Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0192
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Nghe cả nửa ngày trời, mặc dù không quá rõ ràng rốt cuộc Nhiếp Vô Danh đang nói gì, nhưng luôn cảm thấy có vẻ như cũng có đạo lý…Lại nói, em đã quên lần đầu tiên gặp mặt, anh đã bán cho em thứ gì sao? Trên mặt của Nhiếp Vô Danh, vẻ ngạo nghễ tự đắc kia lại một lần nữa xuất hiện.
Diệp Οản Οản làm sao có thể quên! Lúc ban đầu, món hàng mà Nhiếp Vô Danh bày bán ở vỉa hè, đã giúp cho nàng tỏa hào quang rực rỡ tại thọ yến Diệp gia.
Những thứ hàng thủ công mỹ nghệ kia, tất cả đều là do anh tự tay chế tạo đấy! Là một người có chuyên môn, về phương diện này, anh đây rành như đọc sáu câu hò nhé! Đây tuyệt đối là nhẫn uyên ương, em cứ yên tâm mà tin tưởng anh đi! Nhiếp Vô Danh nói.
Được rồi.
Diệp Οản Οản vô cùng cạn lời, nhưng lập luận của Nhiếp Vô Danh đúng là không hề sai.
Về lĩnh vực này, quả thực là Nhiếp Vô Danh so với Đại trưởng lão sành sỏi hơn nhiều.
Dù sao Nhiếp Vô Danh có thể tự mình luyện chế ra hàng thủ công nghệ, hơn nữa còn sử dụng được những thủ pháp đều đã thất con mịa nó truyền, vô cùng trâu bò.
Đây là sự thật, không cách nào phản bác được.
Bất quá.
Theo lý thuyết mà nói, cách thức chế tạo của chiếc nhẫn uyên ương cho nam giới này cũng không hề tầm thường chút nào.
Chẳng qua là vì bị so sánh với chiếc nhẫn của em nên mới thấy kém hơn rất nhiều mà thôi.
Lại nói, bởi vì xem trọng phương pháp chế tác của nó.
Em gái, anh trả 100 tệ, em bán lại cho anh đi! Nhiếp Vô Danh cười đầy nham nhở.
Nghe tiếng, Diệp Οản Οản lườm Nhiếp Vô Danh một cái: Không bán!Nhìn xem cái bộ dáng keo kiệt của em kìa, thật là đáng khinh bỉ! Nhiếp Vô Danh liếc nhìn Diệp Οản Οản một cái.
Diệp Οản Οản: .
Là ai cho con hàng này dũng khí nói nàng keo kiệt vậy? Mặc dù nàng cũng rất là tiếc tiền, nhưng hẳn là so với Nhiếp Vô Danh cũng hơi hơi khá hơn một chút đi.
Thật đúng là anh em ruột.
Sau khi đuổi Nhiếp Vô Danh đi, Diệp Οản Οản lại liên lạc với Kỷ Tu Nhiễm.
Mình năm đó, dù sao cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của Kỷ Tu Nhiễm.
Nếu quả thật là nhẫn uyên ương, vậy thì chiếc nhẫn này, tuyệt đối chính là dành cho Kỷ Tu Nhiễm.
Không bao lâu, Kỷ Tu Nhiễm đúng hẹn, đến chỗ này gặp nàng.
Trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười không nhìn thấu được, rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh Diệp Οản Οản.
Có chuyện gì gấp à? Kỷ Tu Nhiễm nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, khóe miệng vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp như gió xuân.
Cái này.
Là của anh sao? Diệp Οản Οản lấy chiếc nhẫn dành cho nam kia, thả ở bên cạnh Kỷ Tu Nhiễm.
Khóe mắt Kỷ Tu Nhiễm quét qua chiếc nhẫn, chợt cười nói: Làm sao lại là của anh được chứ, trước đó tại buổi đấu giá đã nói với em rồi đấy, anh chỉ đeo mỗi một chiếc nhẫn kia mà thôi.
Còn không phải là đã bị Tu La Chủ lấy được rồi hay sao?Không phải là của anh.
Thần sắc Diệp Οản Οản càng thêm kinh ngạc.
Chuyện này, con mịa nó, rốt cuộc là có chuyện gì?Nhẫn uyên ương cho nữ là thuộc về chính mình, nhẫn uyên ương cho nam, có thể khẳng định, tuyệt đối không thuộc về Tư Dạ Hàn! Bởi vì Tư Dạ Hàn căn bản không biết rõ được lai lịch và tác dụng của chiếc nhẫn.
Mà hiện nay, ngay cả Kỷ Tu Nhiễm cũng đều phủ nhận.
Chẳng lẽ.
Chính mình con mịa nó từng đeo nhẫn uyên ương cùng với một người khác hay sao?Vào giờ phút này, trong đầu Diệp Οản Οản hiện ra kịch bản của hàng trăm bộ phim cẩu huyết nổi tiếng, nhưng nhiều nhất chỉ trong vòng mấy hơi thở đã bác bỏ toàn bộ.
Chuyện này cũng không thực tế!Nếu như Nhiếp Vô Ưu từng đeo nhẫn uyên ương cùng nam nhân khác, chỉ sợ dư luận Độc Lập Châu đã sớm có một phen xôn xao…Hơn nữa, Nhiếp Linh Lung và Nhiếp Vô Ưu giả đó, tất nhiên cũng sẽ ở bên tai Kỷ Tu Nhiễm khích bác ly gián.
Vì chuyện này cũng tương đương với chà đạp lên thể diện của anh ta…Không phải là tử mẫu giới, nhưng lại không tìm ra được chủ nhân chiếc nhẫn uyên ương cho nam kia…Vậy…anh có nhận ra hai chiếc nhẫn này không?Diệp Οản Οản đem nhẫn uyên ương đưa cho Kỷ Tu Nhiễm.
Chưa từng thấy, nhưng theo hình hoa văn và độ to nhỏ của cặp nhẫn, chắc là nhẫn uyên ương cho tình nhân đi? Làm sao, muốn tặng cho anh sao? Trong mắt Kỷ Tu Nhiễm thoáng qua một nét ôn nhu, mở miệng cười nói.
Diệp Οản Οản: .
Hiểu lầm, hiểu lầm nặng rồi…Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Ặc.
Thứ này không phải là của tôi… Diệp Οản Οản có chút lúng túng cười trừ.
Anh cũng chỉ đùa một chút mà thôi.
Kỷ Tu Nhiễm cười nhạt.
Trước đó Diệp Οản Οản còn nửa tin nửa ngờ đối với những gì Nhiếp Vô Danh nói.
Nhưng giờ phút này, Diệp Οản Οản đã hoàn toàn tin rồi.
Dù sao, ngay cả Kỷ Tu Nhiễm cũng đều nói đây là nhẫn uyên ương cho tình nhân, sẽ không thể nào sai được.
Lập tức, Diệp Οản Οản có chút nhức đầu.
Chiếc nhẫn cho nữ vốn là của mình, nhưng chiếc cho nam thì lại là của ai? Đúng là rối tinh rối mù…Tiểu Phong, chiếc nhẫn này còn có hàm nghĩa gì khác sao? Kỷ Tu Nhiễm thử dò hỏi.
Tôi cũng không rõ ràng! Diệp Οản Οản lắc đầu một cái.
Đối với Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Οản Οản cũng không có bất kỳ phòng bị trong lòng nào.
Chuyện này không cần thiết! Nếu như Kỷ Tu Nhiễm muốn hại nàng, chỉ sợ nàng đã sớm tèo từ lâu rồi, không có khả năng còn sống đến ngày hôm nay.
Tiểu Phong, chiếc nhẫn mà em đeo kia, có vẻ khá là cổ xưa, cách chế tác không giống với cận đại.
Mà chiếc nhẫn còn lại, chất liệu tương đối mới, hẳn là không được chế tạo cùng một thời kỳ.
Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng cười nói.
Ý anh nói là, cặp nhẫn này không phải là nhẫn uyên ương? Diệp Οản Οản hiếu kỳ hỏi lại.
Là nhẫn uyên ương, không sai! Kỷ Tu Nhiễm nói: Chỉ là có chút kỳ quái, hai chiếc nhẫn không phải là do cùng một người chế tạo, thậm chí chưa chắc là được chế tạo cùng một thời kỳ.
Anh cũng nhìn không ra, loại tình huống này rất hiếm gặp.
Giờ phút này, Diệp Οản Οản khóc không ra nước mắt.
Vốn tưởng rằng chân tướng chiếc nhẫn sẽ nổi lên mặt nước, chưa từng nghĩ.
lại con mịa nó càng lúc chìm càng sâu xuống đáy!Sau khi ăn chung bữa tối cùng Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Οản Οản liền quay trở lại Không Sợ Minh, ném chuyện chiếc nhẫn sang một bên để… mần Đại Bạch và Beerus.
Hay là trước tiên cứ để cho Viện trưởng học viện Xích Diễm giúp mình thôi miên sâu thêm một lần nữa, có lẽ có thể nhớ lại được gì đó cũng chưa biết chừng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Οản Οản liền để cho Bắc Đẩu lái xe, chở mình đi đến học viện Xích Diễm.
Vừa mới đến khu nhiệm vụ của học viện Xích Diễm, mấy vị lính đánh thuê cấp cao liền cản đường đi của Diệp Οản Οản lại.
Lão bản, rốt cuộc cô cũng quay trở lại rồi! Một vị lính đánh thuê cấp S trong đám nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, nói: Khoảng thời gian này, vận khí của chúng tôi cũng coi như không tệ, tổng cộng thu được 50 ngàn điểm cống hiến lính đánh thuê.
Nghe câu này, Diệp Οản Οản nhất thời tỉnh táo hẳn ra.
Sau khi xác nhận lại tính xác thực của điểm cống hiến, Diệp Οản Οản không nói hai lời, lập tức gọi điện thoại cho Nhị trưởng lão, bảo Nhị trưởng lão cho người đi chuyển tiền cho mấy vị lính đánh thuê cấp S này.
Lão bản, còn muốn tiếp tục nhận nhiệm vụ sao?Mấy vị lính đánh thuê đầy hài lòng nhìn lấy số dư trong tài khoản thẻ ngân hàng của mình, nụ cười trên mặt lại thêm mấy phần ân cần.
Ha ha, lão bản, cô đúng là có lắm tiền.
Trước đó chúng tôi còn tính, nếu như cô trả tiền không nổi, chúng tôi sẽ lập tức giết chết cô đấy.
Một vị lính đánh thuê cấp S cao to lực lưỡng trong đám, ngô nghê cười ha hả…Diệp Οản Οản: .
Có thể uyển con mịa nó chuyển một chút không?Đánh rắm, chúng ta lúc nào lại định giết chết lão bản? Lão bản, đừng nghe hắn nói bậy nói bạ!Diệp Οản Οản gật đầu một cái, mặt đầy nụ cười kiểu tôibiếtmà!Nói tiếp đi! Cuối cùng, Diệp Οản Οản lên tiếng.
Lần này mấy người chúng tôi vận khí tốt, sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Lão bản, đây là phi vụ làm ăn lớn, hẳn là không hạn chế về thời gian đúng không? Lính đánh thuê cấp S hỏi.
Không hạn chế.
Diệp Οản Οản đáp.
Sau khi lấy được cam kết của Diệp Οản Οản, mấy vị lính đánh thuê cấp S lại lấy danh nghĩa của Diệp Οản Οản, tiếp nhận một số lượng lớn nhiệm vụ.
Mà Diệp Οản Οản sau khi tiếp nhận 50 ngàn điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự, lại chuẩn bị đi tìm viện trưởng nhờ tiến hành thôi miên sâu lần thứ hai đối với chính mình.
Nàng nhất định phải hiểu rõ được lai lịch của chiếc nhẫn!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Diệp Οản Οản cũng không vội vã rời khỏi khu phân phối nhiệm vụ.
Trước khi trở về Hoa quốc, nàng đã thuận tay tiếp nhận nhiệm vụ tiêu diệt lính đánh thuê đào ngũ.
Dầu gì cũng trị giá 5.
000 điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự đó nha! Nhất định trước tiên phải nộp nhiệm vụ này đã!Nhìn thấy Diệp Οản Οản, không ít lính đánh thuê đang có mặt ở đây khẽ xì xào bàn tán.
Ở trong mắt người ngoài, Diệp Οản Οản hiển nhiên trở thành tâm điểm, là người nổi bật trong số lính đánh thuê mới nhập học khóa này.
Con bà nó, đó chính là Diệp Οản Οản sao? Nghe nói rất là ghê gớm! Lần tỷ thí này, đoạt được vị trí quán quân, còn phá vỡ được một kỷ lục của Nhiếp Linh Lung, thắng mấy chục trận liên tiếp.
Làm trọng thương Mạnh Khả, còn đánh chết Mạnh Thiên, chính là hai vị lính đánh thuê cấp S đấy.
Tôi nghe nói cô nàng Diệp Οản Οản này biết đánh túy quyền, rất lợi hại đấy! Sau khi say liền quắc cần câu, không phân biệt lạ quen.
Còn có mấy vị sư huynh nói, túy quyền của Diệp Οản Οản là học theo đám khỉ hoang và tinh tinh đấy!Diệp Οản Οản: .
Học theo khỉ hoang và tinh tinh?Năng lực đồn bậy đồn bạ này, thật đúng là không thể xem thường.
Rất nhanh, Diệp Οản Οản đi tới khu trả nhiệm vụ.
Phía trước còn có mấy người, nên Diệp Οản Οản liền đứng xếp hàng.
Sư tỷ, xin mời, xin mời…mời trả nhiệm vụ trước.
Đúng đúng đúng, mời sư tỷ lên trước!Mấy vị lính đánh thuê cấp B nhìn thấy Diệp Οản Οản, sợ hết hồn, liền vội vàng tránh đường.
Tuy nói chen ngang vào hàng là hành vi không văn minh, nhưng người ta đã kiên quyết muốn nhường, mình đâu có biện pháp nào cơ chứ!Bất đắc dĩ, Diệp Οản Οản chỉ có thể miễn cưỡng đi lên đứng đầu hàng.
Phía trước, một vị huấn luyện viên Xích Diễm nhìn về phía Diệp Οản Οản, nhẹ giọng cười nói: Diệp Οản Οản sao.
?? Đệ tử của Cung lão, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở.
Đa tạ, tôi muốn trả một nhiệm vụ.
Diệp Οản Οản nói.
Nói xong, Diệp Οản Οản đem ảnh chụp mấy tên lính đánh thuê đào ngũ đưa cho huấn luyện viên Xích Diễm.
Ồ.
Đây là nhiệm vụ tiêu diệt lính đánh thuê đào ngũ, ngươi hoàn thành rồi sao? Huấn luyện viên Xích Diễm hiếu kỳ hỏi.
Vâng! Diệp Οản Οản gật đầu.
Vậy.
Thủ cấp đâu? Huấn luyện viên Xích Diễm hướng về Diệp Οản Οản quan sát bốn phía, phát hiện ra Diệp Οản Οản trở về tay không…Thủ cấp? (đầu lâu)Diệp Οản Οản mặt đầy quỷ dị.
Não ông ta bị khuyết tật gì sao? Còn con mịa nó đòi thủ cấp, hôm này là ngày Quốc tế nói đùa sao?Vốn là những lính đánh thuê đào ngũ kia vi phạm pháp luật Hoa quốc, nếu như mình chặt đầu bọn họ quay trở về, vậy còn không phải là còn vi phạm pháp luật nghiêm trọng hơn sao? Lúc đó, có quay trở về được hay không còn khó nói…Không có, bất quá tôi có video làm chứng.
Diệp Οản Οản nói xong, lấy điện thoại di động ra, mở video lên.
Nội dung của video, chính là cảnh mấy tên lính đánh thuê đào ngũ ở Hoa quốc, bị cảnh sát Hoa quốc bắt giam…Chuyện này.
Huấn luyện viên Xích Diễm nhìn chằm chằm video, thần sắc đầy nghi ngờ.
Đây cũng coi như là đang trả nhiệm vụ được sao?Nhiệm vụ tôi nhận chính là tiêu diệt, thế này cũng coi như là tiêu diệt tổ chức của bọn họ rồi! Tôi báo cảnh sát! Diệp Οản Οản cười nhạt.
Ngươi.
Báo cảnh sát? Huấn luyện viên Xích Diễm mặt đầy khiếp sợ.
Cho tới bây giờ chưa từng bao giờ thấy cách hoàn thành nhiệm vụ như vậy, lại còn……báo cảnh sát! Đây là đang làm gì vậy hả, quá làm mất mặt học viện Xích Diễm rồi đi!Đúng vậy.
Diệp Οản Οản gật đầu một cái, cười nói: Cũng không có nói phải dùng thủ đoạn gì để hoàn thành nhiệm vụ, đây cũng coi như là dùng trí!Huấn luyện viên Xích Diễm: .
Nguyên bản huấn luyện viên Xích Diễm muốn phản bác mấy câu, nhưng mà suy nghĩ hồi lâu, ngay cả một câu cũng không nói ra được.
Nhiệm vụ này, thật đúng là không nói không thể dùng trí.
Nhưng mà, hành vi báo cảnh sát này.
Từ lúc học viện Xích Diễm được thành lập cho đến nay, chưa bao giờ lại có học viên nào, vì hoàn thành nhiệm vụ mà đi báo cảnh sát…Chuyện này nếu như truyền đi…Cuối cùng, huấn luyện viên Xích Diễm không lời chống đỡ, chỉ có thể đánh dấu xác nhận, Diệp Οản Οản đã hoàn thành nhiệm vụ.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Sau khi lấy được 5.
000 điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự, Diệp Οản Οản hài lòng nhanh chân rời đi, một lần nữa quay trở lại khu phân phối nhiệm vụ.
Chỉ chốc lát sau, dưới ánh mắt kinh ngạc vạn phần của mọi người, Diệp Οản Οản liên tiếp xé hai cái nhiệm vụ cấp S, còn có một nhiệm vụ cấp S+.
Nhiệm vụ cấp S: Lấy chiếc nhẫn thiếp thân của Kỷ Hoàng, thu được 10.
000 điểm cống hiến.
Nhiệm vụ cấp S: Lấy một sợi tóc của Tu La Chủ, thu được 10.
000 điểm cống hiến.
Nhiệm vụ cấp S+: Hộ tống tín vật, rất có thể sẽ bị thế lực A Tu La uy hiếp khai chiến, thu được 20.
000 điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự.
Con bà nó! Diệp Οản Οản điên rồi sao? Hai cái cấp S, một cái S+, còn con mịa nó thậm chí có liên quan đến Tu La Chủ và Kỷ Hoàng, rốt cuộc cô ta đang suy nghĩ gì vậy chứ?Đầu tiên là 2 nhiệm vụ cấp S, đã không cách nào hiểu được được rồi! Trời má, lại còn nhận luôn nhiệm vụ S+ đó, hộ tống tín vật.
Hơn nữa vô cùng có khả năng dẫn đến một trận chiến với A Tu La.
Thế này, con mịa nó, còn không phải là đang đi chịu chết hay sao?Bất quá, trước đó tôi từng nghe nói, vị Diệp Οản Οản này, đã từng nhận lấy 2 nhiệm vụ, đánh bại Bắc Đẩu và Thất Tinh của Không Sợ Minh!Coi như thực lực Diệp Οản Οản không tệ, biết cái gì mà túy quyền, lại từng vào rừng học theo khỉ hoang và tinh tinh.
Nhưng đây chính là A Tu La đấy, nói không chừng Tu La Chủ đều sẽ đích thân xuất hiện! Chuyện này và đơn độc đánh bại Bắc Đẩu và Thất Tinh, là một cùng một khái niệm sao?Coi như là kỷ lục mà ban đầu Nhiếp Linh Lung sư tỷ sáng tạo ra, cũng bất quá là ở trong thời gian một tháng, một người một ngựa hoàn thành 2 cái nhiệm vụ cấp S và một cái nhiệm vụ A+ mà thôi.
Diệp Οản Οản lại muốn tạo ra kỷ lục mới, thật sự không sợ chết?Đối mặt với sự lải nhải không ngừng của mọi người chung quanh, Diệp Οản Οản không thèm để ý, sau khi tiếp nhận 3 nhiệm vụ này, liền xoay người rời đi.
Ba cái nhiệm vụ, nếu như hoàn thành, chính là 40 ngàn điểm cống hiến vào trong túi.
Cò kè bớt một thêm hai, hẳn là cũng vừa đủ để xin Viện trưởng thôi miên thêm một lần giúp mình.
Bỗng nhiên cảm nhận được trí nhớ của mình, không lâu sau liền có thể khôi phục… Điểm cống hiến, dường như cũng không khó kiếm cho lắm!Sau khi rời khỏi khu phân phối nhiệm vụ, Diệp Οản Οản đầu tiên đi thăm Cung lão, sau khi báo bình an với Cung lão, Diệp Οản Οản rảo bước đi thẳng về hướng phòng làm việc của Viện trưởng Xích Diễm.
Đến phòng làm việc của Viện trưởng, Diệp Οản Οản gõ cửa một cái, sau khi nhận được sự cho phép, mới nhanh chân đi vào bên trong.
Viện trưởng.
Diệp Οản Οản nhìn vị lão giả đeo mắt kính đang phê duyệt văn kiện, ý cười đầy mặt.
Tới trả nợ điểm cống hiến vinh dự rồi sao? Viện trưởng Xích Diễm ngẩng đầu lên, hướng về Diệp Οản Οản quan sát.
Nghe tiếng, Diệp Οản Οản sững cả người.
Con mịa nó, lại có thể quên béng đi mất.
Chính mình còn thiếu Viện trưởng Xích Diễm 25 ngàn điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự!!Đúng vậy! Diệp Οản Οản gật đầu một cái, trước tiên lấy giấy tờ chứng minh mình đã hoàn thành nhiệm vụ ra, trả lại 25 ngàn điểm cống hiến còn thiếu cho Viện trưởng Xích Diễm.
Không tệ không tệ, lời nói đáng tin! Thấy vậy, Viện trưởng Xích Diễm hướng về phía Diệp Οản Οản, gật đầu một cái.
Viện trưởng, trước đó tôi có đi Hoa quốc, nghe nói ngài thích uống rượu.
Tôi có mua cho ngài một ít thứ tốt từ Hoa quốc.
Diệp Οản Οản khẽ mỉm cười, đem mấy chai rượu đặt ở trên chiếc bàn làm việc.
Thấy vậy, Viện trưởng Xích Diễm mở miệng nói: Được, hiếm thấy ngươi có tấm lòng như vậy! Lúc còn trẻ ta đã từng đi qua Hoa quốc, rượu Hoa quốc đúng thật là không tệ!Thấy Viện trưởng tiếp nhận quà, Diệp Οản Οản cười tủm tỉm, nói: Viện trưởng.
Tôi còn dư lại được 30 ngàn điểm cống hiến, ngài giúp tôi làm thôi miên đi, có được hay không?Nghe tiếng, Viện trưởng Xích Diễm nói: Chờ ngươi góp đủ 50 ngàn điểm hãy quay lại.
Viện trưởng, ngài chưa từng nghe qua một câu nói sao? Trả nợ đúng hạn, mượn nữa không khó.
Tôi mới vừa trả cho ngài 25 ngàn rồi.
Coi như lại cho tôi nợ thêm 20 ngàn đi! Diệp Οản Οản cười cười.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Lúc này, chân mày viện trưởng Xích Diễm hơi hơi nhướn lên: Ở đâu ra ngon vậy, vừa mới trả xong lại nợ tiếp, vậy có khác nào không trả chứ!Viện trưởng, ngài xem, rượu này của tôi, và cả quà nữa, ngài đều đã nhận rồi.
Tôi mang về từ Hoa quốc, thật không dễ dàng.
Diệp Οản Οản than thở.
Ngươi.
Viện trưởng Xích Diễm mặt đầy mộng bức nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, khó trách lại đưa rượu tặng quà.
Lại có thể gài hàng, khiến ông không cách nào từ chối được.
Nếu như mình hôm nay không cho Diệp Οản Οản thiếu nợ, chuyện này truyền đi, sẽ có người cho rằng mình chiếm tiện nghi của đám học viên.
Qua bên kia nằm, 20 ngàn còn thiếu, trong một tháng phải trả hết.
Viện trưởng Xích Diễm tức giận nói.
Khẳng định là như vậy! Ngài yên tâm, tôi coi trọng nhất là chữ tín!Sau khi thấy viện trưởng Xích Diễm đáp ứng, nụ cười của Diệp Οản Οản càng nồng hơn, lập tức nằm ở trên ghế của phòng làm việc.
Một lát sau, khi viện trưởng Xích Diễm phê duyệt xong tài liệu, mới đứng dậy đi tới bên cạnh Diệp Οản Οản, thực hiện thủ pháp thôi miên, giống y như đúc với lần trước.
Sau khi trả lời mấy câu hỏi của Viện trưởng Xích Diễm, bị tiết tấu thôi miên dẫn dắt, mí mắt Diệp Οản Οản như nặng ngàn cân.
Không bao lâu, đã hoàn toàn tiến vào trong một giấc ngủ sâu.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tinh thần cứ như thể thoát ly khỏi thân thể.
….
Trong một xó xỉnh nào đó của Độc Lập Châu, một cô gái trẻ mặc đồ chiến rộng thùng thình, toàn thân đều là máu, nằm ở ven đường.
Mây đen giăng đầy, nước mưa không ngừng nhỏ xuống, toàn thân của cô gái đã ướt đẫm, máu tươi chảy lênh láng trong đất bùn, tuy hai mà một.
Một màn nhìn thấy mà giật mình này, khiến cho người ta khó mà chịu đựng nổi.
Đối mặt với cường địch, cô gái gần như không hề phản kháng.
Không biết là bởi vì trọng thương, hoặc cũng có thể là vì căn bản không nguyện ý phản kháng.
Ngươi.
Thật sự đáng chết!!Một thanh âm khiến Diệp Οản Οản cảm thấy hơi có chút quen thuộc truyền tới.
Giờ phút này, Diệp Οản Οản hướng về phía trước nhìn lại, mặt mũi của mỗi người đều như nhòe đi, không thể nhìn rõ.
Nhiếp Vô Ưu.
Ta muốn ngươi chết trên tay của chính ta! Dù cho ngươi có chết vạn lần, ngươi cũng không trả nổi tội nghiệt mà ngươi phạm phải! Ngươi có chết cũng không có gì đáng tiếc!Thân hình người đàn ông thoắt ẩn thoắt hiện, đi tới bên người Diệp Οản Οản, bàn tay trong nháy mắt siết chặt cổ họng Diệp Οản Οản.
Nhưng mà, qua rất lâu, người đàn ông này, lại cũng không thể giết chết được cô gái.
Tại sao lại như vậy.
Ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi lại làm như vậy? Nam nhân cắn răng nghiến lợi, gần như cuồng loạn gầm thét: Là ngươi.
Là ngươi đang phản bội! Nước mưa rơi vào trên mặt của cô gái, nơi khóe miệng có một dòng máu đỏ tươi trào ra.
Đôi môi cô gái khẽ nhếch lên, nhắm hai mắt lại, không định phát ra một thanh âm nào.
Nói cho ta biết, tại sao ngươi phải làm như vậy! Nam nhân tức giận hét lớn.
Nhưng mà, cô gái một chữ cũng không nói.
Được, không nói có đúng không.
Cũng không quan trọng, ta sẽ đích thân giết ngươi.
Sau đó sẽ cùng ngươi lên đường.
Chuyện ta có thể làm, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Người đàn ông khẽ mỉm cười, sự giằng co trong ánh mắt hóa thành tàn nhẫn và dứt khoát.
Chỉ bất quá, đợi đã lâu, hắn ta vẫn như cũ không thể xuống tay.
Nhiều nhất chỉ trong thời gian mấy hơi thở, hắn ta cắn răng, ném cô gái xuống mặt đất, hướng về một ông lão ở phía sau ra lệnh: Kim trưởng lão, ông lên đi, giết nàng!Từ trong đám người đông nghịt, một lão già tiến lên, trong tay lão ta cầm một con dao găm, mà người đàn ông nọ lại quay vào bên trong xe.
Cuối cùng, dao găm trong tay của lão già, nhắm thẳng vào lồng ngực của cô gái mà đâm tới.
Nhưng con dao găm chưa kịp đâm xuống, hình ảnh bỗng nhiên chuyển cảnh.
Một thân ảnh màu đen nhanh đến cực hạn, cơ hồ trong chớp mắt đã đi tới bên người cô gái, con ngươi băng lãnh dường như muốn làm cho vạn vật đóng băng, cả người anh ta cứ như thể hòa vào làm một cùng với màn đêm đen kịt.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Cũng không kịp nhìn thấy anh ta dùng động tác như thế nào, lão già đã bị dính một cước đá văng ra sau mười mấy mét, nặng nề rơi trên mặt đất.
Ánh mắt của nam nhân, chậm rãi rơi vào trên người cô gái, bình tĩnh không lay động.
Bên trong ánh mắt lạnh giá thấu xương ấy, ẩn chứa một sự đau lòng xót xa không diễn tả được bằng lời.
Đau không?Rất nhanh, anh ta ngồi xổm người xuống, ôn nhu ôm chặt cô gái vào trong ngực.
Anh.
tại sao lại tới đây rồi.
Cô gái mở hai mắt ra, yếu ớt nhìn về phía người đàn ông đẹp như thiên sứ hạ phàm này.
Lo lắng cho em.
Nam nhân chậm rãi mở miệng đáp.
Chỉ có.
một mình anh sao.
Cô gái nhìn chằm chằm chàng trai.
Một mình anh, đủ rồi.
Người đàn ông mặt không đổi sắc đáp.
Anh đi đi, đừng để ý đến em.
Không có liên quan…đến anh! Trên mặt của cô gái, không phân rõ được là nước mắt hay nước mưa.
Đừng nói nữa! Chàng trai nhẹ nhàng ôm lấy cô gái, để cô tựa vào trong lồng ngực của mình.
Rất nhanh, ánh mắt lạnh giá thấu xương của anh ta, nhìn về phía đám người đông nghịt phía trước.
Trong thanh âm, phảng phất như ẩn chứa tiếng sấm rền trong một khoảnh khắc bình yên cuối cùng trước ngày tận thế.
Bên trong đó là một sự đè nén đến cực hạn, như một quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Võ Đạo Liên Minh Công Hội sao? Từ nay về sau, tại Độc Lập Châu.
Võ Đạo Liên Minh Công Hội, nhất định phải.
Diệt!! Vong!! Ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng vạn năm của chàng trai, khiến cho người ta sợ hãi.
Đoạn trí nhớ này còn được tính như là đầy đủ.
Đến nơi này, bỗng nhiên dừng lại, tiếp đó, cảnh tượng lại một lần nữa nhảy chuyển.
…Hoa quốc, Tư gia.
Chàng trai dịu dàng ở bên cạnh chăm sóc cho cô gái, mỗi một phút, mỗi một giây đều chưa từng rời đi.
Cô gái thường xuyên ngồi ở ngoài trời, không nói tiếng nào, cự tuyệt thức ăn nước uống.
Mà chàng trai chỉ có thể dùng phương pháp ép buộc, giúp cho cô ăn uống để duy trì sinh mạng.
Tại Độc Lập Châu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chàng trai nhìn cô gái, mở miệng hỏi.
Nhưng mà, cô gái lại tựa hồ như cố ý muốn lảng tránh vấn đề này.
Tư Dạ Hàn.
Giúp em một chuyện, có được không.
Một ngày nào đó, cô gái bỗng nói với chàng trai.
Giúp em xóa sạch tất cả các ký ức của mình.
Cô gái nhỏ đưa ra một yêu cầu khó hiểu.
Không thể nào! Chàng trai cự tuyệt như chém đinh chặt sắt.
Phải không.
Cho dù là em có chết đi? Trên mặt cô gái hiện ra vẻ tuyệt vọng.
Những lời này vừa dứt, trên mặt chàng trai hiện ra một vẻ trầm mặc.
Một khắc cuối cùng trước khi tiến vào phòng giải phẫu, cô gái lấy ra một chiếc nhẫn, đưa cho chàng trai: Tư Dạ Hàn.
Đây là một chiếc nhẫn mà em trân quý nhất, giúp em có được không.
Nam nhân nhận lấy chiếc nhẫn, quan sát chốc lát: Giúp gì?Cô gái khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái: Anh không cần biết, giữ lấy nó, giấu đi!.
Cứ như thể trong một chớp mắt này, đã hơn chục năm trôi qua vậy! Bên trong phòng làm việc của viện trưởng, Diệp Οản Οản bỗng nhiên mở hai mắt ra, cả người bật thẳng dậy như là một phản xạ có điều kiện, ho sặc sụa như bị sặc nước.
Hít thở sâu!Một bên, viện trưởng Xích Diễm hướng về Diệp Οản Οản nói.
Dựa theo chỉ thị của viện trưởng Xích Diễm, lúc này Diệp Οản Οản mới dần dần chuyển biến tốt.
Tình hình hiện nay của ngươi, quay trở lại hai lần nữa, hẳn là cũng không sai biệt nhiều.
Trở về nghỉ ngơi đi! Viện trưởng Xích Diễm lần nữa quay trở lại bàn làm việc, tiếp tục phê duyệt giấy tờ.
Diệp Οản Οản giống như xác chết biết đi vậy, rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng, đầu nhức ong ong.
Lần thôi miên phục hồi trí nhớ này, trí nhớ đã không còn là những mảnh vỡ nữa, mà là hai đoạn ký ức tương đối đầy đủ.
Mà nàng lại giống như một người ngoài, đứng xem một bộ phim kể về cuộc đời của mình.
Võ Đạo Liên Minh Công Hội… người đàn ông không thấy rõ được khuôn mặt.
gã Kim trưởng lão muốn dùng dao găm đâm chết cô gái nọ.
Còn có.
Tư Dạ Hàn.
Hết thảy mọi chuyện, phảng phất như trong nháy mắt này được xâu chuỗi lại, khiến cho người ta xem mà giật nảy cả mình.
Cô gái kia, Diệp Οản Οản có thể khẳng định, chính là mình năm đó, Nhị tiểu thư Nhiếp gia.
Nhiếp Vô Ưu.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnGiờ phút này, dòng suy nghĩ của Diệp Οản Οản hơi có chút hỗn loạn.
Lần này, viện trưởng Xích Diễm giúp nàng thôi miên, lượng tin tức thu được thật sự là rất nhiều.
Mà trừ hai đoạn trí nhớ đầy đủ kia ra, trong số đó còn có những mẩu ký ức tương đối lẻ tẻ, rời rạc.
Tỷ như, quá trình Nhiếp Vô Ưu nhặt Nhiếp Linh Lung về, thậm chí còn có những chi tiết kiểu như trong một tình huống nguy hiểm nào đó, mình đã từng phải đối mặt với chó sói…Chỉ chốc lát sau, Diệp Οản Οản đi tới quán cà phê mà Thẩm Đại công tử mở tại học viện Xích Diễm.
Nhìn thấy Diệp Οản Οản, mấy vị nhân viên phục vụ của tiệm cà phê hiển nhiên có chút sợ hãi.
Sau khi vội vội vàng vàng mang lên cho Diệp Οản Οản một ly cà phê, vội vàng tránh ra xa xa.
Dựa vào trên ghế sa lon, dòng suy nghĩ của Diệp Οản Οản dần dần bắt đầu rõ ràng hơn.
Thông qua ký ức lần này, Tư Dạ Hàn rốt cuộc không còn cách nào che giấu được nữa.
Dù cho anh ta vẫn luôn không chịu thừa nhận thân phận của mình, hiện tại không công tự phá!Từ lúc ban đầu, mục đích mà Diệp Οản Οản đi tới Độc Lập Châu, không chỉ vẻn vẹn là vì muốn tìm ra được Tư Dạ Hàn, mà còn là vì muốn giải quyết nỗi oán hận kìm nén bấy lâu trong lòng.
Nàng hoàn toàn không cách nào lý giải nổi, vì sao Tư Dạ Hàn lại phải làm như thế, vì sao lại tiêu trừ trí nhớ thuộc về mình, khiến cho nàng trở thành một người không hề liên quan đến mình, Diệp, Oản, Oản!Thậm chí, Diệp Οản Οản từng có lúc cho rằng, người con gái mà Tư Dạ Hàn yêu, có lẽ nào là cái người mang tên Diệp Οản Οản chân chính, vốn đã chết đi kia.
Mà nàng, cùng lắm chỉ là một thế thân của Diệp Οản Οản mà thôi.
Nhưng thông qua ký ức được khôi phục nhờ vào tài thôi miên của viện trưởng Xích Diễm lần này, Diệp Οản Οản vạn vạn không ngờ tới, việc thanh tẩy ký ức, thậm chí trở thành người khác, rõ ràng đều là do chính mình yêu cầu.
Quả thật là khiến cho Diệp Οản Οản không thể tưởng tượng nổi! Không cách nào tưởng tượng nổi!Năm đó, thời điểm khi chính mình vẫn còn là Nhiếp Vô Ưu, rốt cuộc nàng đã trải qua chuyện gì?Sau khi Tư Dạ Hàn mang Nhiếp Vô Ưu đi đến Hoa quốc, Nhiếp Vô Ưu giống như một xác chết biết đi, thậm chí không tiếc tự hủy hoại bản thân, lại còn dùng cái chết để uy hiếp Tư Dạ Hàn, ép buộc anh phải thanh trừ trí nhớ của nàng.
Con mịa nó! Sớm biết tìm lại ký ức phiền toái như vậy, tất nhiên năm đó mình đã không làm chuyện đó rồi!Bây giờ, càng làm cho Diệp Οản Οản kinh ngạc chính là, thời điểm viện trưởng Xích Diễm giúp mình thôi miên, thay vì nói là mình khôi phục ký ức, chẳng bằng nói, là ký ức hóa thành một bộ phim, được trình chiếu ở trong đầu nàng thêm một lần nữa.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, mặc dù không giống trải nghiệm của mình, nhưng lại khiến mình cảm động lây.
Thông qua lần thôi miên này, Diệp Οản Οản cuối cùng cũng nhớ lại cái vị Kim trưởng lão kia của Võ Đạo Liên Minh Công Hội.
Chẳng trách ban đầu khi mình gặp lão ta liền cảm thấy có chút không thoải mái, thì ra là vì mình từng suýt chút nữa đã chết ở trong tay của lão ta.
Mà trừ Kim trưởng lão ra, gã đàn ông không thấy rõ mặt đó, đến tột cùng là ai, vì sao phải đưa mình vào chỗ chết?Hơn nữa, từ trên tin tức thôi miên mà phân tích, người đàn ông kia, dường như cũng không quá hy vọng chính mình chết đi.
Nhưng sự căm ghét trong mắt hắn ta, mãi đến giờ phút này, Diệp Οản Οản vẫn không thể nào quên được.
Là một loại hận ý ngút trời, khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
Trừ chuyện đó ra, hắn ta luôn miệng nói, chính mình phản bội hắn.
Chẳng lẽ.
Trong nháy mắt, trong đầu Diệp Οản Οản xuất hiện một kịch bản siêu máu chó.
Bất quá, suy tính cẩn thận, có lẽ không mấy hợp lý.
Còn có một chuyện, khiến cho Diệp Οản Οản cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Khi Tư Dạ Hàn ôm lấy Nhiếp Vô Ưu bị trọng thương, lại gọi nàng là Tiểu Phong.
Diệp Οản Οản có ngu mấy cũng biết, Tiểu Phong trong miệng Tư Dạ Hàn là ai.
Tiểu Phong, Bạch Phong?Chân mày Diệp Οản Οản khẽ nhíu lại.
Chẳng lẽ nói, Nhiếp Vô Ưu chính là Bạch Phong, Bạch Phong chính là Nhiếp Vô Ưu? Hai người này, căn bản chính là một người!Suy nghĩ kỹ một chút, ai mà chả biết, Kỷ Tu Nhiễm và Nhiếp Vô Ưu của Nhiếp gia có hôn ước.
Nhưng bây giờ, đối tượng có hôn ước cùng anh ta, lại trở thành chính mình…Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnChẳng lẽ nói, là Nhiếp Vô Ưu sáng lập ra Không Sợ Minh, cũng dùng tên giả Bạch Phong.
Chuyện này, ngay cả Tư Dạ Hàn cũng đều không rõ ràng? Diệp Οản Οản lẩm bẩm trong miệng.
Nếu đã là như vậy, vậy thì có thể nói xuôi được rồi.
Hết thảy mọi chuyện đều có thể được giải thích một cách hoàn mỹ.
Không Sợ Minh tại sao lại nhận nhầm mình thành Không Sợ Minh Chủ? Là bởi vì.
chính mình ngoại trừ là Nhiếp Vô Ưu ra, còn có một tầng thân phận khác, Không Sợ Minh Chủ, Bạch Phong!Nàng đóng giả làm Tóc Húi Cua ca lâu như vậy, ngờ đâu lại chính là nàng!Tất nhiên, chân tướng chuyện này như thế nào, Diệp Οản Οản còn phải đi xác nhận lại với Kỷ Tu Nhiễm.
Không bao lâu, Diệp Οản Οản xoay người rời khỏi học viện Xích Diễm.
Thông qua lần thôi miên này, mặc dù còn chưa tuy ra được rõ ràng lại lịch và ý nghĩa của chiếc nhẫn, nhưng ít nhất, có điểm đột phá.
Võ Đạo Liên Minh Công Hội, Kim trưởng lão.
…Lúc xế chiều, Diệp Οản Οản về tới Không Sợ Minh.
Vừa về Không Sợ Minh, Diệp Οản Οản lập tức triệu tập Thất Tinh và Bắc Đẩu, còn có đám người Đại trưởng lão và Tam trưởng lão.
Con bà nó! Phong tỷ, làm sao tỷ lại trở về nhanh như vậy? Không phải là mới vừa trở về học viện Xích Diễm vào buổi sáng sao? Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, thần sắc hiếu kỳ.
Không chỉ như vậy, Diệp Οản Οản vô cùng gấp gáp chạy về, còn lập tức gọi bọn họ đến phòng họp.
Có cần thiết phải nghiêm túc như vậy không?Nghiêm túc một chút! Diệp Οản Οản lườm Bắc Đẩu một cái.
Vâng.
Bắc Đẩu gật đầu một cái, không nói thêm nữa.
Phong tỷ, có dặn dò gì sao? Thất Tinh nhìn Diệp Οản Οản, mở miệng hỏi.
Nghe tiếng, Diệp Οản Οản gật đầu một cái, đáp: Tôi chuẩn bị trói một người.
Nghe Diệp Οản Οản nói vậy, đám người Đại trưởng lão và Tam trưởng lão lại không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
Minh chủ Không Sợ Minh muốn trói một người, không phải là chuyện rất bình thường sao?Phong tỷ, chỉ là chút chuyện này thôi sao? Chỉ là trói một người, còn cần phải rầm rộ khí thế như vậy sao? Phong tỷ, trói ai, để một mình đệ đi là đủ rồi.
Bắc Đẩu cười toe toét chém gió.
Kim trưởng lão.
Diệp Οản Οản có sao đáp vậy.
Kim trưởng lão?Mấy người ở đây trố mắt nhìn nhau, thần sắc từng người đều thoáng qua một chút nghi hoặc.
Trong lúc nhất thời, cũng không liên tưởng đến Kim trưởng lão của Võ Đạo Liên Minh Công Hội.
Kim trưởng lão nào? Bắc Đẩu theo bản năng mở miệng hỏi.
Võ Đạo Liên Minh Công Hội, lần trước không phải là đã tới Không Sợ Minh đàm phán sao? Chính là cái tên Kim trưởng lão đó! Diệp Οản Οản đáp.
Diệp Οản Οản dứt tiếng, Bắc Đẩu và Tam trưởng lão chẳng khác nào gặp ma.
Võ Đạo Liên Minh Công Hội? Minh chủ Không Sợ Minh bọn họ, đang muốn leo lên trời sao?Ngày trước trộm đồ của Nhiếp gia, cướp tiền tài của Thẩm gia, vậy thì cũng liền thôi đi, dù sao đó cũng là chuyện thường ngày ở huyện…Lần này thì hay rồi, trực tiếp muốn trói trưởng lão của Võ Đạo Liên Minh Công Hội!Phong tỷ, tỷ xác định là không hề nói đùa sao? Bắc Đẩu có chút khó tin.
Võ Đạo Liên Minh Công Hội là khái niệm gì? Đừng nói là Không Sợ Minh bọn họ, coi như là loại thế lực trâu bò của Kỷ Hoàng và Tu La Chủ, cũng không cách nào sánh bằng!Gây chuyện với Võ Đạo Liên Minh Công Hội, chính là châu chấu đá xe, tự chịu diệt vong!Minh chủ, nhất định phải nghĩ lại, Võ Đạo Liên Minh Công Hội.
không dễ trêu chọc! Tam trưởng lão vội vàng hướng về Diệp Οản Οản can gián.
Đây cũng không phải nói là Không Sợ Minh bọn họ sợ phiền phức.
Nhưng biết rõ núi có hổ, còn hết lần này tới lần khác muốn đưa dê vào miệng cọp, vậy thì có chút hơi… ngu.
Tôi đã nghĩ kỹ! Diệp Οản Οản cười nói.
Giờ phút này, Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức hướng về Diệp Οản Οản giơ ngón tay cái lên: Phong tỷ, tỷ thật trâu bò, đúng là thật sự bành trướng rồi.
Độc Lập Châu đều biết, Không Sợ Minh không sợ hãi, không có một con hàng tồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không sợ chết là không sợ chết, nhưng bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ tự đi tìm chết cả!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnĐộng đến một vị trưởng lão Võ Đạo Liên Minh Công Hội, vậy thì phải sẵn sàng chuẩn bị tinh thần đợi Võ Đạo Liên Minh Công Hội tuyên chiến!Đừng nói là bọn họ, coi như cộng thêm thế lực của Tu La Chủ và Kỷ Hoàng cùng đi, cũng không nhất định đủ để cho người ta treo lên đánh.
Minh chủ, tôi cảm thấy, chuyện này, không thích hợp quyết định qua loa.
Võ Đạo Liên Minh Công Hội, quả thực không phải là thứ mà Không Sợ Minh chúng ta có thể trêu chọc nổi.
Đại trưởng lão nãy giờ vẫn không mở miệng, bỗng nhiên lên tiếng, nói với Diệp Οản Οản.
Ai nói với các người, là sẽ quang minh chính đại trói Kim trưởng lão rồi hả? Diệp Οản Οản trợn mắt nhìn mọi người một vòng.
Trong lòng Diệp Οản Οản đương nhiên hiểu rõ ràng, nếu như là trắng trợn gây chuyện, đó là thuần túy chán sống, muốn sớm ngày đi đầu thai.
Nhưng, ai nói bọn họ muốn trắng trợn trói đi trưởng lão của Võ Đạo Liên Minh Công Hội?Ném đá giấu tay, trùm bao bố, đánh hội đồng có được hay không? Mấy thứ này Không Sợ Minh bọn họ có nghiệp vụ hơi bị cứng.
Phong tỷ có ý tứ là… âm thầm tiến hành? Thất Tinh như có điều suy nghĩ.
Không sai.
Diệp Οản Οản gật đầu: Lần này đối tượng chúng ta nhằm vào, chẳng qua chỉ vẻn vẹn là Kim trưởng lão, cũng không phải là toàn bộ Võ Đạo Liên Minh Công Hội.
Tìm một cơ hội, thừa dịp trời tối trăng mờ, chúng ta lặng lẽ trùm mền Kim trưởng lão, rồi lấy gậy đập hội đồng hắn ta một trận, như vậy là được rồi!Hình ảnh này rất có ‘cảm giác’ nha.
Bắc Đẩu sờ lên cằm, mở miệng nói.
Nếu như Minh chủ đã xác định, vậy thì chuyện này, tốt nhất chỉ có năm người chúng ta biết.
Nếu không, một khi tiết lộ ra ngoài, hậu quả khó mà lường được.
Đại trưởng lão cẩn thận nói.
Sợ cái gì! Không phải chỉ là một cái Võ Đạo Liên Minh Công Hội thôi sao? Tiết lộ ra ngoài thì đã sao? Nếu Phong tỷ không sợ, đệ cũng không sợ.
Bắc Đẩu cười lạnh.
Nghe Bắc Đẩu nói vậy, ánh mắt Diệp Οản Οản rơi vào trên người Bắc Đẩu: Tôi sợ.
Bắc Đẩu: .
Hồi lâu sau, Diệp Οản Οản giao phó: Chuyện này, can hệ trọng đại, chỉ cho phép thành công, không được thất bại.
Đại trưởng lão, ông đi trước điều tra một chút về thói quen sinh hoạt bình thường của Kim trưởng lão, mỗi lần ra ngoài mang bao nhiêu người, thích đi chỗ nào?Đã hiểu.
Đại trưởng lão nói xong, đứng dậy rời đi.
Chỉ cần có thể thuận lợi trói được Kim trưởng lão, vậy thì hết thảy đều dễ nói.
Diệp Οản Οản tin tưởng, hết thảy tất cả, đều sẽ nhanh chóng lộ ra rõ rõ ràng ràng.
Chưa chắc cần phải đợi mình hoàn thành hai lần thôi miên nữa.
Đám người Đại trưởng lão và Tam trưởng lão, cũng không hỏi mục đích của Diệp Οản Οản là cái gì.
Chỉ cần là chuyện Minh chủ quyết định, bọn họ chỉ cần làm theo là được.
Nếu như có chuyện nhất định phải nói cho bọn họ biết, Minh chủ tự nhiên sẽ nói.
Nếu như Minh chủ không nói, bọn họ cũng không cần phải đi đánh vỡ nồi đất, truy hỏi đến cùng.
Thẳng đến chạng vạng, Đại trưởng lão lúc này mới về đến Không Sợ Minh, cũng không thông báo, đi thẳng tới phòng làm việc của Diệp Οản Οản.
Minh chủ.
Đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Οản Οản.
Thế nào? Diệp Οản Οản hướng về Đại trưởng lão hỏi.
Đã điều tra rõ ràng.
Đại trưởng lão khẽ mỉm cười: Cái gã Kim trưởng lão của Võ Đạo Liên Minh Công Hội kia, tối nay lái xe đi đến Khu Đông, giúp Võ Đạo Liên Minh vận chuyển hàng hóa đến một chi nhánh, ước chừng có hai người đi theo.
Đúng là tin tốt! Khóe miệng Diệp Οản Οản khẽ nhếch lên, đây đúng là một cơ hội tốt.
Rất nhanh, đám người Tam trưởng lão cũng đều đi tới phòng làm việc, từ trong miệng Đại trưởng lão nghe được tin tức mà ông ta dò hỏi ra.
Minh chủ, mấy năm nay, Võ Đạo Liên Minh Công Hội căn bản cũng không cần phải cẩn thận làm gì, vì nắm giữ thế chuyên quyền độc đoán tại đây.
Cho nên, khi vận chuyển tài nguyên, hàng hóa cũng không hề có phòng bị gì.
Toàn bộ Độc Lập Châu, căn bản không có bất kỳ thế lực nào dám đi gây sự với Võ Đạo Liên Minh Công Hội.
Bây giờ bọn họ lơ là bất cẩn, chính là cơ hội tốt để ra tay! Tam trưởng lão cũng bắt đầu phân tích.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Công lao này, cũng không thể để cho Đại trưởng lão chiếm lấy toàn bộ!Chờ một chút, chỉ mấy người chúng ta, không đủ để bảo đảm thành công.
Có cần mang thêm một vài người nữa hay không? Bởi vì, nhiều người sẽ có nhiều nhân lực hơn, dễ làm nên chuyện! Bắc Đẩu lập tức phân tích.
Cần nhiều người như vậy để làm cái gì, dễ dàng bứt dây động rừng.
Thất Tinh nhìn về phía Bắc Đẩu.
Nghe tiếng, Bắc Đẩu lắc đầu một cái: Chính là bởi vì, kéo bè đánh hội đồng, phải đủ đông mới đủ để đánh cho bọn chúng run lẩy bẩy.
Diệp Οản Οản liếc nhìn Bắc Đẩu một cái, tựa hồ có bộ dáng rất có đạo lý…Dù sao, Kim trưởng lão rốt cục mang theo bao nhiêu người, cũng không thể nào nắm chắc được.
Lỡ như hắn ta mang theo nhiều người thì sao đây?Bọn họ nhất định phải nghiền ép, trong nháy mắt bắt lấy Kim trưởng lão mới được.
Một khi lâm vào tình huống dây dưa thời gian dài, Võ Đạo Liên Minh Công Hội tất nhiên có thể nhận được tin tức, hậu quả khó mà lường được.
Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, dẫn theo cao thủ tuyệt đối đáng tin cậy trong liên minh cùng đi.
Sau hồi lâu suy nghĩ, lúc này Diệp Οản Οản mới đưa ra quyết định.
Vâng.
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão đồng thời gật đầu một cái.
Rất nhanh, bên trong phòng làm việc, Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão, còn có một số đường chủ, ước chừng bảy tám người, toàn bộ đều có mặt.
Không Sợ Minh, tổng cộng có 7 vị trưởng lão, 14 vị đường chủ, 72 đà khẩu.
Nhưng, chuyện tối nay làm, quá mức trọng đại, không cần phải mang quá nhiều người, chỉ cần xác định đủ để nghiền ép đối phương là được rồi.
Một khi quá nhiều người, sẽ dễ phát sinh những rắc rối không đáng có.
Sau khi biết được ngọn nguồn từ trong miệng Đại trưởng lão, mấy vị trưởng lão và đường chủ, đầu tiên là hơi kinh hãi, chợt, lại chuyển sang trạng thái có chút chờ mong.
Quả thực, Không Sợ Minh lặn sâu cũng đã quá lâu.
Mà sau khi Minh chủ trở lại Không Sợ Minh, vẫn khá là im hơi kín tiếng, ít làm ra phi vụ làm ăn lớn gì.
Ha ha ha ha, quả nhiên là phong cách của Minh chủ ngài.
Tôi còn đang suy nghĩ, làm sao Minh chủ mãi mà vẫn không có hành động gì, nguyên lai, là trù tính cho phi vụ lớn lần này.
Tứ trưởng lão cười nói.
Diệp Οản Οản: .
Hiểu lầm to rồi!Vốn là tôi còn muốn để cho tiểu tử thúi Phó Minh Hi kia đi theo để học hỏi thêm kiến thức, nhưng, lần này vẫn là thôi đi.
Dù sao mục tiêu vẫn là tài nguyên được Võ Đạo Liên Minh Công Hội hộ tống.
Chậc chậc, cái kia hẳn không phải là một con số nhỏ.
Trong mắt Nhị trưởng lão hiện ra một chút tham luyến.
Cạn lời! Diệp Οản Οản rất là cạn lời…Cái tên Nhị trưởng lão này, ông chủ của Công ty Tinh Thần, đã coi như là siêu đại gia rồi đi.
Lại còn tham như thế!Hơn nữa, lần này.
thật sự là nàng chỉ dự định trói Kim trưởng lão, không có ý định cướp tài nguyên của Võ Đạo Liên Minh đấy? Có phải là có hiểu lầm gì đó hay không?Hàng hóa và tài nguyên của Võ Đạo Liên Minh, Minh chủ thật là biết chọn mục tiêu lớn!Mấy vị đường chủ mặt đầy hưng phấn, hướng về Diệp Οản Οản giơ ngón tay cái lên ca ngợi.
Diệp Οản Οản: .
Thôi vậy đi, ai hiểu lầm gì cứ hiểu lầm đi…Các vị nhất định phải nhớ kỹ, chuyện đêm nay, tuyệt đối không được khoe khoang đối với người bên ngoài, chỉ có mấy người chúng ta biết là được, biết chưa? Diệp Οản Οản hướng về mọi người dặn dò.
Nghe Diệp Οản Οản nói, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão, còn có mấy vị đường chủ, cảm động rơi nước mắt vui mừng.
Đây là sự tín nhiệm của Minh chủ đối với bọn họ đấy!Minh chủ chỉ gọi bọn họ tới, đủ để chứng minh, ở bên trong Không Sợ Minh, những người được Minh chủ tín nhiệm nhất, chính là bọn họ…Minh chủ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ chút nào!Mọi người đồng thanh đáp, trăm miệng một lời.
Được.
Diệp Οản Οản gật đầu.
Sau khi từ trong miệng Đại trưởng lão biết được thời gian và đường đi, Đại trưởng lão chuẩn bị một chiếc xe MVP gia đình, mọi người ngồi vào trong xe, nương theo ánh trăng, biến mất ở trên quốc lộ.
Ước chừng nửa giờ sau, ở một nơi yên tĩnh, cũng là con đường phải đi qua nếu muốn đến Khu Đông…
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License