cũng có thể áp chế được Niếp Trùng.

Cho dù tất cả mọi người đã từng dặn qua Niếp Trùng, nếu không được thì nên buông tha.

Thế nhưng một khi tiến vào tiết tấu của đối phương, muốn buông tha vậy thì cũng phải có cơ hội mới được.

Kim Phong hiển nhiên không muốn để cho Niếp Trùng có cơ hội này, mà mạnh mẽ không ngừng công kích, hiển nhiên có ý định một kích đánh tàn phế Niếp Trùng.

Bên Đan Kiền Cung, sắc mặt mỗi người đều vô cùng ngưng trọng.

Thế nhưng mà hiện tại trên lôi đài, những người khác căn bản khó có thể nhúng tay vào, cho nên chỉ có thể nóng lòng ở phía dưới nhìn lên mà thôi.

Sư tôn, có biện pháp nào làm cho Niếp Trùng bình an trở xuống không? Thẩm Thanh Hồng nhịn không được mà mở miệng hỏi Liên Thành trưởng lão.

Liên Thành trưởng lão cười khổ nói: Đây là luận võ trong đại điển, quy tắc còn ở đó, nếu như chúng ta ra tay, thành tích của các ngươi sẽ bị hủy bỏ.

Hơn nữa cho dù chúng ta ra tay, người bên Thánh Kiếm cung cũng không phải là kẻ ăn chạy, không có lý nào bọn chúng sẽ ngồi yên không để ý tới.

Thẩm Thanh Hồng nhìn đám người Thánh Kiếm cung bên kia, đám người Thánh Kiếm cung bên kia cũng nhìn chằm chằm về phía người Đan Kiền Cung, hiển nhiên đang đề phòng bọn họ ra tay ứng cứu Niếp Trùng.

Không chỉ có như vậy, người Thánh Kiếm cung còn dùng ánh mắt tràn ngập vẻ khiêu khích.

Đan Trì cung chủ trầm giọng nói: Đã tình nguyện đánh bạc thì phải chấp nhận chịu thua.

Giang Trầη ngẩng đầu nhìn lên lôi đài, hắn biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy, Niếp Trùng nặng thì chết tại chỗ, nhẹ thì bị phế đi.

Lại nói việc này tuy rằng không có quan hệ trực tiếp với Giang Trầη hắn, cho dù vừa rồi hắn không có phế bỏ Vương Kình thì người Thánh Kiếm cung một khi gặp phải người Đan Kiền Cung nhất định cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Hắn phế bỏ Vương Kình bất quá chỉ giống như mưa rơi trong bão tuyết mà thôi.

Giang Trầη nhìn lên trên lôi đài, Niếp Trùng hiện tại đã cực kỳ nguy hiểm, tùy thời có thể sụp đổ.

Tuy rằng tính cách của Niếp Trùng này không ưa nổi, thế nhưng cuối cùng vẫn là đệ tử Đan Kiền Cung, nếu như hắn gặp chuyện không may, mặt mũi của Đan Trì cung chủ cũng không được tốt cho lắm.

Lập tức Giang Trầη âm thầm truyền âm cho Long Tiểu Huyền: Long huynh, huynh ra giải vây đi, không cần xuất hiện, chỉ cần làm gián đoạn một chút, để cho đồng môn của ta có cơ hội nhận thua là được.

Long Tiểu Huyền là long tộc chính thức, Giang Trầη để cho nó đi làm loại chuyện này nó không quá can tâm tình nguyện.

Thế nhưng trong khoảng thời gian này nó với Giang Trầη ở chung vô cùng hòa hợp, cũng chưa từng sai bảo nó.

Cho nên mặc dù có chút không muốn, còn không cự tuyệt, nó chỉ bực tức nói một câu: Bản long cũng không phải bảo mẫu của ngươi, loại chuyện này cũng gọi ta được sao? Long huynh, ta không có loại thủ đoạn tàng hình giống như Long huynh a.

Người tài giỏi quả thực có nhiều việc phải làm a.

Giang Trầη rất rõ ràng tính cách của Long Tiểu Huyền, tên này ăn mềm không ăn cứng, nếu như ngươi tâng bốc, vuốt mông ngựa nó, dụ dỗ nó thì mọi chuyện sẽ dễ làm.

Quả nhiên, nghe những lời này, Long Tiểu Huyền lập tức phấn chấn.

Pháp thân của long tộc, ẩn giới tàng hình, có thể lập tức biến thành lớn nhỏ, khiến cho mọi người căn bản không thể nhìn ra sự tồn tại của nó.

Đương nhiên, chân long chi thân cho dù không có giới tử hóa thân, pháp thân ẩn nấp trong hư không, người bình thường dùng mắt thường cũng khó mà nhìn tới được.

Giới tử hóa thân của Long Tiểu Huyền phi lên lôi đài, cũng không quên lời dặn dò của Giang Trầη.

Tùy ý dùng chút lực đẩy về phía Niếp Trùng và Kim Phong.

Oanh.

Hai người đang đánh tới khí thế ngất trời đột nhiên đồng thời bị một cỗ lực lượng cường đại khó hiểu đẩy ra.

Xoạt xoạt, hai chân liên tục lảo đảo, thối lui về hai phía trên lôi đài.

Thân thể hai người đều bất ổn, thiếu chút nữa rớt xuống lôi đài.

Niếp Trùng vốn đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ dựa vào một chút khí lực cuối cùng chống đỡ.

Lúc này bị một cỗ lực lượng đẩy ra, chẳng những hắn không cảm thấy phẫn nộ mà ngược lại còn có cảm giác giống như một người bị ép xuống mặt nước được trồi lên.

Cảm giác sống sót sau tai nạn.

Cho dù Niếp Trùng có ngạo mạn thì cũng biết trận chiến này không thể tiếp tục được nữa.

Nếu như lại tiếp tục, chỉ cần một lát sau hắn sẽ bị Kim Phong phế bỏ.

Ta nhận thua? Niếp Trùng nói ra ba chữ này, đệ tử Thánh Kiếm cung dưới đài lập tức mắng chửi.

Tên gì đó này không đánh mà nhận thua sao? Đan Kiền Cung đều là loại người nhu nhược không chiến mà nhận thua sao? Phế vật loại này có tư cách gì tới tham dự luận võ trong đại điển? Ngay cả Uông Hàn cũng không nhịn được mà nói tục một câu.

Hiển nhiên hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Dùng thực lực của Kim PHong, có lẽ không chà đạp được Thẩm Thanh Hồng.

Thế nhưng muốn chống lại nhân vật dưới Thánh Cảnh như Niếp Trùng này mà nói, tại sao lại để cho Niếp Trùng có cơ hội nhận thua cơ chứ.

Trong lúc nhất thời, Uông Hàn cơ hồ hoài nghi liệu Kim Phong có phải muốn đối dịch với hắn hay không.

Giờ phút này trên mặt Kim Phong cũng tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi, cuộc chiến vừa rồi hắn đã chiếm ưu thế áp đảo, cơ hồ ngay lập tức có thể phế bỏ Niếp Trùng.

Thế nhưng mà trong hư không đột nhiên xuất hiện một đạo lực lượng khiến cho toàn thân hắn không có cách nào chống cự, thân thể không tự chủ được mà lui lại tới bên bờ lôi đài.

Biến cố bực này khiến cho Kim Phong khiếp sợ và hoảng sợ, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng.

Ta kháng nghị.

Vẻ mặt Kim Phong giận dữ, nhìn chằm chằm vào người Đan Kiền Cung phía dưới nói: Có người âm thầm ra tay ngăn cản trận chiến.

Kim Phong và Niếp Trùng chiến đấu, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ.

Ở nơi này ít nhất có mấy trăm ánh mắt nhìn chằm chằm vào, hai người đang đánh tới lúc kịch liệt, quả thực dường như có một cỗ lực lượng đem hai người đẩy ra.

Thế nhưng mà vấn đề là, mấy trăm ánh mắt này cũng thấy rõ, không có một người nào ra tay a.

Bên Đan Kiền Cung sao? Đừng nói là Thánh Kiếm cung ở một bên nhìn chằm chằm vào đề phòng.

Cho dù không có đề phòng, ở xa như vậy muốn nhúng tay vào trận chiến trên lôi đài, nói dễ vậy sao? Cho nên thanh âm kháng nghị của Kim Phong khiến cho đám người trọng tài nhất thời không biết nên làm thế nào.

Uông Kiếm Vũ giận dữ, khuôn mặt đen lại, đi lên phía trước nói: Đan Trì, người mắt sáng không làm chuyện mờ ám.

Đan Kiền Cung ngươi nếu không chịu nổi thì cứ việc nói thẳng ra.

Cần gì phải quấy nhiễu lôi đài, ngươi không biết mất mặt sao? Đúng vậy, Thánh Kiếm cung chúng ta xin điều tra việc Đan Kiền Cung nhúng tay vào trận chiến.

Theo như quy tắc thì có thể hủy bỏ thành tích của tất cả bọn chúng.

Một trưởng lão Thánh Kiếm cung cũng bắt đầu kêu gào.

Đúng rồi, điều tra bọn họ.

Những người khác trong Thánh Kiếm cung kêu gào om sòm.

Đan Trì cung chủ không có ra tay, hắn cũng biết người Đan Kiền Cung không có ra tay.

Cho nên lý lẽ của hắn vô cùng hào hùng, đối mặt với đám người Thánh Kiếm cung đang hung hăng, Đan Trì cung chủ chỉ nở nụ cười khinh miệt.

Uông Kiếm Vũ, những lời này của ngươi là có ý tứ gì? Hẳn là ngươi cảm thấy các vị ngồi đây đều mù rồi hay sao? Hay đám người Thánh Kiếm cung các ngơi đều là một đám heo? Các ngươi nhìn chằm chằm vào chúng ta, nếu như Đan Kiền Cung chúng ta có thế ra tay, mọi người có thể nhìn thấy sao? Các ngươi sẽ vui lòng để cho người Đan Kiền Cung chúng ta ra tay hay sao? Đan Trì cung chủ không thẹn với lòng, tự nhiên là vô cùng lý lẽ nói.

Bên đám người Đại Thánh đường, rất nhiều người cũng mất hứng.

Đám người Thánh Kiếm cung nói người nhận thua chính là người nhu nhược, tự nhiên chuyện này khiến cho mọi người khó chịu.

Bởi vì ngay vừa rồi, Lợi Tân của Đại Thánh đường còn chủ động nhận thua.

Mà tộc trưởng Thánh Lang nhất tộc của Đại Thánh đường hiển nhiên cũng hỏi qua Lợi tân, biết rõ Mộc Cao Kỳ của Đan Kiền Cung kia đã hạ thủ lưu tình.

Bởi vậy tộc trưởng Thánh Lang nhất tộc tự nhiên có chút cảm kích Đan Kiền Cung, đồng thời nghe được lời nói người nhận thua chính là kẻ nhu nhược của Thánh Kiếm cung khiến cho trong lòng tộc trưởng Thánh Lang nhất tộc càng cảm thấy không vui.

Một bên là cảm kích, một bên là chán ghét.

Tộc trưởng Thánh Lang nhất tộc vỗ bàn quát: Thánh Kiếm cung chỉ biết gây sự như vậy thôi sao? Nhiều người như vậy nhìn vào, Đan Kiền Cung còn có thể ra tay sao? Ta thấy chính các ngươi đang diễn kịch a.

Muốn dùng phương thức ti tiện này hủy bỏ thành tích của toàn tông người ta sao? Chậu nước bẩn này dội tới hiển nhiên là ủy khuất cho Thánh Kiếm cung, khiến cho đám người này có cảm giác đập đầu vào tường.

Thế nhưng mà cẩn thận nghĩ lại người ta nói cũng không sai chút nào a.

Nhiều người ở đây như vậy nhìn vào, Đan Kiền Cung có ra tay quấy nhiễu hay không mọi người còn không nhìn thấy sao? Thánh Kiếm cung các ngươi quả thực đang ngậm máu phun người.

Uông Kiếm Vũ gần đây ngang ngược bá đạo, đừng nói tới đạo lý, hắn là người có đạo lý cũng phải cưỡng đạo ba phần.

Mà chuyện lần này người sáng suốt cũng nhìn ra được quả thực có người quấy nhiễu lôi đài, hơn nữa cực kỳ rõ ràng.

Bằng không mà nói, Kim Phong và Niếp Trùng đang giao thủ như vậy, tại sao lại vô duyên vô cớ bị đẩy lùi về hai phía của lôi đài? Đạo lý là đạo lý như vậy, thế nhưng chứng cớ cũng vô cùng rõ ràng, người Đan Kiền Cung không có quấy nhiếu lôi đài, đây cũng là việc mà tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Người Đan Kiền Cung tới ít người như vậy, người có năng lực quấy nhiễu lôi đài cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Đan Trì cung chủ, Liên Thành trưởng lão, còn có mấy trưởng lão Thánh Cảnh.

Nhưng mà những người này cho dù có năng lực vượt trội, thế nhưng không có khả năng sau khi ra tay còn có thể tránh khỏi tai mắt của mọi người.

Thậm chí coi như là tộc trưởng Hạng Vấn Thiên mạnh nhất trong Vạn Tượng Cương Vực chỉ sợ cũng không có khả năng tránh khỏi ánh mắt của tất cả mọi người đi quấy nhiễu cuộc chiến trên lôi đài.

Nói cách khác, trừ phi ngươi có thần thông phân thân, đứng nguyên tại chỗ rồi phái ra một phân thân, đồng thời còn phải tàng hình, lại còn phải thu liễm tất cả khí tức.

Chỉ là đây chính là thần thông mà tất cả võ giả trong Vạn Tượng Cương Vực không có được.

Người Bắc Minh tông là người đứng gần Đan Kiền Cung nhất.

Nhất là Bắc Minh thượng nhân, vừa rồi mới nhận được Vạn Thọ đan, cho nên hắn vô cùng cảm kích với Đan Kiền Cung.

Uông lão đệ à, việc này quả thực đã oan cho Đan Kiền Cung rồi.

Trước mắt bao người, Đan Kiền Cung làm sao có thể quấy nhiễu lôi đài được.

Việc này ta thấy nên dừng lại ở đây thôi.

Đại Thánh đường cũng tỏ thái độ, Bắc Minh tông cũng v ậy.

Tiêu Dao tông còn lại đương nhiên sẽ không nhúng tay vào chuyện này.

Trong lúc nhất thời Thánh Kiếm cung có cảm giác một mình lẻ loi trơ trọi, thê lương không nói nên lời.

Niếp Trùng sống sót sau tai nạn, từ lưng tới bàn chân đều đổ mồ hôi, sau khi đi xuống lôi đài, hắn có cảm giác chân mình như nhũn ra.

Trên lôi đài, tuy rằng hắn liều chết chống lại, đồng thời đã chuẩn bị tâm lý tốt, thế nhưng hắn cũng biết, cho dù mình có liều mạng, nhiều lắm cũng chỉ khiến cho Kim Phong bị thương, tuyệt đối không có cách nào đồng quy vu tận với đối phương.

CHo nên mặc kệ là nguyên nhân gì, Niếp Trùng có thể toàn thân trở ra từ lôi đài, hắn đã cảm thấy cực kỳ may mắn rồi.

Trở lại bên cạnh đám người Đan Kiền Cung, Thẩm Thanh Hồng đi tới an ủi vài câu, vỗ vỗ vai Niếp Trùng, cũng không nói gì quá nhiều.

Giang Trầη thì tự nhiên càng không nói câu nào, hắn cứu Niếp Trùng chỉ là do nể mặt ba chữ Đan Kiền Cung mà thôi.

Cũng không muốn lấy lòng Niếp Trùng này.

Tuy rằng Niếp Trùng này nhận thua, thế nhưng cơ hội tiến vào vòng tiếp theo lại lớn, vấn đề không phải quá lớn.

Thực lực của bản thân hắn chính là tầng cao nhất dưới Thánh Cảnh, hơn nữa lại bị cường giả Thánh Cảnh đào thải, cho nên mặc dù thua, hắn thông qua danh sách dự bị tiến vào vòng tiếp theo cũng không có bất kỳ vấn đề nào.

Một màn quỷ dị trên lôi đài kia không tìm thấy nguyên nhân khiến cho đám người Thánh Kiếm cung tức giận không thôi.

Người Đan Kiền Cung nghe đây, trừ phi các ngươi vĩnh viễn làm rùa đen rút đầu.

Nếu không chỉ cần gặp chúng ta trên lôi đài, chúng ta nhất định sẽ chém đầu đám rùa đen các ngươi.

Một đám nhu nhược.

Đám người trẻ tuổi bên Thánh Kiếm cung châm chọc khiêu khieus, không ngừng kêu gào với người của Đan Kiền Cung.

Sắc mặt Thẩm Thanh Hồng tái nhợt, với tư cách là đệ nhất nhân trong đám người trẻ tuổi của Đan Kiền Cung, những lời nhục nhã này rót vào trong tai hắn không thể nghi ngờ chính là vũ nhục lớn nhất đối với hắn.

Mà Quân Mặc Bạch đối với việc đám người Thánh Kiếm cung kêu gào lại mắt điếc tai ngơ, giống như tất cả những lời vũ nhục của đối phương không có một nào liên quan tới hắn vậy.

Tuy rằng Niếp Trùng nghiến răng nghiếng lợi, thế nhưng tất cả những lời vũ nhục này đều từ hắn mà ra, hắn còn có thể nói được gì cơ chứ.

Lăng Bích Nhi là một nữ nhân, tự nhiên không có khả năng giao phong bằng miệng lưỡi với đám người Thánh Kiếm cung kia.

Giang Trầη mở mắt, lúc này hắn đã thấy Lăng Bích Nhi đang nhìn về phía mình.

Giang Trầη gãi gãi đầu, miệng nở nụ cười khổ, bị Thánh Kiếm cung khiêu khích như vậy, nếu như không tỏ vẻ một chút mà nói, đối với Đan Kiền Cung mà nói, là một đả kích cực lớn.

Chậm rãi đi lên phía trước vài bước, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía đám người Thánh Kiếm cung đang vũ nhục, Giang Trầη bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị: Không để ý tới các ngươi các ngươi còn cho rằng chúng ta sợ sao? Uông Hàn, ngươi đừng xui khiến đám tiểu nhân vật này ở bên đó gọi tới gọi lui.

Nghe nói ngươi là đệ nhất thiên tài của Thánh Kiếm cung? Vậy có phải chỉ cần thu thập ngươi thì đám tiểu đệ của ngươi sẽ không giống như con ruồi mở miệng kêu gào đúng không? Giang Trầη vừa mới nói xong, sắc mặt tất cả mọi người đại biến.

Có ỳ gì? Mộc Cao Kỳ này dám ngang nhiên khiêu chiến Uông Hàn sao?Trong lúc nhất thời những tông môn khác lập tức cảm thấy thích thú.

Hiện tại Mộc Cao Kỳ đã trở thành người thần bí nhất Đan Kiền Cung, thậm chí so với Thẩm Thanh Hồng còn thần bí hơn.

Hôm nay Mộc Cao Kỳ thần bí này không ngờ lại dám ngang nhiên đứng ra khiêu chiến Uông Hàn? Điều này cũng đồng nghĩa với việc mọi người sắp có trò hay để nhìn rồi.

Uông Hàn này hiển nhiên cũng không ngờ tới sẽ có một màn như vậy, hắn nhíu mày, ngữ khí lạnh lẽo nói: Tiểu tử, ý tứ của ngươi là gì? Ngươi định làm chim đầu đàn sao? Giang Trầη cười nhạt nói: Thế thì sao? Biểu lộ như vậy, giọng điệu như vậy quả thực không coi đệ nhất thiên tài của Thánh Kiếm cung vào trong mắt chút nào.

Giả bộ không nhìn thấy, toàn trường xôn xao, đây chính là cây kim so với cọng râu a.

.

.

Uông Hàn chấn động, trong lòng có chút hiếu kỳ gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trầη trước mắt, dường như đang suy nghĩ xem rốt cuộc đối phương rốt cuộc dựa vào cái gì mà có dũng khí tới như vậy? Ra vẻ mê hoặc hay là thực sự có nắm chắc? Chỉ tiếc Uông Hàn nhìn cả buổi cũng không nhìn ra một thứ gì.

Trên mặt ta có hoa sao? Sao nhìn kỹ như vậy? Giang Trầη bĩu môi nói.

Thẩm Thanh Hồng đi tới, thấp giọng nói: Mộc sư đệ, Uông Hàn này là Thánh Cảnh nhị trọng đỉnh phong, thực lực cường đại, không cần để ý tới hắn.

Giang Trầη gật gật đầu nói: Ta tự có chừng mực.

Vẻ mặt Uông Hàn lạnh lẽo, trầm giọng nói: Nói như vậy ngươi muốn khiêu chiến ta sao? Giang Trầη cười ha hả: Khiêu chiến ngươi? Ngươi cảm thấy mình có phân lượng như vậy sao? Ta chỉ cảm thấy đám người các ngươi mồm mép trơn tru, còn không bằng giải quyết một lần bằng một trận chiến.

Giải quyết luôn một lần? Tất cả mọi người sửng sốt? Mộc Cao Kỳ này chẳng lẽ thực sự muốn chiến với Uông Hàn một trận hay sao? Đây chính là tin tức lớn a.

Mộc Cao Kỳ chính là Nguyên Cảnh thất trọng, lại ngang nhiên hạ chiến thư với Uông Hàn, Thánh Cảnh nhị trọng đỉnh phong.

Chuyện này nhìn thế nào cũng giống như Giang Trầη đang tự sát.

Mộc Cao Kỳ này rốt cuộc là tự tin quá độ hay là đã tính toán từ trước? Uông Hàn giận quá hóa cười, bỗng nhiên thầm nói với Uông Kiếm Vũ vài câu.

Vẻ mặt Uông Kiếm Vũ ngưng trọng, cẩn thận quan sát Giang Trầη một lát.

Trận chiến của Giang Trầη và Vương Kình kia, Uông Kiếm Vũ cảm thấy Mộc Cao Kỳ của Đan Kiền Cung này không tầm thường.

Giờ phút này Uông Kiếm Vũ càng cảm thấy tiểu tử này có chút kỳ quặc.

Chỉ là thực lực của Uông Hàn còn ở đó, Thánh Cảnh nhị trọng đỉnh phong, tuyệt đối không phải là tồn tại mà một Nguyên Cảnh thất trọng như Mộc Cao Kỳ có thể vượt cấp khiêu chiến.

Uông Kiếm Vũ đối với những thiên tài trẻ tuổi của Đan Kiền Cung đều có nghiên cứu thật sâu.

MỘc Cao Kỳ này cho dù có thiên phú đan đạo kinh người, thế nhưng trụ cột, nội tình còn đó.

CHo dù hai năm qua có tiến bộ thần tốc cũng không có khả năng một bước lên trời.

Suy diễn thế nào thì trận chiến này không có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nghĩ tới đó, Uông Kiếm Vũ gật gật đầu, lập tức nhìn tất cả trọng tài nói: Chư vị, chẳng mấy khi Đan Kiền Cung có can đảm như vậy.

Ân oán giữa hai tông ta, chắc hẳn mọi người đều hiểu rõ.

Đợt thứ hai này không bằng đem tên của hai người bọn c húng từ trong những lá thăm ra.

Cho hai người bọn chúng làm một cặp, người thắng tấn cấp vòng tiếp theo.

Mong các vị trọng tài xem xét.

Vòng tiếp theo là sáu mươi bốn người tiến vào top ba mươi hai.

Nếu như bị loại ở vòng này thì có chút đáng tiếc.

Dù thực lực mà Mộc Cao Kỳ biểu hiện từ đầu tới giờ, muốn tiến vào top ba mươi hai có hy vọng rất lớn.

Mà Uông Hàn với tư cách là thiên tài Thánh Cảnh, vốn chính là tuyển thủ hạt giống của vòng thập lục cường.

Hai người này đấu ở vòng thứ hai? Bất luận một ai bị loại bỏ, đối với bản thân bọn họ mà nói, đều là tổn thất cực lớn.

Đám người tổ trọng tài nhanh chóng nhìn về phía Đan Kiền Cung.

Hiển nhiên đang xem ý của Đan Kiền Cung.

Chỉ cần song phương không có ý kiến gì, việc này có thể coi như tình huống đặc biệt để xử lý.

Đan Trì cung chủ nhìn Giang Trầη một lúc lâu, bỗng nhiên cười nói: Người trẻ tuổi đã nói như vậy tự nhiên ta không có ý kiến gì.

Cái gì? Đan Trì cung chủ không có ý kiến gì?Mọi người cơ hồ đều nghi ngờ có phải lỗ tai mình có vấn đề hay không.

Mộc Cao Kỳ này không phải là Tiên Thiên Mộc Linh chi thể sao? Tại sao lại giống như một kẻ bình thường, trong Đan Kiền Cung không có ai coi trọng hắn.

Nhìn hắn đi chịu chết mà cũng không thèm ngăn cản.

Có người tông chủ nào như vậy sao? Trong lúc nhất thời có không ít người dùng ánh mắt đồng tình nhìn Mộc Cao Kỳ, cảm thấy Đan Trì cung chủ này có phải đang gõ Mộc Cao Kỳ này hay không? Nếu như không, Mộc Cao Kỳ này đi khiêu chiến Uông Hàn, Thánh Cảnh nhị trọng đỉnh phong.

Cho dù nhìn thế nào cũng đều giống như cầm trứng gà đi đối đầu với một tảng đá lớn.

Quả thực biểu hiện lúc trước của Mộc Cao Kỳ không tệ, đả bại Vương Kình, làm cho Lợi Tân chủ động nhận thua.

Thế nhưng mà những đối thủ kia nói trắng ra đều là đối thủ tam lưu, ngay cả nhị lưu cũng không tính.

Nhị lưu như thế nào cũng phải là Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh phong.

Mà bản thân Lợi Tân bất quá chỉ là Nguyên Cảnh cửu trọng mà thôi, Vương Kình thì càng không cần phải nói, chỉ là Nguyên Cảnh bát trọng.

Nguyên Cảnh cửu trọng và Thánh Cảnh nhị trọng, thoạt nhìn dường như không kém xa, thế nhưng ở giữa lại có một cái bậc thang vô cùng lớn.

Nếu nói thực lực tuyệt đối có thể coi là một người trên trời, một người dưới đất.

Có lẽ Nguyên Cảnh bát trọng và Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh phong không có chênh lệch quá lớn.

Thế nhưng Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh phong so với Thánh Cảnh nhất trọng mà nói, chênh lệch tuyệt đối không phải là một bước ngắn.

Đó là hai loại cảnh giới hoàn toàn bất đồng.

Khi trước Uông Hàn không ngừng khiêu khích Thẩm Thanh Hồng Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh phong, tại sao Thẩm Thanh Hồng lại không dám tiếp nhận khiêu chiến của Uông Hàn? Bởi vì Thẩm Thanh Hồng biết rõ, không có đột phá Thánh Cảnh, căn bản hắn không có bất kỳ tiền vốn nào đối kháng với Uông Hàn, chỉ có hai chữ đó là chịu chết.

Hôm nay Thẩm Thanh Hồng không có dứng ra, ngược lại lại do Mộc Cao Kỳ chỉ là Nguyên Cảnh thất trọng đứng ra.

Bảo sao không khiến cho tất cả mọi người giật mình cơ chứ.

Mọi người cũng suy đoán ra, Mộc Cao Kỳ này có lẽ đang ẩn dấu thực lực.

Thế nhưng mà mấy trận chiến trước Một Cao Kỳ căn bản không vận dụng một con át chủ bài nào.

Cho nên rốt cuộc tu vi của hắn mạnh bao nhiêu căn bản mọi người đều nhìn không ra.

Coi như người mạnh mẽ như Uông Kiếm Vũ, ba lần bảy lượt muốn quan sát tu vi chân thật của Mộc Cao Kỳ, đều không công mà lui.

Mộc Cao Kỳ này che dấu bản thân rất sâu, khiến cho nười ta nhìn vào chỉ cảm thấy hắn là Nguyên Cảnh thất trọng mà thôi.

Bên Thánh Kiếm cung không có ý kiến, Đan Kiền Cung cũng không có ý kiến cho nên lần ước chiến này không có ai có ý kiến.

Luận võ trong đại điển dù sao đều là luận bàn vũ kỹ, không được dùng bất kỳ hình thức nào.

Chỉ cần không thoát ly ra khỏi võ đạo thì sẽ không có ai đứng lên phản đối.

Huống chi có trò hay để xem như vậy, ai mà không muốn xem cơ chứ? Mộc Cao Kỳ, Uông mỗ có chút bội phục dũng khí của ngươi, nhưng mà ta không thể không hoài nghi, đầu ngươi có phải bị vô nước rồi không? Trên lôi đài, Uông Hàn không chút che dấu sự trào phúng trong lời nói của mình.

Đầu ta sao? Ta cảm thấy có lẽ ngươi nên quan tâm tới đầu mình một chút thì hơn.

Ta chưa từng thấy ai ti tiện như vậy.

Một lần bị mất mặt còn chưa đủ, hai lần còn chưa cảm thấy đủ.

Ba lần bốn lượt muốn ném mặt mũi đi.

Ngươi thử nói xem, ngươi ti tiện tới mức nào a? Giang Trầη lạnh nhạt cười, trong lòng thì đang tính toán, trận chiến này có thể coi là một lần vất vả, cả đời nhàn nhã.

Ân ân oán oán với Thánh Kiếm cung, bắt đầu từ đan đấu trong Huyễn Ba sơn, một lần lại một lần, Giang Trầη đối với Uông Hàn này vô cùng chán ghét.

Giờ phút này nhìn thấy người Thánh Kiếm cung nhảy loi choi, Giang Trầη dứt khoát đứng ra, giết gà dọa khỉ, đem Uông Hàn này diệt sát.

Dùng sát khí trấn áp triệt để Thánh Kiếm cung, tránh cho đám người này om sòm.

Sau khi Giang Trầη tiến vào cấm địa của Đan Tiêu cổ phái, nhận thức đối với Thần Uyên đại lục cùng với sự tăng lên của cảnh giới võ đạo đã khiến cho hắn nhảy ra khỏi vòng tròn của Vạn Tượng Cương Vực.

Bản thân hắn đối với Vạn Tượng đại điển này cũng không có bao nhiêu hứng thú.

Hắn chỉ hiếu kỳ cái gọi là Vạn Tượng cực cảnh kia mà thôi.

Cho nên mặc kệ đối thủ là ai, với hắn mà nói đều như nhau.

Đã như vậy còn không bằng giải quyết ân oán với Thánh Kiếm cung luôn, đem vẻ hung hăng càn quấy của đám người này trấn áp.

Như vậy cũng coi như báo đáp ân của Đan Trì cung chủ với hắn.

Quả nhiên, lời nói của Giang Trầη khiến cho Uông Hàn biến sắc.

Hắn biết rõ Giang Trầη lẻo mép, thế nhưng vẫn không nhịn được mà bộc phát.

Tiểu tử, Uông mỗ cũng muốn nhìn xem, trừ cái miệng thối này ra, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu phân lượng.

Giang Trầη lạnh nhạt cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, không nói gì.

Hiển nhiên Uông Hàn đã tức giận thực sự, quát: Tiểu tử, trên lôi đài này đao kiếm không có mắt, ngươi có dám ký sinh tử trạng không? Ồ? Giang Trầη làm ra vẻ bị dọa nhảy dựng, nói: Ngươi thử nói xem.

Trên lôi đài này dùng tính mạng làm vật đánh cuộc, tự phụ trách về sinh tử của bản thân mình.

Ngươi có dám đánh bạc một lần không? Uông Hàn bắt đầu dùng phép khích tướng.

Giang Trầη khoai khoái cười nói: Chẳng lẽ không phải nên như vậy sao? Hừ, sợ Đan Kiền Cung các ngươi thua không chịu nổi, sau đó lại dây dưa không rõ.

Uông Hàn nhìn thấy đối phương dường như bị mình kích thích, trong lòng âm thầm mừng rỡ.

Sau khi bị nói móc liên tục vài câu, hận ý của Uông Hàn đối với Mộc Cao Kỳ hiển nhiên đã không kém hận ý đối với Mộc Cao Kỳ năm đó.

Mà trên lôi đài này, đối thủ không chạy đi đâu được, đây là một cơ hội xả giận tốt nhất, tự nhiên Uông Hàn không muốn bỏ qua cơ hội trời cho này.

Cho nên hắn mới đưa ra quyết định ký sinh tử trạng, hiển nhiên muốn danh chính ngôn thuận đánh chết Mộc Cao Kỳ, còn khiến cho Đan Kiền Cung không dám nói một câu nào.

Giang Trầη vẫn ung dung cười như vậy, hắn nói: Ngươi đã không sợ chết như vậy, lại vội vàng muốn đem mạng nhỏ cho ta, ta có lý do gì cự tuyệt cơ chứ? Nhìn qua Giang Trầη bình tĩnh như vậy, lại nghe lời nói thong dong của đối phương, người không biết còn tưởng rằng tiểu tử này đã đột phá tới Thánh Cảnh.

Đệ tử tất cả các tông phía đưới đều xì xào bàn tán.

Mộc Cao Kỳ này làm sao vậy? Trước kia không có nghe nói hắn có tính cách như vậy nha? Chẳng lẽ không đúng? Nghe nói trước kia hắn nhát như chuột, chẳng lẽ kẻ tài cao gan đều lớn nhưu vậy sao? Kẻ tài cao gan ucnxg lớn? Tu vi của hắn có thể cao được bao nhiêu a? Ta thấy tu vi của hắn so với Uông Hàn liệu có cao được bằng đối phương hay không? Trong đám người trẻ tuổi của cả Vạn Tượng Cương Vực này, trừ Hạng Tần của Đại Thánh đường có thể áp chế Uông Hàn ra, những người khác ta thấy đều kém Uông Hàn này.

Nói cũng đúng, Mộc Cao Kỳ này rốt cuộc là người như thế nào, ta nhìn thế nào cũng không thấu.

Đây là đánh bạc tính mạng của mình a.

Chẳng lẽ hắn thuộc họ mèo, có chín cái mạng? Cũng có lẽ, ai mà biết được? Xem náo nhiệt đi.

Ân oán của hai tông này ta thấy không chết không ngớt.

Phía dưới có vô số tiếng nghị luận vang vọng.

Uông Hàn trên lôi đài nhìn qua đám người Đan Kiền Cung, khí thế kinh người, miệng nói: Đan Trì cung chủ, Đan Kiền Cung ngươi thấy thế nào? Đan Trì cung chủ cười nhạt một tiếng nói: Chỉ sợ Thánh Kiếm cung ngươi không chịu nổi.

Cái gì? Sợ Thánh Kiếm cung thua không chịu nổi? Tất cả mọi người không khỏi âm thầm tặc lưỡi.

Đan Trì cung chủ này quá lớn lối, chẳng lẽ người thực sự cho rằng Mộc Cao Kỳ có thể thắng được Uông Hàn hay sao? Thánh Kiếm cung là truyền thừa kiếm đạo, ngươi cho rằng người ta thực sự ăn chay hay sao? Đan Trì cung chủ cũng không để ý tới phản ứng của mọi người mà lạnh nhạt nhìn qua Uông Kiếm Vũ nói: Uông Kiếm Vũ, nếu như ngươi cảm giác mình có thể chịu được cái giá lớn như vậy thì ngươi có thể tùy ý.

Một câu hời hợt lại khiến cho Uông Kiếm Vũ cười lạnh không thôi: Đan Trì, một chút thủ đoạn công tâm của ngươi, ngươi cảm thấy có thể hù được Uông mỗ sao? Đánh bạc tính mạng thì đánh bạc tính mạng.

Chỉ sợ ngươi không chịu nổi mà thôi.

Đan Trì cung chủ thản nhiên nói: Vậy thì một lời đã định.

Nhìn thấy Đan Trì cung chủ bình tĩnh như vậy, trong lòng Uông Kiếm Vũ sinh ra một tia rung động khó hiểu, chẳng lẽ Đan Kiền Cung này đã thực sự tính trước? Chuyện quỷ dị này khiến cho Uông Kiếm Vũ không khỏi nghi thần nghi quỷ.

Nhưng mà lời cũng đã nói ra, hiện tại có muốn đổi ý cũng không đơn giản như vậy, tuyệt đối là một chuyện mất mặt, xấu hổ.

Còn nữa, chung quy hắn vẫn cảm thấy, Uông Hàn không có lý do gì sẽ thua trong tay Mộc Cao Kỳ, một thiên tài đan đạo.

Tiên Thiên Mộc Linh chi thể quả thực rất kinh người, thế nhưng chẳng qua chỉ có ưu thế về phương diện Đan đạo mà thôi.

Trên phương diện võ đạo, loại thiên phú này cũng không có chút đặc biệt nào.

Đặc biệt là truyền thừa võ đạo thuộc tính Mộc, cũng không phát huy ra được ưu thế đặc biệt.

Cung chủ, Mộc sư đệ.

.

.

Thẩm Thanh Hồng muốn nói lại thôi.

Đan Trì cung chủ cười nhạt một tiếng nói: Không có gì đáng ngại, hắn tự có chừng mực.

Liên Thành trưởng lão từ đầu không nói gì, trong lòng âm thầm cười lạnh không thôi, có chừng mực? Mộc Cao Kỳ này gây náo động như vậy, nếu như bị Uông Hàn kia một kiếm giết chết, đối với hắn chính là một chuyện vui.

Chỉ là loại tâm tư này của hắn cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, tự nhiên không có khả năng nói ra ngoài.

Quân Mặc Bạch thì nhìn chằm chằm vào trên lôi đài, đánh giá Giang Trầη từ xa, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Mà vẻ mặt Niếp Trùng thì khó hiểu, hắn cũng không biết rốt cuộc Mộc Cao Kỳ dựa vào cái gì mà có dũng khí lớn như vậy, chuyện này so với thiêu thân lao đầu vào lửa có khác gì nhau.

Cho dù Niếp Trùng có khinh thường Mộc Cao Kỳ tới cỡ nào thì giờ phút này trong lòng hắn cũng không thể không bội phục đối phương.

Trong lúc nhất thời trong lòng hắn xinh ra cảm xúc khác thường, hy vọng Mộc Cao Kỳ có thể bình an đi xuống lôi đài.

Lăng Bích Nhi cũng nhìn không chớp mắt về phí lôi đài.

Chỉ là nàng là người trẻ tuổi duy nhất biết rõ chân tướng.

Sau khi biết rõ thực lực của Giang Trầη, tự nhiên Lăng Bích Nhi không có một chút lo lắng nào.

Trái lại nàng còn có chút chờ mong, chờ mong lần này Giang Trầη tỏa sáng trong luận võ của Vạn Tượng đại điển.

Mà Uông Hàn không thể nghi ngờ chính là hòn đá đặt chân nổi tiếng nhất.

Tông chủ hai tông đều không có ý kiến, vậy thì đổ ước sinh tử cũng nhanh chóng được soạn thảo.

Uông sư huynh, cố gắng lên, ta cá là ba chiêu huynh sẽ giải quyết tiểu tử này.

Ba chiêu? Ngươi nằm mơ sao? Một chiêu Uông sư huynh sẽ nghiền nát tiểu tử này.

Bên Thánh Kiếm cung, đám người trẻ tuổi vừa rồi kêu gọi ầm ỹ lại bắt đầu lên tiếng.

Giang Trầη bỗng nhiên cười lớn, nói: Uông Hàn, nếu như ngươi sợ, có thể để cho bọn chúng cùng tiến lên, ở dưới đất to miệng như vậy thì có ích gì? Cái gì? Cùng tiến lên? Lời này không khác gì đổ thêm dầu v ào lửa, thoáng cái khiến cho Thánh Kiếm cung giận dữ.

Tiểu tử, ngươi muốn chết? Cuồng đồ, Uông sư huynh nhất định huynh phải hành hạ tiểu tử này tới chết.

Tiểu tử này thấy mình đã sống đủ rồi sao? Uông sư huynh, hành hạ hắn.

Uông Hàn cười lạnh, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua Giang Trầη nói: Ngươi nghe thấy không? Tiểu tử, chuẩn bị nghênh đón sự lửa giận của đệ tử Thánh Kiếm cung đi.

Nói nhảm, không ngờ lại dài dòng như đàn bà.

Động thủ đi, ta nhường ngươi ba chiêu.

Giang Trầη nhướng mày, hai tay bỗng nhiên ôm ngực, lạnh nhạt nhìn về phía Uông Hàn.

Hành động này tức thì khiến cho Uông Hàn giận dữ.

Tiểu tử, sắp chết tới nơi còn mạnh miệng như vậy.

Sát ý ngập trời từ trong mắt Uông Hàn bắn ra.

Uông Hàn tu luyện Băng Hàn kiếm khí, sau khi tiến vào Thánh Cảnh, một thân Băng Hàn kiếm khí có thể đóng băng mặt đất, khiến cho những dãy núi cũng phải đóng băng.

Thánh nguyên khí bá đạo, cường thế trào ra, trong lúc nhất thời cả lôi đài giống như đột nhiên biến thành một thế giới tràn ngập băng tuyết tới khôn cùng.

Hàn ý cường đại chẳng những lạnh thấu xương mà giống như còn có thể đóng băng linh hồn nhân loại, đóng băng ý thức của nhân loại.

Ngoài lôi đài đã sớm bị một đoàn sương mù bằng băng tuyết ngăn cản tầm nhìn, cho dù ánh mắt có mạnh mẽ hơn nữa cũng không có cách nào nhìn xuyên thấu qua tầng sương mù chung quanh lôi đài.

Trong lúc nhất thời mọi người chỉ cảm thấy gió lạnh thấu xương, hàn khí lạnh lẽo kinh khủng không ngừng lan tràn ra.

Những thiên tài tu vi thấp như Nguyên Cảnh cách lôi đàn này gần nhất đều không nhịn được mà lui về phía sau.

Hiển nhiên không có cách nào chống cự được hàn khí từ lôi đài lan tràn ra.

Không ngờ hàn khí chung quanh lôi đài này lại kinh người như vậy.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không khỏi hoài nghi, Mộc Cao Kỳ Nguyên Cảnh thất trong có thể chịu được hàn khí lạnh lẽo khôn cùng này hay không.

Đột nhiên hàn quang bùng lên, trong lôi đài, một đạo bạch quang chói mắt phóng lên trời, giống như va chạm với mây xanh trên chín tầng trời, có vô số đạo hàn khí đánh xuống.

Trong lúc nhất thời hư không chung quanh lôi đài không chung quanh lôi đài không ngờ lại xuất hiện vô số bông tuyết cực lớn, giống như lông ngỗng không ngừng rơi xuống.

Bông tuyết này có sáu cánh, sáng long lanh, giống như một đóa hoa đẹp đẽ nhất trong thiên địa, có thể gột rửa tất cả vết bẩn.

Mộc Cao Kỳ, ngươi nên chứng kiến để biết bản thân mình yếu tới cỡ nào.

Tiếng cười đắc ý của Uông Hàn từ trong lôi đài không ngừng truyền ra.

Trong lúc vô số bông tuyết giống như ngàn vạn đóa hoa nở từ trên trời rơi xuống, kiếm khí tung hoành, vô số băng hàn kiếm khí giống như ngư long nhảy múa.

Trong lúc nhất thời cả lôi đài đều là bông tuyết.

Mỗi một mảnh bông tuyết đều ẩn chứa kiếm khí, sắc bén, lạnh lẽo.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Độc tôn tam giới

  • truyện tranh Độc tôn tam giới

  • truyện Độc tôn tam giới

  • Độc tôn tam giới truyện chữ

  • đọc truyện Độc tôn tam giới

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License