con-mat-ao-thi

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Thời khắc này, Diệp Οản Οản mặt xám như tro tàn.

Chàng trai ở bên cạnh, nhìn lấy cô gái, nhưng cũng không biết nên an ủi ra sao.

A Cửu, em muốn nhìn mặt anh trai em.

Không biết qua bao lâu, Diệp Οản Οản hướng về Tư Dạ Hàn nói.

Ừm.

Tư Dạ Hàn muốn nói lại thôi, nhưng giờ phút này bất kỳ ngôn ngữ nào đều quá mức dư thừa, cuối cùng chỉ có thể vuốt ve mái tóc của cô gái.

Sau khi nhận được sự đồng ý của bác sĩ, Diệp Οản Οản một thân một mình đi vào phòng bệnh.

Giờ phút này giờ phút này, Nhiếp Vô Danh lẻ loi nằm ở trên giường bệnh, ở nơi miệng còn đeo bình dưỡng khí, không nhúc nhích, trên khuôn mặt không hề có chút đau đớn nào, giống như ngủ thiếp đi, vô cùng bình an.

Ca ca.

Diệp Οản Οản đi tới trước giường bệnh, nắm thật chặt hai tay Nhiếp Vô Danh.

Ca ca, anh dậy đi.

Không phải là anh muốn kiếm tiền, muốn làm ăn sao.

? Anh dậy đi, em đem mối làm ăn của Không Sợ Minh.

của Nhiếp gia tất cả đều cho anh.

Còn nữa, em sẽ nói với A Cửu, bảo anh ấy đem tất cả các đơn hàng đều giao cho anh làm, có được hay không?Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh trên giường bệnh không có chút động tĩnh nào, trong lúc nhất thời, đôi mắt nhạt nhòa mi cay.

Diệp Οản Οản nhẹ nhàng đung đưa cánh tay của Nhiếp Vô Danh.

Nàng không thể mất đi anh ấy, đây là nỗi đau mà nàng không cách nào gánh chịu được.

Trong đầu, loáng thoáng hiện lên từng ly từng tí năm đó cùng Nhiếp Vô Danh.

Mặc dù từ nhỏ Diệp Οản Οản đã rời khỏi Nhiếp gia, sống cùng ông ngoại, nhưng dù như vậy, mỗi một lần ở cùng Nhiếp Vô Danh, đều là những hồi ức mà nàng rất quý trọng, trân quý.

Ca ca, anh còn nhớ sao, khi còn bé.

em bị người khác khi dễ, anh cầm cục gạch lên gõ bể đầu người ta.

Rất nhiều lần.

Trong phòng bệnh, Diệp Οản Οản lúc thì cười, lúc lại rơi lệ.

Bên ngoài phòng bệnh, Tư Dạ Hàn yên lặng không nói gì.

Ca ca, anh biết không, lần này.

lại là anh bảo vệ em.

Cho dù anh đã mất đi ý thức, tuy nhiên vẫn cố bảo vệ cái đứa em gái vô dụng này của mình.

Ca ca, mặc kệ người ngoài nhìn anh thế nào, anh vĩnh viễn là anh hùng vĩ đại nhất trong lòng em.

Ca ca.

tỉnh lại đi.

Không phải lúc trước anh đã nói, chỉ cần em có thể đỡ được anh ba chiêu, anh sẽ đáp ứng hết thảy mọi yêu cầu của em dù có hợp lý hay không sao.

Hiện tại em nhất định có thể đỡ được ba chiêu của anh, thậm chí nhiều hơn.

Anh không thể ăn vạ, anh phải đứng dậy thực hiện cam kết kia.

Van cầu anh.

Diệp Οản Οản nắm hai tay Nhiếp Vô Danh, càng ngày càng vội vã, thật giống như chỉ cần thoáng buông tay ra liền sẽ không thể một lần nữa giữ được người anh trai này.

Sợ rằng anh sẽ không thể xuất hiện trong cuộc đời nàng lần nữa.

Diệp Οản Οản ở trong phòng bệnh, nửa bước không rời, ở bên Nhiếp Vô Danh suốt một buổi tối.

Mà bên ngoài phòng bệnh, Tư Dạ Hàn cũng đồng dạng không rời xa nửa bước, vượt qua một buổi tối đầy khó khăn này.

Sáng sớm hôm sau, ánh hào quang yếu ớt, xuyên qua cửa sổ, rơi vào bên trong phòng bệnh.

Không biết qua bao lâu, Diệp Οản Οản chậm rãi mở hai mắt ra, theo bản năng liền nắm lấy hai tay Nhiếp Vô Danh: Ca ca.

Anh đừng.

Còn chưa kịp nói xong, Diệp Οản Οản lại phát hiện, trên giường bệnh đã sớm không có một bóng người.

Một sự khủng hoảng bất an, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đầu óc của Diệp Οản Οản.

Cơ hồ chỉ trong chốc lát, Diệp Οản Οản trong nháy mắt đứng dậy, mặt đầy kinh hoảng, dường như muốn lập tức phóng ra bên ngoài phòng bệnh.

Nhưng mà, bên này Diệp Οản Οản vừa mới đứng dậy, lại phát hiện ra, trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, Nhiếp Vô Danh còn mặc y phục bệnh nhân, đong đưa hai chân, đang tại gặm dở trái táo ở trong tay.

Diệp Οản Οản nhìn Nhiếp Vô Danh chằm chằm, hoàn toàn đờ đẫn, trong lúc nhất thời, đầu óc hoàn toàn trống vắng.

Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức nhìn về phía Diệp Οản Οản, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Ăn chút không?Thấy Diệp Οản Οản mãi không mở miệng, Nhiếp Vô Danh đem trái táo gặm đến chỉ còn một nửa, chuyển sang cho Diệp Οản Οản.

Ánh mắt Diệp Οản Οản, chậm rãi rơi vào trên trái táo Nhiếp Vô Danh đưa tới, theo bản năng nhận lấy nó.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Sau khi trái táo được Diệp Οản Οản cầm lấy, Nhiếp Vô Danh lau miệng, lại nhặt lên một quả lê trên dĩa và gặm.

Em gái.

Anh nói em nghe, anh đói chết mất, làm sao tất cả đều là trái cây.

Nhiếp Vô Danh vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói với Diệp Οản Οản.

 Rất nhanh, Diệp Οản Οản đem trái táo để ở một bên, nhìn Nhiếp Vô Danh: Anh.

Trước chờ một chút, não em có chút loạn.

Chúng ta trước tạm ngưng ăn một chút.

Anh không có việc gì?Nghe Diệp Οản Οản hỏi vậy, Nhiếp Vô Danh mặt đầy ngơ ngác: Ai nói không có việc gì? Mụ nội nó, cả người anh trên dưới không có lấy một chỗ không đau, lần này suýt chút nữa đã bị đám chó kia đánh chết! Ra tay là thực sự là ác quá đi mà.

Trên người không có lấy một chỗ không đau, suýt chút nữa bị người ta đánh chết??Đây là trọng điểm sao?Trọng điểm chẳng lẽ không phải là anh ăn phải đá bào đường phèn có kịch độc sao?!Bác sĩ.

!! Ca ca, anh đừng động, em đi gọi bác sĩ!Diệp Οản Οản xoay người liền định chạy đi.

Thấy vậy, Nhiếp Vô Danh một tay kéo Diệp Οản Οản lại: Lại kêu thầy thuốc, bác sĩ gì gì! Chút xíu này mà gọi bác sĩ làm gì chứ? Không phải chỉ là bị người ta đánh một trận sao, có cái gì ghê gớm!? Em nhìn lại em xem, chỉ có một chút chuyện nhỏ như đánh rắm, còn đem anh đưa tới bệnh viện? Vào bệnh viện không cần tiền sao? Không phải là anh chê em, nhưng em thế này cũng quá mức phô trương, lãng phí rồi!Diệp Οản Οản hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.

Đây tuyệt đối không phải là hồi quang phản chiếu? Chính ông anh này của mình, quả thật là mạnh như rồng như hổ, nào có bộ dáng trúng độc?Hic, nếu không phải là em kéo chân sau anh, làm sao anh sẽ bị đánh thảm như vậy? Tiền thuốc thang em trả đi, còn có phí tổn tinh thần gì gì đó, em phải trả hết.

Chỉ chốc lát sau, Nhiếp Vô Danh thở dài.

Diệp Οản Οản: .

Không phải là anh trúng kịch độc sao? Diệp Οản Οản mặt đầy khiếp sợ.

Trúng kịch độc? Độc gì cơ? Nhiếp Vô Danh hỏi.

Chính là khô điệp đấy, trúng vào là chết chắc! Diệp Οản Οản vội vàng nói.

Chẳng lẽ Nhiếp Vô Danh cũng mất trí nhớ?Ờ, biết rồi, chút đồ chơi đó nhằm nhò gì! Nhiếp Vô Danh bĩu môi: Trong cơ thể lão tử có Cổ trùng, ăn hết thảy mọi độc tố, anh trai em là vạn độc bất xâm có được không? Cái gì mà khô điệp, có là khô báo, khô bò, khô nai.

thì anh đây cũng cóc sợ, nhé!Cổ.

Nhiếp Vô Danh vừa dứt tiếng, Diệp Οản Οản vỗ ót một cái, chính mình lại có thể quên mất bên cạnh Nhiếp Vô Danh có một gã Tử Quỷ chuyên dùng độc!Mặc dù Diệp Οản Οản cũng không biết Cổ trùng là gì mà lợi hại như vậy, có thể khiến người ta bách độc bất xâm, nhưng thấy sau khi Nhiếp Vô Danh trúng kịch độc khô điệp, lại còn sinh long hoạt hổ như thế, vậy thì nhất định là không có gì sai rồi.

Không thể không nói, cái gã Tử Quỷ bên cạnh Nhiếp Vô Danh kia, thật đúng là một kẻ đáng gờm.

Ban đầu, Tình Cổ của mình, cũng là nhờ ơn hắn ban tặng.

 Diệp Οản Οản nhìn Nhiếp Vô Danh, như là muốn nói gì, nhưng cuối cùng một câu cũng không nói ra khỏi miệng.

Lúc này, Diệp Οản Οản tiến lên nửa bước, nhẹ nhàng ôm Nhiếp Vô Danh một cái.

Làm gì vậy? Nhiếp Vô Danh liếc nhìn Diệp Οản Οản.

Ca ca.

Chỉ cần anh không có việc gì.

Vậy thì tốt, quá tốt rồi.

!! Diệp Οản Οản nhẹ giọng nói khẽ, trên mặt tràn đầy ý cười.

Con bà nó! Từ khi nào em lại trở nên buồn nôn như vậy rồi, khiến cho anh vội vàng không kịp chuẩn bị.

Thế này không quen lắm, có được không? Nhiếp Vô Danh nói.

Diệp Οản Οản lập tức buông lỏng Nhiếp Vô Danh, lạnh lùng hỏi: Nếu anh không trúng độc, ngày hôm qua anh bảo em chạy làm gì?!Nghe Diệp Οản Οản chất vấn, Nhiếp Vô Danh nhất thời sững sờ, mặt đầy vẻ khó hiểu: Hỏi vậy không thấy nhảm sao.

Nhiều người như vậy, đều muốn giết người, không chạy ở lại để bọn họ xào ăn à?Vậy anh ôm bụng làm cái gì? Diệp Οản Οản nói.

Đau bụng, tiêu chảy.

Nhiếp Vô Danh trả lời như đúng rồi.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Diệp Οản Οản: .

Con mịa nó, đau.

bụng?!Em nhìn đi, mặc dù trong cơ thể anh có Cổ trùng, vạn độc bất xâm, nhưng Cổ trùng ăn độc, ít nhất cũng mất một cái quá trình đấy! Cũng không phải là tiên đan diệu dược, thuốc đến bệnh trừ.

Cái đồ quỷ khô điệp kia dầu gì cũng là kịch độc chết người, Cổ trùng ăn độc trong cơ thể anh, vậy thì khẳng định là bụng anh sẽ đau rồi.

 Nhiếp Vô Danh nói rõ ràng mạch lạc, khiến cho trong lúc nhất thời Diệp Οản Οản không biết nên tiếp lời như thế nào.

Em nói một chút cho anh nghe, ngày hôm qua chơi liều cái gì? Anh bảo em chạy, em không chạy.

Em sớm chạy rồi, anh cũng bỏ chạy theo là đỡ biết mấy! Bụng anh đau chết luôn, em còn không chịu chạy, em thật là chuyên đào.

hố ca ca.

Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản nói.

Diệp Οản Οản: .

Nàng rốt cuộc nên đáp lại vấn đề này kiểu nào đây?Mình cũng sắp lo lắng gần chết, rất sợ Nhiếp Vô Danh xuất hiện mảy may bất trắc.

Kết quả.

anh ta chốt lại một câu, chẳng qua là đau bụng.

Em sớm chạy, anh tung một cước đem bọn họ đá bay, rồi anh cũng chạy là ngon rồi! Làm sao sẽ đến nỗi bị người ta đánh thành như vậy? Em nhìn mặt anh xem, bị bọn nó đấm cho bầm dập hết cả rồi này.

Nhiếp Vô Danh hừ lạnh một tiếng.

Nghe Nhiếp Vô Danh than thở, khóe miệng Diệp Οản Οản hơi hơi co rúm lại.

Có gậy sao.

Nàng muốn đánh người!Bây giờ, Diệp Οản Οản coi như là đã minh bạch, đối với vị đại ca ruột này của chính mình, nàng không thể dùng logic của người bình thường để suy nghĩ vấn đề!Còn không đợi Diệp Οản Οản mở miệng, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, trong tay Tư Dạ Hàn đang cầm hai phần đồ ăn sáng, đi vào bên trong.

Em rể, làm sao giờ mới đến vậy, em muốn bỏ đói anh?Nhìn thấy Tư Dạ Hàn trở lại, Nhiếp Vô Danh một tay nhận sạch toàn bộ hai phần ăn sáng.

Anh em đói, bảo anh đi mua đồ ăn sáng.

Thấy em ngủ, nên không đánh thức em.

Thấy Diệp Οản Οản nhìn mình, Tư Dạ Hàn nhẹ giọng giải thích.

Cái này là của em.

 Chợt, Tư Dạ Hàn lại lấy ra một phần đồ ăn sáng khác, chuyển sang cho Diệp Οản Οản.

Em rể, anh có cảm giác phần kia của em gái.

Thật giống như dễ ăn hơn một chút.

Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Tư Dạ Hàn.

Đều giống nhau! Diệp Οản Οản lườm Nhiếp Vô Danh một cái.

Vậy thì thôi.

Nhiếp Vô Danh nhún hai vai.

Anh ăn chưa, chúng ta ăn chung? Diệp Οản Οản một tay kéo lấy Tư Dạ Hàn ngồi xuống giường.

Không cần, anh ăn rồi.

Tư Dạ Hàn ôn nhu trả lời.

Nhìn Nhiếp Vô Danh, và cả chàng trai trước mắt, khóe miệng Diệp Οản Οản khẽ cười, trong lòng đã hoàn toàn được sự vui mừng sung sướng lấp đầy.

Đúng rồi.

Anh, qua mấy ngày chính là sinh nhật của anh rồi.

Diệp Οản Οản nhìn Nhiếp Vô Danh.

Đúng vậy, vậy thì sao? Nhiếp Vô Danh mặt đầy hiếu kỳ.

Ca ca, anh muốn nhận quà gì? Diệp Οản Οản cười nói.

Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh vuốt cằm một cái, chìm vào trong yên lặng.

Chỉ chốc lát sau, Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Diệp Οản Οản, sau một hồi lâu cân nhắc mới nói: Hay là.

Cứ tùy ý nói đi.

Nụ cười trên mặt Diệp Οản Οản không giảm.

Hay là.

em dập đầu lạy anh một cái đi.

Nhiếp Vô Danh nói.

Diệp Οản Οản: .

 Tư Dạ Hàn: .

Diệp Οản Οản nhìn Nhiếp Vô Danh chằm chằm.

Ông thần này nói cái quỷ gì vậy? Bảo mình dập đầu lạy anh ấy một cái?Có ý gì?Con mịa nó, anh.

quà sinh nhật là quà sinh nhật, bảo em dập đầu cho anh là có ý gì? Diệp Οản Οản hận không thể tặng một cái tát, đập cho Nhiếp Vô Danh sấp mặt.

Không phải là em nói muốn quà sinh nhật gì cũng được sao? Sinh nhật của anh đây, em dập đầu lạy anh một cái thì đã sao? Dập đầu chúc thọ cho người nhận không phải là bình thường sao? Nhiếp Vô Danh nói như đúng rồi.

Diệp Οản Οản hít một hơi thật sâu, tận lực giữ cho mình bình tĩnh.

Nàng và Nhiếp Vô Danh, có phải là có chút quá xung khắc rồi hay không.

Em rể, điều anh nói có vấn đề sao? Ngày sinh nhật anh, để cho vợ em dập đầu lạy anh một cái, thế nào? Nhiếp Vô Danh quay sang nói với Tư Dạ Hàn ở bên cạnh.

Tư Dạ Hàn: .

Nhiếp Vô Danh sờ cằm một cái, cố gắng thương lượng, Không dập đầu cũng được, vậy em lặp lại một lần nữa cho anh nghe những lời trước đó em đã nói!Diệp Οản Οản cảnh giác nhìn anh ta: Nói cái gì?Cặp mắt Nhiếp Vô Danh sáng rỡ lên, mặt đầy mong đợi, Chính là.

Anh là anh hùng vĩ đại nhất trong lòng em, câu này này!Diệp Οản Οản vạn vạn không ngờ tới, lúc hôn mê mà anh trai còn nghe được những lời này của mình.

Diệp Οản Οản: Thôi vẫn là để em lựa chọn dập đầu lạy đi, cảm ơn!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Diệp Οản Οản vạn vạn không ngờ tới, những gì tối ngày hôm qua mình nói, anh lại có thể đều nghe thấy hết.

Được rồi, cái sinh nhật này anh cũng không cần nữa, cũng không cần mình em dập đầu.

Giờ phút này, Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Diệp Οản Οản và Tư Dạ Hàn, nhẹ giọng cười nói: Hai tụi em đấy, nhất định phải cùng lạy.

Diệp Οản Οản: .

Mấy câu này thật đúng là không giống như do Nhiếp Vô Danh nói.

Em rể, sau này, em gái anh liền giao cho em.

Nếu như em để cô ấy chịu phân nửa ủy khuất.

thì có thể hỏi thăm một chút uy vọng của Nhiếp Vô Danh này tại Độc Lập Châu.

Nhiếp Vô Danh nhìn Tư Dạ Hàn chằm chằm, cảnh cáo một cách đầy nghiêm túc.

Tư Dạ Hàn: .

Diệp Οản Οản có chút cạn lời.

Hỏi thăm một chút uy vọng của anh trai tại Độc Lập Châu.

Anh có uy vọng sao??Gia đình nào định thuê lính đánh thuê còn dám tìm Nhiếp Vô Danh? Nổi danh không đáng tin cậy, khăng khăng sống chết đòi tiền, lại không chịu làm việc đàng hoàng.

Chút uy vọng này.

hay là thôi đi!Em gái, anh thấy ông chồng này của em, nói năng không lưu loát, phỏng chừng cũng là một kẻ im lìm.

Sau này có chuyện gì, nhất định phải kịp thời trao đổi.

Nếu như cậu ta không nói chuyện với em, thì em chủ động tìm cậu ta nói chuyện, biết chưa? Nhiếp Vô Danh hướng về Diệp Οản Οản căn dặn, mặt cũng đầy nghiêm túc.

Vâng vâng vâng, em biết rồi.

Diệp Οản Οản thở dài, thật là có bộ dáng gia trưởng à nha!Còn không đợi Diệp Οản Οản tiếp tục mở miệng nói gì, lại đột nhiên sửng sốt một chút: Anh.

Làm sao anh lại chảy máu mũi?Nghe Diệp Οản Οản hỏi vậy, Nhiếp Vô Danh theo bản năng nhéo mũi một cái, sau khi thấy vết máu trên tay, lâm vào trầm tư: Chẳng lẽ là cơ thể anh thừa máu quá rồi.

Là thực lực quá mạnh mẽ sao.

?Diệp Οản Οản: .

Thôi coi như nàng chưa nói.

Mụ nội nó! Trước anh có nhận mấy đơn hàng lính đánh thuê, suýt chút nữa quên!Bỗng nhiên trong lúc đó, Nhiếp Vô Danh biến sắc, lập tức cởi quần áo bệnh nhân trên người xuống, nhìn chung quanh một lần: Y phục của anh đâu?!Quần áo anh đều đã rách toạc hết cả rồi, nào còn có thể mặc nữa? Diệp Οản Οản liếc Nhiếp Vô Danh một cái.

Ơ đệt.

Vậy làm sao bây giờ? Ánh mắt Nhiếp Vô Danh, rơi vào trên người Tư Dạ Hàn: Em rể, chi bằng.

em xem đem quần áo của em cho anh mượn một chút? Anh đang có việc gấp đây!Tư Dạ Hàn: .

Đã mua cho anh rồi! Diệp Οản Οản từ dưới giường lấy ra một bộ quần áo mới tinh: Chỉ sợ anh tỉnh dậy không có y phục mặc, đã đặc biệt bảo Thất Tinh đưa tới, dài rộng hẳn là vừa khít.

Sau khi Nhiếp Vô Danh nhận quần áo mặc xong, hướng về Diệp Οản Οản nói: Khuya về nhà ăn cơm, anh tự mình xuống bếp.

Nói xong, Nhiếp Vô Danh vô cùng lo lắng đi ra khỏi phòng bệnh.

Đi về nghỉ ngơi đi!Giờ phút này, Tư Dạ Hàn nhìn về phía Diệp Οản Οản, mở miệng nói.

Diệp Οản Οản trông chừng Nhiếp Vô Danh suốt một đêm tại bệnh viện, cơ hồ không chợp mắt được bao nhiêu.

Ừm, có muốn trở về Nhiếp gia cùng em.

‘nghỉ ngơi’ một chút hay không? Diệp Οản Οản tựa như cười mà không phải cười, nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn nói.

Cũng được.

Tư Dạ Hàn gật đầu một cái: Nếu như em cho là, Nhiếp Linh Lung bên kia sẽ không xảy ra vấn đề.

Diệp Οản Οản: .

Anh về A Tu La trước, xử lý xong sẽ tìm em.

Tư Dạ Hàn nói.

Vậy cũng được! Diệp Οản Οản đáp ứng.

Quả thực, Nhiếp Linh Lung bên kia, vẫn là để Tư Dạ Hàn xử lý, mới có thể khiến cho nàng an tâm.

Về phần Nhiếp gia bên này, Diệp Οản Οản cũng không dự định đem Nhiếp Linh Lung nhốt tại Nhiếp gia.

Quan hệ của Nhiếp Linh Lung tại Nhiếp gia hết sức phức tạp, nếu như nhốt tại Nhiếp gia, sẽ xuất hiện tình huống gì, Diệp Οản Οản cũng không thể nào đoán trước được.

Nếu như có người âm thầm giở trò lừa bịp, âm thầm để cho Nhiếp Linh Lung chạy thoát.

Sau khi Tư Dạ Hàn lái xe tiễn Diệp Οản Οản đến trước cửa Nhiếp gia, liền tự mình rời đi.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Nhìn thấy Diệp Οản Οản trở lại, vài tên thủ vệ Nhiếp gia lập tức dựng thẳng tắp sống lưng, hướng về Diệp Οản Οản cúi đầu chào.

Chuyện Nhiếp Linh Lung, đám người Nhiếp gia đã sớm biết được.

Bây giờ, gia chủ Nhiếp gia, tự nhiên đã trở thành Nhiếp Vô Ưu.

Sau khi trở lại Nhiếp gia, Đại trưởng lão là người đầu tiên tìm tới.

Vô Ưu, Nhiếp Linh Lung bên kia, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?Đại trưởng lão nhìn Diệp Οản Οản chằm chằm, chân mày nhíu lại thật sâu.

Trước đó ông đã sớm có cảm giác có gì đó không đúng.

Mấy vị trưởng lão Nhiếp gia và cả những sát thủ có chiến lực cao đều bị Nhiếp Linh Lung điều đi, nhưng cũng không thông báo lại cho mình.

Nhị thúc công, Nhiếp Linh Lung dẫn người chặn đánh cháu và anh trai cháu.

Diệp Οản Οản nhìn về phía Đại trưởng lão nói.

Bây giờ, toàn bộ Nhiếp gia, người duy nhất Diệp Οản Οản có thể tin tưởng, trừ cái ông anh ruột không đáng tin cậy của mình ra, thì chỉ còn lại có mỗi mình vị Nhị thúc công này.

Cho nên, nàng mới đem ngọn nguồn báo lại cho Đại trưởng lão.

Sau khi nghe Diệp Οản Οản giải thích, Đại trưởng lão nhất thời sững sờ, mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Tên súc sinh Nhiếp Linh Lung kia, lại dám làm loại chuyện này! Đại trưởng lão tức giận không thôi.

Cũng may Diệp Οản Οản và Nhiếp Vô Danh hai người không có việc gì.

Bây giờ, Nhiếp Linh Lung đã bị nhốt tại A Tu La, đang đợi hỏi cung thông tin về kẻ chủ mưu đứng đằng sau.

Diệp Οản Οản nói.

 Được, ta đây liền yên tâm.

Còn nữa, toàn thể đám trưởng lão và sát thủ chặn giết con, đều cần phải xử lý! Sau một hồi trầm tư, Đại trưởng lão mở miệng nói.

Diệp Οản Οản gật đầu một cái.

Đây là chuyện đương nhiên, đám cao tầng Nhiếp gia kia, nhất định phải xử lý.

Nhưng như trước đó từng nói, phải buộc bọn họ nhả ra toàn bộ quyền lợi trước, nếu không, Nhiếp gia sẽ loạn.

Lúc này, Diệp Οản Οản và Đại trưởng lão thương lượng đối sách tiếp theo.

Đợi sau khi bàn bạc tốt phương án, sắc trời đã tối.

Được, Vô Ưu, trước tiên ta sẽ chấp hành theo kế hoạch.

Còn nữa, đoạn thời gian sắp tới, tốt nhất nên phái nhiều nhân thủ một chút để tập trung điều tra tin tức cha mẹ con.

Về phần Nhiếp Linh Lung bên kia, ta cho là ả ta cực kỳ đáng ngờ, không thể coi thường.

Đại trưởng lão nói.

Một điểm này, không cần Đại trưởng lão nhắc nhở, trong lòng Diệp Οản Οản cũng hiểu rõ.

Nhiếp Linh Lung bên kia, nàng đương nhiên sẽ không xem nhẹ.

Đại trưởng lão chân trước mới vừa rời đi, Nhiếp Vô Danh đã đẩy cửa đi vào.

Đi đâu phóng đãng?Diệp Οản Οản nhìn Nhiếp Vô Danh, hỏi.

Không phải đã nói với em rồi sao, đi làm ăn đấy! Nhiếp Vô Danh liếc Diệp Οản Οản một cái: Già rồi, mau quên sao?Diệp Οản Οản: .

Hắn là muốn cùng mình đánh nhau sao? Anh đã sớm trở về rồi, làm việc cả nửa ngày tại phòng bếp, cơm tối anh cũng đã làm xong, mau tới ăn đi.

Nhiếp Vô Danh nói.

Trong trí nhớ, quả thực là Nhiếp Vô Danh biết nấu cơm, hơn nữa kỹ thuật nấu nướng còn xem như là không tệ.

Em đây là có lộc ăn.

Trong lúc nói chuyện, Diệp Οản Οản đi theo sau lưng Nhiếp Vô Danh, đến phòng khách Nhiếp gia.

Bên trong phòng khách, đám người Tử Quỷ và Nhất Chi Hoa cũng có mặt.

Trên bàn cơm, Nhiếp Vô Danh không ngừng gắp thức ăn cho Diệp Οản Οản: Đây đều là món em thích ăn, còn nhớ chứ? Khi còn bé em thích ăn nhất là món sườn xào chua ngọt trộn dấm đường rắc tiêu anh làm, ăn nhiều một chút.

Mùi vị không tệ.

Diệp Οản Οản tán dương.

Một bàn thức ăn Nhiếp Vô Danh làm, bị Ngoại Quốc Dời Gạch ăn hơn phân nửa, Diệp Οản Οản giải quyết phần nhỏ.

Đúng rồi, em gái, anh mới vừa nhận một nhiệm vụ lớn, có khả năng cần phải mất một khoảng thời gian mới có thể trở về.

Không có anh ở bên cạnh, em nên cẩn thận một chút! Em nhớ kỹ lời nói của anh, đừng để ý nhiều chuyện vớ vẩn như vậy, cái gì cũng đều không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình.

Nhiếp Vô Danh đầy chân thành khuyên nhủ Diệp Οản Οản.

Được rồi, được rồi, em biết rồi.

Diệp Οản Οản có chút bất đắc dĩ.

Cả ngày nhìn bộ dáng ông cụ non của anh trai mình líu la líu lo.

Ai mà không biết cái mạng nhỏ là quan trọng nhất chứ?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Được rồi, các người ăn trước đi, ta đi dọn dẹp chuẩn bị một chút.

Nhiếp Vô Danh nói xong, đứng dậy rời đi.

Nhìn bàn ăn như bị gió cuốn mây tan, Diệp Οản Οản mặt đầy mộng bức.

Ăn trước.

Còn ăn cái gì?Ăn thật ngon.

Hôm nay thật là có phúc! Cho tới bây giờ cũng chưa từng được ăn cơm đội trưởng làm.

Đội trưởng lại còn có loại kỹ thuật ẩn giấu này.

Ngoại Quốc Dời Gạch hài lòng ợ một cái.

Diệp Οản Οản nhìn về phía Ngoại Quốc Dời Gạch.

Nghe hắn nói cơm thật là có chút không quen tai cho lắm.

Đừng nói là cậu, ngay cả tôi cũng không biết! Nhất Chi Hoa tiếp lời.

Đúng rồi!Vào giờ phút này, ánh mắt Diệp Οản Οản, híp mắt rơi vào trên người Băng Sơn Mỹ Nam: Vậy.

chuyện làm ăn thế nào rồi?Diệp Οản Οản vừa dứt tiếng, lỗ tai Thần Hư Đạo Nhân và Nhất Chi Hoa trong nháy mắt dựng thẳng lên.

Làm ăn.

Làm ăn gì cơ? Diệp lão bản muốn chiếu cố chúng tôi sao? Thần Hư Đạo Nhân nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, vội vàng mở miệng hỏi.

Cũng không phải là chuyện làm ăn với anh.

Diệp Οản Οản nói.

Cũng như nhau cả thôi! Chúng tôi là một đoàn đội.

Lão bản, nếu như cô muốn thuê mà nói, cũng không thể thuê mỗi mình Tử Quỷ được! Chúng tôi là một nhóm, là một thể thống nhất, muốn thuê thì thuê toàn bộ.

Nếu không.

có thể uy lực sẽ không phát huy ra được, sẽ giảm bớt rất nhiều đấy! Thần Hư Đạo Nhân vội vàng bổ sung thêm.

Diệp Οản Οản không thèm để ý Thần Hư Đạo Nhân, ánh mắt lại lần nữa rơi đến trên người Băng Sơn Mỹ Nam ở bên cạnh: Thần thánh.

Cổ của anh, thật là lợi hại à nha.

Đương nhiên là lợi hại rồi! Cổ trùng của Tử Quỷ, chính là như vậy, không cần nói thêm, chính cô cũng đã lãnh hội qua.

Nhất Chi Hoa cười nói.

Diệp Οản Οản: .

Con mịa nó, tự vạch áo cho người xem lưng!Sổ sách món nợ Tình Cổ lần trước, tôi sẽ không tính toán với anh nữa.

Anh đem cái loại Cổ trùng vạn độc bất xâm đó.

bán cho tôi mấy con đi! Tôi ra giá cao! Anh nói giá tiền, tôi ngay cả mắt cũng không thèm nháy một cái, khẳng định tuyệt đối không trả giá.

Anh nói đi.

mấy chục ngàn?! Diệp Οản Οản mặt đầy nghiêm túc.

Diệp Οản Οản vừa dứt tiếng, đám người Thần Hư Đạo Nhân và Nhất Chi Hoa mặt đầy mộng bức.

Giá cao.

Tuyệt đối không trả giá.

Mấy chục ngàn.

??Giá tiền này thật là quá con mịa nó cao rồi đi!Đường đường là Nhiếp gia chủ, Không Sợ Minh Chủ, chủ mẫu A Tu La, nói ra những lời này, vậy mà lại có thể mặt không đỏ, hơi thở không gấp!Lão bản, không bằng cô bán cho tôi đi! Cô nói đi, mấy chục ngàn, tôi mua ngay, tôi tuyệt không trả giá! Thần Hư Đạo Nhân nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, nói xỏ.

Diệp Οản Οản: .

Hiện tại, khẩu vị những người này.

trở nên lớn thật! Ngày trước, hơn mấy trăm đồng liền có thể vui vẻ làm việc hùng hục, hiện tại những mấy chục ngàn mà còn không thoả mãn rồi.

Chó chết, các người thay đổi.

Diệp Οản Οản có chút đau lòng nhìn về phía đám người Nhất Chi Hoa, thập phần bất đắc dĩ thở dài.

Được được được, để cho Tử Quỷ đem cái loại Cổ trùng vạn độc bất xâm đó bán cho tôi, tôi mua thêm mấy con, giảm giá một chút! Các người nói giá đi, thích hợp liền đồng ý, không thích hợp chúng ta bàn bạc lại.

Diệp Οản Οản thỏa hiệp.

Tại loại địa phương như Độc Lập Châu này, loại Cổ này tuyệt đối là thứ tốt, coi như tốn nhiều tiền hơn nữa, Diệp Οản Οản cũng phải thu vào tay mấy con.

Chính mình một con, Đường Đường một con, Tư Dạ Hàn một con.

Tốt nhất có thể mua thêm nhiều một chút, để tất cả mọi người bên cạnh đều có loại Cổ này!Không có!Rốt cuộc, Băng Sơn Mỹ Nam vẫn luôn một mực yên lặng không nói, cực kỳ khó khăn nói ra được 2 chữ.

Làm sao, sợ tôi không trả nổi tiền? Diệp Οản Οản có chút không phục hỏi ngược lại.

Nàng cũng không tin, chính mình ngay cả vài con Cổ trùng cũng không mua nổi!Tôi nói này lão bản, cô là đang nghiêm túc, hay là đang nói đùa với chúng tôi vậy? Thần Hư Đạo Nhân kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản hỏi.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Nói nhảm, tôi đây đầy thành tâm.

Diệp Οản Οản liếc Thần Hư Đạo Nhân một cái.

Lão bản à.

Chủ ý này cũng không phải là vấn đề cô có thành tâm hay không! Cô nói vậy cũng quá mơ hồ rồi, còn cái gì mà Cổ trùng vạn độc bất xâm? Nếu thật có loại vật này, cô báo cho chúng tôi biết một chút đi, bao nhiêu tiền chúng tôi cũng mua! Nhất Chi Hoa nói.

Các người nói cái gì?Chân mày Diệp Οản Οản, nhất thời nhíu lại.

Thật không có loại đồ vật mơ hồ này mà! Cổ có lợi hại hơn nữa, ăn trúng kịch độc cũng sẽ phải chết đấy! Ngoại Quốc Dời Gạch nói.

Đội trưởng của các người.

không phải là có loại Cổ này sao? Anh ấy nói là Tử Quỷ phối chế cho.

Diệp Οản Οản nói.

Hể?Diệp Οản Οản vừa dứt tiếng, đám người Nhất Chi Hoa và Thần Hư Đạo Nhân, trố mắt nhìn nhau.

Con bà nó! Tử Quỷ, ngươi con mịa nó, có thứ đồ tốt này.

không sớm lấy ra một chút! Ngươi bào chế cho đội trưởng, cũng phải phân phối cho chúng ta nữa chứ! Thần Hư Đạo Nhân trong nháy mắt đứng dậy, nhìn chằm chằm Băng Sơn Mỹ Nam, kích động chửi.

Đúng vậy đúng vậy! Cậu và đội trưởng cũng quá không trượng nghĩa! Có thứ đồ tốt này đều không lấy ra chia sẻ.

Bản lĩnh cậu thật là lớn nha, ngay cả Cổ trùng vạn độc bất xâm mà cậu đều có thể nuôi được! Nhất Chi Hoa vội vàng góp lời.

Nhưng mà, thần sắc Băng Sơn Mỹ Nam lại hơi có chút nghi ngờ.

Tử Quỷ, ngươi nói thật đi, rốt cuộc ngươi có loại Cổ này hay không? Có từng giao cho đội trưởng rồi sao? Thần Hư Đạo Nhân nhìn về phía Băng Sơn Mỹ Nam hỏi.

Không có! Băng Sơn Mỹ Nam lắc đầu một cái.

Tôi đã nói rồi mà, làm sao có thể có loại Cổ này! Nếu như thật sự có, Cẩu Tạp Chủng đã sớm trả số tiền lớn mua rồi! Các người không thấy Cẩu Tạp Chủng đi đâu cũng đều mang theo kim thử độc, rất sợ người ta hạ độc hắn sao? Thần Hư Đạo Nhân gật đầu một cái.

Vào giờ phút này, sắc mặt Diệp Οản Οản khẽ biến, nhìn chằm chằm Băng Sơn Mỹ Nam: Anh.

thật sự chưa từng điều chế Cổ vạn độc bất xâm cho Nhiếp Vô Danh? Không có.

Băng Sơn Mỹ Nam lắc đầu.

Theo lời của Băng Sơn Mỹ Nam vừa dứt tiếng, lại nghĩ tới đủ loại khác thường hôm nay của Nhiếp Vô Danh, sắc mặt Diệp Οản Οản vụt một cái liền trở nên trắng bệch, lập tức đứng dậy hướng về bên ngoài Nhiếp gia chạy đi.

Tiếng sấm rền vang, rất nhanh từng giọt mưa nhỏ nhẹ rơi trên con phố.

Diệp Οản Οản tựa như nổi điên, liều mạng gọi điện thoại di động cho Nhiếp Vô Danh, nhưng mà, lại không có người nghe.

Ước chừng nửa giờ sau, cạnh một tảng đá lớn ở một nơi nào đó.

Nhìn Nhiếp Vô Danh tựa người bên tảng đá, không có nửa điểm động tĩnh, Diệp Οản Οản sững sờ tại chỗ, nước mắt cũng đã không tự chủ lã chã rơi.

Mưa càng ngày càng lớn, đã không cách nào phân rõ hai mắt đẫm lệ và nước mưa.

Ca ca!!!Diệp Οản Οản một tay ôm chặt lấy Nhiếp Vô Danh.

Căn bản không có loại Cổ vạn độc bất xâm này.

Là Nhiếp Vô Danh lừa nàng.

Diệp Οản Οản rốt cuộc đã hiểu, vì sao hôm nay Nhiếp Vô Danh, lại cứ lải nhải không ngừng.

Ca ca, anh đứng lên cho em xem!! Diệp Οản Οản ngồi ở bên cạnh Nhiếp Vô Danh, nhưng mà mặc cho âm thanh của nàng có lớn hơn nữa, Nhiếp Vô Danh cũng không có bất kỳ lời đáp lại nào.

Ca ca, anh không thể chết được.

Không thể chết được! Em van cầu anh, cầu xin anh! Em quỳ xuống trước mặt anh, em dập đầu lạy anh!Diệp Οản Οản trong nháy mắt quỳ ở bên cạnh Nhiếp Vô Danh: Không phải là anh bảo em dập đầu cho anh sao, em dập đầu cho anh đây.

Lúc này Nhiếp Vô Danh, thật giống như vô cùng bình lặng và an yên, bình lặng đến mức lồng ngực của anh không có bất kỳ lên xuống.

Oản Oản.

Rất nhanh, điện thoại kết nối, là âm thanh của Tư Dạ Hàn.

A Cửu.

Diệp Οản Οản đã sớm khóc không thành tiếng.

Sao vậy?Âm thanh Tư Dạ Hàn mang theo nghi hoặc pha lẫn ngưng trọng.

Giúp em một chút.

Anh em lừa gạt em, căn bản không có Cổ trùng bách độc bất xâm.

Anh trai em, không còn.

Sau khi nói xong câu này, Diệp Οản Οản cũng không nhịn được nữa, cặp mắt tối sầm lại, huỵch một tiếng ngã xuống ở bên cạnh Nhiếp Vô Danh, hoàn toàn ngất đi.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Không biết qua bao lâu, phảng phất như trong nháy mắt, đã trải qua một khoảng thời gian rất xa xưa tựa như cả một thế kỷ.

Trong lúc Diệp Οản Οản hôn mê, nàng mơ một giấc mơ.

Trong mơ, chính mình và Nhiếp Vô Danh đều là những đứa bé, rượt đuổi chơi đùa cùng nhau.

Lúc mình gây họa, luôn có đứa bé trai kia đứng ra, ra mặt giúp nàng.

Có lúc, đem người khác đánh bể đầu chảy máu.

Cũng có lúc, bị người khác đánh chạy trối chết.

Nhiếp Vô Danh, anh không cần phải để ý đến em, ai cho anh mỗi lần đều cậy mạnh làm anh hùng.

Bé gái nhìn đứa bé trai mặc chiếc áo thun bên cạnh có chút chật vật, lạnh giọng hừ một tiếng.

Đứa bé trai khẽ mỉm cười, Thân thủ của em so với anh kém xa! Nếu anh không giúp em mà nói, ai sẽ giúp em hả? Em nghĩ rằng anh muốn ra mặt thay em, hứ! Ai bảo em là em gái anh cơ chứ!.

Ca ca!Bỗng nhiên trong lúc đó, Diệp Οản Οản mở hai mắt ra, toàn thân đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.

Tư Dạ Hàn túc trực ở bên cạnh Diệp Οản Οản, nhìn thấy nàng tỉnh lại, thần sắc hơi có chút phức tạp.

Nhất Chi Hoa và Thần Hư Đạo Nhân quan sát Diệp Οản Οản, dường như muốn mở miệng nói gì, nhưng cuối cùng một chữ cũng không thể nói ra.

A Cửu.

Anh trai em đâu?Lúc này, Diệp Οản Οản bấu víu lấy bàn tay ấm áp của chàng trai, mặt đầy bất lực.

Oản Oản.

 Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Οản Οản chằm chằm, không biết nên mở lời như thế nào.

Sự bất lực và hốt hoảng Diệp Οản Οản, giống như một cây kim đâm thẳng vào đáy lòng của anh.

Mẹ.

Bỗng nhiên, trong góc, Đường Đường nhanh chóng chạy lên trước, ôm chầm Diệp Οản Οản.

Đường Đường.

Bảo Bảo, nói cho mẹ.

Cậu con đâu? Diệp Οản Οản ôm chặt Đường Đường, nước mắt đã sớm tràn ra.

Mẹ.

Cậu.

cậu nhận một đơn làm ăn lớn, đi xa rồi.

Âm thanh Đường Đường hơi có chút run rẩy.

Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Οản Οản và con trai Đường Đường, nơi đáy mắt hiện ra một nét băng lẵng.

Tra ra kẻ chủ mưu sau màn cho ta, không tiếc bất cứ giá nào!Rất nhanh, Tư Dạ Hàn nhắn tin cho một trong Tứ Đại Tu La của A Tu La, Thiên Tu La.

A Cửu.

Dẫn em đi trụ sở chính.

Hồi lâu sau, nước mắt của Diệp Οản Οản ngừng rơi, thần sắc bình tĩnh đến dọa người.

Được.

Sau hồi lâu trầm tư, cuối cùng Tư Dạ Hàn cũng gật đầu một cái.

 .

Ở trên đường đi tới trụ sở chính A Tu La, Diệp Οản Οản mãi luôn im lặng không nói gì, ngẩn người nhìn chằm chằm ngoài cửa xe.

Tư Dạ Hàn và Đường Đường vẫn luôn một mực túc trực ở bên cạnh Diệp Οản Οản.

Hai cha con cũng không nói gì thêm.

Mãi cho đến buổi chiều, mấy người đi tới trụ sở chính A Tu La.

Dẫn em đi gặp Nhiếp Linh Lung.

Diệp Οản Οản nói.

Tư Dạ Hàn thấy trạng thái Diệp Οản Οản có chút không đúng, vốn muốn theo nàng cùng đi nhau thẩm vấn, nhưng lại bị Diệp Οản Οản cự tuyệt.

Cuối cùng, Tư Dạ Hàn chỉ có thể canh chừng ở gần khu vực giam giữ.

Nếu như xuất hiện bất kỳ chuyện gì, anh có thể chạy tới ngay lập tức, bảo đảm sẽ không phát sinh bất kỳ thứ gì ngoài ý muốn.

Lúc này, trong nhà lao.

Nhìn thấy Diệp Οản Οản, Nhiếp Linh Lung với vết thương khắp người cười lạnh không dứt: Sao rồi, ngay cả A Tu La đều không cạy miệng ta được, chỉ bằng ngươi?Ngươi cho là, ta tới để khách sáo với ngươi sao? Ánh mắt lạnh giá thấu xương của Diệp Οản Οản, rơi vào trên người Nhiếp Linh Lung.

A.

Ta bỗng nhiên nhớ ra, tên đại ca phế vật kia của ngươi, hẳn là không chịu nổi loại độc khô điệp này rồi đi.

Thế nào, chết chưa? Nhiếp Linh Lung tựa như cười mà không phải cười nhìn Diệp Οản Οản.

Mà theo lời của Nhiếp Linh Lung vừa dứt tiếng, sắc mặt Diệp Οản Οản nhất thời biến đổi.

Không có bất kỳ lời nói nhảm dư thừa nào, Diệp Οản Οản một bước vọt tới bên người Nhiếp Linh Lung.

Ầm!!, một tiếng vang thật lớn, một quyền hung hăng rơi vào trên mặt Nhiếp Linh Lung, khiến cho khuôn mặt ả ta có chút vặn vẹo.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Ha ha.

Xem ra là ta đoán trúng, tên ca ca phế vật kia của ngươi, đúng là đã chết rồi.

Thế nào, tận mắt nhìn thấy anh ruột chết ở trước mắt mình, có tư vị gì.

Có muốn cùng ta chia sẻ một chút hay không? Nhiếp Linh Lung lạnh giọng hô to gọi nhỏ.

Ta biết ngươi là người của dòng chính! Câu hỏi, ta chỉ hỏi một lần.

Diệp Οản Οản mặt không cảm xúc nhìn lấy Nhiếp Linh Lung: Người bí ẩn lần trước ngươi gặp là ai? Còn nữa, mục đích của dòng chính là cái gì?Muốn biết sao? Tự mình đi thăm dò không được sao? Nhiếp Linh Lung cười nói.

Một câu hỏi cuối cùng, cha mẹ ta ở đâu, có phải là các ngươi làm hay không? Ta chỉ cho ngươi một cơ hội.

Diệp Οản Οản lạnh nhạt nói.

Ngươi nói hai ông bà già đáng chết kia sao.

Dĩ nhiên là ta làm! Ta có thể nói cho ngươi biết, bọn họ còn sống.

mà nói không chừng cũng sắp chết rồi.

Muốn biết bọn họ ở đâu sao? Quỳ xuống cầu xin ta, có lẽ, ta sẽ rủ lòng thương nói cho ngươi biết đấy! Nhiếp Linh Lung nói.

Rất tốt! Diệp Οản Οản gật đầu một cái: Ta đã cho ngươi cơ hội.

Là chính ngươi.

Không biết quý trọng.

Bắt đầu từ thời khắc này, cơ hội kết thúc!Trong lúc nói chuyện, Diệp Οản Οản cầm lấy một con dao găm ở bên cạnh.

Nực cười, ngươi dám động đến ta? Nhiếp Linh Lung không sợ chút nào: Ta chết, ngươi vĩnh viễn đều không biết tin tức của Nhiếp chủ mẫu và gia chủ.

Hơn nữa, dòng chính rất nhanh sẽ phát động chiến tranh đối với Độc Lập Châu.

Ngươi, dám không?Cho dù bị bắt thì như thế nào, Nhiếp Linh Lung tuyệt đối không tin, có người dám đòi mạng của mình.

Mình là một người quá quan trọng!Phập!!Nhiếp Linh Lung vừa mới dứt lời, hàn mang của con dao găm trong tay Diệp Οản Οản hiện lên, trong nháy mắt đâm vào trong cánh tay trái của ả ta.

Tiếp đó, chính là một tiếng hét thảm của Nhiếp Linh Lung.

 Một giây kế tiếp, Diệp Οản Οản mặt không cảm xúc rút dao găm ra.

Còn không đợi Nhiếp Linh Lung mở miệng, dao găm trong nháy mắt đâm vào trong tay phải của Nhiếp Linh Lung.

Ngươi.

Ngươi điên rồi.

!?Vào giờ phút này, Nhiếp Linh Lung sắc mặt trắng bệch, đau đớn kịch liệt, khiến cho mặt mũi của ả ta càng lúc càng vặn vẹo.

Con đàn bà này, cô ta điên rồi sao.

? Cô ta thật sự mặc kệ sống chết của Độc Lập Châu, mặc kệ sống chết của Nhiếp gia chủ mẫu sao?! Cô ta lại dám làm như vậy đối với mình!Diệp Οản Οản nhìn Nhiếp Linh Lung chằm chằm, một câu cũng không thèm nói, túm lấy tóc của ả.

Dao găm lạnh giá, khẽ đặt lên cổ Nhiếp Linh Lung.

Ca ca.

Trong mắt Diệp Οản Οản hiện ra một tầng sương mù: Em báo thù cho anh.

!Một giây kế tiếp, bàn tay nắm dao găm của Diệp Οản Οản phát lực, chậm rãi cứa đứt từng tầng da thịt nơi cổ của Nhiếp Linh Lung.

Nhiếp.

Nhiếp Vô Ưu.

Ngươi.

Ngươi.

Cái tên điên này.

!!Thời khắc này, rốt cục Nhiếp Linh Lung cũng cảm nhận được một sự sợ hãi trước đó chưa từng có.

Trong trí nhớ, Nhiếp Vô Ưu đúng là một người điên.

Cô ta có thể bất kể bất kỳ hậu quả gì, làm ra hết thảy những sự việc điên cuồng khiến cho người ta không cách nào tưởng tượng được!Tỷ.

Tỷ tỷ.

Ta nói, ta sẽ đem hết thảy.

Đều nói hết.

 Nhiếp Linh Lung vẫn còn chưa thể nói xong, đã bị Diệp Οản Οản che miệng chặn lại.

A.

A.

a.

Trong mắt Nhiếp Linh Lung tràn đầy hoảng sợ nhìn Diệp Οản Οản, nhưng trong miệng ngay cả một chữ cũng không cách nào phun ra.

Suỵt.

!!Diệp Οản Οản hướng về Nhiếp Linh Lung ra dấu im lặng: Đừng nói chuyện.

Mới vừa rồi, ta đã cho ngươi cơ hội mở miệng.

Là ngươi, tự mình từ bỏ, không phải sao.

A!Nhiếp Linh Lung điên cuồng lắc đầu.

Ả đã sợ rồi, là tử vong bao phủ, khiến cho toàn thân ả không ngừng run rẩy.

Ngươi hại chết anh ta.

Không chỉ riêng ngươi.

Tất cả mọi người phía sau ngươi.

đều phải.

chôn theo anh trai ta!Diệp Οản Οản dứt tiếng, không do dự chút nào, dao găm trong tay, trong nháy mắt đi sâu vào trong yết hầu Nhiếp Linh Lung.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Nhìn Nhiếp Linh Lung khí tuyệt bỏ mình, vẻ lạnh lùng trên mặt Diệp Οản Οản lại càng sâu hơn, rút con dao găm dính đầy máu ra, ném sang một bên.

Đúng vào thời khắc này, Tư Dạ Hàn nghe thấy âm thanh tiếng động lạ bên trong phòng giam, vội mở cửa ra, đi vào bên trong.

Nhìn thấy Nhiếp Linh Lung đã không còn hô hấp, ánh mắt Tư Dạ Hàn, rơi vào trên người Diệp Οản Οản.

Thời khắc này, con ngươi lạnh giá thấu xương của Diệp Οản Οản thật giống như là cuồng ma khát máu từ trong luyện ngục bò ra ngoài, khiến cho Tư Dạ Hàn đặc biệt xót xa.

Lúc này, Tư Dạ Hàn đi tới bên cạnh Diệp Οản Οản, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

A Cửu.

Diệp Οản Οản vùi đầu thật chặt vào trong ngực Tư Dạ Hàn.

Lúc này anh có thể cảm nhận được, nước mắt của Diệp Οản Οản, đã thấm ướt nhẹp, xuyên thấu qua áo mình.

Ừm.

Tư Dạ Hàn nhẹ giọng đáp lại.

A Cửu.

Em.

Em nhớ anh trai em.

Em nhớ anh ấy.

Một giây kế tiếp, hai tay Diệp Οản Οản ôm chặt lấy Tư Dạ Hàn.

Tại trong ngực của Tư Dạ Hàn, thân thể cô gái thoáng run rẩy.

Anh ấy.

là anh hùng vĩ đại nhất của em.

Tư Dạ Hàn ôn nhu nói.

Tại A Tu La, Đường Đường và Tư Dạ Hàn một tấc cũng không rời, phụng bồi Diệp Οản Οản.

Mấy ngày trôi qua, tâm tình Diệp Οản Οản, cuối cùng cũng có chuyển biến tốt.

Cùng ngày đó, Diệp Οản Οản quay trở về Nhiếp gia.

Nhiếp gia hiện tại, đã hoàn toàn thành một thể thống nhất.

Đám cao tầng ban đầu tham dự vây quét Diệp Οản Οản và Nhiếp Vô Danh, tất cả quyền lợi đều đã giao vào trong tay của Đại trưởng lão.

Diệp Οản Οản cũng không nghĩ tới, động tác của Nhị thúc công lại sẽ có thể nhanh như vậy, lại có thể ở trong thời gian ngắn ngủi này, dọn dẹp sạch toàn bộ sâu mọt của Nhiếp gia.

Vô Ưu, thật ra thì.

chuyện này không có liên quan gì tới ta.

Nhị thúc công nhìn về phía Diệp Οản Οản, thở dài.

Nghe Nhị thúc công nói vậy, Diệp Οản Οản hơi nhíu mày, không quá rõ hàm nghĩa trong lời nói của Nhị thúc công.

Mãi tới hai ngày nay ta mới biết.

Thật ra thì, ngay hôm đó khi đại ca con trở về, như sấm rền gió cuốn, đã xử lý xong toàn bộ đám trưởng lão và cao tầng kia.

cũng đem quyền lợi trong tay bọn họ, đều thu hồi lại toàn bộ.

Nhị thúc công nói.

Là đại ca sao.

Khóe miệng Diệp Οản Οản hiện lên một nụ cười khổ sở.

Đúng vậy, lại là anh ấy, người anh trai kia.

Ngay hôm đó từ bệnh viện rời đi, anh nói là nhận một đơn hàng lớn gì gì đó, rồi vội vàng rời đi.

Vị đại ca kia của nàng.

là một tên lường gạt! Một tên lường gạt.

triệt đầu triệt đuôi.

!!.

Sau núi, Nhiếp gia, trước mộ phần.

Nắng chiều ngã về tây, hào quang màu vàng óng chiếu rọi nơi này, bốn phía ấm áp.

Trong tay Diệp Οản Οản xách theo hai bầu rượu, ngồi ở trước mộ phần.

Ca ca, đây là rượu anh thích uống nhất.

Khóe miệng Diệp Οản Οản nở một nụ cười khó hiểu, đem rượu trong bầu uống một hơi cạn sạch, một bầu khác, thì nhẹ nhàng tưới lên mặt đất.

Ca ca, có ngon không?Diệp Οản Οản nhẹ giọng nỉ non.

Ca ca, còn có thứ anh thích nhất.

Trong lúc nói chuyện, Diệp Οản Οản lấy thỏi vàng bên cạnh, chôn xuống lòng đất.

Rất nhanh, men say truyền tới, Diệp Οản Οản ngồi ở một bên, cười si ngốc.

Không tự chủ, chỗ sâu trong óc lại hiện ra cảnh tượng lúc ban đầu ở Hoa quốc, lần đầu mình và Nhiếp Vô Danh gặp mặt.

Từng kỷ niệm, như được tua ngược lại từng ly từng tí.

Để cho nàng tạm thời đóng vai mẹ của Đường Đường, giao Đường Đường cho chính mình chăm sóc, mà Nhiếp Vô Danh thì lại đi tham gia một ít tiết mục thử thách trên truyền hình, đem phần thưởng thắng được như TV, tủ lạnh, đồ điện gia dụng, v.

v.

đưa tới, xem như trả tiền sinh hoạt phí cho Đường Đường.

Mãi đến khi đều bị Ban Tổ chức các chương trình truyền hình phong sát.

Tại thời khắc tựa như say mà không phải là say này, hai hàng nước mắt nàng lã chã rơi, Ca ca.

Nếu như có kiếp sau, em vẫn muốn làm em gái của anh.

Anh vẫn làm anh trai em.

Bất quá, đời sau.

Liền đến lượt em tới bảo vệ anh.

Ai khi dễ anh.

Em liền thay anh ra mặt, đánh cho bọn chúng bể đầu chảy máu.

Ca ca.

trong nội tâm của em.

Anh là.

Siêu Anh Hùng.

Vĩ Đại Nhất!!

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ

  • đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License