Độc tôn tam giới
Chapter
0103
Ở thời kỳ thượng cổ, Đan Tiêu cổ phái bằng vào trận pháp này không biết đã vây khốn bao nhiêu đại năng thượng cổ.
Đương nhiên, Đại Mộng Xuân thu trận trước tháp truyền thừa hiển nhiên không phải ở trạng thái đỉnh phong.
Cấp bậc của nó hẳn là cũng nhằm vào người truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, ước chừng là đối mặt với thiên tài cấp bậc Thánh Cảnh.
Tuy rằng Giang Trầη còn chưa chính thức tiến vào Thánh Cảnh, nhưng mà Giang Trầη tự nhủ, tư chất của bản thân mình tuyệt đối không kém bất luận một thiên tài Thánh Cảnh nào.
Thậm chí so với thiên tài Thiên Thánh Cảnh mà nói, bản thân hắn còn có một ít ưu thế.
Đứng ở bên ngoài trận pháp, Giang Trầη hít sâu một hơi, dứt khoát nhảy vào trong trận pháp.
Sau khi nhảy vào trong trận pháp, cảnh tượng trước mặt Giang Trầη lập tức biến đổi.
Mười cái trụ lớn thông thiên đứng sừng sững trước mặt Giang Trầη.
Từng cây trụ cao vút trong mây, đội trời đạp đất.
Trên mỗi một cột trụ đều khắc rất nhiều phù văn cổ xưa.
Mỗi một phù văn trên cột trụ đều có một màu vàng nhạt lơ lửng bên ngoài, khiến cho người ta có cảm giác phong cách cổ xưa.
Giang Trầη vận Thiên Mục thần nhãn quan sát từng cột trụ một.
Phù văn trên mỗi cột trụ đều vô cùng giống nhau.
Ồ? Không ngờ lại là công pháp tu luyện?Tâm thần Giang Trầη khẽ động.
Trên mỗi một cột trụ đều có khắc một môn công pháp, hơn nữa cấp bậc của mỗi một môn công pháp đều phi thường cao.
Mười cột trụ này vừa vặn tạo thành một vòng tròn, mà Giang Trầη thì ở trong vòng tròn đó.
Giữa mười cái cột trụ vừa vặn có mười con đường.
Xem ra mười cột trụ này chính là mười thông đạo cửu tử nhất sinh của Đại Mộng Xuân Thu trận.
Như vậy trong mười thông đạo này chỉ có một thông đạo có thể đi ra ngoài, còn chín cái thông đạo đều là tử lộ hay sao?Trong lúc nhất thời Giang Trầη không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn tin rằng, nếu như là khảo nghiệm thì Đại Mộng Xuân Thu trận nhất định sẽ có chỗ nhắc nhở, tuyệt đối không giống như đối địch, hoàn toàn không để lại một chút manh mối.
Trận pháp này vốn không có ý giết địch mà chỉ có ý khảo nghiệm người tới chỗ này.
Cho nên Giang Trầη tin tưởng, bên trong trận pháp này nhất định có manh mối, hiện tại phải xem nhãn lực của hắn có thể nhìn ra được hay không mà thôi.
Nghĩ tới đây Giang Trầη cũng không có vội vàng.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, Thiên Mục thần nhãn của Giang Trầη được triển khai toàn bộ, không ngừng nhìn từng cột trụ.
Nếu như trận pháp này có chút manh mối thì nhất định sẽ nhắc nhở bên trên công pháp.
Thế nhưng vấn đề ở nơi nào a?Giang Trầη cũng không quá gấp mà lại lần nữa nghiêm túc nghiên cứu.
Dùng mắt thường quan sát không ra, Giang Trầη quyết định, dùng mỗi một môn công pháp làm thực tiễn để kiểm chứng.
Một tháng sau.
Thần thức Giang Trầη đột nhiên khẽ động, giống như có một cây kim đâm vào trong thần thức hắn vậy.
Hắn biết rõ đây không phải là ngoại vật đâm vào mà là trong bản năng thần thức hắn sinh ra một tia kháng cự.
Xảy ra chuyện gì?Giang Trầη đột nhiên bừng tỉnh, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, hồi tưởng lại một chút, sắc mặt khẽ đổi.
Đáng sợ.
Đáng sợ.
Trong lúc bất tri bất giác không ngờ ta lại trầm mê.
Công pháp tu luyện này thậm chí còn có sức hấp dẫn khiến cho người ta trầm mê nào.
Cũng may trong thần thức ta xuất hiện một tia kháng cự theo bản năng.
Nếu như thực sự tu luyện thì sẽ hoàn toàn trầm mê, không biết bên ngoài trải qua bao lâu.
Rất có thể sẽ giống như một giấc mộng, khi thức tỉnh thì đã già nua rồi.
Giang Trầη bừng tỉnh đại ngộ, biết rõ môn công pháp này cũng giống như một hoa trong gương, trăng trong nước vậy.
Tuy rằng có lực hấp dẫn vô cùng, thế nhưng nhất định lại không thể tu luyện ra cái gì.
Trừ việc khiến cho người ta trầm mê ra, không được tính mà một đồ vật thực chất, có tính hữu dụng.
Dù là tu luyện một trăm năm, cuối cùng chỉ là một giấc mộng nam kha mà thôi.
Sau khi tỉnh lại, trừ việc thân thể biến hóa, thực lực đình trệ ra, căn bản không được cái gì cả.
Giang Trầη nghĩ tới đây cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Hắn đã rất cẩn thận, thử từng một môn công pháp một muốn tìm ra dấu vết để lại, kết quả thiếu chút nữa trầm mê vào bên trong.
Nếu không phải hắn tu luyện thất khiếu thông linh, thần thức vô cùng cường đại, xuất hiện một tia kháng cự theo bản năng, chỉ sợ hắn đã trầm mê vào bên trong, căn bản không có cách nào thức tỉnh.
Chờ tới khi hắn thức tỉnh, có lẽ là ba tới năm trăm năm, đến lúc đó thực lực của hắn không tiến thêm, chỉ dừng lại ở trong phạm vi Nguyên Cảnh.
Tới tuổi đó đã bỏ qua thời kỳ tu luyện tốt nhất, thực lực cũng không thể tăng lên thêm một chút nào.
Chỉ sợ lại hao tổn thọ dương, đến lúc thọ dương hao hết sẽ chết.
Trong lòng thầm kêu một tiếng, lập tức triệu hồi ra Phệ Kim thử vương, hắn nói: Lão kim, ngươi lưu ý cho ta một chút.
Trong vòng ba ngày, nếu như thần thức ta không tỉnh lại, ngươi phải đánh thức ta dậy.
Giang Trầη đã biết rõ sự kỳ quái của những công pháp bên trên những cột trụ này, hắn đã có đối sách.
Phệ Kim Thử vương thông qua Mộc Linh chi tuyền tẩy lệ, thực lực sau đó đột nhiên tăng mạnh, lực lượng huyết mạch không ngừng thức tỉnh, thực lực tăng vọt.
Hôm nay cũng tương đương với Thánh Cảnh nhất trọng trong nhân loại.
Hôm nay nó đối với Giang Trầη mà nói có thể nói là nói gì nghe nấy.
Sau khi Giang Trầη có đối sách, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn một chút.
Mỗi một loại công pháp trên cột trụ, hắn đều cố gắng nếm thử.
Cuối cùng, khi tới cột trụ thứ bảy, Giang Trầη phát hiện ra, công pháp bên trên cột trụ này cũng không phải là công pháp hư ảo mà là công pháp chân thật.
Giang Trầη lại không có cuồng hỉ, thất thố mà đều thử qua mấy cây cột còn lại, cuối cùng xác định công pháp trên cây cột trụ thứ bảy là công pháp chân thật.
Đã tìm được chỗ khác nhau, coi như Giang Trầη đã tìm được nhắc nhở.
Theo manh mối này, Giang Trầη tiến vào thông đạo chiếu với cây cột trụ thứ bảy.
Sau khi tiến vào, bằng pháp quyết tu luyện trên cây cột trụ thứ bảy này, Giang Trầη nhẹ nhõm phá quan, tìm được lối ra của trận pháp này.
Kể từ đó Giang Trầη thành công đột phá Đại Mộng xuân thu trận.
Giang Trầη đi ra khỏi trận pháp, trong lòng còn khó có thể tin nổi.
Phá trận này nhìn như không có bất kỳ gió tanh mưa máu nào, thế nhưng chỗ hung hiểm so với U Cổ Thất Sát trận còn đáng sợ hơn.
U Cổ Thất Sát trận tuy rằng khắp nơi đều là sát cơ, nhưng mà Giang Trầη đã có kế sách đối ứng.
Mà Đại Mộng Xuân Thu trận này Giang Trầη trong lúc bất tri bất giác trầm mê vào.
Nếu không phải trong bản năng có một tia kháng cự mà nói, chỉ sợ hắn đã lâm vào trận pháp, không có cách nào tự thoát ra được.
Đại Mộng Xuân Thu trận này lại không có trận bàn, không có bất kỳ vật gì có ích.
Giang Trầη cũng không uể oải, bởi vì phá vỡ trận pháp này thì ngọn tháp truyền thừa đã trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn.
Ngọn tháp truyền thừa này cũng không tính là vật khiến cho người khác đặc biệt chú ý, chỉ có ba tầng mà thôi.
Ba đạo trận pháp bên ngoài chỉ là khảo nghiệm nhỏ, Giang Trầη tin tưởng, muốn đạt được truyền thừa bên trong tháp truyền thừa thì nhất định còn có một lần khảo nghiệm cuối cùng.
Chủ nhân ở nơi này nói, ít nhất phải tới Thánh Cảnh mới có thể tiến vào, Giang Trầη cũng không muốn tùy tiện xông vào.
Trận pháp bên ngoài còn dễ nói, thế nhưng tháp truyền thừa liên quan tới truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, nhất định sẽ không ôn hòa giống như ba đạo trận pháp bên ngoài tháp này.
Nói không chừng, bên trong ngọn tháp truyền thừa này mới thực sự là khắp nơi đều là sát cơ.
Cho nên Giang Trầη quyết định, đợi sau khi thực lực đột phá Thánh Cảnh thì mới lại tiến vào trong tháp truyền thừa.
Ngoài một cấm địa của Cửu Dương Thiên Tông.
Tào Tấn đứng bên ngoài một động phủ bồi hồi một lát, dường như cuối cùng mới làm ra một quyết định gian nan, đưa tay đánh ra một đạo truyền âm phù vào trong động phủ trước mặt.
Chỉ một lúc sau, cấm chế vây quanh bên ngoài động phủ đột nhiên phá ra một khe nứt, có một thanh niên béo, đầu trọc xuất hiện.
Trên mặt người thanh niên béo ục ịch lúc này hiện lên nụ cười giả tạo, miệng nói: Ngọn gió nào hôm nay lại thổi Tào sư huynh tới đây a? Không ngờ lại cho Ngô Hằng ta mặt mũi lớn như vậy, không ngờ có thể mời chân truyền tới đây a.
Tuy rằng trong miệng thanh niên đầu trọc béo ục ịch này một nói khách khí như vậy, thế nhưng một tấc cũng không rời khỏi cửa động phủ mình, hiển nhiên cũng có chỗ đề phòng với Tào Tấn.
Tào Tấn lạnh nhạt cười: Ngô Hằng, ngươi đừng có giống như con rùa đen rút đầu vậy.
Trên người của ngươi còn chưa có đồ vật mà ta phải không từ thủ đoạn lấy.
Không cần bị dọa thành như vậy.
Ánh mắt của Tào Tấn không kém, tự nhiên cũng nhìn ra được một vài vấn đế.
Ngô Hằng này không rời khỏi cửa động phủ một chút nào, hiển nhiên sợ rằng mình gây bất lợi với hắn ta.
Quả thực chính là tâm tiểu nhân.
Ngô Hằng cười hắc hắc, sờ sờ cái đầu trọc của mình, không có phủ nhận mà chỉ cười một tiếng quái dị rồi nói: Tào sư huynh, chuyện này cũng không trách ta được.
Hoàn cảnh sinh tồn trong Thiên Tông quá tàn khốc, nếu như Ngô mỗ không cẩn thận một chút mà nói, chỉ sợ đã sớm chết không dưới một trăm lần.
Hơn nữa mập mạp ta cũng không tự kỷ, đường đường là chân truyền lại tự mình tới tìm mập mạp ta, có chuyện tốt mới là lạ.
Tào Tấn cười một tiếng, nói: Vì cái gì mà nhất định không có chuyện tốt.
Ngô Hằng cười hắc hắc nói: Mập Mạp ta cũng không tin, Tào sư huynh có chuyện tốt sẽ nghĩ tới loại tiểu nhân vật như mập mạp ta sao? Đệ tử chân truyền, ai cũng mắt cao hơn đầu, huống chi Tào sư huynh là một trong thập đại chân truyền.
Được rồi.
Tào Tấn khoát tay ngăn hắn lại rồi nói: Đừng bẻm mép, Ngô mập mạp ngươi trừ một thân thịt mỡ ra thì có đồ vật gì đủ khiến cho người khác nhớ thương cơ chứ? Lần này ta tới đây là bàn chuyện hợp tác với ngươi.
Hợp tác?Tên mập mạp này trời sinh có tính đa nghi, nghe xong thiên tài cấp bậc thập đại chân truyền muốn hợp tác với mình thì ý nghĩ đầu tiên trong đầu mập mạp chính là đây có phải là cái bẫy hay không? Tào sư huynh, ngươi thực sự không lừa ta?Ngô mập mạp cẩn thận từng tí một quan sát Tào Tấn không rời, hiển nhiên không hiểu rốt cuộc tiểu tử này muốn làm cái gì.
Nghi thần nghi quỷ.
Tào Tấn cao mày nói: Nói thẳng ra vậy, ta nhìn trúng thiên phú trận pháp của mập mạp ngươi.
Thiên tài trận pháp trong Thiên Tông chúng ta không nhiều lắm.
Ngô mập mạp ngươi lại trẻ tuổi, cũng được coi là nhân vật trong top ba.
Ngô mập mạp cười hắc hắc: Cho dù ở trong top ba, phía trước còn có nhân vật lợi hại hơn ta kia mà?Tào Tấn thản nhiên nói: Người lợi hại hơn ngươi đều là chân truyền còn có vị trí cao hơn ta.
Ta tìm bọn họ đàm luận làm cái quái gì?Ngô mập mạp cười hắc hắc, biết rõ lời Tào Tấn nói là thật.
Trong đám người trẻ tuổi của Thiên tông, luận võ đạo, luận đan đạo, Ngô Hằng hắn đều không tính là tồn tại cao cấp nhất.
Thế nhưng luận trận pháp, Ngô mập mạp hắn tuyệt đối là tồn tại top ba, thậm chí hắn còn có cảm giác mình là trận pháp đại sư mạnh nhất, trẻ tuổi nhất.
Chỉ là nhưng mà Ngô mập mạp này vô cùng giỏi về việc ẩn giấu thực lực, hắn sợ danh tiếng mình quá thịnh, khiến cho hai thiên tài chân truyền kia khó chịu.
Cho nên Ngô mập mạp mới can tâm tình nguyện nhận danh hiệu người thứ ba trong những người trẻ tuổi hiểu trận pháp.
Trên thực tế, trên trận đạo, Ngô Hằng tự tin hắn sẽ không thua hai người kia, thậm chí còn hơn.
Mập mạp trời sinh tính cẩn thận, đây chính là đạo sinh tồn của hắn.
Cho nên mặc dù Tào Tấn nói như vậy, Ngô Hằng vẫn không tỏ vẻ gì, trên mặt chỉ nở nụ cười giả tạo chiêu bài của mình, bộ dáng cả người lẫn vật vô hại.
Tào Tấn hiển nhiên rất hiểu Ngô Hằng, biết rõ mập mạp này chính là gia hỏa không nhìn thấy con thỏ không vung cánh, hắn lập tức cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì, tay trảo một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một gốc linh dược Địa cấp.
Ngô mập mạp, Tào mỗ gần đây không thích nói nhảm.
Ta muốn đi lên cao, thế nhưng cần thiên phú trận pháp của ngươi.
Đây là tiền đặt cọc, cầm đi.
Tào Tấn tiện tay ném đi, gốc linh dược Địa cấp đã rơi xuống dưới chân Ngô mập mạp.
Ngô mập mạp cười hắc hắc không ngừng, lại không có thò tay đón.
Khóe mắt hắn nhìn xuống gốc linh dược Địa cấp dưới chân, xem một lát, sau khi nhận thấy không có nguy hiểm mới cẩn thận nhặt gốc linh dược Địa cấp này lên.
Trên mặt Ngô mập mạp nở nụ cười, đôi mắt ti hí gần như không nhìn ra lúc này tràn ngập vẻ tham lam cùng với vui vẻ.
Tuy rằng trong lòng của hắn rất là khiếp sợ, khiếp sợ vì sự xa xỉ của Tào Tấn, thế nhưng trên mặt lại không có một chút biểu hiện nào.
Tiện tay ném linh dược Địa cấp trong tay, mập mạp cười cười nói: Tào sư huynh, tại sao ta cảm thấy linh dược Địa cấp này có cảm giác phỏng tay a.
Tào Tấn cười nhạt nói: Nếu như cảm giác phỏng tay thì ngươi không cần lấy.
Tuy rằng thiên tài trận pháp trong tông môn thiếu, thế nhưng cũng không phải không có.
Lui một bước mà nói, cho dù không muốn tìm thiên tài bổn môn hợp tác, ta cũng không sao cả.
Ta tìm ngươi bất quá là ưu tiên tình đồng môn mà thoi.
Cũng không phải là không có người chọn lựa nào khác mà chọn ngươi.
Đối mặt với linh dược Địa cấp, Ngô Hằng không động tâm mới là chuyện lạ.
Huống chi Tào Tấn nói đây chỉ là tiền đặt cọc, điều này cũng nói thêm là tiếp đó còn có thù lao nữa.
Huống chi nghĩ cẩn thận, Ngô Hằng cũng không muốn đắc tội Tào Tấn, một trong những thập đại chân truyền.
Tào sư huynh, ngươi đã để mắt tới mập mạp ta như vậy, vậy thì mời huynh vào trong động phủ ta nói chuyện kỹ hơn.
Nói xong thân ảnh mập mạp lóe lên, chui vào trong động phủ.
Tào Tấn là kẻ tài cao cho nên gan cũng lớn, căn bản không sợ mà cũng cùng đi theo Ngô mập mạp tiến vào trong động phủ.
Sau khi vào động phủ, cũng không cần lo lắng những tai mắt của người khác.
Tào sư huynh, hiện tại có thể nói cho ta một chút tin tức cụ thể được không?Ngô Hằng cười hắc hắc.
Ta lần này đi Vạn Tượng Cương Vực, phát hiện ra một địa phương thú vị.
Nhưng mà chỗ kia có trận pháp cấm chế, bình thường rất khó tiến vào.
Ta đối với trận pháp cũng có nghiên cứu, nhưng nhất thời không tìm thấy biện pháp phá trận.
Ngô sư đệ ngươi là trận pháp đại sư, gốc linh dược Địa cấp này coi như là tiền thù lao để ngươi đi theo xem xét.
Nếu như sau khi tiến vào chỗ kia có chỗ thu hoạch, ta lấy sáu thành, ngươi lấy hai thành.
Vậy thì hai thành còn lại thì sao?Đôi mắt Ngô mập mạp xoay chuyển, mở miệng nói.
Hai thành còn lại ta mời Thì Trinh sư đệ.
Ồ? Thì Trinh sư huynh, đây chính là Đan vương nhị phẩm, nghe nói đang muốn đi khảo hạch Đan vương tam phẩm.
Ngô Hằng hơi giật mình.
Đúng vậy, ta có lực lượng võ đạo, đệ có thiên phú trận pháp, Thì Trinh sư đệ có thiên phú Đan đạo.
Chỉ có kết hợp lại mới có hy vọng.
Tào Tấn cười nhạt.
Nếu như là ba người xuất lực vì sao Tào sư huynh lại độc chiếm sáu thành?Ngô Hằng mặc dù đưa ra nghi vấn, thế nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười giả tạo thường trực.
Cái này còn phải hỏi sao?Tào Tấn nhướng mày.
Ách.
.
.
Ngô mập mạp há hốc mồm, thế nhưng hắn không hỏi tiếp mà đổi chủ đề khác: Nghe dường như không tồi, thế nhưng ta nào có biết chỗ kia, có đáng giá để đi tới hay không.
Liệu có gặp nguy hiểm hay không? Được một gốc linh dược Địa cấp làm tiền đặt cọc, ngươi có thấy nó đáng giá hay không?Tào Tấn lạnh nhạt nói.
Linh dược Địa cấp mặt dù tốt, thế nhưng phải có mạng mới dùng được.
Ngô mập mạp cười: Tào sư huynh hẳn cũng biết rõ Ngô mập mạp ta là người sợ chết, nếu như nguy hiểm quá lớn, cho dù chỗ tốt có đủ thì mập mạp ta cũng tuyệt đối không đi mạo hiểm.
Tào Tấn lạnh nhạt gật đầu, nhìn chằm chằm vào Ngô mập mạp một lát, bỗng nhiê vươn tay ra: Nếu như vậy đưa gốc linh dược Địa cấp kia cho ta, coi như ta chưa từng tới.
Tào Tấn đột nhiên đứng dậy.
Lần này Ngô mập mạp có chút bị động, cười làm hòa, nói: Tào sư huynh, tất cả nên thương lượng một chút a.
Huynh đã muốn tiểu đệ xuất lực dù sao cũng phải có chút nhắc nhở chứ.
Đừng nói là ta không nói trước, ta chỉ nói cho một mình ngươi mà thôi.
Chỗ đó trước đó không lâu xuất hiện linh dược Thiên cấp.
Cái gì?Ngô mập mạp nhảy dựng lên, nói: Linh dược Thiên cấp?Vẻ mặt Tào Tấn không chút biểu tình, lạnh nhạt gật đầu.
Cái này.
.
.
Được, ta đi.
Nếu như thực sự có thu hoạch, Tào sư huynh ngươi cầm một nửa, một nửa còn lại ta và Trình sư huynh mỗi người một nửa.
Nói cho cùng vẫn là vấn đề phân chia lợi ích, Ngô mập mạp vẫn là người hám lợi.
Một lát sau Tào Tấn gật đầu nói: Có thể.
Tốt, người sảng khoái nói chuyện cũng sảng khoái.
Không hổ là một trong thập đại chân truyền.
Ngô mập mạp cười ha hả, không để ý mà tâng bốc Tào Tấn một câu rắm thối.
Lúc nào chúng ta mới xuất phát?Ngô Hằng trong thoáng chốc trở nên chủ động vô cùng.
Linh dược Thiên cấp, chuyện này khiến cho Ngô Hằng không khỏi động tâm.
Ngô Hằng hắn bất quá chỉ là cường giả Địa Thánh Cảnh, xưa nay cũng chỉ sử dụng linh dược chân Thánh Cảnh, loại linh dược Địa cấp chỉ có cường giả Hoàng cảnh mới có tư cách dùng.
Loại linh dược này hắn không có tư cách nhúng chàm qua, huống chi còn là linh dược Thiên cấp.
Càng sớm càng tốt, ngươi có cần thời gian chuẩn bị hay không?Tào Tấn hỏi.
Ngô Hằng nghĩ một lát rồi đáp: Cho ta thời gian ba ngày chuẩn bị một chút.
Ta cần chuẩn bị một ít đồ phá trận.
Tào Tấn gật đầu, có chút thâm ý nhìn chằm chằm vào Ngô hằng, nói: Ngô sư đệ, hợp tác cần phải ra sao có lẽ không cần Tào mỗ nói đúng không?Ngô Hằng cười nói: Tào sư huynh sao lại không tin ta như vậy? Trước khi lên đường chúng ta có thể lập thệ ước thiên địa, ước thúc lẫn nhau, khi đó mới có thể chân thành hợp tác nha.
Tào Tấn cảnh cáo Ngô Hằng, kỳ thực Ngô Hằng làm sao lại không lo lắng Tào Tấn qua sông đoạn cầu cơ chứ.
Dù sao hợp tác với loại thiên tài đỉnh cấp như Tào Tấn, cũng giống như chơi đùa với hổ.
Vạn nhất sau đó Tào Tấn qua sông đoạn cầu, cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Cho nên Ngô Hằng vẫn cảm thấy nên lập thệ ước thiên địa thì mới là lựa chọn ổn thỏa nhất.
Không cần trước khi lên đường, lập ngya bây giờ là được.
Phong cách làm việc của Tào Tấn xưa nay đều cẩn thận vô cùng, hắn cũng không hy vọng sau khi mình đi Ngô Hằng sẽ đem bí mật này ra bán đứng hắn.
Hai người lập tức thệ ước thiên địa, sau đó lại ước định ba ngày sau xuất phát.
Ba ngày sau, Thì Trinh, Đan vương nhị cấp cùng với Tào Tấn hội họp, hai người cùng nhau đi vào trong động phủ của Ngô Hằng, trước khi ba người lên đường lại lập thệ ước thiên địa một lần nữa.
Tào sư huynh, hiện tại không cần thừa nước đục thả câu a.
Ngô Hằng còn chưa lên tiếng, Đan Vương nhị cấp nhìn qua nhã nhặn gọi là Thì Trinh kia lại mở miệng nói trước.
Tào Tấn nhẹ nhàng cười nói: Không phải là Tào mỗ muốn thừa nước đục thả câu, mà là việc này quan hệ trọng đại.
Mọi người có nghe nói tới Huyễn Ba sơn trong Vạn Tượng Cương Vực hay không?Ngô Hằng và Thì Trinh nhìn nhau, đều lắc đầu.
Hiển nhiên bọn họ với tư cách là đệ tử tông môn nhất phẩm trong Bát vực, đối với chuyện hạ vực cực kỳ ít hỏi tới.
Tuy rằng Cửu Dương Thiên Tông bố trí với Vạn Tượng Cương Vực, thế nhưng chuyện này cũng không có liên quan tới đại đa số người trong bọn họ.
Chuyện không liên quan tới mình đương nhiên bọn họ sẽ không phí thời giờ đi chú ý.
Nhìn thấy hai người lắc đầu, Tào Tấn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn mà giải thích, nói: Lần này ta đi tới Vạn Tượng Cương Vực, vừa vặn tất cả các đại tông môn trong Vạn Tượng Cương Vực lại từ trong Huyễn Ba sơn đi ra.
Mỗi một tông môn đề có linh dược Thiên cấp.
Mỗi một tông môn đều thu được?Thì Trinh hít sâu một hơi, nghẹn ngào hỏi.
Hắn với tư cách là Đan Vương nhị cấp, tự nhiên càng thêm hiểu rõ về độ trân quý của linh dược Thiên cấp, cho dù là ở Bát vực, nếu như không phải có địa phương đặc thù thì linh dược Thiên cấp cơ hồ là không có.
Địa phương có thể sản xuất ra linh dược Thiên cấp đều là địa phương viễn cổ, di tích cực kỳ khó tìm được.
Thậm chí là di chỉ thượng cổ.
Huyễn Ba sơn kia chẳng lẽ là di chỉ thượng cổ?Thì Trinh động dung hỏi.
Có phải di chỉ thượng cổ hay không ta cũng không rõ ràng cho lắm.
Dù sao căn cứ theo tình báo mà ta có được, tất cả các tông môn này từ trong Huyễn Ba sơn mang ra mười hai gốc linh dược Thiên cấp Cái gì?Lúc này phản ứng của Thì Trinh càng thêm giật mình: Thoáng cái thu hoạch mười hai gốc linh dược Thiên cấp? Cái này.
.
.
Điều này sao có thể?Mặc dù là ở Bát vực, loại chuyện này cũng là chuyện mà trăm năm khó gặp.
Linh dược Thiên cấp là thứ rất ít xuất hiện nhiều như vậy.
Ít nhất gần trăm năm nay, ở trong Bát vực còn chưa có nghe nói qua loại tin đồn như vậy.
Đương nhiên lãnh thổ Bát vực vô hạn, có lẽ đã từng xuất hiện qua, thế nhưng lại bị tất cả các thế lực lớn cưỡng ép phong bế tin tức cũng không chừng.
Nhưng mà có một điểm hắn có thể khẳng định, trong gần trăm năm trở lại đây của Cửu Dương Thiên Tông quả thực không có chuyện thoáng cái xuất hiện mười hai gốc linh dược Thiên cấp.
Tào sư huynh, có phải tình báo sai rồi không?Ngay đến Ngô mập mạp Ngô hằng cũng cảm thấy việc này quá mức không thể tưởng tượng nổi, nhịn không được mà hoài nghi.
Tình báo chắc chắn mười phần, tuyệt đối không giả.
Tào Tấn dùng giọng chắc nịch, khẳng định nói.
Nói đùa sao? Tam Tinh tông bởi vì những tin tình báo này mà tông môn thiếu chút nữa bị diệt.
Loại tin tình báo này có thể giả sao? Hơn nữa hắn còn vơ vét được gốc linh dược Thiên cấp từ trong tay Chúc Trường Sinh tông chủ Tam Tinh tông a.
Gốc linh dược Thiên cấp này là hàng thật giá thật, Tào Tấn tự nhiên sẽ không hoài nghi.
Thế nhưng nếu như chỗ kia thực sự có linh dược Thiên cấp, những tông môn kia đã càn quét qua một lần, có lẽ cũng không có khả năng còn nữa a.
Ngô mập mạp lại đưa ra nghi vấn.
Huyễn Ba sơn kia, còn có dược viên thượng cổ kia lớn như vậy, trong thời gian ngắn như thế bọn hắn hẳn còn chưa kịp càn quét sạch sẽ.
Lại nói, địa phương có thể sản xuất ra linh dược Thiên cấp có lẽ còn có một ít kỳ ngộ cũng không biết chừng.
Vạn nhất nếu vận khí tốt, chúng ta lại tìm được một di chỉ thượng cổ, tùy tiện đạt được ít truyền thừa.
Chuyện này chưa hẳn đã kém linh dược Thiên cấp a.
Ngô mập mạp lại nói.
Đây cũng chỉ là suy đoán, nhiều người đi vào như vậy, ta cảm thấy thứ tốt cũng bị bọn chúng đào móc ra gần hết.
So với việc cố sức xông vào trong cấm địa kia, còn không bằng trực tiếp đi tới Vạn Tượng Cương Vực cướp đoạt thứ trong tay các tông môn.
Cách nghĩ này so với suy nghĩ của Tào Tấn lúc trước không mưu mà cùng hợp.
Chỉ là Tào Tấn đã ăn thiệt thòi ở trong Đan Kiền cung, ý niệm này trong đầu hắn triệt để bị dập tắt.
Không nói trước tiên đoạt được hay không, một khi bạo lộ thân phận, quấy rầy bố cục của Cửu Dương Thiên Tông, cho dù bọn họ có địa vị cao, nhất định cũng khó tránh khỏi trừng phạt.
Cho nên Tào Tấn suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy cấm địa trong Huyễn Ba sơn có lực hấp dẫn hơn.
Thì Trinh cũng ủng hộ cách nghĩ của Ngô mập mạp: Đúng vậy, Tào sư huynh, ta cũng thấy thế.
Còn không bằng trực tiếp đi tới các tông môn trong Vạn Tượng Cương Vực yêu cầu giao ra a.
Tào Tấn cười lạnh nói: Nếu chuyện dễ dàng như vậy ta còn tìm hai ngươi làm gì? Hiện tại Thiên tông đang bố trí Vạn Tượng Cương Vực, chúng ta công khai đi đoạt như vậy sẽ trực tiếp làm hỏng bố trí của Thiên tông.
Các ngươi cảm thấy các ngươi có lực lượng khiêu chiến bố cục của Thiên tông hay sao?Hai người á khẩu không nói gì, muốn bọn họ đi khiêu chiến bố cục của Thiên tông, bọn họ cũng không có lá gan như vậy.
Tào Tấn nhìn thấy hai người không có ý chí chiến đấu cao, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ là bao.
Hắn mỉm cười, lần nữa ném ra một tin tức đủ nặng.
Nhị vị, cho dù không thu hoạch được gì trong Huyễn Ba sơn, thế nhưng ta có thể khẳng định chắc chắn một điều.
Cái gì?Tào Tấn chậm rãi cười nói: Trong Huyễn Ba sơn còn có một người, trên người hắn ta có lẽ có năm gốc linh dược Thiên cấp, hơn một trăm gốc linh dược Địa cấp, thậm chí còn có mấy ngàn gốc Thánh Anh thảo.
Lúc trước Chúc Trương Sinh tiết lộ bí mật dược viên thượng cổ, trọng điểm nói tới Giang Trầη, nhất là cuối cùng Giang Trầη bằng vào giải dược mê thần chướng, lừa gạt một vố lớn, đem tất cả linh dược Thiên cấp và Địa cấp của các tông môn khác thu vào tay một nửa.
Hơn nữa Tham Lang trưởng lão cố ý nói tới Giang Trầη, đột nhiên xuất hiện một Giang Trầη, chuyện này khiến cho ấn tượng của Tào Tấn đối với Giang Trầη vô cùng sâu.
Huống chi Chúc Trường Sinh còn nhắc nhở hắn, Giang Trầη chính là người chém chết trước xanh thẫm loan thân thể Long cư người tuyết.
Tiểu tử Giang Trầη kia hại Ung Hành Vân bài danh thứ ba trong thập đại đệ tử chân truyền mất đi lô đỉnh luyện công, cho nên môn Long Phượng lưỡng nghi kiếm đến nay còn chưa đại thành.
Mà thiên tài nhị lưu Đinh Đồng được Cửu Dương Thiên Tông phái tới Vạn Tượng Cương Vực thậm chí rất có thể đã chết trên tay người này.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến cho Tào Tấn không có ấn tượng sâu với Giang Trầη cũng khó.
Những chuyện này lại thêm sau khi Tào Tấn chịu thiệt ở Đan Kiền cung, hắn đã từng cẩn thận nghĩ qua.
Khi đó hắn đã hối hận mình quá nóng vội.
Hắn hoài nghi, Giang Trầη kia sở dĩ không có từ trong Huyễn Ba sơn đi ra, không phải là hắn ta không ra được mà là hắn ta không muốn ra.
Sau khi đi ra, linh dược Thiên cấp và linh dược Địa cấp phải phân cho tông môn một nửa.
Tào Tấn suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy Giang Trầη ở lại Huyễn Ba sơn là đánh cược môt phen.
Ở lại Huyễn Ba sơn, những linh dược Thiên cấp và linh dược Địa cấp kia không cần phân cho tông môn, có thể độc chiếm.
Không thể không nói Tào Tấn đang dùng lòng tiểu nhân đo lòng Giang Trầη, chỉ là hết lần này tới lần khác hắn lại cảm thấy suy đoán của mình vô cùng có đạo lý.
Mà nếu như suy đoán này không sai, trên người Giang Trầη chí ít có năm gốc linh dược Thiên cấp, hơn một trăm gốc linh dược Địa cấp.
Ngoài ra, người Thánh Kiếm cung kia còn chứng nhận Giang Trầη có trong tay mấy ngàn gốc Thánh Anh thảo.
Ngoài những thứ này, tiểu tử Giang Trầη này còn luyện chế ra Vạn Thọ đan.
Tương đương với việc trong đầu tiểu tử này có đan phương Vạn Thọ đan.
Một người toàn thân đều là bảo vật ở lại trong Huyễn Ba sơn, cho dù tiến vào Huyễn Ba sơn không óc thu hoạch, chỉ cần bắt được Giang Trầη, đó cũng là thu hoạch cực lớn.
Hắn vốn không muốn nói rõ chuyện Giang Trầη ra, thế nhưng nhìn thấy hai người này không có động lực gì, rơi vào đường cùng đành phải nói ra những lời này.
Đan Vương nhị cấp Thì Trinh trầm ngâm hỏi: Tào sư huynh, không phải huynh vì muốn chúng ta xuất lực mà cường điệu lên đó chứ? Một người độc chiến năm gốc linh dược Thiên cấp? KHông phải chỉ có mười hai gốc linh dược Thiên cấp xuất hiện sao? Đúng vậy.
Ai lại có mặt mũi lớn như vậy, một người độc chiếm gần nửa.
Ngô mập mạp hiển nhiên cũng có chút không tin.
Việc này chắc chắn mười phần, ta dùng nhân cách mình đảm bảo.
Tuyệt đối không phải là cường điệu.
Hơn nữa kẻ này còn biết luyện chế đan dược.
Hắn luyện chế ra một khỏa Vạn Thọ đan, khiến cho một lão già Thánh Cảnh trẻ đi năm trăm tuổi.
Lần này Thì Trinh đã không còn bình tĩnh nữa, hắn nói: Trẻ đi năm trăm tuổi? Vạn Thọ đan? Tào sư huynh, thứ cho ta nói thẳng, ngươi đây là.
.
.
đây là.
.
.
Nếu không phải Tam Tinh tông dùng lời thề sắt son, Tào Tấn cũng sẽ không tin, thế nhưng Tam Tinh tông mạo hiểm tông môn, hiển nhiên không thể nào nói dối được.
Cho nên Tào Tấn vô cùng tin tưởng, các tin tức này không giả, trực giác của cường giả cũng nói cho hắn biết, việc này có nhiều khả năng là thật.
Thì Trinh sư đệ, đến nước này, có đi hay không thì đệ quyết đi.
Bằng hông Tào mỗ mời cao nhân khác.
Ngữ khí của Tào Tấn có chút không vui.
Hắn vốn không muốn giải thích với hai tên sư đệ này nhiều như vậy, đây đã là hành động hắn chưa từng bao giờ làm trong đời.
Hôm nay hai gia hỏa này còn lải nhải nhiều như vậy, tự nhiên khiến cho hắn vô cùng mất hứng.
Giờ phút này Thì Trinh không chút do dự nói: Ta đi.
Hiển nhiên tin tức về Vạn Thọ đan đã khiến cho Đan Vương nhị cấp như Thì Trinh có chút điên cuồng.
Tào Tấn thấy Thì Trinh đáp ứng, gật đầu nói: Thì Trinh sư đệ, chuyện Vạn Thọ dan này chắc chắn mười phần.
Người đạt được Vạn Thọ đan kia chính là tông chủ Đại Thánh đường Hạng Vấn Thiên.
Lão nhân kia nghe nói dương thọ chưa còn năm mươi năm cho nên muốn tán công.
Chỉ là sau khi nhận được Vạn Thọ đan, phục dụng luôn tại chỗ, không ngờ tình thế biến đổi hoàn toàn, thân thể giống như trẻ đi mấy trăm tuổi.
Việc này người Tam Tinh tông tận mắt nhìn thấy tận nơi, tuyệt đối không thể nào là giả được.
Bờ môi Thì Trinh nhẹ nhàng run rẩy, trong mắt lóe lên tinh mang, bỗng nhiên nói: Tào sư huynh, nếu như đạt được loại đan phương này, ta phải sao ra một pahafn.
Tào Tấn cười nhạt một tiếng, nói: Chuyện này là đương nhiên.
Ngô Hằng vội hỏi: Mặc dù thiên phú đan đạo của ta tầm thường, thế nhưng Vạn Thọ đan này chia ra sao? Cũng phải tuân thủ ước hẹn.
Yêu cầu của ta không nhiều lắm.
Nếu như đạt được Vạn Thọ đan, ta thấy nên chia theo tỷ lệ ban đầu.
Tào Tấn liếc nhìn Ngô Hằng, lại nói: Ngươi hai thành, ta và Thì Trinh sư đệ mỗi người bốn thành.
Ngô Hằng há hốc mồm, thế nhưng lại không có cơ phản bác.
Sau khi ba người đàm luận ổn thỏa, cũng không có tiếp tục trì hoãn mà lập tức xuất phát.
Trên đường đi ba người cực kỳ ít xuất hiện, sau một tháng bôn ba, lúc này ba người mới tiến vào địa bàn Vạn Tượng Cương Vực.
Ba người cũng không dám đánh rắn động cỏ, mà đi thẳng tới bên ngoài Huyễn Ba sơn.
Huyễn Ba sơn này chính là dược viên do hoàng gia Vạn Tượng đế quốc lúc trước lưu lại.
Địa phương tuy rằng vắng vẻ thế nhưng cũng không khó tìm ra.
Ba người tiến vào Huyễn Ba đại điện, bắt đầu điều tra bốn phía một phen.
Xem bộ dáng nơi này, có lẽ gần hai năm chưa từng có người tới qua.
Mập mạp Ngô hằng điều tra một phen rồi mở miệng nói.
Tào Tấn gật d dầu nói: Người Vạn Tượng Cương Vực đều cho rằng ngoài Huyễn Ba sơn có cấm chế, ba năm mươi năm mới mở ra một lần.
Không tới chu kỳ cấm chế của Huyễn Ba sơn không có khẩ năng mở ra.
Cho nên đến nơi này cũng không có ý nghĩa.
Đoán chừng nếu như có người tới thì cũng phải đợi tới lúc Đan đấu ở Huyễn Ba sơn.
Mập mạp gật đầu, đi ra khỏi Huyễn Ba đại điện, đi tới trước cấm chế bên ngoài Huyễn Ba sơn.
Tào Tấn và Thì Trinh đứng sau lưng mập mạp Ngô Hằng, không nói gì thêm.
Trên phương diện trận đạo, mập mạp Ngô Hằng là người có quyền lên tiếng tuyệt đối, bọn họ đương nhiên không dám làm ngắt mạch suy nghĩ của Ngô Hằng.
Ước chừng gần nửa canh giờ sau, mập mạp mới thu hồi ánh mắt.
Sao rồi?Tào Tấn vội vàng hỏi.
Trận pháp này không đơn giản a.
Ngô Hằng thân là thiên tài trận pháp của tông môn nhất phẩm, cũng đã chứng kiến rất nhiều trận pháp tinh diệu.
Nếu như ta đoán không sai mà nói, đây là một trận pháp thượng cổ.
Mập mập trầm ngâm nói.
Tào Tấn vui vẻ: Nói như vậy đây thực sự là di chỉ thượng cổ sao?Ngữ khí của Ngô Hằng vô cùng ngưng trọng, nói: Từ khí tức trên trận pháp này xem ra, tuyệt đối là trận pháp thượng cổ.
Trận pháp cực kỳ phức tạp, hơn nữa phòng ngự nghiêm ngặt, cơ hồ không có bất kỳ sơ hở nào.
Trận pháp thượng cổ có thể kéo dài cho tới hiện tại, mà lại còn có lực phòng ngự cường đại như vậy, người bày trận rốt cuộc là hạng thiên tài như thế nào a? Ngô sư đệ, đệ nói nhiều như vậy làm gì? Nói đúng chủ đề dùm ta một chút, cái trận pháp này rốt cuộc có phá được hay không?Lúc này Thì Trinh có chút không vui nói.
Ngô Hằng trầm ngâm nói: Phá vỡ trận pháp hiển nhiên là chuyện không có khả năng, nhưng mà ta có một môn Liệt Trận thuật, có lẽ có hai ba phần nắm chắc, để cho chúng ta có thể bỏ qua trận pháp này mà tiến vào trong Huyễn Ba sơn.
Liệt trận thuậ?Tào Tấn nghe vậy động dung.
Đúng vậy, Liệt Trận thuật này chính là thần thông từ thời thượng cổ.
Ta chỉ tu luyện được chút da lông.
Nghe đồn có một ít đại năng chuyên phá trận thời đại thượng cổ luyện chế ra một ít pháp bảo có thể xuyên qua tất cả cấm chế của các loại trận pháp.
Chỉ là loại pháp bảo này cuối cùng chỉ là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Mà có một ít cường giả lại nghiên cứu Liệt trận thuật.
Cái gọi là Liệt trận thuật chính là tìm ra khu vực yếu kém nhất của trận pháp, dùng thần thông đánh ra một khe hở, xuyên thẳng qua nó.
Nói như vậy Ngô sư đệ có thể mở ra một khe hở trong trận pháp này sao?Ngô Hằng lại không có nắm chắc nói: Ta chỉ nắm chắc hai ba thành, hơn nữa trận pháp này truyền thừa từ thời thượng cổ, trải qua vô số tuế nguyệt, cuối cùng vẫn có chút thái hóa.
Nếu không đừng nói là ta, coi như là những trận pháp tông sư cự đầu trong tông môn tới đây cũng không phá nổi trận nyaf.
Lợi hại như vậy sao?Tào Tấn rung động.
Có trận pháp thượng cổ nào mà không lợi hại.
Không lợi hại còn có thể truyền thừa qua vô số năm sao? Còn có thể đứng sừng sững không sụp đổ sao?Tào Tấn và Thì Trinh đều gật gật đầu.
Thì Trinh thì càng thêm thúc dục nói: Đã như vậy chúng ta sẽ xem Ngô sư đệ đại phát thần uy.
Ngô Hằng cũng không nhiều lời, mọi người đã hợp tác, không biểu hiện ra một chút thủ đoạn ngược lại sẽ khiến cho người khác xem thường, sau đó sẽ mất đi quyền nói chuyện.
Chạy một vòng bên ngoài trận pháp, Ngô Hằng chọn trúng một vị trí, sau khi bố trí một ít, Ngô Hằng nói với Tào Tấn và Thì Trinh: Nhị vị sư huynh, ta chỉ có hai ba thành nắm chắc.
Nếu không thành thì đừng có trách ta.
Nếu như thành công, nhiều lắm cũng chỉ có thời gian mấy hô hấp mà thôi.
Các người nhìn thấy ta xông vào thì cũng lập tức xông vào bên trong.
Nếu không đoạn thời gian ngắn kia trôi qua, trận pháp sẽ tự động khôi phục.
Tào Tấn và Thì Trinh gật đầu không nói gì.
Trong tay Ngô Hằng xuất hiện một đạo phù văn, nhanh chóng nghiền nát nó, thủ quyết liên tục biến đổi, bỗng nhiên trong tay có một thanh chiến phủ bán ra.
Oanh.
Gợn sóng tựa như mộng ảo bên ngoài trận pháp run rẩy không ngừng, sau đó xuất hiện từng vết rạn nhàn nhạt.
Chỉ là vết rạn kia vừa mới xuất hiện đã lập tức khép lại, lập tức khôi phục vẻ bóng loáng như lúc ban đầu.
Sắc mặt Ngô Hằng trầm xuống, cười khổ lắc đầu nói: Vẫn kém một chiêu, kém một ít a.
Vết nứt đã xuất hiện, thế nhưng lại không thể đạt tới mức khiến cho chúng ta có thể xuyên qua.
Chiến phủ này của ta cuối cùng vẫn thiếu một chút tư chất.
Tào Tấn bỗng nhiên như bừng tỉnh, nỏi: Ý ngươi nói là không phải vấn đề của Liệt Trận thuật mà là chiến phủ của ngươi không đủ cường đại sao? Liệt Trận thuật không có vấn đề.
Ngô Hằng thở dài nói: Một đạo công kích cuối cùng nếu như có thể đề cao gấp hai ba lần, tuyệt đối sẽ phá vỡ ra khe hở đủ lớn.
Tào Tấn gật gật đầu, bỗng nhiên lấy ra một vật, đó chính là Phá Nguyệt chùy mà hắn đã từng sử dụng ở trong Đan Kiền cung.
Mập mạp, Phá Nguyệt chùy này chính là linh khí Hoàng cấp, chuyên phá trận pháp, so với Chiến phủ của ngươi thì thế nào?Ngô mập mạp nhìn thấy Phá Nguyệt chùy, trong mắt lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, nói: Phá Nguyệt chùy? Tào sư huynh, ngươi quả thực được sủng ái vô cùng a.
Phá Nguyệt chùy này chính là thần khí phá trận đó.
Tại sao ngươi không nói sớm? Có Phá Nguyệt chùy này chí ít ta có tám thành nắm chắc phá vỡ.
Động thủ đi.
Tào Tấn không muốn nói nhảm.
Ngô Hằng gật đầu, không nói thêm gì nữa, mà lần nữa ngưng tụ thế, trong tay có một đạo phù văn bị nghiền nát, quang mang đánh về phía trận pháp trước mắt.
Ngay sau đó thân ảnh Ngô Hằng bắn về phía trước, Phá Nguyệt chùy kéo theo một đạo quang mang hoàn mỹ.
Sưu.
Trận pháp trong hư không lập tức nổ ra một cái khe lớn.
Đi.
Ba đạo thân ảnh cơ hồ cùng lúc có phản ứng, nhảy vào bên trong trận phaps.
Ba đạo thân ảnh vừa mới đi vào, trận pháp cấm chế bên ngoài Huyễn Ba sơn lần nữa nhoáng lên, lại khôi phục như lúc ban đầu.
Trong cấm địa của Đan Tiêu cổ phái, Giang Trầη xếp bằng, chân nguyên trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, toàn thân tràn ngập từng đạo thần qunag.
Giờ phút này hắn đã tới mấu chốt trùng kích Thánh Cảnh.
Vượt qua một bước này, hắn sẽ triệt để phá bỏ gông cùm Nguyên Cảnh, thành công bước vào hàng ngũ Thánh Cảnh.
Vì ngày hôm nay hắn đã ngây ngốc trong cấm địa Đan Tiêu cổ phái gần hai năm, trong khoảng thời gian gần hai năm này, mục tiêu của hắn chỉ có một.
Đó chính là nhập Thánh Cảnh, đạt được truyền thừa rồi đi ra ngoài.
Hôm nay trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cuộc hắn cũng đi tới một bước mấu chốt này.
Nếu như nói nguyên anh của nguyên cảnh là do tinh hoa của nguyên lực kết tinh ra một cái cây thì Thánh Cảnh chính là rất nhiều nguyên lực hình thành một phiến rừng rậm.
Nguyên Cảnh nhập thánh, tương đương với một cái thân cây trưởng thành một mảnh rừng rậm.
Trong cơ thể Giang Trầη, chu thiên không ngừng vận chuyển, tuần hoàn không thôi, cùng với thiên địa hình thành một vòng tuần hoàn thiên địa nhân.
Dùng tư chất và thiên phú của Giang Trầη mà nói, Nguyên Cảnh nhập thánh cũng là chuyện nước chảy thành sông, không tồn tại bao nhiêu chướng ngại.
Tự nhiên Giang Trầη sẽ không quên tình cảnh lúc hắn đột phá Nguyên Cảnh, khi đó chính là lúc Bảo Thụ tông cùng với Đan Kiền cung tiến hành nghi thức kết minh.
Giang Trầη ở dưới Xan Hà bảo thụ của Bảo Thụ tông ngộ đạo, bỗng nhiên đột phá Nguyên Cảnh, dẫn phát ra dị tượng thiên địa, dị tượng thiên địa vô cùng kinh người, khiến cho người Bảo Thụ tông lúc ấy đều trợn mắt há hốc mồm, im lặng một lúc lâu.
Dị tượng thiên địa kinh người như vậy tự nhiên khiến cho lòng người kinh hãi.
Cũng may, lần này là ở trong cấm địa của Đan Tiêu cổ phái, ở trong phiến bí cảnh này, cho dù có gây ra dị tượng thiên địa khiến cho người ta sợ hãi cũng không kinh động được những người khác.
Trong Huyễn Ba sơn, ba đạo thân ảnh bồi hồi ở trên một mảnh sườn núi thấp bên dưới.
Ba người này chính là ba người Tào Tấn vừa mới cưỡng ép phá trận tạo thành một khe hở mà tiến vào bên trong.
Sau khi xông vào bên trong ba người lập tức cảm thấy bên trong Huyễn Ba sơn hoàn toàn khác với bên ngoài, giống như là hai thế giới khác biệt vậy.
Tào Tấn đứng ở chỗ cao, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn về phía xa.
Mà Đan Vương nhị cấp Thì Trinh thì điều tra bốn phía, ngẫu nhiên nhìn thấy một địa phương như vậy khiến cho hắn không nhịn được mà than thở.
Mà mập mạp Ngô Hằng thì điều tra khắp nơi, nhìn xem bên trong Huyễn Ba sơn này có che dấu cấm chế nào khác không.
Tào Tấn nhìn một hồi, từ trên chỗ cao nhảy xuống, đi tới trước mặt mập mạp Ngô Hằng, nói: Sao rồi? Gần đây có che dấu cấm chế công kích hay không?Ngô Hằng lắc đầu nói: Cấm chế công kích ở nơi này không nhiều lắm, chúng ta một đường đi tới, ta nhìn thấy một ít trận pháp truyền tống.
Thếưng hiện tại đại trận pháp đóng cửa, trận pháp truyền tống cũng không khởi động được.
Chúng ta muốn đi ra ngoài còn phải mạnh mẽ phá vỡ trận pháp.
Tào Tấn gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Thì Trinh nói: Thì Trinh sư đệ, trong Huyễn Ba sơn này có Mê thần chướng, sư đệ có nắm chắc hay không? Yên tâm, tiểu đệ có nắm chắc.
Mời Thì Trinh tới đây là do Tào Tấn muốn đối phó với một ít tình huống bên trong Huyễn Ba sơn.
Tào Tấn thông qua tình báo của Tam Tinh tông, đối với tất cả bố trí trong Huyễn Ba sơn đều biết rõ.
Cho nên hắn mới mời Ngô Hằng tới phá trận, Thì Trinh tới giải quyết vấn đề Mê Thần chướng.
Phạm vi của Huyễn Ba sơn vô cùng lớn, ba người đã vào bên trong cho nên cũng không cần đẩy nhanh tốc độ, dù sao cũng không vội đi ra bên ngoài làm gì.
Trên đường đi, Thì Trinh thường xuyên phiền muộn ở dài nói: Nơi này còn có linh chủ, linh dược lại bị ngắt đi.
Xem ra trong Huyễn Ba sơn này quả thực có không ít thứ tốt a.
Thì Trinh là Đan Vương nhị cấp, cũng được chứng kiến rất nhiều thứ tốt.
Thế nhưng một ít linh chủng trong Huyễn Ba sơn lại khiến cho hắn cảm thấy giật mình.
Không thể tưởng tượng được trong Vạn Tượng Cương Vực lại có nơi tốt như vậy.
Ba người ở trong Huyễn Ba sơn triển khai thần thức, trên đường đi ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít thu hoạch, thế nhưng đều là một ít linh dược Chân thánh cấp.
Tào Tấn cũng rất hào phóng, không cướp đoạt, đều để cho Thì Trinh và Ngô Hằng chia đều.
Linh dược Chân Thánh cấp đối với Tào Tấn mà nói, đã không có bao nhiêu lực hấp dẫn.
Trừ phi xuất hiện một lượng lớn linh dược Chân Thánh cấp rất nhiều.
Ví dụ như mấy ngàn gốc Thánh Anh thảo kia.
Huyễn Ba sơn quả thực rất lớn, tuy rằng sáu đại tông môn phái ba đợt người tới, thế nhưng cũng không thể càn quét sạch sẽ mọi thứ bên trong.
Ba người liên tục tìm tòi nhiều ngày trong Huyễn Ba sơn, rất nhiều nơi hẻo lánh, khó tìm đều bị bọn họ tìm ra.
Trên đường đi, không ngờ cũng có thu hoạch không nhỏ.
Ba người đều trước sau nhận được linh dược Địa cấp.
Ước chừng sau nửa tháng, ba người đã tìm kiếm một vòng trong Huyễn Ba sơn, trên cơ bản là không có chỗ nào mà thần thức bọn họ chưa từng điều tra qua.
Nhưng mà bọn họ muốn tìm Giang Trầη, nhưng lại thủy chung không thấy bóng dáng của kẻ này.
Một ngày khác, ba người tới trước một thác nước lớn, trên mặt Tào Tấn hiện lên vẻ vui mừng, đồng thời khuôn mặt lập tức chuyển thành cực kỳ ngưng trọng, hắn nói: Căn cứ theo tình báo của Tam Tinh tông, Huyễn Ba sơn này chính là trong núi có núi.
Vị trí của chúng ta bây giờ chỉ có thể coi là chủ sơn của Huyễn Ba sơn.
Bên trong còn có một dược viên thượng cổ.
Dược viên thượng cổ kia ba ngàn năm mới mở ra một lần, cửa vào của nó là ở trong vùng thác nước này.
Chính là ở nơi này sao?Thì Trinh nhìn qua thác nước lớn này, nhìn thác nước giống như mộng ảo cũng bị cảnh tượng mê người trước mắt làm cho trong lòng rung động.
Nhưng mà Thì Trinh với tư cách Đan Vương nhị cấp, lại vô cùng cảnh giác.
Sau khi quan sát chung quanh một hồi, xác định không có gì nguy hiểm, lúc này hắn mới trở lại trước mặt Tào Tấn, nói: Tào sư huynh, vùng thác nước này không có Mê thần chướng.
Tào Tấn gật đầu, nhìn Ngô Hằng nói: Ngô sư đệ, sư đệ có nắm chắc không?Sắc mặt Ngô Hằng ngưng trọng nói: Cấm chế của trận pháp này so với trận pháp bên ngoài cường hãn hơn rất nhiều, dùng thực lực của ta muốn phá vỡ trận pháp này cơ hồ là chuyện không có khả năng.
Dùng Liệt Trận thuật cũng không được? Nếu như bây giờ ta có thực lực Hoàng cảnh, dùng Liệt trận thuật nhất định có ba tới năm thành nắm chắc phá vỡ một khe hở để cho chúng ta xuyên qua.
Cần thực lực Hoàng cảnh mới được?Thì Trinh nghe vậy bắt đầu phiền muộn lên tiếng.
Đúng vậy.
Trận pháp này là truyền thưa thượng cổ, tuy rằng đã trải qua vô số năm, thế nhưng không biết vì nguyên do gì.
Trận pháp này lại ở trong trạng thái yếu đi.
Nếu như trận pháp này ở trạng thái đỉnh phong.
Chỉ sợ cho dù ta có thực lực Hoàng cảnh cũng chưa chắc đã phá vỡ ra một khe hở.
Ngô Hằng đối với trận pháp quả thực không tầm thường.
Trận pháp chỉnh thể của Huyễn Ba sơn bởi vì Giang Trầη xâm nhập, trước mắt là đang ở trạng thái bán giải, cũng không phải là ở trạng thái đỉnh phong.
Mà Ngô Hằng cũng nhìn ra điểm này.
Nhưng mà mặc dù hắn có nhìn ra, trận pháp đi thông tới dược viên thượng cổ này hiển nhiên không phải là thứ mà trận pháp bên ngoài có thể so sánh.
Cấp bậc phòng ngự của nó vốn dĩ đã rất cao rồi.
Nói như vậy cuối cùng chúng ta chỉ dừng bước ở đây? KHông có cách nào tiến vào dược viên thượng cổ kia?Thế nhưng Tào Tấn lại cực kỳ không cam lòng.
Hắn biết rõ Giang Trầη không có rời khỏi Huyễn Ba sơn, lại không ở trong chủ sơn của Huyễn Ba sơn, vậy thì nhất định đã ở trong dược viên thượng cổ.
Chỉ cần đi vào dược viên thượng cổ là có thể tìm được Giang Trầη.
Tìm được Giang Trầη, linh dược Thiên cấp, linh dược Địa cấp, còn có đan phương Vạn Thọ đan sẽ trở thành vật trong tay hắn.
Nói cho cùng, phải dừng lại ở bước cuối cùng này khiến cho Tào Tấn cực kỳ không cam lòng.
Ngô Hằng kinh ngạc nhìn qua thác nước lớn mà không trả lời câu hỏi của Tào Tấn.
Một lát sau, trong mắt Ngô Hằng hiện lên vẻ phức tạp, dường như làm ra một quyết định vô cùng gian nan, hắn bỗng nhiên mở miệng nói: Tào sư huynh, Liệt Trận thuật có thể ba người đồng thời thi triển.
Nếu như là Tam vị nhấ thể, đồng thời thi triển Liệt Trận thuật mà nói, uy lực sẽ tăng lên gấp năm lần.
Tam vị nhất thể?Hai mắt Tào Tấn sáng ngời, nói: Uy lực có thể tăng lên gấp năm lần?Hai mắt Thì Trinh cũng tỏa sáng.
Ngô Hằng gật gật, nói: Nhưng mà thủ đoạn này lúc trước ta ở bên ngoài du ngoạn, trả một cái giá lớn mới tìm được một môn thần thông thượng cổ như vậy.
Đây chính là bí mật độc nhất vô nhị trong Cửu Dương Thiên Tông.
Ngô Hằng nói như vậy khiến cho Thì Trinh và Tào Tấn đều hiểu rõ, Ngô Hằng này đang cò kè mặc cả.
Bí mật độc nhất vô nhị, ai cũng không muốn lấy ra chia sẻ, đây cũng là chuyện bình thường.
Tào Tấn cười nhạt một tiếng, nói: Ngươi có điều kiện gì?Thì Trinh cũng nhìn qua Ngô Hằng, hắn biết rõ trong lòng Ngô Hằng muốn gì, chỉ đơn giản là muốn một lần nữa phân chia lại lợi ít một chút mà thôi.
Ngô Hằng gãi cái đầu trọc của mình, miệng nở nụ cười nhìn qua vô hại, nói: Liệt Trận thuật này nếu như ta truyền cho các ngươi, các ngươi cũng coi như nhặt được tiện nghi vô cùng.
Điểm đầu tiên ta hy vọng các ngươi thế tuyệt đối sẽ không truyền lại cho những người khác.
Điều này là tự nhiên.
Tào Tấn và Thì Trình đều không có phản bác mà gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Thứ hai, tự nhiên là phân phối lợi ích.
Khi ta lấy được Liệt Trận thuật này cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Cho nên nếu như trong tay Giang Trầη kia có năm gốc linh dược Thiên cấp, ta sẽ nhận được hai gốc, Tào Tấn sư huynh hai gốc, Thì Trinh sư huynh một gốc.
Về phần linh dược Địa cấp, Tào Tấn sư huynh được năm thành, ta ba thành, Thì Trinh sư huynh hai thành.
Mặt khác, những thứ tốt khác cũng chia theo tỷ lệ này.
Trừ linh dược Thiên cấp ra thì Tào Tấn đối với sự phân chia này cũng không hề có chút ý kiến nào.
Bởi vì trừ linh dược Thiên cấp ra, phương thức phân phối kia cũng không có ảnh hưởng tới lợi ích của Tào Tấn, hắn vẫn cầm được một nửa.
Chỉ là năm thành còn lại vốn Ngô Hằng và Thì Trinh chia đều, lại biến thành Ngô mập mạp được ba thành, mà Thì Trinh lúc này chỉ nhận được hai thành.
Chuyện phân phối lợi ích đã sớm định rõ từ đầu.
Ngô mập mạp ngươi định lên giá sao?Thì Trinh mất hứng nói.
Thì Trinh sư huynh không nên nói như vậy nha.
Ba người chúng ta cùng một chỗ xuất lực.
Ta đã xuất lực.
Khi phá trận bên ngoài ta cũng đâu có cò kè mặc cả.
Hiện tại trận pháp này phá không được.
Muốn ta truyền thụ Liệt Trận thuật cho các ngươi, đây không phải là việc nằm trong phạm vi ước định của chúng ta.
Nếu như đã không nằm trong phạm vi ước định của chúng ta.
Ta truyefn cho các ng ươi tự nhiên là ta bị thiệt.
Loại chuyện thiệt thòi này ta muốn một chút đền bù tổn thất cũng không tính là quá phận chứ?Ngô mập mạp nói năng hùng hồn, tràn ngập lý lẽ.
Tào Tấn thì khác, một gốc linh dược Thiên cấp, hắn không biết có mở ra được một lỗ hổng hay không.
Ngô mập mạp hiện tại có thể bởi vì Liệt Trận thuật mà cò kè mặc cả, nếu như sau khi tiến vào dược viên thượng cổ, Thì Trinh dựa vào việc Mê Thần chướng mà tiếp tục cò kè mặc cả thì phiền toái.
Một khi có tiền lệ này, chuyện sau đó sẽ phiền phức hơn.
Mập mạp, ngươi đừng có được một tấc lại tiến thêm một tấc.
Ngữ khí Tào Tấn lạnh lẽo.
Ngô mập mạp cười khổ một tiếng nói: Các ngươi đã không đồng ý đề nghị của ta, vậy thì bỏ đi.
Dù sao ta cũng đã xuất lực.
Bảo ta dạy các ngươi Liệt Trận thuật miễn phí, chuyện này hiển nhiên là không có khả năng.
Thì Trinh cả giận nói: Mập mạp, tất cả đều là đồng môn, ngươi còn tính toán chi ly như vậy, mọi người sao có thể hợp tác được chứ?Từ trước tới nay Ngô mập mạp cũng không phải là người chịu thiệt, bảo hắn xuất ra Liệt Trận thuật miễn phí là chuyện căn bản không có khả năng.
Nhưng mà hắn nhìn thấy Tào Tấn và Thì Trinh đều không có ý thỏa hiệp, hắn cười lạnh nói: Các ngươi cũng đừng có nói nhẹ nhàng như vậy.
Ta có thể thay đổi phương thức phân phối lợi ích, thế nhưng các ngươi phải dùng công pháp ra trao đổi.
Tào sư huynh, ngươi đem thần thông Thiên Hà chỉ truyền cho ta.
Thì Trinh sư huynh, ngươi có một thủ đoạn độc nhất vô nhị là Thất Hoa khống hỏa thuật đúng không? Cũng có thể lấy ra trao đổi nha.
Phương thức phân phối không thể sửa đổi, Ngô mập mạp lui một bước, cầm thần thông đổi thần thông.
Tào Tần và Thì Trinh nhìn nhau, hai người do dự một chút rồi gật đầu.
Cứ quyết định như vậy đi, trao đổi công pháp.
Nhưng mà ngươi phải thề, không thể truyền thụ cho những kẻ khác.
Ba người lập tức giao dịch tại trận, đều đạt được mục đích của mình cho nên đều vui vẻ.
Liệt Trận thuật tuy rằng khó học, vốn bằng vào thiên phú của bọn họ, lúc ban đầu cũng không khó, ước chừng sau ba tới năm ngày Tào Tấn và Thì Trinh đã nắm giữ yếu quyết.
Ở trong cấm địa của Đan Tiêu cổ phái, Giang Trầη không ngừng vận chuyển chu thiên đại tuần hoàn, từng đạo nguyên lực tựa như thiên quân vạn mã không ngừng phóng về một hướng, tựa như vô số cong sông hội tụ ở biển rộng.
Giang Trầη có cảm giác đan điền, tử phủ mình không ngừng được mở rộng, không ngừng mở rộng.
Trên đỉnh đầu Giang Trầη, có ba đóa hoa bằng hư ảnh như ẩn như hiện, càng ngày càng rõ ràng.
Giang Trầη biết rõ mình đã tới thời điểm mấu chốt trùng kích Thánh Cảnh.
Một hơi xông lên.
Trong đầu Giang Trầη chỉ có một ý niệm, đó chính là ra sức trùng kích.
Tình cảnh của hắn hiện tại tựa như đi ngược dòng nước, khí thế giống như ngược dòng từ dưới đi lên.
Nguyên lực trong cơ thể Giang Trầη tưa như một đầu giao long không ngừng ngược dòng thác nước xông lên, không ngừng trùng kích thoát khỏi trói buộc của cơ thể.
Ầm ầm ầm ầm.
Đan điền tử phủ của Giang Trầη tựa như thâm cốc, không ngừng truyền tới tiếng nổ vang ầm ầm.
Mà xương cốt quanh thân Giang Trầη, kinh mạch lại vững vàng giống như bàn thạch, phát ra các loại thanh âm cộng minh kỳ diệu, giống như một dàn hợp xướng vô cùng hài hòa.
Đột nhiên.
.
.
Giang Trầη cảm thấy toàn thân buông lỏng, từng đạo xiềng xích gông cùm của Nguyên Cảnh tưa như một cái lồng thủy tinh lớn bị đánh nát, hóa thành vô số mảnh thủy tinh nhỏ ầm ầm sụp đổ.
Oanh.
Cơ hồ tất cả gông cùm, xiềng xích Nguyên Cảnh thoáng cái hóa thành tro tàn.
Nguyên lực đang trào dâng trong cơ thể giống như rồng, giống như hổ, tràn ngập sức sống, một bước lên trời.
Chỉ một thoáng, hư ảnh ba đóa hoa trên đỉnh đầu Giang Trầη trong thoáng chốc giống như chiếc đèn lồng được đốt, lập tức trở nên vô cùng rõ ràng.
Tam hoa tụ đỉnh, đột phá Thánh Cảnh.
Thánh Cảnh chia làm cửu trọng, mỗi tam trọng lại được coi là một đẳng cấp, theo thứ tự là Nhân thánh, Địa Thánh và Thiên Thánh.
Sau khi tiến vào Thánh Cảnh đều có dị tượng.
Nhân Thánh, Tam hoa tụ đỉnh.
Địa Thánh, Địa dũng kim liên.
Thiên Thánh, Thiên nữ tán hoa.
Chỉ là trong nháy mắt khi Giang Trầη đột phá Thánh Cảnh, nguyên lực toàn thân Giang Trầη giống như xông thẳng lên trời, trong khoảnh khắc thiên địa giống như bị xé rách tạo thành một khe nứt.
Thiên địa biến sắc, khe nứt ở giữa thiên địa giống như chia thiên địa thành hai màu trắng đen, đám mây khôn cùng điên cuồng tụ lại.
Dị tượng ban đầu xuất hiện ở Bảo Thụ tông lại một lần nữa xuất hiện.
Hơn nữa khí thế so với lúc trước còn cường hãn hơn năm ba lần.
Phiến thiên địa này hoàn toàn bị dị tượng kia bao phủ, trên bầu trời có vô số cầu vồng giăng khắp nơi, các loại thiên địa pháp tướng không ngừng chiếu rọi.
Ta còn tưởng rằng Nguyên Cảnh chỉ là ngoài ý muốn.
Không ngờ tiến vào Thánh Cảnh động tĩnh lại càng lớn.
May mà đây là ở trong cấm địa của Đan Tiêu cổ phái, nếu như ở trong Đan Kiền cung trùng kích Thánh Cảnh, chỉ sợ tất cả mọi người đều biết việc này có quan hệ lớn lao với ta.
Một lần thì người khác còn có thể cho rằng đó là việc ngoài ý muốn.
Thế nhưng nếu như một chuyện liên tục xuất hiện hai lần, vậy thì cũng không chỉ bằng ba chữ ngoài ý muốn là có thể che dấu tất cả.
Mỗi một lần đột phá, không có khả năng đều trùng hợp xuất hiện dị tượng thiên địa như vậy.
Ngay khi thời khắc mà Giang Trầη đột phá, thần thức của hắn giống như một mảnh vũ trụ không minh.
Thần thức tựa như hải dương, vũ trụ, đạo phong ấn kia lần nữa xuất hiện trong thức hải của hắn.
Chín ngôi sao giống như chín giọt nước nhỏ vờn quanh nhau tạo thành một thứ có hình dáng giống như tinh vân, lại giống như một cái dây xích thần kỳ nào đó, hình thành một cái phong ấn kỳ lạ.
Cái phong ấn này kỳ kỳ quái quái, giống như phong ấn lực lượng cực kỳ đáng sợ, giống như phong ấn một thứ vô cùng khủng bố nào đó.
Lần trước sau khi Giang Trầη đột phá Nguyên Cảnh lập tức phát giác ra đạo phong ấn này, lúc ấy hắn từng có ý đồ đi điều tra đạo phong ấn này, chỉ là cuối cùng lại không có bất kỳ thu hoạch gì.
Lần trước đột phá Nguyên Cảnh, Giang Trầη không cẩn thận đụng phải đạo phong ấn này, dẫn động dị tượng thiên địa.
Còn lần này hắn đã rất cẩn thận, từng li từng tí một, thế nhưng vẫn dẫn động dị tượng thiên địa còn khủng khiếp hơn.
Xem ra mỗi một lần đột phá một đại cảnh giới đều khiến cho bản thân đạo phong ấn này có cảm ứng, do đó dẫn động dị tượng thiên địa, cũng không phải là do Giang Trầη đi dò xét nó mới tạo thành dị tượng thiên địa.
Chỉ là lần này, đạo phong ấn này lại rõ ràng hơn một ít.
Khác với lúc tiến vào Nguyên Cảnh, Giang Trầη đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của đjao phong ấn này trong thức hải.
Lần thứ nhất trước đó khi Giang Trầη đột phá Nguyên Cảnh, thần thức căn bản không dám tiếp cận đạo phong ấn này.
Mà sau khi đột phá Thánh Cảnh, thần thức của Giang Trầη tiếp cận tới gần, tuy rằng vẫn còn cảm nhận được cảm giác giống như kim đâm, vô cùng thống khổ.
Thế nhưng lại không cảm thấy kiêng kỵ như lúc còn ở Nguyên Cảnh.
Xem ra theo thực lực tăng lên, thần thức ta hoàn toàn trở nên mạnh mẽ, lực thích ứng đối với cái phong ấn này cũng không ngừng tăng lên.
Giang Trầη cũng có phán đoán của bản thân mình.
Dùng thần thức nhẹ nhàng vây quanh, chậm rãi cảm nhận chung quanh phong ấn này, thần thức của Giang Trầη không ngờ trong lúc bất tri bất giác bị đạo phong ấn này dẫn dắt, dẫn về phía chư thiên mênh mông tiền thế, dẫn dắt về thời đại viễn cổ tiền thế.
Một ít trí nhớ kiếp trước giống như một cơn lũ bất ngờ bộc phát, không ngừng trút xuống.
Giang Trầη vội vàng dừng dò xét.
Oanh.
Phong ấn giống như cửu tinh liên châu lập tức đóng lại, ý thức của Giang Trầη lần nữa khôi phục như lúc ban đầu.
Chư thiên thế giới.
.
.
Thân thể Giang Trầη giống như bị diện giựt, ngơ ngác đứng tại chỗ, im lặng một lúc lâu.
Tới giờ phút này rốt cuộc hắn cũng vững tin, thế giới mà hắn chuyển sinh tới này nhất định là do phụ thân sắp xếp.
Nếu không phải phụ thân sắp xếp, bên trong thần thức của hắn tuyệt đối không thể phong ấn một loại lực lượng đáng sợ, cường đạo như vậy.
Tuy rằng Giang Trầη không biết rốt cuộc đạo phong ấn kia phong ấn cái gì, thế nhưng Giang Trầη lại vô cùng tin tưởng, trừ phụ thân ra, căn bản không có ai có năng lực, thần thông mạnh mẽ như vậy, lại mạnh mẽ lưu lại một đạo phong ấn trong thần thức của hắn.
Phụ thân.
.
.
Giang Trầη nhớ tới kiếp trước, nhớ tới phụ thân Thiên Đế kiếp trước đối với hắn tìm mọi cách che chở, nhớ tới Chư Thiên kiếp trước bị nghiền nát, trật tự sụp đổ, bị hủy diệt.
Trong lúc nhất thời Giang Trầη cảm thấy cực kỳ áp lực, lồng ngực có cảm giác giống như muốn nổ tung ra.
Thánh Cảnh chỉ là mới bắt đầu, ta phải không ngừng cố gắng, không ngừng đề thăng.
.
Cuối cùng nhất định có một ngày ta sẽ cởi bỏ được đạo phong ấn này, để xem rốt cuộc phụ thân lưu lại thứ gì trong thần thức của ta.
Cuối cùng cũng sẽ c ó một ngày ta giết trở lại Chư Thiên thế giới, truy tìm theo dấu chân của phụ thân.
Giang Trầη cố gắng bình phục tâm tình của mình, chậm rãi bình tĩnh lại.
Trước thác nước lớn trong Huyễn Ba sơn, Tào Tấn cùng Thì Trinh đã đem Liệt Trận thuật học xong, ba người lại luyện tập phối hợp vài ngày, chuẩn bị Tam Vị nhất thể, cùng một chỗ dùng Phá Nguyệt Chùy công kích trận pháp trước thác nước lớn kia.
Tam Vị nhất thể rồi công kích, có thể khiến cho công kích tăng mạnh, gấp năm tới mười lần công kích đơn thể.
Tuy rằng còn chưa đủ để phá vỡ trận này, thế nhưng theo Ngô Hằng suy tính, mở ra một khe hở đủ để ba người đi vào có lẽ cũng có một ít nắm chắc.
Xem thủ quyết của ta, mọi người cùng nhau phát lực.
Ngô Hằng trở thành người chỉ huy trong ba người.
Tay hắn liên tục thúc dục ba đạo phù văn, trong một đám ngân qunag, miệng Ngô Hằng quát: Động thủ.
Tam Vị nhất thể, lực lượng cường đại hợp làm một thể rót vào trong Phá Nguyệt chùy, một đạo ngân quang mạnh mẽ ầm ầm đánh vào trên thác nước kia.
Ầm ầm.
Đạo ngân quang lưu lại một dấu vết nhàn nhạt trước thác nước.
Không được sao? Tiếp tục công kích.
Ngô Hằng biết rõ, muốn trong thoáng chốt dùng lực lượng phá trận pháp cấm chế này là chuyện không có khả năng, liên tục không ngừng công kích mới có hy vọng tạo ra được một khe nứt đủ lớn.
Ba người công kích không ngừng, liên tục thi triển, không ngừng phát ra công kích ăn ý.
Đột nhiên, cả thác nước lớn giống như một mảnh vải đột nhiên đình trệ.
Sau một khắc, chuyện kỳ quái phát sinh.
Nước trong thác nước không ngờ lại chảy ngược lên trên, mà khắp vòm trời đột nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn.
Vô số đám mây, mây bay cuồn cuộn, không ngừng hướng về phía khu vực này.
Cả Huyễn Ba sơn giống như bỗng nhiên có một loại lực lượng nào đó thức tỉnh, vô số sinh linh nhao nhao thăm dò, trong lúc nhất thời ngọn núi rung động, địa chấn xảy ra.
Dị tượng thiên địa.
Tào Tấn là người đầu tiên dừng lại, ánh mắt có chút ngưng trọng nhìn lên trên trời.
Lúc này có vô số đám mây lao tới, trong lúc nhất thời vạn thú rít gào, chim chóc hót vang.
Các loại cầu vồng xuất hiện, chư thiên pháp tướng cũng không ngừng xuất hiện.
Chuyện này.
.
.
Tại sao lại có thể như vậy?Thì Trinh há hốc mồm, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi: Đây là thứ do công kích của chúng ta dẫn ra sao?Ngay từ đầu mập mạp Ngô Hằng cũng tưởng rằng trận pháp bị kích động tạo thành dị tượng thiên địa.
Thế nhưng nhìn thấy chung quanh trận pháp cũng không có bất kỳ chấn động nào dị thường.
Không phải là do trận pháp bị kích thích.
Ngô Hằng lắc đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Khuôn mặt Tào Tấn âm trầm như nước, kiến thức của hắn rộng rãi tự nhiên biết rõ đây là do cường giả đột phá dẫn tới dị tượng thiên địa.
Mà loại khí thế này cho dù là Hoàng cảnh đột phá phong hào Đại Đế cũng chưa hẳn đã có khi thế kinh người như vậy.
Chẳng lẽ là người phong hào Đại Đế được Thiên đạo tán thành, trở thành cường giả Thiên vị trong truyền thuyết sao?Tào Tấn thì thào tự nói, câu nói này của hắn lại khiến cho Ngô Hằng và Thì Trinh đều trợn mắt há hốc mồm.
Phong hào Đại Đế đột phá? Cường giả Thiên vị?Coi như là ở Bát vực, từ trước tới nay rốt cuộc có cường giả Thiên vị hay không bọn họ đều không biết được.
Đây chỉ là Vạn Tượng Cương Vực, không ngờ lại có cường giả Thiên Vị ẩn nấp.
Nếu như thực sự là cường giả Thiên vị, mấy người bọn họ không khác gì con sâu cái kiến.
Nói không chừng hiện tại thần thức của người ta đã tập trung vào bọn họ.
Địa bàn của cường giả Thiên Vị, bọn họ lại ở chỗ này giương oai, vậy không phải là đi tìm chết sao?Trong lúc nhất thời, cho dù là Tào Tấn lúc này cũng vô cùng cẩn thận, trong lòng có cảm giác tai vạ sắp tới.
Dị tượng thiên đại này duy trì chừng một thời thần rồi mới chậm rãi biến mất.
Trong thời thần này, ba người tựa như một bức tượng đá đứng nguyên tại chỗ, không có một chút cử động nào, không dám có bất kỳ động tác nào, giống như sợ làm tức giận vị cường giả Thiên Vị kia, khiến cho người này đánh xuống một kích trí mạng.
Nếu như thực sự là cường giả Thiên Vị, chỉ sợ một cái ý niệm cũng có thể diệt bọn họ.
Mãi đến khi dị tượng thiên địa tan biến sạch sẽ, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có cảm giác mồ hôi lạnh ứa ra.
Cái này.
.
.
Không ngờ lại biến mất.
Thì Trinh lắp bắp nói: Tào sư huynh, thực sự là người có phong hào Đại Đế đột phá Thiên Vị sao?Tào Tấn hiện tại cũng không dám xác định, nếu như là cường giả Thiên Vị, ba người bọn họ đã sớm bị phát hiện ra.
Thế nhưng mà mãi cho tới bây giờ Tào Tấn cũng không nhận thức được cảm giác nguy cơ gì.
Chẳng lẽ là ảo giác? Dị tượng thiên địa này không phải là do cường giả độ kiếp sinh ra?Ngô mập mạp có cảm giác may mắn mở miệng nói.
Nếu như thực sự là cường giả, hắn cảm thấy bọn họ đã sớm bị nghiền nát thành cặn bã.
Tào Tấn cảm nhận một hồi, cũng gật đầu nói: Hẳn không phải là cường giả đột phá, nếu không chúng ta sẽ cảm nhận được thiên địa uy áp cường đại.
Cường giả Thiên vị không có khả năng ngay cả một chút uy áp cũng không có.
Xem ra dị tượng thiên địa này không phải là ở bên trong Huyễn Ba sơn.
Không phải là do người ta bố trí, nơi này là di chỉ thượng cổ, mà người từ thời đại thượng cổ không có khả năng sống tới bây giờ.
Vậy thì.
.
.
Chúng ta vẫn tiếp tục sao?Ngô Hằng nhìn vào trận pháp, nói tiếp: Nếu như chúng ta lại liên tục công kích, cả buổi tuyệt đối có thể phá vỡ ra được một khe hở.
Tào Tấn nghĩ một lát, dứt khoát nói: Cầu phú quý trong n guy hiểm, tiếp tục công kích.
Chỉ cần đi vào dược viên thượng cổ, tìm được Giang Trầη là chúng ta lập tức đi ra ngoài.
Trước tháp truyền thừa, Giang Trầη đã chuẩn bị xong tất cả.
Trùng kích tháp truyền thừa, đạt được truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, rời khỏi cấm địa của Đan Tiêu cổ phái.
Ôm ý niệm này trong đầu, Giang Trầη đi vào trong tháp truyền thừa.
Tiến vào trong tháp truyền thừa, Giang Trầη lập tức có cảm giác giống như mình đi vào trong một thế giới độc lập khác.
Trong tháp truyền thừa này, đột nhiên có một pho tượng xuất hiện.
Cái pho tượng này không ngờ lại là một trong những tổ sư trên sườn núi.
Khuôn mặt của pho tượng này mỉm cười, một tay có hình dáng giống như đang nhặt hoa, khiến cho người ta có cảm giác tràn ngập trí tuệ.
Giang Trầη đứng ở giữa tầng một, nhìn qua vách tường bốn phía, bên trên khắc vô số phù văn giống như là nòng nọc, cực kỳ quái dị.
Giang Trầη giương mắt nhìn vào, những phù văn giống như con nòng nọc kia không ngờ lại lơ lửng, giống như vô số côn trùng còn sống, không ngừng nhúc nhích trong hư không.
Trong lúc đó Giang Trầη phát hiện ra, hư không bốn phía tập trung.
Cả tháp truyền thừa không ngờ đã hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, cánh cửa mà hắn vừa mới tiến vào đã hoàn toàn không thấy nữa.
Một khắc sau, Giang Trầη đột nhiên cảm giác dưới chân lắc lư từng đợt.
Hắn cúi đầu xuống xem lại phát hiện ra mình đứng ở trong tâm của một hình tròn.
Mà bên ngoài lại phân tán, giống như tám cánh hoa phân tán vậy.
Ngay lúc này, trong pho tượng tổ sư phía trước không ngờ lại xuất hiện một đạo âm thanh.
Người truyền thừa, hoan nghênh ngươi tiến vào trong tháp truyền thừa.
Ngươi có thể đi vào trong tháp truyền thừa chứng minh bất luận là thực lực, ngộ tính hay là phúc duyên của ngươi đã đạt tới yêu cầu sơ bộ của Đan Tiêu cổ phái.
Có thể kề thừa truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái hay không thì phải nhìn biểu hiện kế tiếp của ngươi.
Đây là tầng thứ nhất trong tháp truyền thừa, tầng trí tuệ.
Trong tầng này, đĩa quay dưới chân ngươi sẽ chuyển động ba lượt, mỗi một lần chuyển động sẽ xuất hiện một nan đề.
Ba nan đề, nếu như ngươi trả lời được một thì sẽ có tư cách tiến vào trong tầng thứ hai.
Nếu như ngươi trả lời hai, ngươi lại đạt được cơ hội tiến vào tầng thứ ba.
Nếu như ngươi trả lời được cả ba câu, chẳng những sẽ đạt được cơ hội tiến vào hai tầng kia mà còn nhận được bảo vật truyền thừa của tầng này.
Sau khi đạo thanh âm này vang lên, đĩa quay dưới chân Giang Trầη bắt đầu chuyển động.
Đột nhiên, trong đĩa quay kia có một đạo kim quang nhàn nhạt xuất hiện, bên trên bỗng nhiên xuất hiện một nan đề.
Nhìn thấy nan đề này, Giang Trầη không khỏi cười rộ lên.
Nội dung của nan đề vậy mà không chút xa lạ gì, đây chính là tới từ những ghi chú trong tàng thư các, nói một cách chính xác, căn bản chính là nội dung ghi chép lại bên trong.
Nan đề này không có bất kỳ quan hệ nào với trận pháp, cũng không có bất kỳ quan hệ nào với truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, nói trắng ra chỉ là một ít việc vặt trong sinh hoạt mà thôi.
Nhưng mà dùng thần thức cường đại của Giang Trầη, hơn nữa lại có trí nhớ đọc qua là không quên, cho nên đối với nan đề này tự nhiên không xa lạ gì, hắn dùng thần thức truyền âm, đem đáp án của mình rót vào trong một cánh.
Ầm ầm.
Kim quang dần dần ảm đạm, nan đề bên trên cánh kia chậm rãi biến mất.
Một đạo quang mang màu vàng hình cung trực tiếp bắn vào trong pho tượng tổ sư kia.
Kim quang bắn vào trán pho tượng tổ sư, trên trán pho tượng tổ sư đột nhiên xuất hiện một khe hở, một con mắt đột nhiên mở ra.
Sau đó đĩa quay dưới chân của Giang Trầη lần nữa bắt đầu chuyển động.
Nan đề thứ hai lại xuất hiện.
Nan đề lần này vẫn như cũ là trong tàng thư các.
Chỉ là nội dung lúc này không phải là tới từ những ghi chú kia mà là tới từ những quyển sách trong tàng thư các.
Nan đề lần này lại nói về những tản văn về trận pháp, cùng với bản thân trận pháp không có quá nhiều quan hệ.
Giang Trầη chiếu theo trí nhớ của mình mà dùng thần thức truyền đáp án vào.
Nan đề thứ hai cũng chậm rãi biến mất, đồng thời xuất hiện một đạo kim quang, lần nữa bắn về phía pho tượng tổ sư kia.
Lần này lại bắn vào mắt trái pho tượng tổ sư.
Giang Trầη nhìn qua từng cảnh thần kỳ này, mơ hồ suy đoán ra mấy thứ gì đó.
Đây là tầng trí tuệ, thứ khảo nghiệm chính là trí tuệ, lại không phải là võ lực.
Trên thực tế Giang Trầη lại biết ý nghĩa của cửa khảo nghiệm này.
Nói trắng ra là khảo hạch xem người truyền thừa có thành ý hay không.
Nếu như người truyền thừa không có thành ý, không có kiên nhẫn đọc hết những ghi chú cùng với sách vở trong tàng thư các mà trực tiếp xông trận mà nói, cho dù tiến vào trong tháp truyền thừa căn bản không có bất kỳ hy vọng nào đạt được truyền thừa trong tháp.
Nếu như người truyền thừa có thể tĩnh tâm lại, đọc toàn bộ những quyển sách và ghi chép kia xong, như vậy khảo nghiệm tầng thứ nhất này tự nhiên không có một chút độ khó nào.
Nghĩ vậy, Giang Trầη không khỏi cảm thấy thán phục đối với người thiết kế, sắp đặt tháp truyền thừa này.
Đây thực sự là từng khâu, từng khâu một đan xen vào nhau.
Kể cả tao ngộ trên Tổ Sư nhai, Giang Trầη phát hiện ra, khảo hạch truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái này quả thực là khác người.
Nhất là khảo hạch cửa này, một khi là người đặt nặng tới hiệu quả và lợi ích sẽ không có một chút hứng thú nào với những cuốn sách và ghi chép kia, trực tiếp xông tới trong trận, chỉ sợ cuối cùng nhất định sẽ không thu hoạch được gì.
Một khi không thu hoạch được gì, rất có thể cả đời sẽ bị vây khốn tới chết trong tháp truyền thừa.
Giang Trầη ngoài sợ hãi thán phục ra cũng cảm thấy may mắn vô cùng.
Nếu như không phải hắn cẩn thận, đem những ghi chép và sách vở, thư tịch trong tàng thư các đọc qua một lần, như vậy hiện tại chỉ có thể bó tay.
Hơn nữa một khi tiến vào trong tháp truyền thừa, tuyệt đối không thể quay trở lại Tàng thư các tìm đáp án.
Trong khi Giang Trầη suy nghĩ thì đạo nan đề thứ ba lại xuất hiện.
Vấn đề này thì càng tuyệt, trực tiếp hỏi Giang Trầη, nếu như kế thừa truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, nếu như xuất hiện ngoại địch bên ngoài xâm lấn, với tư cách là người nhận được truyền thừa, ngươi dứt khoát nghênh chiến hay là bo bo giữ mình, kéo dài hương khói của Đan Tiêu cổ phái.
Vấn đề này quả thực đã làm khó Giang Trầη.
Theo như lẽ thường mà nói, thường thường việc kéo dài hương khói của tông môn mới là việc quan trọng.
Thế nhưng mà Đan Tiêu cổ phái này ljai khác, bọn họ cùng với địch nhân từ bên ngoài tới giao chiến, thà rằng dùng lực cả tông môn cũng phải liều chết chiến đấu.
Loại tinh thần thấy chết không sờn này không phải là thứ mà tông môn bình thường có thể so sánh.
Nhất là từng dãy mộ vô biên vô hạn chôn cất y phục và di vật kia, lực trùng kích đối với tâm tình của Giang Trầη vô cùng lớn.
Giang Trầη nghĩ một lát, hắn cảm thấy, nếu như Đan Tiêu cổ phái là loại người tình nguyện giữ gìn hương khói mà nói, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy mà sẽ thỏa hiệp với địch nhân.
Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành.
Đây là khí chất của Đan Tiêu cổ phái.
Nghĩ tới đây Giang Trầη dường như đã có đáp án.
Đáp án hắn chọn không ngờ lại là dứt khoát ứng chiến.
Quả nhiên đáp án này lại là chính xác.
Một đạo kim quang xuất hiện, lần nữa bắn vào mắt phải của pho tượng tổ sư kia.
Ba đạo kim quang bắn vào, pho tượng tổ sư giờ phút này giống như bỗng nhiên sống lại vậy.
Một đạo thanh âm lần nữa truyền ra: Người truyền thừa, chúc mừng ngươi thông qua khảo hạch tầng thứ nhất, ngươi chẳng những đạt được cơ hội tiến vào tầng thứ hai và tầng thứ ba mà còn đạt được truyền thừa từ tầng trí tuệ.
Thanh âm vừa dứt, đĩa tròn dưới chân Giang Trầη đột nhiên dừng lại, một cái hộp từ trong bóng tối chậm rãi bay tới dưới chân Giang Trầη.
Trong hộp chỉ có một quyển sách ghi Bách Trận Ky yếu.
Quyển sách này hiển nhiên là cơ hồ tất cả quy tắc chung và pháp môn bày trận của tất cả trận pháp của Đan Tiêu cổ phái.
Giang Trầη tự nhiên sẽ không khách khí mà thu quyển sách này lại.
Kiếp trước tuy rằng Giang Trầη cũng nghiên cứu trận pháp, thế nhưng cuối cùng còn xa không có nắm chắc bằng đan đạo.
Trận pháp nhất đạo tuy rằng hắn cũng biết không ít, thế nhưng lại thiếu một đồ vật mang tính hệ thống, Bách Trận ky yếu này ngược lại có thể trợ giúp được hắn trong phạm vi nhất định.
Xem tiếp...Độc tôn tam giới
truyện tranh Độc tôn tam giới
truyện Độc tôn tam giới
Độc tôn tam giới truyện chữ
đọc truyện Độc tôn tam giới
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License