con-mat-ao-thi

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Tư Dạ Hàn tất nhiên là không có khả năng nói ra những lời này, vì vậy Diệp Οản Οản liền bàn điều kiện với anh, Không nói cũng được, vậy ngày mai anh phải bồi em đi dạo phố ăn vặt! Nếu như anh không đi, em sẽ tìm người khác!Đây căn bản không phải là bàn điều kiện, nên gọi là uy hiếp trắng trợn đi…Ban ngày có chuyện, phải đợi một chút.

Cũng được, dù bao lâu em cũng sẽ đợi anh!.

Sáng sớm hôm sau, trụ sở chính A Tu La.

Lâm Khuyết có một văn kiện khẩn cấp cần có chữ ký của Tư Dạ Hàn, vì vậy trực tiếp đến chỗ ngủ mà tìm, lại không ngờ sau khi đi tới lại không tìm thấy người.

Vì vậy Lâm Khuyết lại đi đến thư phòng, sau đó nhìn thấy Tư Dạ Hàn lại có thể đang ở trong thư phòng.

Cửu ca, làm sao giờ này anh lại ở trong thư phòng vậy? Không phải là đêm qua anh thức trắng đấy chứ? Lâm Khuyết kinh ngạc hỏi.

Ừm.

Bó tay! Bệnh cũ của anh lại tái phát? Lâm Khuyết lo âu hỏi.

Tư Dạ Hàn ngẩng đầu lên, thuận miệng đáp: Bởi vì đêm qua giông tố, cúp điện.

Ồ, thì ra là vậy, tối ngày hôm qua đúng là trời mưa hơi to, rất nhiều nơi đều bị cúp điện, chỗ của chúng ta cũng bị cúp mất một lúc.

Lâm Khuyết nói xong, có chút không hiểu, tại sao giông tố cúp điện mà anh ta lại không đi ngủ?Chưa từng nghe nói Cửu ca lại sợ sét đánh cả!Híc, Cửu ca, chẳng lẽ anh sợ sét đánh.

Hay là sợ bóng tối? Lâm Khuyết yếu ớt hỏi.

 Tư Dạ Hàn: Oản Oản sợ, nên gọi điện thoại nói chuyện với nàng suốt cả đêm.

Lâm Khuyết: .

Cái miệng đáng ghét! Cái miệng đáng ghét này! Tại sao lại phải đi hỏi nhiều!Tư Dạ Hàn không biết nghĩ đến cái gì, từ giữa chồng văn kiện cao như núi ngẩng đầu lên, thuận miệng dặn dò một câu, Hôm nay sau khi buổi làm việc với đối tác kết thúc, chở tôi đi đến phố ăn vặt.

Lâm Khuyết gật đầu một cái, À, cũng được thôi.

Bất quá, làm sao anh lại đột nhiên có hứng thú với loại địa phương đó rồi hả? Lần trước tôi nói muốn đi dạo anh còn chê là buồn chán cơ mà!Tư Dạ Hàn: Oản Oản muốn đi.

Lâm Khuyết: .

Cửu ca, anh có thể tìm người khác đi cùng anh hay không? Lâm Khuyết cơ hồ có chút tan vỡ hỏi.

Tư Dạ Hàn: Không thể.

Lâm Khuyết: Cửu ca, anh là ma quỷ sao?Tư Dạ Hàn lườm cậu ta một cái: Cậu muốn tôi tìm Khương Viêm?Lâm Khuyết: .

Lâm Khuyết không phản đối.

Nếu như Khương Viêm biết được, còn sẽ không tự lao đầu vào chỗ chết mà đi ngăn cản hay sao?Coi như là tâm phúc của Cửu ca, coi như là người duy nhất biết chân tướng kinh thiên này, biết được quan hệ giữa hai người, trọng trách trên vai hắn thật sự là quá nặng, quá nặng.

Tiểu Hồng à! Ca ca đây vì cậu mà phải chịu đựng nỗi đau đớn thầm kín không thể cho một ai biết đấy!.

Chạng vạng tối, Lâm Khuyết nhận mệnh lái xe, sau bảy tám lần quẹo trái quẹo phải đã đi đến phố ăn vặt.

Sau khi xuống xe, nhất thời liền nhìn thấy một cảnh tượng náo nhiệt, hôm nay dường như có cử hành một lễ hội hoa đăng nào đó, toàn bộ con đường đều là từng cặp, từng cặp tình nhân trẻ.

Lâm Khuyết lại một lần nữa hứng chịu vạn tiễn xuyên tâm.

Cửu ca à, anh nhất định phải bồi nha đầu kia đi dạo phố sao? Vạn nhất bị người khác nhận ra hai người, còn không phải là hù chết người ta hay sao?Lâm Khuyết đang tỏ vẻ contimnáttan, lonướcthươngdân, cách đó không xa truyền tới một thanh âm trong vắt.

A Cửu ——!!!Nghe được tiếng của Diệp Οản Οản, Lâm Khuyết theo bản năng mà quay đầu nhìn về hướng âm thanh truyền tới, kết quả, một giây kế tiếp liền nhìn thấy, một cô gái mặc áo đầm trắng, mái tóc dài màu đen, thuần khiết xinh đẹp như thiên sứ xuất hiện ở trong tầm mắt.

Mịa nó.

Diệp.

Diệp Οản Οản.

? Lâm Khuyết dùng sức dụi dụi con mắt.

Hôm nay Diệp Οản Οản tóc đen váy dài, ăn mặc cứ như một tiểu tiên nữ.

Ai lại nghĩ tới nàng sẽ là Tóc Húi Cua ca của Không Sợ Minh?Sợ rằng dù có là trưởng lão hay đường chủ Không Sợ Minh chạm mặt ở đối diện, cũng sẽ không dám tới nhận người quen.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Nghe thấy tiếng A Cửu quen thuộc kia, Tư Dạ Hàn bỗng có chút miên man.

Tiếp đó, liền thấy một bóng hồng đang lao về phía mình với vận tốc của ánh sáng.

Thời điểm Lâm Khuyết trợn mắt hốc mồm, Diệp Οản Οản đã chạy tới trước mặt, sau đó khoác lấy tay Tư Dạ Hàn, Chờ lâu lắm rồi sao? Thật xin lỗi, em thay đồ hơi lâu một chút! Đổi ‘nhẹ’ phong cách một chút!Cô thế này mà gọi là ‘đổi nhẹ’sao! Còn không phải là đã biến thành một người hoàn toàn khác sao! Lâm Khuyết xạm mặt lại.

Hắn không nhớ đã bao lâu chưa từng thấy Diệp Οản Οản ăn mặc theo bộ dáng này.

Nhưng bởi vì hiện tại có tầng thân phận Không Sợ Minh Chủ của nàng đặt làm hệ quy chiếu, cho nên cú sốc mà lần gặp này mang lại thậm chí còn lớn hơn cả lần đầu hắn thấy được vẻ đẹp của nàng năm đó.

Còn nữa, trên người nha đầu này có phải là có mang máy đổi giọng rồi hay không?Giọng nói ôn nhu đến mức khiến toàn thân hắn nổi hết cả da gà lên rồi này!Diệp Οản Οản dường như mãi tới giờ phút này mới vừa phát hiện ra Lâm Khuyết cũng có mặt, lộ ra vẻ tương đối ghét bỏ, Làm sao cậu cũng có mặt ở đây vậy?Đương nhiên là vì muốn bảo vệ Cửu ca an toàn rồi, ai biết được cô sẽ làm cái gì với anh ấy! Lâm Khuyết cố ý xuyên tạc.

Diệp Οản Οản xì một tiếng, Làm sao cậu biết không phải là Cửu ca nhà cậu hi vọng tôi làm cái gì với anh ấy cơ chứ!Lâm Khuyết: Mịa nó! Làm sao cô lại không biết xấu hổ như vậy! Rốt cuộc tôi cũng lý giải được tại sao mỗi lần gặp cô Tiểu Hồng đều bị chọc tức đến gần chết.

Cửu ca, sao anh không quản cô ấy chặt một chút!Tư Dạ Hàn lườm Lâm Khuyết một cái, ra lệnh, Cậu chờ tôi ở quán trà đối diện!Lâm Khuyết: .

Đây là thừa nhận cách nói của nha đầu kia, có đúng không.

Đúng không.

Đúng không.

Hắn đây là đã tạo cái nghiệt gì, không chỉ phải che giấu giúp hai người này, còn phải chịu cảnh bị tọng thức ăn cho chó vào họng, cuối cùng còn bị ghét bỏ.

Ôi cái phận cẩu độc thân…Sau khi Lâm Khuyết rời đi, Diệp Οản Οản lập tức kéo Tư Dạ Hàn đi dạo.

Trên đường, dòng người qua lại tấp nập, bọn họ hòa lẫn vào trong đám người, sẽ không khiến cho người khác chú ý.

Huống chi nàng còn ăn mặc như vậy! Chỉ là gương mặt của Tư Dạ Hàn hơi có chút…quá bắt mắt.

Chờ một chút, anh đeo cái này lên đi! Diệp Οản Οản móc ra một cái khẩu trang.

Tư Dạ Hàn nghe lời đeo lên.

Diệp Οản Οản mặc dù có chút tiếc nuối vì không nhìn thấy được gương mặt điển trai đó nữa, nhưng lại yên tâm hơn không ít, Hoàn mỹ, như vậy chúng ta liền có thể an an tâm tâm đi hẹn hò!Hẹn hò.

Thần thái Tư Dạ Hàn khẽ run rẩy.

Hai chữ này đối với anh mà nói giống như đã là chuyện của một thế giới khác, khiến cho anh có một loại cảm giác như mình đang ở trong một giấc mơ.

A Cửu, ngày hôm nay em có xinh đẹp không? Diệp Οản Οản không nhịn được, lập tức khoe bộ đồ mà nàng đã tỉ mỉ lựa chọn.

Cũng ổn.

Giọng nói của Tư Dạ Hàn có chút thờ ơ.

Diệp Οản Οản nhất thời không hài lòng: Cái gì mà cũngổn!! So với bình thường, hôm nay chẳng lẽ không phải là em đặc biệt đẹp sao!Bình thường nàng ăn mặc xuềnh xoàng, chân đi dép lào, có sự tương phản rất lớn!Kết quả, một giây kế tiếp liền nghe được Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc mà nói: So với bình thường, cũng không khác biệt.

Diệp Οản Οản: .

Mắt của người này bị mù rồi! Người đàn ông của nàng, mắt bị mù thật rồi!Được rồi, được rồi, dù sao vị này khi ngắm nhìn gương mặt được nàng trang điểm xấu đến mức ma chê quỷ hờn mà còn có thể nói ra câu Vẫn ngon miệng như thế!Cho nên nàng lựa chọn quần áo khổ sở như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?Đại khái là nhìn thấu sự bất mãn của Diệp Οản Οản, Tư Dạ Hàn dắt nàng đi tới một quán hàng rong bán kẹo đường ở phía trước, Ăn cái này không?Thấy có kẹo đường, tâm tình Diệp Οản Οản không khỏi thoáng trở nên ôn hòa hơn.

Ban đầu, cái anh chàng có chỉ số nhạy cảm EQ âm này, ngay cả hẹn hò như thế nào cũng không biết, vẫn là nhờ có nàng dạy dỗ từng chút một đấy!Xem ra cũng có chút thành quả, ít nhất cũng biết mua kẹo đường để dỗ nàng rồi.

Diệp Οản Οản quả quyết nói: Ăn!Tư Dạ Hàn nhìn về phía chủ tiệm: Bao nhiêu tiền?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Chủ tiệm nhìn thấy cặp trai xinh gái đẹp trước mặt này, không kiềm được mà nhìn nhiều thêm mấy lần.

Tướng mạo của cô gái cũng không cần nói, còn chàng trai thì dù có đeo khẩu trang cũng có thể nhìn ra dung mạo bất phàm.

Bất quá, những cặp tình nhân trẻ hẹn hò cũng thường lui tới nơi này, cũng không có chuyện gì đáng ngạc nhiên.

Chỉ cần cặp tình nhân trẻ này không phải là Tu La Chủ của A Tu La và Tóc Húi Cua ca của Không Sợ Minh là được.

Chủ tiệm nhiệt tình đáp, 10 đồng một cây, rất rẻ! Tiểu soái ca, mua cho bạn gái một cây đi!Nghe được hai chữ bạn gái của chủ tiệm, Tư Dạ Hàn lấy từ trong túi ra một tờ 100 tệ, Không cần thối lại!Diệp Οản Οản nhìn thấy Tư Dạ Hàn chi tiền, không khỏi xuýt xoa.

Ngày trước đi hẹn hò, ngay cả tiền mặt cũng không biết mang theo, hiện tại cũng đã biết đến những chỗ như thế này cần phải mang theo tiền.

Mua kẹo đường xong, Tư Dạ Hàn lại liên tiếp mua cho nàng túi lớn túi nhỏ toàn là đồ ăn vặt, sau đó hai người đi vào một quán ăn vô cùng cao cấp.

Còn muốn ăn gì? Tư Dạ Hàn mở thực đơn ra và hỏi.

Diệp Οản Οản vừa cắn một chiếc bánh mật, vừa nhồm nhoàm đáp: Em muốn ăn.

à mà thôi, có nói ra cũng không ăn được!Tư Dạ Hàn: Em muốn ăn cái gì, anh cũng đều sẽ mua giúp em.

Diệp Οản Οản bĩu môi một cái, Không cần đâu, không thể nào! Không ăn được!Tư Dạ Hàn có chút tò mò: Là cái gì?Diệp Οản Οản: Ăn…anh!!Tư Dạ Hàn: .

Cùi chỏ của Diệp Οản Οản tỳ lên trên bàn, nháy mắt một cái, Hì hì, em đã nói rồi mà, có phải là anh đã quên hai ta còn đang trúng phải Tình Cổ rồi hay không? Anh không định giải Cổ với em sao?Tư Dạ Hàn thần sắc lãnh đạm bình tĩnh, vừa nhấp một ngụm trà vừa đáp: Không phải là em có thuốc giải sao?Ặc ặc! Khục khục khục.

Làm sao anh biết.

Ai nói em có thuốc giải? Diệp Οản Οản nhất thời trợn to hai mắt.

Đệt! Chẳng lẽ là.

Nhiếp Vô Danh?Có phải cái tên khốn Nhiếp Vô Danh kia cũng chạy tới chỗ anh chào hàng rồi hay không?! Diệp Οản Οản tức giận nói, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng này.

Nói xong, nàng phát hiện ra có chỗ nào đó sai sai.

Hic, không đúng! Nhiếp Vô Danh nói với em thuốc giải này chỉ có bên nữ uống vào mới có thể hiệu nghiệm, anh ta tới chỗ anh rao bán như thế nào? Chẳng lẽ tên Tử Quỷ * kia đã nghiên cứu ra thuốc giải mà bên nam uống cũng có hiệu quả? Diệp Οản Οản hỏi.

* biệt danh cuả người lúc nào cũng đeo quan tài sau lưngKhông phải! Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Οản Οản một cái, sau đó đáp, Bởi vì nếu anh mua thuốc giải, đại khái có thể nghĩ biện pháp để khiến em ăn, như vậy anh cũng có thể giải độc cho mình.

Diệp Οản Οản sững sờ, ngay sau đó suy nghĩ minh bạch.

Nhất định là Nhiếp Vô Danh tìm tới Tư Dạ Hàn, nói với anh chỉ cần bên nữ dùng, liền có thể giải được Cổ độc.

Sau đó khuyến khích Tư Dạ Hàn ép, dụ, dọa…bằng mọi cách khiến Diệp Οản Οản uống là được.

Nhiếp! Vô! Danh! Chưtiênsa cái đồ con hàng chết bằm! Hình tượng tiểu tiên nữ của Diệp Οản Οản hoàn toàn bị sụp đổ bởi vì con hàng Nhiếp Vô Danh.

Anh mua rồi hả? Diệp Οản Οản nhất thời nheo cặp mắt lại đầy nguy hiểm.

Tư Dạ Hàn đón lấy ánh mắt anhmàdámnóiđãmua, emliềncắnchếtanh của cô gái, đáp: Không có.

Lúc này, ngọn lửa giận của Diệp Οản Οản mới thoáng bình ổn lại một chút: Hừ, anh ta đến tìm em, nhưng em không mua! Anh cũng tuyệt đối đừng mua đồ của anh ta, có nghe hay không?Tại sao lại không mua thuốc giải? Tư Dạ Hàn dừng một chút, ngay sau đó hỏi.

Tại sao em lại phải mua thuốc giải, không phải là em đã có sẵn rồi sao! Diệp Οản Οản nhấc tay Tư Dạ Hàn lên, đặt lên miệng khẽ cắn yêu một cái.

Cảm giác nhột nhột nơi bàn tay trong thoáng chốc như truyền thẳng vào tim.

Hiệu quả của câu nói này không khác nào một lời tỏ tình thề non hẹn biển, anh và em yêu nhau say đắm, em chỉ yêu anh, chỉ yêu mình anh….

Diệp Οản Οản đang chơi đùa đầy vui vẻ, ánh mắt liếc xéo qua, đột nhiên vô cùng lanh lẹ, nhìn thấy có người quen tiến vào.

Mẹ nó! Thu Thủy?Diệp Οản Οản không nghĩ tới lại có thể đụng phải Thu Thủy vốn đã lâu không gặp ở chỗ này.

Hơn nữa, cũng không hiểu tại sao, vừa nhìn thấy Thu Thủy, nàng liền bất giác cảm nhận được có điềm chẳng lành…Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Thấy thần sắc Diệp Οản Οản không đúng, Tư Dạ Hàn mở miệng hỏi: Sao vậy?Diệp Οản Οản vừa đưa một tay lên che mặt, vừa thấp giọng nói, Cô gái kia.

là một vị đường chủ Không Sợ Minh bên em.

Tư Dạ Hàn thuận theo tầm mắt của Diệp Οản Οản nhìn sang, thấy được một cô gái mặc trang phục màu tím, vóc người cao ráo thon thả đang đi về hướng bọn họ.

Thu Thủy tựa hồ là phát hiện ra nàng, nhìn chằm chằm về phương hướng của Diệp Οản Οản, cặp mắt sáng lên, ngay sau đó vọt thẳng về phía trước.

Mịa nó, làm sao lại đi tới đây vậy hả!?Chẳng lẽ bị nhận ra rồi? Chuyện này không khoa học!! Hic hic…Tiểu Phong!Diệp Οản Οản còn chưa kịp phản ứng, Thu Thủy đã lướt tới trước mặt nàng, đầy mừng rỡ mà tíu ta tíu tít, Tiểu Phong! Đúng thật là cô rồi!Biểu cảm của Diệp Οản Οản quả thật là không tưởng tượng nổi, ngơ ngơ ngác ngác tự chỉ vào bản thân mình, Con mịa nó, tôi mặc như thế này mà cô cũng dám nhận người quen sao?Thu Thủy cười nói, Hình dáng gì của cô mà tôi chưa từng thấy chứ! Cô lừa gạt người khác thì coi như xong đi, còn muốn lừa cả tôi sao?Diệp Οản Οản: .

Không ngờ quan hệ giữa nàng và Thu Thủy đã tốt tới trình độ có hóa ra tro cũng có thể nhận ra.

Ban đầu, Bắc Đẩu và Thất Tinh thay phiên đến xò xét thân phận của nàng, đều không xác định được.

Cuối cùng nhờ Thu Thủy ra tay, mới xác định được nàng chính là Bạch Phong.

Sau đó, nghe nói lúc ấy Thu Thủy nhờ vào một vết bớt bẩm sinh nào đó trên người nàng để xác định…Có thể thấy, quan hệ của nàng và Thu Thủy quả thật là vô cùng thân mật.

Chợt nhận ra điều này, khiến cho cảm giác nguy cơ của Diệp Οản Οản càng thêm mãnh liệt.

Thu Thủy không phải đã đi đến nơi khác tìm thuốc giải Cổ độc Tình Đầu Ý Hợp cho nàng rồi hay sao? Làm sao mới giờ đã quay về rồi vậy hả?Thu Thủy.

Không phải là cô đã đi nơi khác rồi hay sao? Diệp Οản Οản hỏi.

Đừng nói nữa, chuyện tìm thuốc giải không được thuận lợi cho lắm, lại không yên tâm về cô, nên chỉ có thể quay về trước.

Không ngờ thời điểm ghé tiệm này lại có thể gặp được cô, cho nên mới qua đây đấy!Diệp Οản Οản: .

Nên nói như thế nào đây? Vận khí của cô nàng này cũng đúng là quá trùng hợp rồi! Vậy mà cũng có thể gặp được!Diệp Οản Οản đang suy nghĩ làm sao để đẩy Thu Thủy đi, thì Thu Thủy đã chú ý tới Tư Dạ Hàn ngồi đối diện Diệp Οản Οản.

Cô trực tiếp đi tới, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Diệp Οản Οản, ngay sau đó quan sát Tư Dạ Hàn một lượt từ trên xuống dưới.

Đeo khẩu trang không thấy được mặt, nên không thấy rõ được tướng mạo.

Nhưng một người có thể được Tiểu Phong hẹn đi ăn cơm, lại còn bắt đeo khẩu trang, có thể khẳng định là dáng dấp không tệ.

Về vóc người, cũng khá ổn.

Được rồi, là rất rất ổn!!Chuyện này.

Vị này là.

Diệp Οản Οản đang suy nghĩ cách để lừa gạt.

Ai ngờ, không đợi Diệp Οản Οản mở miệng, Thu Thủy đã bày ra bộ dáng không thèm để ý, bảncônươngđâyđãquáquen rồi, trực tiếp xua tay một cái, Được rồi, được rồi, không cần giới thiệu đâu, tôi đây bất kể cô lại vừa ý ai! Đã khuyên nhủ nhiều lần cũng vô dụng, tôi cũng lười tiếp tục hao hơi tổn sức khuyên cô!Đối diện, Tư Dạ Hàn nghe vậy, tay bưng ly trà hơi dừng một chút, nhìn qua dường như cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Về phần Diệp Οản Οản, mồ hôi lạnh đều thấm đẫm rồi.

Cái gì gọi là… lại vừa ý ai.

Nàng ngày trước từng vừa ý nhiều người như vậy sao?Diệp Οản Οản đầy kiêng kỵ nhìn về phía Tư Dạ Hàn ở đối diện, khẽ ho nhẹ, Cái gì mà ‘lạivừaý’! Đừng bêu xấu tôi! Tôi là người chung thủy nhất đấy, có được hay không!Thu Thủy nghe vậy, tựa như cười mà không phải cười, chế nhạo, Vâng vâng vâng, là tôi bêu xấu cô! Cô theo đuổi Kỷ Tu Nhiễm suốt mười mấy năm, vì anh ấy lên núi đao xuống biển lửa, còn không phải là chung thủy hay sao!Phụt.

Khục khục khục.

Cô nói cái gì!! Diệp Οản Οản mới vừa hớp một ngụm nước trà, phun một cái, sặc sụa liên hồi.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Ngón tay cầm ly trà của Tư Dạ Hàn đột nhiên siết chặt thấy rõ, gân xanh trên mu bàn tay đều lộ ra.

Diệp Οản Οản nuốt nước miếng, thấy rõ trên thân ly trà kia có nhiều hơn vài vết rạn: .

Sao đột nhiên trời lại lạnh vậy ta?Thu Thủy, cô đừng có nói bậy nữa! Diệp Οản Οản không ngừng nháy mắt cùng với Thu Thủy.

Mới vừa rồi Thu Thủy nói cái gì? Nàng lại có thể từng theo đuổi Kỷ Tu Nhiễm?Tôi nói bậy? Chuyện gì của cô mà tôi không biết chứ! Khi đó cô thích Kỷ Tu Nhiễm như thế, không phải là anh ấy không chịu! Theo đuổi nhiều năm như vậy, bởi vì Kỷ Tu Nhiễm cự tuyệt cô, trong những ngày chán chường, đã từng làm ra rất nhiều chuyện hoang đường.

Thu Thủy xổ luôn một tràng, không ngờ rằng mình vừa bán đứng minh chủ nhà mình sạch sẽ.

Lượng tin tức này quá nhiều.

Mắt Diệp Οản Οản đều đã trợn tròn cả lên…Thu Thủy sắc mặt đầy nghiêm túc nhìn về phía Diệp Οản Οản nói, Chẳng qua là, Tiểu Phong, tôi hỏi này, rốt cuộc cô nghĩ như thế nào vậy? Mê luyến Kỷ Tu Nhiễm nhiều năm như vậy, hiện tại thật vất vả mới xua tan mây thấy được ánh trăng rồi, tại sao cô lại còn đi ra ngoài làm bậy?Thu Thủy nói xong, còn đảo mắt nhìn về phía Tư Dạ Hàn, cứ như thể đang nhìn một người vượn trong sở thú vậy.

Cái tên dã nam nhân kì đà cản mũi này…Rắc rắc ——Trong nháy mắt khi Thu Thủy dứt tiếng, Diệp Οản Οản nhìn thấy ly trà của người nào đó ở đối diện.

Bể! Nát!Mà đại não Diệp Οản Οản giờ phút này, đã hoàn toàn ngu người, lặng yên tại chỗ rồi.

Đây là lần đầu tiên Thu Thủy lải nha lải nhải tuôn luôn một tràng dài như vậy, hoàn toàn không cho nàng cơ hội phản ứng nào.

Lượng tin tức ẩn chứa trong này…con mịa nó cũng thật là quá lớn rồi đấy!Tôi bất kể cô lại vừa ý ai…Mê luyến Kỷ Tu Nhiễm nhiều năm như vậy.

Chỉ riêng hai câu này, đã đủ để có thể khiến cho nàng chết không có chỗ chôn…Em.

Em không phải.

Em không có.

Bảo Bảo, anh nghe em giải thích.

Vạn vạn không ngờ tới, tai vạ bất ngờ từ trên trời rớt xuống, Diệp Οản Οản quả thật là muốn hộc máu.

Biểu cảm của chàng trai bị che khuất đằng sau chiếc khẩu trang không nhìn thấy được, nhưng chính vì không thấy được nên mới khiến Diệp Οản Οản run sợ trong lòng.

Thu Thủy thấy Diệp Οản Οản sốt sắng như vậy, có chút cạn lời, Coi cô kìa, chỉ có chút tiền đồ này thôi sao!! Tại sao vậy?Diệp Οản Οản: .

!!!Cho xin đi! Quá lắm rồi đấy!Thật mà.

Bảo Bảo.

Đây nhất định là tin nhảm vỉa hè.

Là tin đồn tào lao.

Chuyện này tuyệt đối không hề có! Diệp Οản Οản vội vàng giải thích.

Thu Thủy trừng nàng một cái nói, Tin nhảm? Tôi vừa mới quay trở về liền nghe được tin cô đã đi tranh giành nhẫn của Kỷ Hoàng rồi, còn vì vậy mà gây hấn với Tu La Chủ.

Vậy mà là tin nhảm sao?Tôi nói cô cũng thiệt là, một chiếc nhẫn dỏm của người ta thôi mà cô cũng tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy! Năm đó còn không phải là cô nhờ tôi tuyên bố giúp nhiệm vụ này tại học viện lính đánh thuê hay sao?Những thông tin lần lượt bị Thu Thủy tiết lộ ra, Diệp Οản Οản đều đã sắp bị đập đến mộng bức rồi, ngơ ngác chỉ chỉ vào khuôn mặt của mình, Chuyện này.

Nhiệm vụ này là tôi yêu cầu?Còn không phải sao? Thu Thủy liếc nàng một cái.

Diệp Οản Οản mặt xám như tro tàn, nhìn thoáng qua người nào đó ở đối diện.

Xin hỏi… nàng còn có thể cứu sao?Sau một tiếng răng rắc, ly trà trong tay chàng trai bởi vì không chịu nổi mà bể tan tành.

Nước trà màu xanh nhạt hòa lẫn vào trong những giọt máu do vết cắt, loang lổ trên bàn.

A Cửu.

Diệp Οản Οản vụt một cái đứng thẳng lên.

Tư Dạ Hàn cũng thẳng tắp sống lưng, chậm rãi đứng lên.

Sau đó, anh đưa tay lên, tháo khẩu trang trên mặt xuống, né bàn tay của Diệp Οản Οản, hờ hững dùng khẩu trang lau máu trong lòng bàn tay, rồi ném sang một bên.

A —— Mới vừa rồi còn mắng Diệp Οản Οản không có tiền đồ, Thu Thủy chợt nhìn thấy được khuôn mặt của nam nhân đối diện, quả thật là sợ đến hồn phi phách tán.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Thu Thủy mặt không còn chút máu, giống như thấy được thứ gì đó cực kỳ khủng bố, Anh.

Anh anh là.

Tu La Chủ.

Tại sao Tiểu Phong lại sẽ cùng Tu La Chủ đi ra ngoài ăn cơm?Thế này cũng quá dọa người rồi!Tư Dạ Hàn giống như không nhìn thấy Thu Thủy, chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Οản Οản ở đối diện.

Ánh mắt này khiến cho lòng Diệp Οản Οản cảm thấy bất an, giống như rơi vào trong hồ băng vậy.

Nàng thật sự không muốn sống nữa.

Tiểu Phong! Cô đang làm cái gì vậy! Tại sao cô lại ở cùng.

Thu Thủy đều đã sắp bị dọa đến tiểu ra quần, …cùng…cùng một chỗ với Tu La Chủ!? Chẳng lẽ là vì giải Cổ độc sao?Thu Thủy hạ thấp giọng: Cô thế này không phải là giải Cổ, mà là đang đùa với lửa đấy! Cô đang đi tìm chết sao!A Cửu, anh nghe em giải thích.

Diệp Οản Οản đã không có thời gian để ý tới Thu Thủy, vào lúc này quả thật là nhức đầu không thôi.

Được rồi, thật ra thì căn bản là nàng cũng không biết giải thích thế nào.

Lời Thu Thủy nói.

rất có thể là sự thật.

Trong con ngươi Tư Dạ Hàn như có lửa giận sôi trào, chẳng qua là ánh mắt giống như vực đen sâu không thấy đáy đã nhấn chìm phần nào ngọn lửa giận kia.

Tư Dạ Hàn cuối cùng cũng lên tiếng: Bạch minh chủ…Diệp Οản Οản sắc mặt cứng đờ: .

Xong! Xong thật rồi! Xưng hô lại biến thành Bạch minh chủ rồi!Trên mặt của Tư Dạ Hàn đầy vẻ cô đơn, dùng ngữ khí như không hề bận tâm, tỉnh táo đến mức làm người ta hoảng hốt mà mở miệng: Tình Cổ thực sự rất phức tạp, không thể đùa bỡn, Bạch minh chủ vẫn là nên dùng thuốc giải để xử lý độc tính thì hay hơn…Nói xong câu này, Tư Dạ Hàn cũng không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu một cái coi như là cáo từ, ngay sau đó liền trực tiếp xoay người rời đi.

Diệp Οản Οản lau mặt: .

Xong rồi.

Lần này là thực sự tức giận rồi.

Diệp Οản Οản đập đầu ở trên mặt bàn, Thu Thủy, tôi bị cô hại chết rồi! Cô tới cũng quá đúng lúc rồi.

Thu Thủy lầu bầu nói, Tiểu Phong, tôi còn chưa hỏi cô chuyện gì đang xảy ra! Làm sao cô lại còn than phiền là tôi tới rồi? Không phải là tôi đã rất nhiều lần nhắc nhở cô không nên đi trêu ghẹo Tu La Chủ sao? Người đàn ông này căn bản không phải là người có thể trêu ghẹo được đâu!Diệp Οản Οản: .

Nàng không chỉ trêu ghẹo, mà còn cưa đổ luôn rồi, không được sao? Thật là tức chết mà!Cô và tôi cũng nên trao đổi cho rõ ràng, ai nói tôi thích Kỷ Tu Nhiễm? Diệp Οản Οản hít sâu một hơi, mở miệng hỏi.

Vốn là cô thích Kỷ Tu Nhiễm mà! Nhiếp Vô Ưu thích Kỷ Tu Nhiễm, không phải là chuyện mà người của cả Độc Lập Châu đều biết sao? Thu Thủy mặt đầy ngơ ngác.

Diệp Οản Οản lòng như tro nguội.

Vạn vạn không ngờ tới, Thu Thủy cũng biết thân phận thật của nàng, khó trách cô ấy biết được chuyện mình và Kỷ Tu Nhiễm có hôn ước.

Thật là bậy rồi! Ngàn phòng vạn phòng, lại quên phòng Thu Thủy bên này.

Coi như đúng thật là tôi từng thích anh ta, nhưng mà, với cá tính của tôi, nếu như theo đuổi nhiều năm như vậy, nhưng vẫn bị cự tuyệt, tôi còn có thể tiếp tục quấn chặt lấy không buông sao? Diệp Οản Οản hỏi ngược lại.

Thu Thủy nghe vậy, tỏ ra có chút do dự, A.

Sau khi cô bị cự tuyệt, quả thật từng nói với tôi rằng cô rất tuyệt vọng.

Sau đó ngày ngày uống say, gây chuyện sinh sự khắp nơi.

Nhưng.

rõ ràng là cô không thể nào quên được anh ấy…Diệp Οản Οản: Tôi đây không thể thay lòng đổi dạ hay sao?Chớ có nói đùa, cô có thể thay lòng đổi dạ với ai chứ? Trong khoảng thời gian đó, tôi vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Mặc dù coi như là cô ngày ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng chẳng qua là chiếm chút tiện nghi ngoài miệng thôi, không hề thật lòng với bất kỳ một người nào! Thu Thủy tỏ vẻ khinh thường.

Diệp Οản Οản: .

Tôi.

Tôi thay lòng với Tu La Chủ không được sao?Mặc dù rất nhiều chuyện nàng không nhớ rõ, nhưng nàng vẫn là nàng, nàng hiểu rõ chính mình! Nếu như năm đó Kỷ Tu Nhiễm cự tuyệt nàng, nàng tuyệt đối sẽ không tiếp tục đoạn tình cảm này.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Hơn nữa, nàng có thể cảm nhận được, lần này trở về, lúc gặp lại Kỷ Tu Nhiễm, mặc dù vẫn cảm thấy thân thiết quen thuộc, nhưng cũng không có loại cảm giác đặc biệt nào.

Nàng cảm thấy.

Hẳn là nàng đã thích người khác, trong chuyện này hẳn là có sự tình nào đó mà ngay cả Thu Thủy cũng không biết được…Từ thông tin trước mắt mà nói, nàng mất tích sau khi cuộc tranh đấu của Võ Đạo Liên Minh và Tội Ngục kết thúc.

Khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì, cũng không ai biết…Diệp Οản Οản híp hai con ngươi lại, nàng suy đoán rất có thể chính là trong giai đoạn này mình đã quen biết Tư Dạ Hàn.

Bất quá, Tư Dạ Hàn lại là Tu La Chủ, nàng thì lại là lão đại Tóc Húi Cua ca của Không Sợ Minh! Rốt cuộc bằng cách nào lại cùng với thủ lĩnh của A Tu La ở chung một chỗ?Chuyện này cũng quá không khoa học rồi đi?Quả thật là không nghĩ ra.

Con mịa nó chứ! Thật là làm nàng tức chết rồi!Tên khốn kia lại có thể bảo nàng dùng thuốc giải!Đây là trần trụi bêu xấu nàng!Nàng nhất định phải tìm lại trí nhớ để chứng minh sự trong sạch của mình!Tóm lại tôi đã không còn thích Kỷ Tu Nhiễm nữa rồi, đối với anh ta chẳng qua là nói chuyện xã giao mà thôi.

Cô ngàn vạn lần đừng nói bậy bạ ở bên ngoài.

Còn nữa, nhất là thân phận thật của tôi, nhất định phải bảo mật.

Chuyện này đương nhiên là tôi biết rồi, cô yên tâm đi! Thu Thủy nói xong, đầy thâm ý nhìn nàng một cái, Tôi cứ có cảm giác sao sao ấy, thái độ vừa rồi của cô có gì đó không đúng nha! Làm sao cô lại khẩn trương về chuyện của Tu La Chủ như vậy? Còn gọi anh ta là.

Bảo Bảo? Còn có thể không khẩn trương sao? Tôi trăm ngàn cay đắng mới cưa đổ được tới tay! Mới vừa dỗ xong liền bị cô chọc cho tức giận bỏ đi! Diệp Οản Οản tức giận nói.

Thu Thủy trợn mắt hốc mồm, Không phải chứ? Thật sự là cô đã cưa đổ được tới tay rồi hả?Thu Thủy nói xong, lập tức phản ứng lại, cảm thấy không có khả năng, đầy khinh thường nói, Đừng chém gió nữa! Mới vừa rồi người ta đã cự tuyệt cùng cô giải Cổ độc rồi, còn bảo cô uống thuốc giải đấy!Đệt.

Trái tim Diệp Οản Οản lại bị đâm thêm một dao.

Đây còn không phải là vì bị cô ta chọc tức hay sao?.

Giờ phút này, sắc trời đã hoàn toàn tối lại, trên đường phố, Lâm Khuyết đang đứng đợi, bỗng nhìn thấy Tư Dạ Hàn ở xa xa, có chút kinh ngạc, Hả? Cửu ca, làm sao lại trở về nhanh như vậy? Tôi còn tưởng rằng tối nay các người sẽ qua đêm ở bên ngoài đấy!Lâm Khuyết nói xong liền phát hiện ra biểu cảm của Tư Dạ Hàn có gì đó sai sai, Cửu ca, xảy ra chuyện gì vậy?Tư Dạ Hàn nhìn cũng không thèm nhìn, mở cửa xe ra, ngồi ở trên ghế sau, nhắm hai mắt lại, giống như tất cả khí lực đều bị rút sạch.

Lái xe!Cửu ca, anh.

Lâm Khuyết mặc dù bụng đầy thắc mắc, nhưng thấy trạng thái bây giờ của anh ta cực kỳ nguy hiểm, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể nín nhịn.

Chỗ ngồi phía sau, khóe miệng tràn đầy lạnh lẽo của chàng trai chậm rãi nở một nụ cười đầy đau khổ.

Nếu như là lúc trước, hẳn là anh sẽ còn có thể cảm thấy may mắn vì nàng đã mất đi tất cả ký ức, còn có thể chắc chắn nàng tuyệt đối sẽ không nhớ tới chuyện trước kia, còn có thể tiếp tục lừa mình dối người, về cái gọi là lưỡng tình tương duyệt *… * hai bên đều có cảm tình với nhauNhưng bây giờ, nàng đã trở về rồi, nàng đã trở về lại nơi này.

Lúc trước anh từng suy đoán, người kia chính là Kỷ Tu Nhiễm, và nàng đã gặp lại được người kia…Hôm nay, rốt cuộc anh cũng xác định được, người trong lòng nàng năm đó, chính là Kỷ Tu Nhiễm.

Anh cũng hiểu rất rõ, mặc dù bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau, đều không chủ động nói ra.

Nhưng anh biết, khoảng thời gian này, nàng vẫn đang luôn cố gắng tìm về ký ức trước kia.

Thậm chí, rất có thể nàng đã khôi phục được một phần ký ức.

Anh không dám nghĩ tới, nàng đã nhớ ra cái gì, nhớ lại được bao nhiêu? Có thể nào một ngày nào đó, một phút nào đó, một giây nào đó, nàng lại đột nhiên nhớ lại hết thảy.

Khoảng thời gian này, nội tâm anh bị hành hạ một cách khó mà tưởng tượng nổi…Đau khổ nhất không phải là mất đi, mà là lo được lo mất.

Nhưng ngay cả như vậy, anh cũng không muốn buông bỏ hạnh phúc bong bóng này, dù cho nó có thể tan thành bọt nước bất cứ lúc nào…Cho tới hôm nay, lời Thu Thủy nói, thoắt cái đã khiến anh tỉnh dậy từ trong giấc mộng đẹp…Thì ra là sự thật! Năm đó quả thật là nàng đã có người trong lòng, mà anh, bất quá chỉ là một vị khách qua đường.

Biên soạn: Tiểu Gia Bối Beta: Đức Uy truyenfull.

vn Giờ phút này, tâm tình của Diệp Οản Οản quả thực là như tuyết rơi tháng sáu.

Bởi vì nàng vẫn chưa khôi phục hết ký ức, không biết rốt cuộc ban đầu đã xảy ra chuyện gì, cho nên coi như muốn giải thích, cũng hoàn toàn không có cách nào giải thích được.

Có miệng khó cãi, có thể hiểu được hiện tại nàng bực bội đến dường nào.

Nhưng mà, ít nhất nàng đã hoàn toàn xác định được tâm ý hiện giờ của mình.

Nhưng tệ nhất là, chỉ đến vậy mà thôi! Bởi vì nàng chưa khôi phục ký ức, lời nói hiện tại của nàng, sợ là căn bản cũng không có hiệu lực đối với Tư Dạ Hàn.

Tiểu Phong, cô không sao chứ? Thu Thủy vỗ bả vai của Diệp Οản Οản một cái, biểu cảm như trong dự liệu, Nghĩ bằng đầu gối cũng biết Tu La Chủ không có khả năng giải Cổ độc cùng cô! Cô đừng tiếp tục làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, vẫn là nên chờ tin tức của Kỷ Hoàng bên kia đi.

Diệp Οản Οản trầm ngâm lên tiếng, Thu Thủy, hỏi cô một chuyện, năm đó tôi có.

Thu Thủy: Có gì?Diệp Οản Οản cân nhắc chọn lời một chút, hỏi: Có từng đặc biệt thích người nào hay không? Trừ Kỷ Tu Nhiễm ra!Thu Thủy có chút bất đắc dĩ nhìn Diệp Οản Οản một cái, Người cô từng cua đã nhiều đến mức chính mình đều không nhớ rõ sao? Nói thật, lúc ấy tôi chưa từng thấy cô thực sự dụng tâm đối với bất kỳ người nào.

Diệp Οản Οản: Thật sao? Cô cẩn thận suy nghĩ lại một chút!Thu Thủy lắc đầu một cái, Không, quả thật không có mà.

Diệp Οản Οản thở dài, chỉ có thể buông xuôi.

Xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình để nhớ lại rồi…Đáng chết! Cái tên kia, chẳng lẽ không có chút lòng tin nào vào mình như vậy sao?Hồi ức quá khứ là chuyện của quá khứ, nàng đi cùng với hắn mấy năm nay chẳng lẽ cũng không phải là hồi ức sao?Quá khứ nàng là nàng, nàng bây giờ chẳng lẽ cũng không phải là nàng rồi sao?Diệp Οản Οản ôm một bụng tức, nhưng mà, vừa mới nghĩ tới bóng lưng bình tĩnh rời đi của chàng trai liền đau lòng không thôi, một câu nặng lời cũng không nỡ nói.

Chính cả Diệp Οản Οản cũng cảm thấy có chút buồn cười, Giấm Vương Châu Á quả nhiên danh bất hư truyền! Sản lượng của tiệm giấm này hẳn phải tính bằng tấn.

Luôn nói tới năm đó, năm đó có cái gì hay ho để mà nói? Ai mà chả có quá khứ? Chưa từng nghe qua một câu nói, hảo hán không đề cập tới cái dũng năm đó sao?Cho dù năm đó thật sự là nàng thích Kỷ Tu Nhiễm, yêu Kỷ Tu Nhiễm đến chết đi sống lại, yêu đến đêm quên ăn ngày quên ngủ, vậy thì đã sao? Đó cũng là Nhiếp Vô Ưu yêu, cũng không phải là chính mình yêu.

Mặc dù Diệp Οản Οản không có tất cả ký ức của Nhiếp Vô Ưu, cũng không bị cảm động lây, nhưng ít nhất nàng cũng biết đại khái tính cách của Nhiếp Vô Ưu.

Nhiếp Vô Ưu và nàng hiện nay, thật ra thì nói trắng ra, đã là hai người hoàn toàn khác nhau!.

 Diệp Οản Οản trở về Không Sợ Minh, ngồi ở trước bàn đọc sách, đơ tại chỗ thật lâu, sửa tới sửa lui, rốt cuộc cũng gửi được một tin nhắn cho Tư Dạ Hàn.

A Cửu, lời Thu Thủy nói, có thể chỉ là một phần trong ký ức bị mất của em, tuyệt đối không phải là toàn bộ.

Tin nhắn gửi cho Tư Dạ Hàn như đá chìm đáy biển, không được trả lời.

Cái tên đại ngốc kia, coi như là trong quá khứ em từng thích Kỷ Tu Nhiễm vậy thì đã thế nào? Hiện tại em đối với Kỷ Tu Nhiễm không có bất kỳ hứng thú gì! Anh cứ tự mà sản xuất giấm đi, tự dìm mình chết trong biển giấm luôn đi!Diệp Οản Οản cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.

Cuối cùng, cố gắng thất bại.

Có chút phiền não, ánh mắt Diệp Οản Οản rơi vào chai rượu vang trên quầy.

Rượu này, hình như là của đường chủ một phân đường nào đó đưa tới ngày hôm qua…Vào giờ phút này, có một chai rượu xuất hiện ở trước mặt, đối với nàng mà nói quả thật là có sức hấp dẫn cực lớn.

Ngoài cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân nhốn nháo, là đám người Bắc Đẩu, Thất Tinh, Thu Thủy, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão đi vào báo cáo công việc.

Đoàn người mới vừa đẩy cửa đi vào liền không hẹn mà cùng ngửi thấy một bầu không khí cực kỳ nguy hiểm.

Đây là.

Mùi rượu?*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên soạn: Tiểu Gia Bối Beta: Đức Uy truyenfull.

vn Vừa đẩy cửa ra, Bắc Đẩu liền sợ hãi nhìn thấy, minh chủ nhà mình lại có thể đang.

uống rượu!Nhìn thấy Diệp Οản Οản đang ôm lấy chai rượu nốc ừng ực, mặt của Bắc Đẩu trực tiếp vặn vẹo y như bức tranh Tiếng Thét nổi tiếng, Phong tỷ!!! Trời đất! Tỷ.

Tỷ.

Tỷ.

Tỷ đang làm gì?Cơ hồ bước chân của tất cả mọi người đều theo bản năng giật lùi về sau một bước.

Rêu rao bậy bạ cái gì đó? Qua đây, bồi tôi uống rượu! Tối nay.

Không say không về.

Đối với cái yêu cầu nạp mạng này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bắc Đẩu trắng bệch: Phong tỷ, thật là có lỗi, mẹ đệ đang nằm trong bệnh viện, đệ phải đến bệnh viện chăm sóc mẹ của mình!Đại trưởng lão quả quyết tiến lên một bước: Minh chủ, chi nhánh phía bắc có việc quan trọng, cần tôi tới gấp.

Tôi phải đi để giúp Minh chủ xử lý ngay chuyện này!Tam trưởng lão trừng Đại trưởng lão một cái: Minh chủ, thật ra chuyện của Đại trưởng lão đã sớm xử lý xong, chuyện của tôi còn chưa làm xong.

Tiểu Phong, tôi có hẹn với người ta, tôi cũng phải đi đây.

Diệp Οản Οản nhấn vào một nút ấn nhỏ màu đen trong tay, một giây kế tiếp, Cạch —— một tiếng.

Cửa chính bị đóng chặt lại.

Tối nay không uống say, không ai được đi! Ngồi xuống cho tôi!Phong tỷ, tỷ uống ít.

một chút!! Ặc… Không đợi Bắc Đẩu nói xong, Diệp Οản Οản đã ngửa đầu tu hết hơn nửa chai.

Bắc Đẩu che mặt: Xong đời rồi.

Tối nay sợ là tôi sẽ phải ‘tèo’ ở chỗ này! Đáng chết, ban đầu lúc lắp cửa, tại sao mình lại không ăn bớt nguyên vật liệu, mua chất liệu dỏm một chút chứ!Bây giờ bị giam ở bên trong, không có cách nào có thể chạy ra được.

Mắt thấy Diệp Οản Οản uống cạn hết bình này tới bình kia, mấy người trố mắt nhìn nhau, tất cả đều run rẩy trong lòng.

Bắc Đẩu len lén lùi lại càng lúc càng xa, cuối cùng rúc vào trong góc phòng, cuộn tròn mình lại như một quả bóng.

Tới lúc Diệp Οản Οản rót bình thứ ba, bên cạnh của Bắc Đẩu lại có thêm hai quả bóng khác…Thân thể của Đại trưởng lão và Tam trưởng lão không tự chủ được, cũng bất giác co ro nép vào trong góc phòng.

Bắc Đẩu: Làm.

Làm sao bây giờ?Đại trưởng lão: Làm sao bây giờ!? Đương nhiên là nhanh đi lên ngăn cản!Tam trưởng lão: Vậy ai đi?Không khí nhất thời yên lặng.

Đại trưởng lão: Tam trưởng lão đa mưu túc trí, có thể làm nhiệm vụ lớn này!Tam trưởng lão: Tại sao ngươi lại không đi? Ngươi có võ nghệ siêu quần! Ngươi đi thích hợp hơn!Đại trưởng lão và Tam trưởng lão trợn mắt trừng lẫn nhau.

Cuối cùng, Đại trưởng lão nhìn về phía Bắc Đẩu: Bắc Đẩu, ta thấy vẫn là ngươi thích hợp nhất! Không phải là ngươi được minh chủ yêu thích nhất sao?Tam trưởng lão: Đúng đúng đúng!Bắc Đẩu: Hai lão già chết tiệt! Để cho tôi đi chịu chết!? Đại trưởng lão: Minh chủ không phải là tín nhiệm ngươi nhất, thương yêu ngươi nhất sao?Bắc Đẩu: Đại trưởng lão nói dường như rất có đạo lý.

Đệt, tôi nhổ vào, gài hàng.

Trong góc ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, quả thực là như một bãi chiến trường hỗn loạn.

Mà sau khi Diệp Οản Οản rót hết ba bình rượu, đã ngà ngà say.

Phản ứng đầu tiên của nàng là lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gửi tin nhắn.

Kết quả, sau khi gửi mấy tin đi, đều là đá chìm đáy biển như cũ.

Vì vậy, Diệp Οản Οản dứt khoát trực tiếp gọi điện thoại.

Kết quả, đầu kia điện thoại di động là tiếng chuông vang lên không ngừng, nhưng lại không có người nghe, mãi đến khi tự động ngắt.

Diệp Οản Οản không cam lòng, hung hăng bấm điện thoại di động, tiếp tục gọi, vẫn là không có ai nghe máy.

Vào giờ phút này, một đám người đang co ro trong góc, mặt đầy nghi ngờ.

Thấy Diệp Οản Οản vẫn đang ở đó điên cuồng gọi điện thoại, không biết là gọi cho ai, Thu Thủy có chút hiếu kỳ: Tiểu Phong đang gọi điện thoại cho ai?Đại trưởng lão và Tam trưởng lão hai mắt nhìn nhau một cái, đồng loạt tỏ vẻ không biết.

Thất Tinh cũng là như vậy.

Biên soạn: Tiểu Gia Bối Beta: Đức Uy truyenfull.

vn Bắc Đẩu cắn răng, mở miệng nói, Tôi đi xem một chút.

Bắc Đẩu mạo hiểm tính mạng rón rén đi tới.

Cậu ta không biết từ nơi nào đó lấy được một cái gương, thông qua hình ảnh phản chiếu, rốt cuộc cũng thấy rõ tên người hiển thị trên điện thoại di động của Diệp Οản Οản rốt cuộc là ai…Tôi nhổ vào! Lại là hắn!Ai vậy ai vậy? Mấy người khác rối rít hạ thấp giọng thúc giục hỏi.

Bắc Đẩu quay trở lại trong góc, kích động mở miệng nói: Ông chủ xưởng giấm Độc Lập Châu!Thất Tinh nhíu chặt chân mày, Lại là hắn!Hả? Ông chủ xưởng giấm Độc Lập Châu? Ai vậy? Đại trưởng lão và Tam trưởng lão mặt đầy mộng bức, Thu Thủy cũng hoàn toàn không hiểu được có chuyện gì đang xảy ra.

Bắc Đẩu trầm ngâm đáp, Là nam nhân mà Phong tỷ mới coi trọng.

Trước đó lại có thể đầy sến súa ngày ngày làm nũng, gửi tin nhắn, gọi điện thoại, mở miệng ra là hết ‘BảoBảo’ với lại ‘Cụccưng’.

Tối nay là có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ là.

thất tình?Thất Tinh: .

Đại trưởng lão: Người nào lại dám cự tuyệt minh chủ chúng ta!Tam trưởng lão: Người này là ai? Trói tới cho minh chủ là được rồi!Thu Thủy lại cảm thấy có chút không hợp lý.

Tiểu Phong đang ở cùng Kỷ Hoàng, làm sao còn có thể động lòng với người đàn ông khác?Trong lúc đám người còn đang loạn hết cả lên, Diệp Οản Οản ‘oạch’ một tiếng, nằm ở trên ghế, khò khò ngủ say.

 Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, quan sát tỉ mỉ một lát, toét miệng cười to: Con bà nó! Làm tôi sợ muốn chết! Cũng không có chuyện gì xảy ra cả, Phong tỷ ngủ thiếp đi rồi!Thất Tinh: .

Mấy vị trưởng lão trố mắt nhìn nhau, đây thật là ngủ thiếp đi sao.

Đừng đến lúc đó lại mộng du nha!Để tôi kể cho các người nghe! Lúc trước tôi có một người bạn.

Lúc học đại học, có một người bạn của cậu ta ngủ ở giường trên (giường tầng) bị mắc bệnh mộng du.

Ngủ đến nửa đêm, không biết từ nơi nào lấy ra một con dao bổ dưa, sau đó nhảy xuống giường, giở tung hết áo của mọi người lên, xoa xoa bụng của bọn họ.

Vừa xoa, lại vừa lắc đầu, người bạn kia của tôi cũng bị dọa cho sợ hết hồn.

Bắc Đẩu kể nhanh một câu chuyện.

Có ý gì? Thu Thủy không hiểu.

Ngày hôm sau, người bạn kia của tôi hỏi bạn học của cậu ta.

Kết quả, bạn học hắn nói, tối ngày hôm qua mơ thấy chính mình ăn dưa hấu, đã chuẩn bị cắt dưa hấu, ai ngờ, dưa hấu không có lấy một quả chín.

Bắc Đẩu cười to.

Nghe xong, Thu Thủy lườm Bắc Đẩu một cái.

Chuyện này, con mịa nó chính là một câu chuyện kinh dị đó.

Còn không đợi Bắc Đẩu nói thêm gì, màn hình điện thoại di động bên cạnh Diệp Οản Οản, đột nhiên sáng lên.

Tò mò, Thu Thủy hướng về điện thoại di động của Diệp Οản Οản nhìn một cái.

Có phải là tên bán giấm đó hay không? Bắc Đẩu liền vội vàng hỏi.

Nghe tiếng, Thu Thủy lắc đầu một cái, đây là cuộc gọi video, không phải là cuộc gọi thường.

Bắc Đẩu đoạt lấy điện thoại di động, kết nối video.

Trong video, một người đàn ông ăn mặc nghiêm túc, trong mắt giống như ẩn chứa một ngọn núi băng vạn năm không tan.

Khi nhìn thấy Bắc Đẩu xuất hiện trong video, chân mày người đàn ông khẽ nhíu lại một cái.

Đệt.

Tu La Chủ?Nhìn thấy người đàn ông trong video, mọi người tại đây đều ngu người luôn rồi.

Làm sao Tu La Chủ lại gọi video cho Minh chủ của bọn họ?Chẳng lẽ, Tu La Chủ chính là gã bán giấm kia?Tu La Chủ.

A Tu La các người hiện tại đổi nghề bán giấm rồi hả? Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức nhìn vào video.

Có biết nói chuyện hay không.

Thu Thủy một tay đem Bắc Đẩu đẩy sang một bên, đoạt lấy điện thoại di động, trên mặt nở nụ cười: Tu La Chủ, trễ như vậy, có chuyện gì.

Còn không đợi Thu Thủy nói hết lời, video trong nháy mắt bị cắt đứt.

Thu Thủy: .

Cô không có sĩ diện hay sao…Tu La Chủ trễ như vậy còn tìm minh chủ, chỉ sợ có chuyện gấp gáp gì đó.

Hay là gọi lại cho hắn đi! Bắc Đẩu vội mở miệng nói.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ

  • đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License