con-mat-ao-thi

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

net Nghe được đề nghị của con gái, ông lão trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ.

Ngay vào lúc này, phía cầu thang trên lầu có một loạt tiếng bước chân truyền tới.

Chỉ thấy Đường Đường bảo bối mặc quần áo ngủ hoạt họa lông xù, có chút mơ màng đi xuống.

Nhiếp phu nhân nhìn thấy Đường Đường tỉnh dậy, vội vàng đầy yêu thương đứng lên hỏi thăm, Đường Đường tỉnh rồi, có phải là mọi người nói chuyện ồn ào quá nên đánh thức con không?Cậu nhóc mang đôi dép con thỏ, xoa xoa đôi mắt còn díp lại vì buồn ngủ, trực tiếp đi thẳng về chiếc ghế sa lon nơi Tư Dạ Hàn đang ngồi, sau đó hướng về phía anh, giang đôi bàn tay nhỏ nhắn ra, đầy nhõng nhẽo nói, Cha, ôm!Tư Dạ Hàn sững sờ tại chỗ, hồi lâu mới phản ứng lại được, đưa tay ra ôm lấy cậu nhóc mũm mĩm má còn thơm mùi sữa vào trong ngực mình.

Cha, Đường Đường mơ thấy ác mộng.

Cậu nhóc đem đầu vùi vào trong lồng ngực cha mình, ủy khuất nói.

Tư Dạ Hàn vội vàng đầy cẩn thận từng li từng tí vuốt ve lấy mái đầu nhỏ, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cậu nhóc, vỗ về một cách.

hơi kém chuyên nghiệp, Không sao, tất cả các giấc mơ đều không có thật.

Vâng.

Lúc này cậu bé mới an tâm nhắm mắt lại, lại lần nữa ngủ thiếp đi.

Trong phòng khách an tĩnh dị thường, Nhiếp gia chủ, Nhiếp phu nhân nhìn một màn trước mắt, đã không còn lời nào để nói.

Nhìn dáng dấp, Đường Đường và A Cửu chung sống cũng rất hòa thuận.

Ông ngoại kết luận.

Lần này, Nhiếp gia chủ và Nhiếp phu nhân không thể phản đối.

Mọi chuyện được quyết định như vậy, Tư Dạ Hàn cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Đường Đường lên lầu, Diệp Οản Οản cũng đi theo.

Sau khi vào phòng, Tư Dạ Hàn đầy cẩn thận đem cậu bé đặt lên giường, đắp chăn.

Hai người đang chuẩn bị rời đi, kết quả, lúc này Đường Đường bảo bối lại đột nhiên mở mắt, Mẹ.

Diệp Οản Οản có chút ngoài ý muốn xoay người lại, nhìn lấy ánh mắt không chút buồn ngủ nào của cậu bé, Bảo bối? Con không ngủ sao? Mẹ, ôm!Diệp Οản Οản vội vàng ôm lấy cậu bé vào trong ngực.

Mẹ, Đường Đường biểu hiện tốt không?Dĩ nhiên, bảo bối quá tuyệt vời! Diệp Οản Οản nói xong, hôn một cái lên gò má đầy mong đợi của cậu bé, đồng thời có chút dở khóc dở cười.

Nàng còn tưởng rằng Đường Đường đã bắt đầu thật sự quấn lấy Tư Dạ Hàn cơ đấy! Ai ngờ đâu chỉ là nhóc đang giúp bọn họ xử lý vấn đề phía cha mẹ mình mà thôi.

Diệp Οản Οản khen, Biểu hiện vô cùng tuyệt vời, quả thật là cứ như cha con ruột thật sự vậy!Đường Đường bảo bối: Mẹ, con và cha vốn chính là cha con ruột.

Tư Dạ Hàn: Vốn chính là cha con ruột.

Diệp Οản Οản: .

Được rồi, được rồi.

Là nàng lỡ lời rồi! Ai bảo hai người này có phong cách sống chung kỳ cục như vậy!Buổi tối, ở dưới sự yêu cầu của cậu bé, Diệp Οản Οản và Tư Dạ Hàn ở lại ngủ cùng với nhóc.

Có Đường Đường bảo bối và Tư Dạ Hàn ở bên người, Diệp Οản Οản rất nhanh liền tiến vào giấc mộng đẹp.

Tư Dạ Hàn ánh mắt đầy ôn hòa nhìn con trai bên cạnh: Đã ngủ chưa?Đường Đường lập tức mở mắt.

Đương nhiên không ngủ! Thật vất vả có mẹ ngủ cùng nhóc, không nỡ đi ngủ nhanh như vậy.

Có chuyện gì sao?Đường Đường dùng ánh mắt hỏi thăm.

Tư Dạ Hàn: Cha có thể hỏi lý do sao?Mặc dù Tư Dạ Hàn không nói rõ, nhưng dường như Đường Đường bảo bối lập tức hiểu được anh đang hỏi cái gì.

Tư Dạ Hàn đang hỏi nhóc lý do tại sao không thích anh? Đường Đường bảo bối nhìn mẹ ở bên cạnh mình, khuôn mặt mũm mĩm phúng phính, chép chép miệng, dường như nghĩ tới chuyện gì đó khiến cho mình rất không vui.

Tư Dạ Hàn cũng không hề thúc giục, cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cậu nhóc bất đắc dĩ trả lời: Bởi vì mẹ thích cha hơn.

Mẹ yêu thích cha hơn, so với Đường Đường còn thích nhiều hơn.

Nơi đáy mắt Tư Dạ Hàn lộ ra vẻ kinh ngạc thấy rõ, ngay sau đó thật sự là có chút dở khóc dở cười.

Vạn vạn không ngờ tới, lý do mỗi khi con nhìn mình liền thấy khó chịu, lại là vì như vậy.

Thật là không biết nên tỏ ra vui vẻ hay là nên bất đắc dĩ.

Từ phương diện muốn chiếm hữu làm của riêng này mà nói, con trai đã di truyền của anh rất sâu, không thể nghi ngờ.

Người mẹ thích nhất không phải là mình, Đường Đường bảo bối tỏ ra rất ủy khuất ╮ (  ̄▽ ̄ ) ╭Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

net Buổi tối Diệp Οản Οản ngủ ở nhà.

Ban đêm, nàng lại thành khẩn trò chuyện thật lâu cùng cha mẹ mình, cuối cùng thái độ của hai người không còn phản đối mạnh mẽ như vậy nữa.

Dĩ nhiên.

Có ông ngoại ở đó cho bọn họ chỗ dựa, dường như cha mẹ có phản đối cũng không có tác dụng gì.

Ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, Diệp Οản Οản đang định đi tìm Tư Dạ Hàn bàn bạc.

Mẹ, mẹ định đi ra ngoài sao? Đường Đường bảo bối thấy dường như mẹ muốn đi ra ngoài, lập tức đứng lên.

Diệp Οản Οản xoa xoa đầu của cậu bé một cái: Đúng vậy!Đường Đường: Đi nơi nào?Diệp Οản Οản: Đến chỗ cha con.

Đường Đường nghe nói như vậy, dường như trong con ngươi to tròn nhất thời hiện lên vẻ khẩn trương: Khi nào mẹ trở lại?Diệp Οản Οản: A.

Tìm cha con bàn bạc một số chuyện, có thể sẽ hơi lâu.

Ồ.

Cậu bé không vui thấy rõ.

Bảo bối ngoan nào, mẹ sẽ cố gắng nhanh trở về với con.

Hay là, con và mẹ cùng đi? Diệp Οản Οản thử hỏi dò.

Không đi! Cậu bé đáp như chém đinh chặt sắt.

A.

Diệp Οản Οản có chút dở khóc dở cười: Giận cha rồi hả?Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường có chút cứng đờ, Không có! Thấy không hỏi được gì từ chỗ con, Diệp Οản Οản không thể làm gì khác hơn là trước hết đi tìm Tư Dạ Hàn.

A Tu La, trong vườn hoa.

Thời điểm Diệp Οản Οản đến, Tư Dạ Hàn đang xem một tập ảnh thật dầy.

Diệp Οản Οản tùy ý liếc một cái, liền phát hiện ra là album áo cưới.

Thấy Diệp Οản Οản đến, trên mặt của Tư Dạ Hàn cực nhanh lộ ra vẻ mất tự nhiên, ngay sau đó ung dung thản nhiên đóng tập album lại, Tối hôm qua em ổn không?Có ông ngoại ở đó, có thể có vấn đề gì? Huống chi còn có anh trai và Đường Đường bảo bối trợ công, em lại làm nũng với cha mẹ, đã giải quyết xong toàn bộ! Diệp Οản Οản vừa cười vừa nói, Đúng rồi, A Cửu, anh và Đường Đường có chuyện gì sao? Có phải là tối hôm qua anh nói gì với con hay không? Sao em có cảm giác Đường Đường càng không chào đón anh rồi vậy hả?Sắc mặt Tư Dạ Hàn không có bất kỳ khác thường: Không có gì.

Hai con ngươi Diệp Οản Οản híp lại: Làm sao lại không có gì? Nhất định là xảy ra cái gì rồi! Buổi sáng em vừa nói với Đường Đường muốn tới chỗ anh, con liền bày ra vẻ mặt đầy ai oán! Em hỏi con có muốn đi chung hay không, con liền trực tiếp cự tuyệt!Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Οản Οản một cái, đáp: Tối hôm qua, anh hỏi Đường Đường tại sao không thích anh.

Ánh mắt Diệp Οản Οản nhất thời sáng lên.

Đối với vấn đề này, nàng cũng rất muốn biết: Vậy.

Đường Đường trả lời thế nào?Tư Dạ Hàn: Đường Đường nói, bởi vì em yêu thích anh hơn.

Diệp Οản Οản: .

Má ơi.

Nàng còn tưởng rằng nhất định là Đường Đường có lý do đặc biệt gì, thật là vạn vạn không ngờ tới mà.

Không hổ là cha con ruột, tật xấu y chang nhau!Diệp Οản Οản vội vàng hỏi thăm: Vậy anh trả lời thế nào?Không hiểu tại sao, lại có một loại dự cảm xấu.

Tư Dạ Hàn: Anh nói, em là vợ của anh, đương nhiên là phải yêu thích anh hơn rồi!Diệp Οản Οản: Ha ha.

Quả thật là Diệp Οản Οản cũng không biết nên nói gì! Bởi! Bị Đường Đường ghét thật là không hề oan chút nào!Diệp Οản Οản bất đắc dĩ che trán: Anh không thể dỗ dành con một chút sao?Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái: Lời anh nói đều là sự thật.

Nói xong còn bày ra một bộ dáng Chẳng lẽ em không cảm thấy là anh đang nói sự thật sao, trừng trừng nhìn chằm chằm nàng.

Diệp Οản Οản nào dám nói không phải là đang nói thật.

Thật là cạn lời với ông chồng này rồi.

Diệp Οản Οản chỉ có thể thở dài, vội vàng trả lời: Dạ dạ dạ, không sai, là nói thật là nói thật! Em yêu anh nhất.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

net Ánh mắt Diệp Οản Οản liếc xéo qua, nhìn tập album trên bàn trước mặt Tư Dạ Hàn, con ngươi đảo nhanh như chớp.

Thật không ngờ Tư Dạ Hàn lại sẽ có thể lén xem áo cưới một mình nha.

Tất nhiên là nàng sẽ không nói toạc ra.

Không có khả năng!Diệp Οản Οản cười hì hì tiến tới, giống như lơ đãng đem tập ảnh mở ra, Bảo Bảo, anh đang xem áo cưới à! Anh thích em mặc bộ nào?Diệp Οản Οản nói xong, ánh mắt dừng ở trên một bộ có phong cách phục cổ, tương đối xa hoa, Em cảm thấy bộ này không tệ.

Bảo Bảo, anh cảm thấy thế nào?Tư Dạ Hàn nhìn một cái: Cái này anh đã đặt rồi.

Anh cũng nhìn trúng cái này? Diệp Οản Οản kinh ngạc vui mừng, nháy mắt một cái.

Diệp Οản Οản nói xong, ngay sau đó lại tiếp tục lật xem, chỉ một bộ váy đuôi cá màu trắng, Bộ này cũng được!Tư Dạ Hàn: Bộ này cũng đã đặt xong.

Diệp Οản Οản kinh ngạc ngẩng đầu, Anh lại đoán được cái em thích? Không hổ là Bảo Bảo nhà em, hiểu em rất rõ! Nhưng mà.

bộ váy xòe dài màu bạc này cũng đẹp! Thật là khó chọn mà!Những bộ áo cưới trong album này là các tác phẩm kinh điển của những nhà thiết kế hàng đầu trên thế giới, cho nên quả thật mỗi một bộ đều rất đẹp.

Diệp Οản Οản xem mà muốn hoa cả mắt.

Kết quả, Tư Dạ Hàn nghe vậy, bình tĩnh đáp: Đều đã đặt trước hết rồi.

Liên tục chọn ba bộ, Tư Dạ Hàn lại đều có thể biết trước, đặt may hết? Diệp Οản Οản ngẩng đầu lên, mặt đầy kinh ngạc: Bảo Bảo, chúng ta thần giao cách cảm đến vậy sao?Tư Dạ Hàn: Tất cả kiểu mẫu trong album này, anh đều đã đặt may sẵn mỗi loại một bộ.

Diệp Οản Οản sắc mặt ngẩn ngơ, ngay sau đó khóe miệng không ngừng co quắp: .

Hóa ra cái anh chàng này đã đặt mua tất cả các kiểu mẫu có trong bộ album này?Quả nhiên, biện pháp tốt nhất để giải quyết khó khăn khi phải chọn lựa, chính là mua sạch sao?Diệp Οản Οản quả thật là cực kỳ cạn lời: Mua nhiều bộ như vậy, xưởng giấm ế quá, nên anh chuyển nghề mở tiệm áo cưới sao?Cặp con ngươi lấp lánh điên đảo chúng sinh kia của Tư Dạ Hàn nhấp nháy, bỗng nhiên nghiêng người, hôn lên trên môi của nàng, thì thầm qua làn môi: Mỗi một bộ.

đều muốn em mặc cho anh xem.

Diệp Οản Οản: .

!!!Vào giờ phút này, trái tim Diệp Οản Οản đập nhanh cứ như thể vừa trải qua một trận quyết đấu sống còn với Cẩu Tạp Chủng vậy.

Thật là vạn vạn không ngờ tới mà!30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, không ngờ sẽ có ngày bị Tư Dạ Hàn tán đổ triệt để như vậy.

Diệp Οản Οản che lấy gương mặt ửng hồng càng lúc càng nóng lên, Khục, nhưng vậy cũng mua hơi nhiều quá rồi? Em phải mặc tới lúc nào đây?Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc đen nhánh bên tai nàng, Nhiều sao? Dù sao đời này anh chỉ kết hôn có một lần, em có thể từ từ mặc.

Diệp Οản Οản: .

Anh thắng rồi.

Ồ đúng rồi, suýt chút nữa quên nói với anh chuyện chính.

Em đến tìm anh, là có chuyện muốn thương lượng với anh.

Hôn lễ của chúng ta, có khả năng.

em sẽ không lấy cái thân phận Nhiếp Vô Ưu này để tổ chức.

cũng không tổ chức ở Độc Lập Châu.

Diệp Οản Οản cân nhắc chọn lời một hồi, ngay sau đó mở miệng nói.

Đối với chuyện này, dường như Tư Dạ Hàn không hề có chút dị nghị nào, trực tiếp đáp ứng: Cũng được.

Vô luận em muốn ở nơi nào, lấy thân phận nào, đều được hết.

Nếu như mỗi một thân phận em muốn tổ chức một lần, đương nhiên cũng có thể! Anh sẽ thu hồi câu, sẽ chỉ kết hôn một lần, vừa nói.

Diệp Οản Οản: .

!!!Nhưng mà em cũng không muốn kết hôn nhiều lần như vậy, cảm ơn!Com lê của chính nàng, cộng thêm com lê của anh, mỗi một bộ com lê kết hôn một lần, vậy thì phải kết hôn đến bao giờ?Diệp Οản Οản: Em cũng không muốn kết hôn nhiều lần như vậy, cảm ơn!Tư Dạ Hàn: Anh muốn.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

net Nếu như mỗi một bộ com lê đều tổ chức một lần mà nói, nhân sinh sau này của nàng, đại khái sẽ phải tiếp diễn trong những cuộc hôn lễ không bao giờ dứt.

Thấy Tư Dạ Hàn lại có thể thật sự nghiêm túc suy tính tới vấn đề này, Diệp Οản Οản sợ quá đỗi, vội vàng chuyển đề tài.

Khục, dừng lại dừng lại! Nghĩ gì vậy hả! Làm gì có ai sẽ cử hành hôn lễ nhiều lần như vậy? Em chỉ muốn tổ chức hôn lễ tại Hoa quốc, dùng thân phận của Diệp Οản Οản cử hành có được không! Diệp Οản Οản vội vàng nói.

Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái: Hôn lễ tại Hoa quốc tất nhiên là phải cử hành, nhưng Độc Lập Châu bên này.

Diệp Οản Οản nào dám để cho anh nói xong, trực tiếp cắt ngang, Rất đơn giản, tất cả bằng hữu thân nhân Độc Lập Châu bên này cũng đều mời tới Hoa quốc là được! Cha mẹ em và ông ngoại bên kia, em cũng đã nói hết rồi, hết thảy bọn họ đều tôn trọng ý kiến của chúng ta!Sau khi pháp luật được sửa đổi, hạn chế giữa Hoa quốc và Độc Lập Châu đã sớm không còn nhiều như trước, lui tới rất thuận lợi.

Tư Dạ Hàn nhíu chặt chân mày: Xác định không muốn tổ chức thêm mấy lần ở Độc Lập Châu?Tổ chức thêm.

lại còn mấy lần? Diệp Οản Οản xạm mặt lại: Bảo Bảo, anh tỉnh táo một chút!Tư Dạ Hàn thản nhiên nhìn nàng một cái: Anh rất tỉnh táo.

Diệp Οản Οản: .

Tỉnh táo cái rắm!Rất tỉnh táo mà lại muốn tổ chức hôn lễ một trăm lần sao? .

Mấy ngày sau, Diệp Οản Οản và Tư Dạ Hàn ngồi máy bay trở về Hoa quốc.

Nguyên bản dự tính ban đầu của Diệp Οản Οản tới Độc Lập Châu chính là vì muốn tìm hiểu thân thế của mình.

Bây giờ đã biết rõ mọi chuyện, nàng rốt cuộc cũng biết mình là ai, đương nhiên phải trở về, cho cha, mẹ, và cả Diệp Mộ Phàm một câu trả lời.

Mấy năm nay khi ký ức bị thay đổi, nàng đều sống tại Hoa quốc, lấy thân phận của Diệp Οản Οản sinh hoạt.

Trong những năm này, nàng cũng đã hoàn toàn xem mình như Diệp Οản Οản.

Mặc dù thân phận là giả, nhưng tình cảm trải qua trong khoảng thời gian này đều là thật.

Hoa quốc còn rất nhiều người đang chờ nàng, chờ Diệp Οản Οản.

Nàng nhất định phải trở về, giải thích rõ hết thảy những chuyện cần giải thích.

Nếu không, chuyện này với bọn họ mà nói, quá không công bằng!Đại khái là tâm tình có chút khẩn trương, dù cho Diệp Οản Οản đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng đã châm chước chọn lời rất lâu về việc sẽ giải thích như thế nào.

Nhưng mà, khi máy bay hạ xuống, vẫn khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

Những năm này cùng nhau trải qua, ông bà Diệp yêu thương hết mực với nàng, nàng đã sớm coi bọn họ như ngươi thân của mình.

Kể cả ông anh trai hết lòng yêu thương em gái Diệp Mộ Phạm kia nữa.

Thật ra là nàng thật sự không biết nên nói với bọn họ như thế nào về sự thật tàn nhẫn này! Làm sao có thể nói cho bọn họ biết, cô con gái vẫn luôn ở bên cạnh, thật ra không phải là con gái của mình? Mà cốt nhục ruột thịt của họ, đã sớm chết ở trong vụ đánh bom năm đó, thậm chí ngay cả hài cốt cũng không tìm ra được? Nếu như bọn họ không thể nào tiếp thu được, nàng chỉ có thể.

đem thân phận vốn không thuộc về chính mình này, vĩnh viễn xóa nhòa.

Đại khái là phát giác được tâm trạng của cô gái, Tư Dạ Hàn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi.

Oản Oản —— Diệp Οản Οản đang thất thần, từ trước mặt truyền tới thanh âm đầy hưng phấn của Diệp Mộ Phàm.

Bên cạnh Diệp Mộ Phàm, Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân tất cả cũng đều tới, đang đầy trông ngóng nhìn về hướng đám người vừa xuống máy bay.

Ngay khi thấy hình bóng của nàng, ánh mắt nhất thời sáng lên.

Cha.

Mẹ.

Anh.

Diệp Οản Οản nhanh chân chạy về phía ba người.

Tư Dạ Hàn đi ở phía sau, giúp nàng xách hành lý.

Oản Oản!!!Lương Uyển Quân vừa nhìn thấy con gái, vành mắt liền đỏ cả lên, đưa một tay ôm Diệp Οản Οản thật chặt trong ngực, Trở về là tốt rồi.

Trở lại là tốt rồi.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

net Lương Uyển Quân quan sát kỹ một vòng cô con gái đã lâu không gặp, vừa quen thuộc lại cực kỳ xa lạ, bả vai nhu nhược khẽ run, Oản Oản, mẹ cho là.

cho là con sẽ không trở lại nữa.

Giờ phút này, Diệp Thiệu Đình ở bên cạnh cũng kích động không thôi, nghe vậy quay lưng lại lau nước mắt.

Khóe mắt Diệp Οản Οản cay cay, nghe thấy lời của Lương Uyển Quân, mơ hồ cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng bởi vì suy nghĩ trong đầu quá nhiều, nên cũng không nghĩ sâu, nghe vậy vội vàng đáp, Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Làm sao con lại có thể không bao giờ quay trở lại nữa? Con chính là con gái bảo bối của mẹ, còn ở bên mẹ cả một đời đấy!Lương Uyển Quân nghe nói như vậy, nhất thời nước mắt cũng không kìm được nữa, lã chã chảy xuôi xuống, Oản Oản.

Diệp Thiệu Đình vỗ bả vai của Lương Uyển Quân một cái, Được rồi, đừng khóc, không phải là con trở về rồi sao? Em nhìn lại mình xem, đừng dọa con sợ!Diệp Mộ Phàm cũng nhanh chóng chạy đến trấn an, Đúng vậy, không phải là Oản Oản trở về rồi sao, chúng ta về nhà rồi trò chuyện tiếp!Mẹ, chúng ta về nhà đi!Được.

được.

Về nhà.

Kim Đô Bích Hải.

Rất nhanh, mọi người cùng nhau đi xe về tới biệt thự.

Oản Oản, sau khi con về nước.

dự định sẽ ở đâu? Dường như Lương Uyển Quân có chút khẩn trương hỏi.

Diệp Οản Οản nắm lấy cánh tay của Lương Uyển Quân, vội mở miệng nói, Ở trong nhà, con muốn ở bên mọi người nhiều hơn một chút!Được được được.

Trên mặt của Lương Uyển Quân lập tức tràn đầy nụ cười, Mộ Phàm, nhanh giúp em gái con đem hành lý bỏ vào phòng của con bé!Biết rồi! Diệp Mộ Phàm ai oán lầu bầu, Mẹ, không phải là con đã nói với mẹ, số nụ cười của mẹ khi ở bên em gái nửa ngày, còn nhiều hơn ở với con một tháng!Lương Uyển Quân nguýt hắn một cái, Em gái con biết điều, nghe lời lại hiểu chuyện như vậy, còn có một cậu bạn trai ưu tú nữa, con thì sao? Đến bây giờ ngay cả nửa cô bạn gái cũng chưa dẫn tới ra mắt với mẹ!Diệp Mộ Phàm cạn lời, Mẹ, mẹ có chuyện gì cứ nói, làm sao có thể công kích cá nhân! Lúc trước con dẫn về nhiều cô như vậy, tại sao lại không nói?Lương Uyển Quân: Con còn không thấy ngại nhắc lại chuyện lúc trước! Ngày ngày dẫn về toàn là thứ người gì đâu! Nếu không phải là em gái quản con tốt, bây giờ sợ là con đã bị đám phụ nữ lung tung kia lừa đến chẳng còn lại gì!Sắc mặt của Diệp Mộ Phàm nhất thời đen như đáy nồi, Mẹ rõ ràng đang thiên vị! Rõ ràng trước đó em gái còn kém hơn cả con, mắt chọn đàn ông so với con chọn bạn gái, còn cặn bã hơn gấp trăm lần có được không!Lương Uyển Quân không nói hai lời liền nhéo lấy lỗ tai Diệp Mộ Phàm: Sao lại nói em mình như vậy hả!Diệp Thiệu Đình cũng lập tức trừng mắt một cái, Tiểu tử thúi! Có phải là bị ngứa da hay không?.

Diệp Οản Οản nhìn một nhà ba người đối thoại, không hiểu sao lại có một loại cảm giác thật thân thuộc trào dâng.

Đây quả thực tuy có chút khác biệt so với cách nói chuyện giữa cha mẹ nàng và Nhiếp Vô Danh, nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu!Chẳng qua là, nhìn cảnh người một nhà hòa hợp ấm áp ở chung một chỗ cười đùa, Diệp Οản Οản bỗng nghĩ đến lời lát nữa mình sắp nói, khó tránh khỏi càng thêm khó mà mở lời.

Sau khi cất hành lý xong, mọi người cùng ngồi xuống ghế sa lon phòng khách.

Chuyện em trở về nước, Yên Nhiên và Cung Húc bọn họ biết không? Diệp Mộ Phàm hỏi.

Diệp Οản Οản: Còn chưa có nói, em định âm thầm trở về, cho bọn họ một niềm vui bất ngờ!Đúng rồi, kịch bản lần trước em chọn giúp Cung Húc không tệ, phỏng chừng lần này có thể nhận được đề cử giải thưởng lớn ở nước ngoài! Diệp Mộ Phàm mở miệng nói.

Ồ.

Yên Nhiên cũng thật lợi hại, mọi bước đi đều luôn vững vững vàng vàng, đặc biệt khiến cho người ta bớt lo!Yên Nhiên dĩ nhiên là em yên tâm.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

net Sau một hồi hàn huyên, Diệp Mộ Phàm bỗng phát giác trong lòng Diệp Οản Οản có chút không yên, Nghĩ gì vậy, sao lại không yên lòng?Lương Uyển Quân vội vàng hỏi thăm, Oản Oản, có phải là quá mệt mỏi hay không? Hay là mau nhanh trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi!Diệp Οản Οản lắc đầu một cái, Không phải.

Cuối cùng, Diệp Οản Οản vẫn hít sâu một hơi, lấy một cặp văn kiện từ trong túi xách ra, sau đó nhìn về phía Lương Uyển Quân, Diệp Thiệu Đình cùng Diệp Mộ Phàm, Cha, mẹ, anh, thật ra thì, lần này em trở về, là có một chuyện rất quan trọng cần phải nói thẳng với mọi người!Ngón tay của Lương Uyển Quân xiết chặt, nhìn Diệp Thiệu Đình ở bên cạnh một cái: Một chuyện.

rất quan trọng?Diệp Thiệu Đình nhẹ nhàng vỗ một cái ở trên tay của Lương Uyển Quân, sau đó nhìn về phía Oản Oản, hỏi, Oản Oản, là chuyện gì?Diệp Mộ Phàm nhíu chặt chân mày, Rốt cuộc là chuyện gì, mà lại nghiêm túc như vậy! Chẳng lẽ.

Tầm mắt của Diệp Mộ Phàm đảo qua đảo lại giữa Diệp Οản Οản và Tư Dạ Hàn, vừa nhìn về phía cặp văn kiện trong tay Diệp Οản Οản, Chẳng lẽ giữa hai người đã xảy ra chuyện? Diệp Οản Οản! Không phải là em có bầu trước khi lập gia đình đấy chứ? Trong túi văn kiện này, chẳng lẽ là kết quả xét nghiệm của bệnh viện? Có phải là vì sợ bị cha mẹ đánh nên mới sợ hãi không yên lòng như vậy?Đối với suy đoán có thể nói là cực kỳ có tính logic lần này của Diệp Mộ Phàm, tất cả tâm tình dồn nén của Diệp Οản Οản đều bị đánh tan, đến nỗi cạn hết cả những lời định nói: .

Ngay cả sắc mặt của Tư Dạ Hàn cũng có chút khó mà hình dung: .

Diệp Mộ Phàm vừa dứt lời, liền bị Lương Uyển Quân hung hăng cốc lên đầu cái bốp, Tiểu tử thúi, nói bậy bạ gì đấy? Con cho rằng là Oản Oản không có chừng mực giống như con?Diệp Thiệu Đình phụ họa theo: Nếu như là Oản Oản thật sự có bầu, vậy cũng là chuyện tốt!Diệp Mộ Phàm sạm mặt lại, nhất thời bất mãn hét lên, Cha, tháng trước cha còn nói với con, nếu như con dám làm cho con gái nhà người ta có bầu trước khi cưới, cha sẽ cắt đứt ‘chân’ của con!Diệp Thiệu Đình: Rồi sao, ta nói vậy, có vấn đề gì sao?Cổ họng Diệp Mộ Phàm cứng đờ, quả thật là không cách nào tin tưởng, ủy khuất lầm bầm: Coi như là con nhìn ra rồi! Con và Oản Oản, thật ra thì con mới không phải là con ruột của hai người mới đúng.

Diệp Mộ Phàm nói những lời này, vừa dứt lời, cả căn phòng nhất thời chìm trong trầm mặc thật lâu.

Diệp Οản Οản ngây người mấy giây, cuối cùng mới kịp phản ứng lại.

Diệp Mộ Phàm nói vậy.

là có ý gì?Thời điểm từ lúc nàng trở về đến sân bay, câu nói của Lương Uyển Quân Cho là con sẽ không trở lại, và cả ánh mắt của Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình khi nghe được nàng nói có chuyện qua trọng cần nói thẳng.

Sau đó là một lời nói lơ đãng của Diệp Mộ Phàm.

Diệp Οản Οản thử mở miệng hỏi dò: Cha, mẹ, hai người đều đã biết?Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình nghe vậy, nhất thời không nói gì, tựa hồ không biết mở miệng thế nào.

Cuối cùng, vẫn là Diệp Mộ Phàm gãi đầu một cái đáp, Khục, em nói là.

chuyện em không phải là em gái ruột của anh sao? Nếu như là chuyện này mà nói.

mọi người đã biết rồi.

Diệp Οản Οản ngây người, ngay sau đó mặt đầy kinh ngạc.

Thật không ngờ chuyện vốn chính mình rất khó mở miệng giải thích, vậy mà mọi người lại có thể biết được, Làm sao mọi người biết?Diệp Mộ Phàm trầm mặc một hồi, thở dài mở miệng nói, Thời gian em gái anh sinh sống ở nước ngoài tương đối dài, thời gian sống chung cùng chúng ta không nhiều.

Thật ra thì ngay từ đầu, anh cũng không hề phát hiện.

Nếu như em vẫn cứ ngốc nghếch như vậy, ánh mắt nhìn người vẫn cặn bã như vậy, kỹ năng cua trai rối tinh rối mù, nhất định là anh cũng sẽ không hoài nghi cả đời.

Nhưng xin thưa, ít nhất anh có thể xác định một chút, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cái thứ gọi là gien này, không có khả năng đột biến.

Coi như là có bị kích thích, tính tình một người có thay đổi, nhưng năng lực sẽ không có khả năng có biến hóa lớn như vậy trong thời gian ngắn.

Vô luận là thân thủ của em, hay là một số kỹ năng chuyên nghiệp của em, em gái anh cũng không có khả năng làm được.

À đúng rồi, còn có gu thẩm mỹ! Anh chàng bên cạnh em này, thật sự hoàn toàn không phải là mẫu người mà em gái anh ưa thích! Em gái anh từ nhỏ đến lớn chỉ thích cái tên ngụy quân tử Cố Việt Trạch kia mà thôi!Diệp Οản Οản: Nói bậy!Diệp Mộ Phàm: Anh nói bậy? Anh nói không đúng chỗ nào?Diệp Οản Οản: Không có khả năng có ai không yêu thích Bảo Bảo nhà em!Diệp Mộ Phàm: Chúng ta còn có thể tiếp tục khoái trá nói chuyện phiếm sao???Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

net Nghe xong lời Diệp Mộ Phàm nói, Diệp Οản Οản bần thần rất lâu.

Thật không ngờ người cho tới nay vốn không đáng tin cậy, Diệp Mộ Phàm, lại có thể có lúc suy nghĩ cẩn trọng đến vậy.

Anh bắt đầu hoài nghi từ lúc nào.

Diệp Mộ Phàm suy nghĩ một chút, Không nhớ rõ! Rất nhiều chuyện, hẳn là bắt đầu từ lúc em đột ngột thay đổi thái độ đối với Thẩm Mộng Kỳ.

Chẳng qua là những thay đổi kia quá nhỏ, ban đầu anh hoàn toàn không hề suy nghĩ nhiều.

Thời khắc khiến anh bắt đầu hoài nghi nhiều hơn chính là.

Lần đó? Diệp Οản Οản ngẩng đầu.

Diệp Mộ Phàm ho nhẹ một tiếng, dường như nghĩ đến chuyện gì cực đáng sợ, nuốt nước miếng nói, Chính.

chính là lần em tung một quyền đập thủng nắp động cơ xe thể thao của Cung Húc.

Gương mặt Diệp Οản Οản cứng đờ, yên lặng che trán, Được rồi.

Thì ra là lần nàng uống say khướt khi đó.

Sau đó.

Anh suy nghĩ lại từ đầu một chút, biến hóa của em thật sự là quá lớn.

Rõ ràng chỉ là một cô gái bé nhỏ, nhưng mà, vô luận lúc nào cũng đều đứng chắn ở phía trước, vô luận chuyện gì em đều có thể giải quyết.

Từ nhỏ trí nhớ của em cũng rất kém, tuy cũng có lúc đã gặp qua là không quên được, nhưng dù cho em có học một chút võ nghệ đi nữa, nhưng tuyệt đối không có khả năng sẽ lợi hại đến mức độ này.

Diệp Mộ Phàm hồi tưởng lại suy đoán của mình.

Bởi vì hoài nghi thân phận của em, nên anh mới đi làm giám định thân nhân? Diệp Οản Οản thử hỏi dò.

Diệp Mộ Phàm lắc đầu, Không hề, cho dù có hoài nghi em, anh cũng chưa từng làm vậy.

Chẳng qua chỉ nhân lúc không có ai, nói bóng nói gió với cha mẹ mấy lần.

Diệp Mộ Phàm có chút bất đắc dĩ cười cười, Thật ra thì anh thấy, dường như cha mẹ cũng có chút nghi ngờ.

Chỉ là bọn họ giống như anh, một phần là cảm thấy không có khả năng, một phần khác chính là theo bản năng muốn né tránh chuyện này.

Diệp Οản Οản nghe vậy không hiểu: Vậy làm sao mọi người.

?Vậy làm sao mọi người có thể xác định.

??Mặc dù Diệp Οản Οản còn chưa dứt lời, nhưng Diệp Mộ Phàm hiểu được nàng muốn hỏi cái gì, hướng về phía chàng trai ở bên cạnh nàng nhìn một cái nói, Mấy tháng trước, bạn trai em đột nhiên ghé thăm giữa đêm khuya, nói cho chúng ta biết chân tướng.

Diệp Οản Οản nghe vậy, kinh ngạc quay đầu nhìn Tư Dạ Hàn ở bên cạnh, A Cửu nói với mọi người?Vì sao nàng hoàn toàn không biết?Diệp Οản Οản hoàn toàn không ngờ tới, Tư Dạ Hàn vậy mà lại đã sớm nói rõ chân tướng cho đám người Diệp Mộ Phàm.

Diệp Mộ Phàm gật đầu nói, Khi đó, mặc dù chúng ta đã mơ hồ phát hiện một số chỗ không đúng của em, nhưng mà, thời điểm nghe được chân tướng từ trong miệng cậu ta, vẫn quá khó lòng đón nhận.

Sau đó.

cậu ta cứ như vậy yên lặng chờ đợi.

nói lời xin lỗi cùng anh và cha mẹ.

Diệp Οản Οản nghe những thứ này, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, hoàn toàn không biết có những chuyện này từng xảy ra.

Diệp Οản Οản nhìn Tư Dạ Hàn: Tại sao anh lại trở về nước một mình làm những chuyện này?Tư Dạ Hàn thần sắc bình thản, Với tính cách của em, sau khi biết thân phận thực sự của mình, khẳng định không đành lòng lừa gạt bọn họ, sẽ nói chân tướng cho bọn họ.

Vốn chính là lỗi của anh, không nên để cho em phải gánh chịu những thứ này.

Diệp Οản Οản không ngờ, ngay cả vấn đề này mà Tư Dạ Hàn lại có thể đều xem xét đến cả rồi.

Anh biết nàng quý trọng tình cảm, không muốn để cho nàng đi đối mặt, cho nên đã giúp nàng gánh vác hết thảy từ sớm.

Trong lồng ngực Diệp Οản Οản phập phồng một niềm tâm tình vừa chua xót lại vừa phức tạp, không biết nên nói cái gì.

Cái gì mà lỗi của anh, rõ ràng anh vì em nên mới làm như vậy.

Là em quá mềm yếu không dám đối mặt, cho nên mới ích kỷ yêu cầu anh giúp em quên đi những ký ức kia.

Coi như là phải giải thích, cũng nên là em đến giải thích.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

net Bởi vì sự mềm yếu và trốn tránh của nàng, anh mới chiều theo và dung túng vô điều kiện, tự mình vì nàng gánh vác hết thảy.

Thậm chí ngay cả Diệp gia bên này, anh cũng đã thay nàng cân nhắc hết cả rồi.

Lúc này, tâm tình của Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình đã ổn định hơn chút ít.

Diệp Thiệu Đình mở miệng nói, Ngay từ đầu, cha và Uyển Quân đều không thể nào tiếp nhận được sự thật này, cho nên không chấp nhận lời xin lỗi của cậu ta.

Cậu ta vẫn đứng ở ngoài cửa chờ mãi.

Diệp Thiệu Đình thở dài, Sau đó.

chúng ta cũng tỉnh táo lại.

Suy nghĩ kỹ một chút.

Chuyện này thần xui quỷ khiến, cũng coi như là cứu tánh mạng người một nhà chúng ta.

Diệp Thiệu Đình hồi tưởng lại, mở miệng nói, Năm đó, thời điểm con gái du học ở nước ngoài, gặp phải khủng bố! Trong lần khủng bố đó, tất cả mọi người đều mất mạng trong biển lửa, không ai sống sót.

Bởi vì cường độ vụ nổ bom quá lớn, thậm chí hài cốt của tất cả mọi người đều.

không còn.

Diệp Thiệu Đình hít sâu một hơi, tiếp tục nói, Khi đó, Uyển Quân bị đả kích quá lớn, tinh thần hoảng hốt, cả ngày cũng không ăn không uống, thân thể càng ngày càng kém, thậm chí tự sát nhiều lần.

Mãi đến một ngày ba tháng sau, chúng ta tìm được con gái! Con bé phúc lớn mạng lớn, được người hảo tâm đi ngang qua cứu, chỉ là bị thương một chút, nên ký ức bị tổn thương.

Bởi vì tìm được con gái trở về, rốt cục Uyển Quân mới lần nữa thanh tỉnh lại.

Chúng ta cũng chưa từng hoài nghi con không phải là con gái của chúng ta.

Diệp Οản Οản chật vật nói: Thật xin lỗi, khi đó.

trí nhớ của con đã thay đổi, cũng không phải là con có ý định lừa gạt! Nhưng đúng là bởi vì con mới dẫn đến chuyện này phát sinh.

Điểm này không có gì để giải thích cả!Diệp Thiệu Đình thở dài, Những chi tiết cụ thể, Tư tiên sinh đều đã giải thích với chúng ta cả rồi.

Mặc dù Tư Dạ Hàn giấu bớt một chút chuyện tương đối cơ mật, nhưng phần lớn mọi chuyện đều đã đầy nghiêm túc và thành khẩn giải thích với hai người cả rồi.

Diệp Οản Οản nhắm mắt một cái, Xin lỗi, là con tạo thêm cho mọi người rất nhiều phiền toái.

Diệp Thiệu Đình nhìn cô bé trước mắt, khổ sở nói, Mặc dù cha không hiểu rõ rốt cuộc ký ức bị thay đổi là như thế nào, nhưng mà, lúc đó tính tình của con và Oản Oản của chúng ta giống nhau như đúc.

Read newest chapter at truyen.

f.

ull cham net.

Nếu như là Oản Oản của chúng ta, thật ra thì, việc con bé sẽ làm, đại khái cũng sẽ không khác gì những việc con đã làm.

Khi đó dòng thứ bên kia cũng đã sớm muốn đối phó chúng ta rồi.

Đổi lại là Oản Oản, bất quá cũng sẽ có kết quả giống như nhau.

Mà người làm cha vô năng như cha, chỉ sợ coi như Oản Oản còn sống, vào lúc này kết quả cũng sẽ không tốt hơn.

Chúng ta làm cha mẹ nhưng không thể bảo vệ tốt cho con gái.

Cha.

Giọng Diệp Οản Οản khản đặc lại, Cha đừng nói như vậy, cha là một người cha tốt vô cùng!Diệp Thiệu Đình hít sâu một hơi, Ngược lại là con, một cô gái một mình đảm đương một phía, một mình bảo vệ toàn bộ Diệp gia chúng ta.

Cha quả thực là không cách nào trách con được! Huống chi.

Mấy năm nay.

Cha và mẹ con.

Cũng thật sự rất cảm ơn.

Cảm ơn con có thể đến bên cạnh chúng ta.

Lương Uyển Quân vừa rơi lệ vừa nói, Vô luận như thế nào, sự thật con gái chúng ta qua đời đều đã không cách nào thay đổi.

Ông trời để cho con đến bên cạnh mẹ, đã là món quà của mẹ.

Cho nên, dù cho mẹ phát hiện đủ chỗ không đúng, cũng không dám đi vạch trần.

Mãi đến khi Tư tiên sinh nói chân tướng cho chúng ta, hoàn toàn đánh nát niềm hy vọng của mẹ, thật sự nhất thời mẹ không có cách nào tiếp nhận, nhưng mà.

Lương Uyển Quân nhìn cô bé trước mắt, Nhưng mà mẹ càng sợ.

sợ rằng con rời đi.

Mẹ sợ.

sợ rằng ngay cả con cũng vĩnh viễn rời bỏ mẹ mà đi.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

net Sau khi biết chân tướng, bà vẫn luôn dằn vặt thống khổ, bà không thể nào tiếp thu được sự thật con gái đã hoàn toàn tử vong.

Nhưng mà, bà càng không thể nào chịu đựng được việc cô gái mà bà coi như con ruột, đã ở bên cạnh mình bồi bạn nhiều năm, sẽ rời bỏ chính mình, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời bà.

Diệp Οản Οản vội vàng nắm lấy bàn tay Lương Uyển Quân, Mẹ! Con sẽ không rời đi! Con chỉ sợ mẹ không cách nào tha thứ việc con lừa gạt! Nếu như mẹ nguyện ý, cả đời này con đều là con gái của mẹ!Oản Oản.

Nước mắt Lương Uyển Quân rơi như mưa, khóc không thành tiếng, hai mẹ con ôm nhau thật chặt.

Diệp Mộ Phàm vỗ nhè nhẹ lấy bả vai của Lương Uyển Quân an ủi, mở miệng nói, Khoảng thời gian từ đó đến nay, mặc dù chúng ta đã biết chân tướng rồi, nhưng vẫn luôn làm bộ như không biết, cứ như bình thường liên lạc với em.

Một mặt là trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt như thế nào, một mặt cũng là vì sợ hãi, nếu như phá tan lớp vỏ bọc này, em sẽ đi mất! Nếu như em muốn đi, mọi người cũng không có bất kỳ lý do gì giữ em ở lại.

Dù sao, em và gia đình này, thật ra cũng không có bất cứ quan hệ nào.

Diệp Οản Οản lập tức lườm Diệp Mộ Phàm một cái, Dù gì cũng làm em gái anh lâu như vậy, em là người vong ân phụ nghĩa như vậy sao? Ngay cả hôn lễ em cũng đều đã bố trí xong rồi, sẽ tổ chức tại Hoa quốc, lấy thân phận của Diệp Οản Οản cử hành! Đương nhiên, phải được mọi người cho phép.

Dù sao, thân phận này không thuộc về em.

Diệp Mộ Phàm nghe vậy nhất thời trợn to hai mắt, Em sắp kết hôn rồi? Khi nào?Diệp Οản Οản nói: Còn không phải là đang trở về bàn bạc thời gian cụ thể với cha mẹ sao!Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình liếc nhau một cái, trong ánh mắt ngập tràn vui sướng, Con muốn cử hành hôn lễ tại Hoa quốc? Nhưng mà, chuyện quan trọng như vậy, hẳn là do cha mẹ.

cha mẹ ruột của con làm chủ mới đúng chứ!Diệp Οản Οản vội mở miệng đáp: Con đã thương lượng với cha mẹ, và cả ông ngoại con rồi, bọn họ đều đồng ý con cử hành ở bên này.

Đến lúc đó bọn họ có thể tới Hoa quốc.

Bằng hữu bên kia trực tiếp mời đến dự là được rồi!Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình đều không ngờ rằng Diệp Οản Οản sẽ chọn lấy họ Diệp xuất giá, trên mặt đều lộ rõ vẻ xúc động.

Nếu như con đồng ý.

Dĩ nhiên là có thể!Bọn họ đã không cách nào tận mắt thấy con gái của mình xuất giá, coi như là hoàn thành một phần tưởng niệm của bọn họ đi.

Chạng vạng tối.

Diệp Οản Οản tiễn Tư Dạ Hàn ra tới cửa.

Diệp Οản Οản: Trước em sẽ ở cùng cha mẹ em, ngày mai đi thăm bà nội.

Tư Dạ Hàn: Được.

Diệp Οản Οản than thở: Thật ra thì em có thể tự giải quyết, đã không còn là con nít rồi! Dầu gì năm đó em cũng là người đại diện kim bài có được không? Em am hiểu nhất chính là xử lý đủ loại vấn đề khó giải quyết.

Tư Dạ Hàn trầm mặc ít nói, lại nói năng không trơn tru như vậy, thật khó để nàng tưởng tượng ra anh đã đến Diệp gia giải thích như thế nào.

Con ngươi trầm tĩnh như đáy biển sâu của chàng trai chăm chú nhìn lấy cô gái, bàn tay rộng lớn cực kỳ ôn nhu xoa xoa đỉnh đầu của cô, giọng nói như vỗ về tán dương một bé gái, Ừm, rất lợi hại, đương nhiên anh biết.

Không biết tại sao, chẳng qua chỉ là được đối phương khen một câu đơn giản như vậy thôi, nhịp tim Diệp Οản Οản lại bắt đầu gia tăng tốc độ rồi.

Ngay sau đó, bên trong cặp con ngươi băng lãnh kia của chàng trai bỗng có muôn ngàn tia nắng chan hòa chiếu rọi, hòa tan thành một dòng sông đầy ấm áp, nhẹ giọng nói: Chẳng qua là, nếu như chuyện gì cũng để cho em tự mình giải quyết, anh tồn tại còn có ý nghĩa gì?Rõ ràng làm nhiều như thế, nhưng xưa nay đều không nói một lời! Chỉ vì một câu nói của nàng, một cái yêu cầu thất thường, anh liền yên lặng chiều theo.

Dù cho là bị hiểu lầm, cũng vẫn sẽ không biện giải.

Diệp Οản Οản nhìn chàng trai thanh lãnh lại ôn nhu trước mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng, Phi vụ mua bán kiếm lời nhất đời này của em, đại khái chính là dùng một cái bánh nướng, đổi lấy anh!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

net Sau khi rời khỏi Kim Đô Bích Hải, Tư Dạ Hàn trở lại Tư gia, thăm bà nội trước, sau đó lên xe đi đến Cẩm Viên, buổi tối ở lại nơi này.

Ngồi máy bay cả một ngày, có chút mệt mỏi, buổi tối, Diệp Οản Οản nằm ở trên giường.

Vừa mới chuẩn bị để điện thoại di động xuống đi ngủ, ánh mắt bỗng liếc thấy ngày tháng hiển thị trên điện thoại.

Vì vậy, nàng xoay người, trở mình bò dậy.

Hôm nay là ngày 21 tháng 12, như vậy ngày mai sẽ là ngày 22 tháng 12! Ngày đông chí, cũng chính là.

sinh nhật của Tư Dạ Hàn!Bắt đầu từ lúc nàng quen biết Tư Dạ Hàn cho đến nay, anh chưa bao giờ nhắc tới sinh nhật của mình, cũng chưa từng có thói quen tổ chức sinh nhật.

Diệp Οản Οản cũng biết anh cũng không thích nhắc lại thời gian mình sinh ra đời, vì vậy trước đây đều cố ý tránh không đề cập tới.

Sau đó, Đường Đường ở chỗ Ân Duyệt Dung một đoạn thời gian, dường như cậu bé trò chuyện với Ân Duyệt Dung rất nhiều thứ, trong đó có một số chuyện có liên quan tới Tư Dạ Hàn.

Sau khi trở về, nàng và Đường Đường cùng nói chuyện phiếm.

Nghe Đường Đường nói, A Cửu ra đời vào một đêm mùa đông rất lạnh.

Khi đó nàng liền lưu ý, nhờ Đường Đường gọi điện thoại cho Ân Duyệt Dung hỏi về ngày sinh nhật của Tư Dạ Hàn.

Đường Đường bảo bối thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, dò xét được sinh nhật của Tư Dạ Hàn.

Chính là ngày 22 tháng 12.

Hôm nay đúng dịp trở về nước thăm cha mẹ, thẳng thắn giải thích cùng bọn họ, không rảnh quan tâm đến chuyện khác, vì vậy suýt chút nữa nàng đã bỏ lỡ mất.

Diệp Οản Οản nhanh chóng nhìn thời gian trên điện thoại di động, bây giờ là 10 giờ tối, khoảng cách đến 12 giờ còn hai tiếng nữa.

Cũng còn may! Vừa kịp!Diệp Οản Οản lập tức xoay mình ngồi dậy, bạch bạch bạch chạy đến chỗ Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân, nhanh chóng mượn sổ hộ khẩu, sau đó lại gõ cửa phòng của Diệp Mộ Phàm.

Anh! Mở cửa, mở cửa, mở cửa!Diệp Mộ Phàm mang dép chậm rãi đi ra, Sao vậy? Anh vừa mới chuẩn bị ngủ.

Cho em mượn xe dùng một chút, em không có nhiều thời gian! Diệp Οản Οản vội vàng nói.

Diệp Mộ Phàm cau mày, Giữa đêm, em không ngủ mà làm gì vậy?Diệp Οản Οản đáp thật nhanh, Ngày mai là sinh nhật của Bảo Bảo nhà em, còn 2 tiếng nữa là tới 12 giờ đêm.

Em muốn chạy đến cho anh ấy một niềm vui bất ngờ.

Sau đó cùng nhau thức trắng đêm chờ ở trước trụ sở phường, trở thành cặp đôi đầu tiên đăng ký kết hôn của ngày mới, có phải là rất lãng mạn hay không?Bất ngờ không kịp đề phòng bị ném một thùng thức ăn cho chó, khiến cho Diệp Mộ Phàm bị nghẹn đến suýt chút nữa hít thở không thông, hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần nói, Em là một cô gái đấy, có thể dè đặt một chút hay không???Diệp Οản Οản mặt đầy không tưởng tượng nổi, Anh, anh đùa sao? Bảo Bảo nhà em ưu tú như vậy, nếu như em dè đặt, làm sao còn có thể tới lượt mình chứ! Mau mau nhanh, đưa cho em chìa khóa! Diệp Mộ Phàm: .

Lúc này, tựa hồ Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân nghe được động tĩnh, cũng từ trong phòng đi ra.

Diệp Mộ Phàm lập tức bắt lấy cơ hội tố cáo, Cha, mẹ, hai người nhanh nhìn con gái mình một chút đi! Hơn nửa đêm trộm sổ hộ khẩu trốn ra ngoài tìm trai kết hôn, hai người cũng không quản con bé một chút?Diệp Thiệu Đình nghe vậy lườm con trai một cái, Cái gì mà trộm, sổ hộ khẩu là cha đưa!Diệp Mộ Phàm: .

?Lương Uyển Quân ôn nhu mở miệng nói, Người trẻ tuổi có cảm xúc cuồng nhiệt cũng là chuyện tốt! Mộ Phàm, vào lúc này quá muộn, Oản Oản đi một mình không an toàn, con lái xe chở con bé đi!Diệp Mộ Phàm: .

???Cảm ơn cha, cảm ơn mẹ! Diệp Οản Οản mặt đầy đắc ý thúc giục, Đi mau, đi mau! Nếu không không kịp thời gian đâu! Em muốn canh chúc mừng sinh nhật Bảo Bảo nhà em lúc 12 giờ! À đúng rồi, nếu như anh có thể chuẩn bị thêm cho em một thùng pháo hoa thì càng hay hơn!Diệp Mộ Phàm quả thật là muốn đập chết nàng, Pháo hoa, pháo hoa cái *beep*! Đế Đô cấm đốt pháo có được không!

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ

  • đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License