Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0173
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Bất quá, cô gái xuất hiện sau đó…Con bà nó!! Thật là siêu cấp xinh đẹp quá đi mà!! Thời điểm tôi leo tường tại Độc Lập Châu, dường như có thấy qua cô gái kia ở trên websites.
Hình như là siêu cấp Ảnh Hậu nhiều năm trước đây thì phải? Đáng tiếc cô ấy đeo kính râm, không thể thấy rõ được gương mặt.
Bắc Đẩu mặt đầy tiếc nuối.
Đối với việc Bắc Đẩu lải nhải không ngừng, Diệp Οản Οản và đám người Thất Tinh cũng không thèm để ý.
Gọi thêm vài suất ăn gia đình, đợi sau khi mọi người ăn uống no đủ, Diệp Οản Οản gọi một chiếc xe taxi, cùng mọi người lên xe, đi vào trong nội thành.
Phong tỷ, kinh tế Hoa quốc cũng thường mà thôi! So ra Độc Lập Châu phồn hoa hơn rất nhiều.
Nếu như bàn về mức độ giàu có, vậy khẳng định không cách nào sánh bằng.
Bắc Đẩu nhìn ra ngoài cửa sổ mà đánh giá.
Ha, siêu xe ít như vậy, cũng chẳng ra sao cả! Trực thăng riêng cũng ít, ngay cả đệ và lão Thất đều có một chiếc phi cơ riêng.
Bắc Đẩu chậc chậc nói.
Diệp Οản Οản .
Tại sao tôi lại không có?Ha, đó chính là khách sạn 5 sao của Hoa quốc? Chẳng ra hình dáng gì cả, tiệm cơm bình thường tôi ăn, cũng còn hào hoa hơn cả tòa nhà đó.
Con bà nó, lại còn có xe đạp! Độc Lập Châu chúng ta, tệ nhất cũng là ô tô sang trọng nha.
Lúc này, tài xế xe taxi cười lạnh một tiếng: Huynh đệ à, tôi đã thấy người chém gió, nhưng chưa thấy ai chém gió thành bão được như cậu! Lại còn nói có trực thăng riêng, sao cậu không leo lên trời nằm luôn đi? Năm người chen chúc trong một chiếc xe taxi, vậy mà còn ở đây chém gió?Thất Tinh: .
Diệp Οản Οản: .
Đại trưởng lão: .
Tam trưởng lão: .
Hoa quốc, Diệp gia.
Bên trong đại sảnh, Diệp Y Y nhìn người đàn ông trung niên mặc âu phục trước mặt, nhẹ giọng cười nói: Bảo các người làm chút chuyện này, đến bây giờ cũng làm không xong à?Nghe tiếng, người đàn ông trung niên thấp giọng cười một tiếng: Diệp tổng, cũng không hẳn là có thể nói như vậy!Diệp Y Y nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, Vậy phải nói như thế nào?Diệp tổng, mọi việc cũng phải nói đạo lý mới được.
Năm đó Diệp Thiệu Đình thiếu nợ chúng tôi với lãi suất cao, nhưng cũng đã trả lại không sai biệt lắm.
Diệp tổng cô bây giờ bảo chúng tôi đi thu lại Kim Đô Bích Hải, biệt thự của Lương Uyển Quân.
Chuyện này… thật giống như cũng không được thích hợp cho lắm! Diệp Y Y lắc đầu một cái: Tôi không cho là như vậy.
Diệp Thiệu Đình thiếu nợ lãi suất cao với các ông, mặc dù đã trả gần hết cũng không sai biệt lắm, nhưng dù sao vẫn còn chưa trả hết nợ.
Các người chỉ cần nói là lãi suất cao một chút, lấy đi biệt thự Kim Đô Bích Hải hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Hơn nữa, chỉ cần các người có thể lấy đi biệt thự Kim Đô Bích Hải, biệt thự Kim Đô Bích Hải, chính là của các người.
Ngoài phần vốn ra, tôi sẽ trả thêm cho các ông số này…Ồ?Nhìn thấy con số Diệp Y Y báo ra, ánh mắt người đàn ông trung niên chợt sáng lên.
Diệp Y Y để cho bọn họ đi lấy biệt thự, biệt thự cho bọn họ, lại còn thêm vào cho bọn họ một khoản tiền.
Ha ha, tôi hiểu rồi.
Diệp tổng, cô chính là muốn để cho Lương Uyển Quân lưu lạc đầu đường xó chợ, đúng không? Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Y Y, bỗng nhiên cười nói.
Mọi người đều biết, chồng của Lương Uyển Quân Diệp Thiệu Đình và con trai lớn Diệp Mộ Phàm, đã giết chết cha của Diệp Y Y Diệp Thiệu An.
Tuy nói, Diệp Thiệu An và Diệp Mộ Phàm đã bị bắt, nhưng chỉ sợ cũng khó lòng giải được mối hận trong lòng Diệp Y Y.
Cho nên, Diệp Y Y muốn khiến cho Lương Uyển Quân lưu lạc đầu đường xó chợ, để cho một nhà Diệp Thiệu Đình không được sống yên ổn, không một người nào có kết quả tốt.
Không sai, tôi chính là có ý này.
Diệp Y Y lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy băng giá: Như vậy, các người có thể làm được không?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnHa ha ha, Diệp tổng là một người rộng lượng! Nếu Diệp tổng đã nói như vậy, chúng tôi khẳng định sẽ giúp Diệp tổng ngài đem chuyện này làm thật gọn gàng, hoàn mỹ vô khuyết.
Diệp tổng ngài yên tâm, biệt thự Kim Đô Bích Hải, chúng tôi nhất định sẽ thu hồi lại.
Hơn nữa, bảo đảm khiến cho trên người Lương Uyển Quân đó ngay cả một phân tiền cũng không có, sẽ làm cho bà ta lưu lạc đầu đường xó chợ, làm một tên ăn mày! Người đàn ông trung niên đứng dậy, vỗ ngực bảo đảm.
Rất tốt! Diệp Y Y khẽ vuốt cằm: Vậy tôi đây không tiễn, chờ tin tức tốt của các người.
.
Rất nhanh, người đàn ông trung niên đứng dậy cáo từ, rời khỏi Diệp gia.
Lúc này, người đàn ông trung niên lấy điện thoại di động ra, gọi mấy cuộc điện thoại.
Không bao lâu, mấy chục người vội vàng chạy tới, trên người bọc theo côn nhị khúc, đi thẳng về hướng của Kim Đô Bích Hải.
Ước chừng nửa giờ sau, cửa của tòa biệt thự Kim Đô Bích Hải bị gõ.
Người mở cửa là một vị phu nhân, thoạt nhìn tuổi khoảng 40 50, ăn mặc vô cùng giản dị, mặt đầy nét tang thương.
Diện mạo của Lương Uyển Quân, đã già nua đi rất nhiều so với trước kia.
Từ khi Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu An bị bắt đi, trong một thời gian dài bà vẫn luôn ở trong nhà lấy nước mắt rửa mặt, nhưng cũng không có biện pháp nào để giải quyết.
Nếu như không phải là con gái Diệp Οản Οản thường cứ cách một đoạn thời gian lại cho bà một liều thuốc an thần, chỉ sợ Lương Uyển Quân đã từ lâu không gắng gượng nổi nữa.
Các người.
Nhìn thấy đám người đàn ông trung niên, thần sắc Lương Uyển Quân khẽ biến.
Ha ha, Lương Uyển Quân phu nhân, bà xem chúng tôi ở thật xa chạy tới, chân này của tôi, bắp chân đó nha, đều rất đau nhức.
Chẳng lẽ bà không định mời chúng tôi vào trong ngồi một chút, để cho những huynh đệ này của tôi uống chút trà hay sao? Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Lương Uyển Quân, cười lên một tiếng đầy hắc ám.
Nghe vậy, chân mày Lương Uyển Quân nhăn lại, lắc đầu một cái: Trong nhà chỉ có một mình tôi, không tiện.
Lương Uyển Quân nói xong, dường như liền muốn đóng sập cửa phòng lại.
Nhưng mà, người đàn ông trung niên lại đưa tay ngăn ở cửa chính, không cho Lương Uyển Quân có cơ hội đóng cửa.
Các người muốn làm gì? Thấy vậy, Lương Uyển Quân lên tiếng trách mắng.
Lương Uyển Quân phu nhân, bà nhìn lời bà nói mà xem.
Còn hỏi chúng tôi muốn làm gì? Chồng bà Diệp Thiệu An thiếu tiền của chúng tôi, đến bây giờ vẫn còn chưa trả hết nợ.
Một điểm này, hẳn luôn là sự thật đi! Vay nợ thì phải trả tiền, chính là chuyện rõ như ban ngày.
Rõ ràng là các người chơi xỏ lá, vậy mà lại làm như chúng tôi đuối lý.
Làm sao lại có đạo lý đó!! Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Lương Uyển Quân, cười lạnh một tiếng.
Nói bậy! Số tiền mượn các người, trước đó Thiệu Đình đều đã nói với tôi, đã trả sạch! Lương Uyển Quân nói.
Hừ.
Lời nói này, cũng còn may là chúng tôi có ghi chép chuyển tiền, tự bà xem đi! Nói xong, người đàn ông trung niên để cho người cầm tới ghi chép lịch sử chuyển tiền, đưa tới trước mặt Lương Uyển Quân.
Lương Uyển Quân bán tín bán nghi nhìn lướt qua.
Bản ghi chép lịch sử chuyển tiền này, quả thực là thiếu đi một khoản tiền lẻ cuối cùng, đại khái khoảng hơn 10.
000 tệ.
Được, tôi đi lấy cho các người!Lương Uyển Quân xoay người đi vào nhà.
Đám người gã đàn ông trung niên, cũng đi theo sau lưng Lương Uyển Quân, đi vào bên trong biệt thự.
Chậc chậc, biệt thự này cũng thực không tồi!Người đàn ông trung niên đánh giá một vòng bên trong biệt thự, mặt đầy hài lòng.
Không bao lâu nữa, biệt thự này sẽ chính thức thuộc về bọn họ rồi.
Cũng không biết ý nghĩ trong lòng người đàn ông trung niên, Lương Uyển Quân rất nhanh ôm khăn tay đi tới.
Trước mặt của mọi người, Lương Uyển Quân thận trọng mở chiếc khăn tay ra.
Trong khăn tay, cơ hồ đều là tiền giấy 100 tệ tương đối cũ nát, trong đó cũng có một số tờ tiền mệnh giá nhỏ.
Có thể nhìn ra được chính là tiền mà Lương Uyển Quân nhọc nhằn khổ sở tích góp được.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnGiờ phút này, Lương Uyển Quân cực kỳ không vui, lấy ra 10.
000 tệ từ trong khăn tay, đưa cho người đàn ông trung niên.
Thấy vậy, người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, đầu tiên là liếc mắt một cái, chợt lấy toàn bộ số tiền trên.
Tiền đều đã trả lại cho các người rồi, hẳn là không có vấn đề gì nữa chứ? Nếu như đã không thành vấn đề, các người hiện tại có thể rời đi! Lương Uyển Quân nhìn đám người gã đàn ông trung niên, truyền lệnh đuổi khách.
Nghe Lương Uyển Quân nói vậy, người đàn ông trung niên gật đầu một cái, nói: Lương Uyển Quân phu nhân, nếu như bà không còn chuyện gì để nói nữa, hiện tại có thể rời đi rồi!Ông… ông nói cái gì? Lương Uyển Quân lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên.
Gã đàn ông trung niên này, bảo bà rời đi?Tôi nói, bà đem giấy tờ nhà của tòa biệt thự này lấy ra, sau đó, bà liền có thể rời đi.
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Lương Uyển Quân, khẽ mỉm cười.
Ông có ý gì, căn nhà này là của tôi! Lương Uyển Quân nói.
Ừ, lúc trước là của bà, bất quá, hiện tại không phải thuộc về bà nữa rồi.
Căn nhà này, là tiền lãi.
Người đàn ông trung niên cười nói.
Lãi? Lương Uyển Quân khó tin: Tiền thiếu các ông, không phải đều đã trả rồi sao?Ha ha, Lương Uyển Quân phu nhân, số tiền bà trả, đó là tiền vốn mà thôi.
Tiền vốn là tiền vốn, tiền lãi là tiền lãi.
Mà căn nhà này, chính là tiền lãi.
Người đàn ông trung niên nói.
Hơn 10.
000 tệ tiền vốn, đòi một căn biệt thự làm tiền lãi.
Các người tại sao không đi cướp luôn đi? Lương Uyển Quân giờ phút này tức tới giận run người.
Ha ha ha, Lương Uyển Quân phu nhân, lời này của bà không đúng rồi! Chúng tôi là người cho vay lãi cắt cổ.
Năm đó thời điểm chồng bà vay tiền chúng tôi, bà cũng biết chúng tôi là nhóm cho vay lãi cắt cổ.
Cái gì gọi là lãi cắt cổ? Mượn 10.
000, trả một căn biệt thự, đó gọi là cắt cổ, hoàn toàn không có vấn đề gì chứ? Người đàn ông trung niên lạnh giọng cười một tiếng.
Các người.
Các người nói tào lao!Lương Uyển Quân xoay người lấy điện thoại di động ra, dường như muốn lập tức báo cảnh sát.
Hừ, tôi thấy là bà không biết tốt xấu! Cho bà mặt mũi bà không muốn, muốn chết đúng không?!Người đàn ông trung niên thấy Lương Uyển Quân chuẩn bị báo cảnh sát, lúc này sắc mặt trầm xuống, giật lấy điện thoại di động, hung hăng đập nát bấy chiếc điện thoại.
Đám cường đạo, thổ phỉ các ngươi, lũ cặn bã!!Lúc này, Lương Uyển Quân bị trói ở trên băng ghế, hướng về đám người đàn ông trung niên tức giận chửi ầm lên.
Ha ha, Lương Uyển Quân phu nhân, bà lầm rồi, chúng tôi không phải là cường đạo thổ phỉ hay lũ cặn bã, chúng tôi là người cho vay lãi cắt cổ mà thôi.
Người đàn ông trung niên không tức giận chút nào, thấp giọng cười nói.
Lương Uyển Quân mới vừa muốn tiếp tục nói gì, tiếng chuông cửa lại bỗng nhiên vang lên.
Nghe tiếng, người đàn ông trung niên hơi sững sờ.
Ngay cả chính Lương Uyển Quân cũng có chút không hiểu.
Bà có bao giờ làm quen với hàng xóm chung quanh đâu, cho nên cũng chưa bao giờ có ai ghé thăm.
Khoảng thời gian này, bà vẫn luôn ở trong nhà.
Ồ.
Kỳ quái thật! Phong tỷ nói là căn nhà này, không sai mà, tại sao lại không có ai?Rất nhanh, từ ngoài cửa mơ hồ có âm thanh truyền đến.
Lão Thất, có phải là lầm rồi hay không? Phong tỷ cũng thật là, đi mua đồ đến bây giờ vẫn còn chưa tới nữa.
Có ai ở nhà không? Nếu có thì ra mở cửa đi nào!Âm thanh ngoài cửa càng ngày càng lớn.
Lúc này, chân mày người đàn ông trung niên hơi hơi nhíu lên, ra lệnh cho thủ hạ ra mở cửa.
Cửa căn nhà vừa được mở ra, Bắc Đẩu và Thất Tinh hai người nhanh chân đi vào căn biệt thự.
Ồ, thật là nhiều người nha…!! Chào mọi người, tôi gọi là Bắc Đẩu.
Cậu ta gọi là Thất Tinh, là Phong tỷ bảo chúng tôi tới trước.
Bắc Đẩu nhìn đám người gã đàn ông trung niên, mở miệng cười nói.
Phong tỷ? Các cậu là.
Lương Uyển Quân nhìn về phía Thất Tinh và Bắc Đẩu, thần sắc hơi nghi hoặc một chút.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnLúc này, Bắc Đẩu và Thất Tinh hai người, nhìn về phía Lương Uyển Quân bị trói ở trên ghế.
A di, sao dì lại bị trói ở trên ghế vậy? Bắc Đẩu hơi có chút nghi ngờ, nhìn chằm chằm Lương Uyển Quân, mặt đầy vẻ ngơ ngác.
Lúc này, Thất Tinh ở bên cạnh lườm Bắc Đẩu một cái.
Thế này chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng hay sao?Mọi người đều đừng khách khí, đứng đấy làm gì, đều ngồi xuống đi, Phong tỷ sẽ về ngay thôi! Bắc Đẩu mỉm cười, nói với đám người trong phòng khách căn biệt thự.
Nghe vậy, mọi người tại đây trố mắt nhìn nhau.
Cái gã ngốc này từ đâu chui ra vậy?Ha ha, tiểu tử, ngươi từ đâu tới?Gã đàn ông trung niên cầm đầu nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, lạnh giọng cười nói.
Từ đâu tới? Từ sân bay đấy! Bắc Đẩu trả lời.
Còn không đợi người đàn ông trung niên tiếp tục nói thêm cái gì, Bắc Đẩu lại bỗng nhiên nhìn về phía cánh cửa.
Vào giờ phút này, Diệp Οản Οản đang xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào biệt thự.
Đại trưởng lão mặc đồ đỏ chót và Tam trưởng lão hai người đi theo sau lưng Diệp Οản Οản.
Bên trong túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là quà nàng mua cho mẹ Lương Uyển Quân.
Tại Độc Lập Châu cũng không có gì đặc biệt, cho nên nàng mới ghé vào một trung tâm thương mại gần biệt thự mua một ít quà.
Mang theo Bắc Đẩu và Thất Tinh quá mức chói mắt, cho nên, Diệp Οản Οản liền đưa cho hai người địa chỉ, bảo bọn họ tới trước cửa chờ sẵn.
Mới vừa tiến vào biệt thự, nhìn thấy bên trong nhà náo nhiệt như vậy, ngay chính cả Diệp Οản Οản cũng hơi sững sờ.
Đây là có chuyện gì….
?Oản Oản.
Lương Uyển Quân nhìn thấy Diệp Οản Οản đã lâu không gặp bỗng nhiên trở về, đầu tiên là sững sốt.
Chợt, trong mắt hiện ra vẻ kích động ngập tràn, thậm chí có chút khó tin.
Nhìn thấy Lương Uyển Quân bị trói ở trên ghế, niềm vui sướng trên mặt Diệp Οản Οản kia, trong nháy mắt biến mất không còn thấy gì nữa.
Ha ha, tôi còn cho là ai.
Nguyên lai là con gái của bà trở về rồi.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Οản Οản, nở một nụ cười như có như không.
Oản Oản, đi nhanh một chút! Nhanh đi báo cảnh sát, những người này là thổ phỉ! Lương Uyển Quân lập tức hướng về Diệp Οản Οản hô lên.
Thổ phỉ? Nghe tiếng, người đàn ông trung niên chậc chậc lắc đầu: Xem những lời bà nói này… chúng tôi tại sao lại có thể là thổ phỉ chứ? Những người như chúng tôi, rất chịu giảng đạo lý đó nha! Thiếu nợ thì trả tiền, chính là lẽ tự nhiên bất di bất dịch.
Các người thiếu tiền chúng tôi, hiện tại làm sao chúng tôi lại thành thổ phỉ rồi? Tôi cảm thấy, hẳn các người mới là thổ phỉ đấy! Ha ha!!Ồ.
Các ngươi là đám cho vay lãi cắt cổ phải không? Diệp Οản Οản trừng mắt nhìn đám người gã đàn ông trung niên, lạnh giọng hỏi.
Làm sao, còn chưa đủ rõ ràng sao? Người đàn ông trung niên cười nói.
Rất tốt, ta thích nhất là giảng đạo lý với người khác! Lúc này, Diệp Οản Οản nhìn về phía Tam trưởng lão: Đóng cửa, chúng ta hôm nay sẽ cẩn thận giảng đạo lý cùng với bọn chúng.
Nghe tiếng, Tam trưởng lão uỳnh một tiếng, dập thẳng cánh cửa chính lại.
Tiếng đóng cửa vang lên đinh tai nhức óc.
Nhẹ nhàng một chút! Cửa đã bị ông chấn hỏng rồi kìa! Khóe miệng Diệp Οản Οản hơi co giật, nhìn Tam trưởng lão nói.
Tam trưởng lão: .
Ha ha ha, có ý tứ, các ngươi thích giảng đạo lý, vậy thì là tốt nhất rồi! Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, có chút hăng hái cười nói; cứ như thể đám người Diệp Οản Οản là con dê béo nằm sẵn trên thớt.
Nói một chút, thiếu nợ các ngươi bao nhiêu tiền? Diệp Οản Οản đầu tiên là đem sợi dây trên người Lương Uyển Quân cởi ra, chợt đỡ lấy bà tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon.
Không nhiều, chỉ thiếu chúng ta một ngôi biệt thự.
Đem biệt thự trả cho chúng ta là được, chúng ta rất chịu giảng đạo lý.
Người đàn ông trung niên nói.
Oản Oản.
Đừng nghe hắn ta nói bậy, phần tiền nợ trước đó cha con vay bọn chúng, cơ hồ đều đã trả sạch.
Còn thiếu hơn 10.
000 tệ tiền lẻ, mẹ mới vừa rồi cũng đã trả cho bọn chúng.
Lương Uyển Quân vội vàng mở miệng nói.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Ha ha, trước đó đã nói rồi! 10.
000 tệ là tiền vốn, ngôi nhà này là tiền lãi.
Người đàn ông trung niên cười lạnh.
Diệp Οản Οản nhìn về phía người đàn ông trung niên, mặt không đổi sắc: Ý của ngươi là, 10.
000 tệ tiền vốn, cần có một căn biệt thự làm tiền lãi?Đó là đương nhiên, chúng ta là nhóm cho vay lãi cắt cổ.
Các ngươi có biết cái gì gọi là lãi cắt cổ không? Thế này gọi là cắt cổ đấy, thật là có đạo lý phải không? Người đàn ông trung niên nhìn về phía Diệp Οản Οản.
Chửi thề một tiếng! Các ngươi thật đúng là còn đen tối hơn cả ta! Bắc Đẩu hướng về người đàn ông trung niên, giơ ngón tay cái lên.
Thời điểm còn ở Độc Lập Châu, Không Sợ Minh bọn họ cũng đã đủ đen tối rồi.
Sau khi đi tới Hoa quốc mới phát hiện ra, lại còn có thể có người còn đen hơn cả bọn họ.
10.
000 tệ tiền vốn, lại muốn đòi cả một căn biệt thự làm tiền lãi.
Thật đúng như ngươi nói vậy, đích xác là rất có đạo lý đó nha! Diệp Οản Οản khẽ vuốt cằm đầy châm biếm.
Nghe Diệp Οản Οản nói vậy, mọi người tại đây đều sững sờ.
Đặc biệt là Lương Uyển Quân, căn bản là không có cách nào lý giải được Diệp Οản Οản đến tột cùng là đang nghĩ như thế nào.
Ngôi nhà này có thể giao cho các ngươi, cũng không sao cả! Rất nhanh, Diệp Οản Οản cười nói.
Ha ha, làm như vậy là rất thức thời! Người đàn ông trung niên nói: Chỉ cần để lại căn nhà cho chúng ta, chúng ta liền rời khỏi nơi này, sau này cũng sẽ không quay trở lại.
Muốn đi? Đừng nôn nóng! Diệp Οản Οản lắc đầu một cái.
Vậy còn có gì muốn thỉnh giáo? Người đàn ông trung niên nói.
Tự nhiên là có, đạo lý của các ngươi đã kể xong.
Hiện tại, hẳn giờ là lúc nên nói một chút về đạo lý của chúng ta rồi.
Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, khóe miệng hơi hơi dương lên, treo lên một nụ cười đầy tà mị.
Đạo lý của các ngươi? Nghe tiếng, người đàn ông trung niên hơi sững sờ.
Đám người này có đạo lý gì?Các ngươi đột nhập gia cư bất hợp pháp, hơn nữa đem mẹ ta trói ở trên ghế.
Ta và mẹ đều bị làm kinh sợ, yêu cầu 100 triệu coi như tiền bồi thường.
Đây, chính là đạo lý của chúng ta! Diệp Οản Οản nói.
Lời này của Diệp Οản Οản vừa nói ra, đám người gã đàn ông trung niên, sững sờ tại chỗ.
Rất nhanh, trong biệt thự truyền ra một trận cười vang.
Tiểu nha đầu, ngươi dựa vào cái gì mà ngang tàng như vậy? Người đàn ông trung niên hỏi Diệp Οản Οản.
Dựa vào cái gì? Diệp Οản Οản cười lạnh một tiếng: Dựa vào việc chúng ta là thổ phỉ.
Ha ha ha, chỉ mấy người già yếu bệnh hoạn các ngươi? Người đàn ông trung niên nở một nụ cười đầy nham nhở.
Nhưng mà, gã đàn ông trung niên vừa dứt lời, sắc mặt Tam trưởng lão đã âm trầm đến cực hạn.
Chỉ thấy Tam trưởng lão đánh thẳng một bạt tai, rầm một tiếng, quạt thẳng vô mõm gã đàn ông trung niên.
Một giây kế tiếp, thân thể của gã ta văng ra bên ngoài, nặng nề đập vào tường, răng môi lẫn lộn.
Ha ha, tỷ tỷ, tôi và chị đi ra ngoài dạo một chút.
Đại trưởng lão đi tới bên cạnh Lương Uyển Quân, đỡ Lương Uyển Quân đi ra khỏi biệt thự.
Tam trưởng lão, ông nhìn một chút đi, đây chính là chỗ ông không bằng Đại trưởng lão đấy! Đại trưởng lão người ta khôn khéo hơn ông, có não hơn ông đó nha! Bắc Đẩu nhìn về phía Đại trưởng lão ở bên cạnh, mở miệng cười nói.
Nghe tiếng, Đại trưởng lão hung ác trợn mắt lườm Bắc Đẩu một cái: Cái tên ngu xuẩn nhà ngươi, còn khen ta có não?Bắc Đẩu: .
Thật giống như bị Đại trưởng lão dẫm lên đầu vậy, Tam trưởng lão đem lửa giận ngập tràn trong lòng toàn bộ phát tiết lên đám người cho vay lãi cắt cổ.
Bất quá chỉ trong chốc lát, toàn bộ đám người cho vay lãi cắt cổ, toàn bộ đều ôm đầu co rúc ở góc tường, không dám thở mạnh lấy một cái.
Lão đầu này, con mịa nó là quái vật hay sao?Các ngươi.
Các ngươi.
Người đàn ông trung niên nhìn đám người Diệp Οản Οản, sắc mặt trắng bệch, vết máu ở khóe miệng còn chưa kịp khô.
Hắn rốt cuộc đã trêu chọc phải thứ gì? Một lão đầu đã sắp xuống lỗ đến nơi, đánh cho mấy chục người bọn họ lên bờ xuống ruộng, không khác gì bắt nạt một đám trẻ lên ba?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnNhư vậy, trả tiền lãi là căn nhà cho các ngươi rồi, tính giá là 50 triệu.
Ngươi thiếu chúng ta 100 triệu, hiện tại ta dùng 50 triệu thu hồi lại căn nhà, các ngươi còn thiếu chúng ta 50 triệu.
Rất có đạo lý đi? Diệp Οản Οản nhìn gã đàn ông trung niên, thấp giọng cười nói.
Nghe Diệp Οản Οản nói vậy, người đàn ông trung niên hung tợn chửi: Đánh rắm cái con mẹ ngươi, ngươi muốn chết à!Chửi cái con mẹ mày!Lúc này, Bắc Đẩu bay lên tung một cước, đá thẳng vào đầu gã đàn ông trung niên.
Ngươi hẳn là nên cảm ơn ta đã hạ thủ lưu tình.
Nếu không gia gia ngươi có thể chỉ cần dùng một cước kia đá nát đầu ngươi đấy! Bắc Đẩu nhìn chằm chằm gã đàn ông trung niên nói: Ăn cướp mà cũng dám đến tận nhà của Phong tỷ cướp! Ngươi con mịa nó thật đúng là muốn chết mà!Ta.
Chúng ta! Chúng ta không phải là ăn cướp! Chúng ta là người cho vay lãi cắt cổ!!Một tên thủ hạ của gã đàn ông trung niên, mặt đầy hoảng sợ nói.
Còn dám nguỵ biện! Bắc Đẩu vả một bạt tai vào mồm gã ta.
Bị đánh một cái tát, nam nhân trẻ tuổi liền vội vàng khom người, cũng không dám nói thêm nửa câu.
Ngươi còn thiếu chúng ta 50 triệu, đúng không? Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, cười nói.
Nghe tiếng, người đàn ông trung niên cắn răng, hạ giọng, chỉ có thể gật đầu: Đúng.
Cô nói cái gì cũng đúng!Thất Tinh, để cho hắn ta viết giấy nợ, tránh cho hắn chống chế không nhận.
Mọi người chúng ta đều là người biết nói phải trái.
Diệp Οản Οản nhìn về phía Thất Tinh.
Lúc này, Thất Tinh lấy ra giấy bút, để cho gã ta viết giấy nợ, cũng bắt cắt ngón tay đóng dấu.
Nếu như không có chuyện gì nữa, chúng tôi đi trước đây.
Người đàn ông trung niên nói.
Không vội.
Diệp Οản Οản khẽ mỉm cười: Là ai phái các ngươi tới?Những người này, tất nhiên là có người phía sau màn sai sử.
Nếu không, tuyệt đối sẽ không có lá gan lớn như vậy.
Không! Không có ai sai sử cả! Người đàn ông trung niên lắc đầu liên tục.
Bắc Đẩu, đánh tới khi hắn nói ra người sai khiến mới thôi! Diệp Οản Οản nói.
Hô hô, Phong tỷ xin hãy yên tâm đi, đệ đây rất chuyên nghiệp.
Bắc Đẩu bẻ bẻ cổ, nở một nụ cười đểu, xách cái cổ áo của người đàn ông trung niên.
Đừng đừng đừng, có gì thì từ từ nói! Là Diệp gia, Diệp Y Y bọn họ sai sử chúng tôi làm như vậy đấy! Mắt thấy mình sắp bị đánh, người đàn ông trung niên vì tự vệ, lập tức bán đứng Diệp Y Y.
Diệp tổng cho tôi một khoản tiền, bảo chúng tôi thu hồi lại căn biệt thự này.
Sau khi thu hồi lại biệt thự, còn nói sẽ đưa cho chúng tôi.
Mục đích của cô ta, chẳng qua là để cho một nhà các người không được sống yên ổn, để cho mẹ của cô đi ăn xin.
Người đàn ông trung niên tiếp tục nói, đem hết thảy toàn bộ những gì mình biết nói ra.
Diệp Y Y.
Sau khi biết được là Diệp Y Y, hàn quang trong mắt Diệp Οản Οản lóe lên.
Người một nhà này, thật đúng là bọn ruồi bâu phân.
Chính mình còn chưa tìm bọn chúng tính sổ, ngược lại còn tự đưa mình tới cửa.
Cút đi! Sau này nếu còn để cho ta gặp lại các ngươi, ha ha, ta chính là con trai các ngươi! Bắc Đẩu tung một cước đạp người đàn ông trung niên ra ngoài cửa.
Thấy vậy, hơn mười gã nam nhân trẻ tuổi, đi theo sau lưng người đàn ông trung niên, chật vật rời đi.
Chẳng mấy chốc, Đại trưởng lão dẫn theo Lương Uyển Quân quay trở về căn biệt thự.
Ha ha, tỷ tỷ, chị xem, chuyện này không phải đều đã xử lý xong rồi sao? Không cần lo lắng! Đại trưởng lão hướng về Lương Uyển Quân cười nói.
Giờ phút này, Lương Uyển Quân đi tới bên cạnh Diệp Οản Οản, quan sát trên dưới: Oản Oản, con không sao chứ.
? Những người đó đâu?Mẹ, chuyện đã giải quyết xong, không cần phải lo lắng! Diệp Οản Οản nhìn Lương Uyển Quân cười nói.
Thời gian trôi qua chỉ mấy tháng, vậy mà Lương Uyển Quân thật giống như đã già đi 10 tuổi.
Điều này thực sự khiến cho trong lòng Diệp Οản Οản cảm thấy chua xót.
Lương Uyển Quân tuy là nghi ngờ trong lòng, làm sao đám người kia lại chịu rời đi? Nhưng bà cũng không nói thêm gì cả, chẳng qua chỉ nhìn Diệp Οản Οản, cẩn thận quan sát nàng.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnOản Oản.
Mấy tháng nay, con rốt cuộc đã đi nơi nào vậy?Hồi lâu sau, Lương Uyển Quân lúc này mới lên tiếng.
Ha ha, tỷ tỷ, chúng tôi và Oản Oản đều ở chung một chỗ làm ăn.
Đoạn thời gian trước, đều vẫn luôn rất bận rộn.
Oản Oản luôn muốn trở về thăm chị một chút, nhưng không có cách nào vì công việc làm ăn thực sự rất bận rộn.
Khi vừa có thời gian, chúng tôi liền lập tức quay trở về ngay.
Đại trưởng lão nhìn về phía Lương Uyển Quân cười nói.
Cảm ơn, khoảng thời gian này nhất định đều là nhờ các anh đã chiếu cố cho Oản Oản.
Trước đó cùng anh trò chuyện rất lâu, cảm giác kiến thức của anh rất uyên bác, tôi cũng vô cùng bội phục.
Oản Oản đi theo các anh cùng nhau làm ăn, tôi cũng thấy yên tâm.
Lương Uyển Quân nói với Đại trưởng lão.
Tỷ tỷ, chị yên tâm đi, chúng tôi đều là bạn làm ăn với nhau, mọi người tín nhiệm lẫn nhau.
Chuyện làm ăn cũng không tệ, sau này, tỷ tỷ hẳn sẽ rất có phúc hưởng.
Tam trưởng lão không cam lòng yếu thế, cũng vội vàng mở miệng nói.
Được được được.
Cảm ơn mọi người, không biết là các vị buôn bán thứ gì vậy? Lương Uyển Quân mặt đầy hiếu kỳ.
A di, chúng cháu mở một công ty lớn, công việc chúng cháu làm đều là làm ăn không vốn.
Giựt tiền nè, cướp hàng nè, cướp người nè, v.
v… Toàn bộ mọi chuyện chúng cháu đều làm.
Trước kia cũng có ý định buôn bán vũ khí quân dụng, nhưng lại không dám, chứ nếu không cũng đã có thể kiếm được nhiều tiền hơn! Bắc Đẩu bỗng nhiên mở miệng.
Diệp Οản Οản: .
Đại trưởng lão: .
Tam trưởng lão: .
Thất Tinh: .
Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, cả căn phòng im re không có lấy một tiếng động nào.
Sao vậy, tôi nói không đúng sao? Bắc Đẩu hướng về đám người Diệp Οản Οản hỏi.
Ha ha, tỷ tỷ à, tiểu bằng hữu này là người hài hước nhất trong số chúng tôi, rất thích nói đùa! Đại trưởng lão cười xuề xòa chống chế.
Bắc Đẩu vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị một ánh mắt đầy ghê rợn của Diệp Οản Οản khiến cậu ta không dám tiếp tục mở miệng.
Đúng đúng đúng, con người của cháu thích nhất là nói giỡn cho vui, hì hì! Bắc Đẩu cười đầy lúng túng.
Nghe lời nói này, Lương Uyển Quân lúc này mới yên tâm, nhìn chằm chằm Bắc Đẩu: Cậu bé, loại chuyện đùa này, ở trước mặt người quen nói qua loa thì cũng không sao.
Nhưng không thể nói bậy bạ khắp nơi, lỡ như bị người ta coi là thật, sẽ gây ra phiền toái lớn!Vâng, dì nói đúng, sau này cháu sẽ không nói giỡn nữa.
Bắc Đẩu gật đầu liên tục.
Mấy vị cực khổ rồi, buổi trưa ở nhà ăn cơm, tôi đi mua thức ăn.
Sau khi Diệp Οản Οản trở về, tinh thần Lương Uyển Quân tốt hơn nhiều.
Mẹ, con đi cùng mẹ.
Diệp Οản Οản đứng dậy đuổi theo Lương Uyển Quân.
Trên bàn cơm, Lương Uyển Quân nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản: Đúng rồi, Oản Oản, người bạn trai kia của con đâu?Bạn trai?Nghe tiếng, đám người Thất Tinh và Bắc Đẩu lập tức nhìn về phía Diệp Οản Οản.
Bọn họ làm sao lại không biết, Minh chủ lại còn có thể có một gã bạn trai?Vì không để cho Lương Uyển Quân quá mức lo lắng, Diệp Οản Οản sau một thoáng trầm tư, giải thích: Mẹ, anh ấy gần đây đều không ở trong nước, có một chút chuyện kinh doanh ở nước ngoài cần anh ấy xử lý.
Chân mày Lương Uyển Quân hơi nhíu lại, luôn cảm thấy con gái có chuyện gì đó đang lừa gạt bà.
Có phải là con mình đã chia tay cùng với người bạn trai kia hay không? Còn nhớ trước đó Diệp Οản Οản đã từng nói, bạn trai con bé chẳng qua chỉ là một nhân viên của tập đoàn Tư Thị, làm sao lại có thể đi ra nước ngoài xử lý chuyện làm ăn?Nhưng Diệp Οản Οản đã không muốn nói, Lương Uyển Quân cũng sẽ không hỏi nhiều.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Diệp Οản Οản để cho đám người Bắc Đẩu và Đại trưởng lão ở lại trong nhà.
Hơn nữa, còn để cho Đại trưởng lão và Tam trưởng lão trông chừng Bắc Đẩu, không cho hắn nói năng bậy bạ.
Còn chính Diệp Οản Οản thì lại đeo kính râm vào, đi đến trại tạm giam, thăm Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnDiệp Οản Οản đầu tiên là đến Sở Hành chính Luật sư thuê một vị luật sư, sau đó dẫn theo luật sư đến trại tạm giam.
Có luật sư dẫn đường, Diệp Οản Οản rốt cuộc đã được như ý nguyện, gặp được cha Diệp Thiệu Đình.
Giờ phút này, Diệp Thiệu Đình ngồi ở đối diện Diệp Οản Οản, mang còng tay, mặc quần áo tù, mặt đầy vẻ tiều tụy.
Oản Oản.
Sao con lại tới đây?Diệp Thiệu Đình nhìn thấy Diệp Οản Οản, thần sắc kinh ngạc, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng.
Trong khoảng thời gian bọn họ bị giam giữ này, Lương Uyển Quân cũng thường xuyên đến thăm.
Mà Lương Uyển Quân nói cho ông biết, Diệp Οản Οản đã đi tìm chứng cứ bọn họ vô tội rồi.
Cha.
Nhìn thấy Diệp Thiệu Đình tiều tụy như thế, trong lòng Diệp Οản Οản có chút đau thương.
Oản Oản, không tìm được chứng cứ cũng không sao.
Thấy thần thái của Diệp Οản Οản, Diệp Thiệu Đình vội vàng cố gắng nở một nụ cười.
Đã có người cố ý vu khống bọn họ, làm sao lại có thể để cho người khác dễ dàng tìm được chứng cứ cơ chứ! Cha, yên tâm đi, lần này con đã trở về, cha và anh tuyệt đối sẽ không có bất cứ chuyện gì.
Hãy tin tưởng con! Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm Diệp Thiệu Đình, mở miệng nói.
Cho dù người đàn ông nhìn có chút già nua trước mặt này cũng không phải là cha ruột của mình, nhưng trong lòng Diệp Οản Οản, vẫn luôn xem Diệp Thiệu Đình là cha ruột, chưa bao giờ thay đổi.
Không có chuyện gì, Oản Oản, cố hết sức là tốt rồi.
Diệp Thiệu Đình tiếp tục cười, chẳng qua chỉ cho là Diệp Οản Οản đang an ủi mình mà thôi.
Nếu quả như thật sự Diệp Οản Οản tìm được chứng cứ, vậy thì chứng cứ hẳn sớm đã được nộp lên trên rồi…Còn không đợi Diệp Οản Οản tiếp tục mở miệng nói thêm, bởi vì vấn đề thời gian, Diệp Thiệu Đình bị mang đi.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Mộ Phàm được dẫn vào.
Diệp Mộ Phàm hiện tại đã cạo đầu đinh, mang còng tay, mặc quần áo tù, mặt đầy vẻ cà lơ phất phơ.
Con bà nó! Oản Oản, sao em lại tới đây? Anh còn tưởng rằng là mẹ đấy!Nhìn thấy Diệp Οản Οản, trong mắt Diệp Mộ Phàm sáng loáng lên, nhất thời tinh thần tỉnh táo.
Diệp Οản Οản từ sau khi bọn họ bị hãm hại, liền mất tung mất tích.
Mấy tháng vừa qua, bọn họ chưa từng gặp nhau.
Ở bên trong thế nào? Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm Diệp Mộ Phàm, mở miệng hỏi.
Thế nào? Em nói xem thế nào! Anh trai em lớn lên da mịn thịt mềm, tới nơi chốn xô bồ này, thiếu chút nữa trinh tiết của cúc hoa cũng khó mà giữ được.
Mẹ nó, cũng còn may là anh đây cơ trí, chỉ số EQ tương đối cao, bây giờ lăn lộn ở trong tù cũng coi như là không tệ! Diệp Mộ Phàm mở miệng nói.
Diệp Οản Οản: .
Nghe trong giọng nói của Diệp Mộ Phàm, nào chỉ là lăn lộn coi như không tệ, ở trong tù dường như còn thật dễ chịu.
Oản Oản, hai con tiện nhân bọn Lương Mỹ Huyên, nhất định là bọn chúng cố ý hãm hại gài tang vật.
Diệp Thiệu An nhất định là do Lương Mỹ Huyên giết.
Oản Oản, em có tìm ra được chứng cứ không? Không lâu nữa sẽ phải mở phiên toà rồi.
Nếu như còn không tìm được chứng cứ, anh và cha thật sẽ phải đi lên trời phù hộ cho em và mẹ đấy! Diệp Mộ Phàm nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, mở miệng nói.
Nghe vậy, Diệp Οản Οản trợn tròn mắt nhìn Diệp Mộ Phàm một cái.
Vốn cho là, thời gian mấy tháng qua, có thể làm cho Diệp Mộ Phàm có chút trưởng thành, trở nên thành thục chững chạc.
Bây giờ xem ra, hình như là mình suy nghĩ hơi có chút nhiều rồi.
Bây giờ còn chưa tìm ra được chứng cứ.
Diệp Οản Οản trả lời đúng sự thật.
Hả? Còn không tìm được chứng cứ? Diệp Mộ Phàm mặt đầy mộng bức nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản: Xong rồi! Vậy thì xong đời rồi! Anh đã nói với em rồi, cái con chó cái Lương Mỹ Huyên đó, nhất định đã có đề phòng.
Chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ không lưu lại chứng cớ gì.
Vạn nhất sự việc bị bại lộ, bị người khác tìm ra chứng cứ, đến lúc đó kẻ xong đời sẽ chính là ả ta.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnĐối với điều Diệp Mộ Phàm nói, Diệp Οản Οản cũng không phản bác lại.
Lương Mỹ Huyên quả thực hết sức cẩn thận, muốn tìm ra chứng cứ phạm tội của ả ta, cũng rất không dễ dàng.
Bây giờ em đã có thể xác nhận, là Lương Mỹ Huyên và Hoàng quản gia hai người liên thủ hãm hại cha và anh.
Diệp Οản Οản sau một thoáng trầm tư, mới nói với Diệp Mộ Phàm.
Hoàng quản gia?Nghe Diệp Οản Οản nói vậy, Diệp Mộ Phàm sững cả người.
Trước đó em có theo dõi Lương Mỹ Huyên, phát hiện ra bà ta và Hoàng quản gia có gian tình.
Hơn nữa, Diệp Thiệu An bị giết chết, không cách nào không có liên quan đến bọn chúng! Chính là bọn chúng làm! Diệp Οản Οản giải thích.
Con bà nó! Anh đã sớm có cảm giác con chó cái Lương Mỹ Huyên và lão già Hoàng quản gia có chút vấn đề.
Cả ngày liếc mắt đưa tình, không ngờ hai người bọn chúng lại có thể thật sự gian díu với nhau! Oản Oản, rất tốt, chuyện này mà em cũng điều tra ra được! Diệp Mộ Phàm hướng về Diệp Οản Οản giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Cho em chút thời gian, em nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho hai người.
Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm Diệp Mộ Phàm, cam đoan.
Chửi thề một tiếng! Oản Oản, em phải nhanh lên một chút! Thật sự không còn thời gian nữa.
Phiên tòa đã sắp được mở ra, đến lúc đó không có chứng cứ chứng minh anh và cha không có tội, hậu quả khó mà lường được.
Đúng rồi, em có mang cho anh chim cút quay không? Miệng anh nhạt quá, lâu ngày không ăn chim thèm chết mất! Diệp Mộ Phàm nói được một nửa, liền chuyển đề tài, nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản.
Diệp Οản Οản: .
Không mang! Diệp Οản Οản cau mày nói: Chờ đến khi anh ra tù, muốn ăn bao nhiêu chim cút quay thì em cho anh ăn bấy nhiêu.
Đi ra ngoài, anh còn được ăn chim cút quay sao? Diệp Mộ Phàm bĩu môi.
Hết thời gian!Không cho Diệp Οản Οản có cơ hội tiếp tục mở miệng, Diệp Mộ Phàm bị người ta dẫn đi khỏi nơi này.
Thời gian có hạn, Diệp Οản Οản cũng không dừng lại, xoay người rời khỏi trại tạm giam.
Sau khi để cho luật sư trở về, Diệp Οản Οản đón xe quay trở lại biệt thự Kim Đô Bích Hải.
Mới vừa vào cửa, Diệp Οản Οản đã nhìn thấy, Lương Uyển Quân, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, và Thất Tinh bốn người đang chơi Đấu Địa Chủ.
Mà Bắc Đẩu thì lại khom người, đứng ở sau lưng Thất Tinh.
Lão Thất, ra quân này đi.
Cậu có bài tốt vậy tại sao lại không đánh? Ra lá đại quỷ đi! Sợ cái gì, tiểu quỷ cậu cũng có mà.
Thanh âm của Bắc Đẩu không ngừng truyền ra.
Thất Tinh khẽ nhíu chân mày, liếc nhìn Bắc Đẩu một cái: Có thể im lặng được không, tôi là địa chủ đấy!Không bao lâu, thông qua miệng Bắc Đẩu, mấy người Lương Uyển Quân và Đại trưởng lão ba người biết được toàn bộ mấy lá bài của Thất Tinh, thuận lợi ăn sạch cậu ta, cuối cùng làm cho Thất Tinh bị thua một ván.
Lão Thất, thật ra thì đấu pháp của cậu có chút vấn đề.
Bắc Đẩu nói như đúng rồi.
Thất Tinh: Cút!Minh.
Oản Oản, cô trở về rồi! Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản vừa mới vào nhà, thấp giọng cười nói.
Nhìn thấy Diệp Οản Οản trở về nhà, Lương Uyển Quân đứng dậy thu thập một phen: Oản Oản, con chiêu đãi khách, mẹ lại đi mua đồ ăn, buổi tối ăn ở nhà đi!Vâng.
Diệp Οản Οản hướng về Lương Uyển Quân gật đầu.
Chờ sau khi Lương Uyển Quân rời đi, Diệp Οản Οản không nói hai lời, mang theo bọn bốn người Thất Tinh Bắc Đẩu, rời khỏi biệt thự.
Nửa giờ sau, trước cửa Diệp gia.
Diệp Οản Οản lấy ra ảnh chụp của Lương Mỹ Huyên và Hoàng quản gia, chia cho bốn người nhìn rõ ràng.
Mấy ngày nay, trông chừng cẩn thận hai người này cho tôi! Có thể chụp hình thì chụp hình, có thể ghi âm hay quay video thì ghi âm, quay video.
Nhớ kỹ, không được để cho bất luận kẻ nào phát hiện.
Diệp Οản Οản ra lệnh.
Với sự chuyên nghiệp của nhóm người Bắc Đẩu, làm chút chuyện này cũng không thành vấn đề.
Mặc dù không biết được dụng ý của Diệp Οản Οản, nhưng mấy người cũng không có bất kỳ nghi ngờ nào, gật đầu liên tục đáp ứng.
Mặc dù trong lòng có chút thầm oán Minh chủ để cho bọn họ làm chuyện vặt vãnh theo dõi người khác này, có chút như giết gà dùng dao mổ trâu, quá lãng phí tài năng!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnLiên tiếp mấy ngày, ban ngày, mấy người phụ trách theo dõi, ban đêm, bốn người lại quay trở lại biệt thự nghỉ ngơi.
Nói chung cũng không có vấn đề gì xảy ra.
Về phần Diệp Οản Οản, sau khi thu xếp ổn thỏa cho mẹ nàng, đương nhiên việc tiếp theo là muốn ghé thăm đám người Hàn Thiên Vũ.
Cùng lúc đó, Kinh Giao, tại biệt thự của Hàn Thiên Vũ.
Bên trong đại sảnh, Hàn Thiên Vũ và Lạc Thần hơi lộ ra vẻ mỏi mệt ngồi ở trên ghế sa lon.
Giang Yên Nhiên thần sắc u ám đứng ở sát cửa sổ.
Cung Húc thì lại đầy lo lắng bất an đi tới đi lui trong căn phòng, một khắc không ngừng.
Phí Dương đang ngồi ở trước bàn nhìn chằm chằm laptop, không thể nhịn được nữa day day mi tâm, nhìn về phía Cung Húc, Tiểu tổ tông, cậu có thể ngồi yên một chút được không, đừng có lượn vòng vòng trước mặt tôi nữa?Vừa dứt lời, Cung Húc liền giống như bị chọc trúng chỗ đau, vò đầu bứt tai, bắt đầu gào thét, Đệt! Tiểu gia đây sắp sửa bị một đám lưu manh thổ phỉ trói đi bắt quay mấy cảnh xôi thịt giường chiếu rẻ tiền rồi đây, tôi lượn một chút thì đã sao? Tôi hay cả phần nhân quyền được lượn vòng vòng một chút cũng không có hay sao? Hả?Phí Dương có chút cạn lời, đẩy mắt kính một cái.
Việc hắn ta sắp bị ép đi đóng cảnh lột đồ, lăn giường, và việc hắn cứ lượn tới lượn lui như con choi choi, làm người khác chóng hết cả mặt, thì có liên quan gì đến nhau?Bất quá, Phí Dương cũng biết tâm tình Cung Húc không tốt, định mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được không tranh luận với hắn, Được được được, cậu cứ thoải mái mà lượn đi! Nếu như lượn tới lượn lui thêm mấy vòng có thể giúp cho cậu đỡ phải cởi vài bộ đồ mà nói.
Một bên, Tiểu Tình đang giúp Lạc Thần sửa sang lại quần áo, yếu ớt lên tiếng, So với Húc ca, Thiên Vũ ca và Thần ca còn thảm hại hơn.
Đông Tử đồng ý gật đầu, Còn không phải sao! Thiên Vũ ca miễn cưỡng nhường lại vai diễn phim bom tấn Hollywood, lại còn phải đi khắp nơi làm nền cho gã Lăng Thiếu Triết đó của Hoàng Thiên.
Thần ca mỗi ngày đều phải đi bồi tiếp cái con ả đại tiểu thư đáng ghét đó! Thần ca, cái con Quỷ Dạ Xoa kia không phải là đã làm gì với anh rồi đấy chứ?Sắc mặt của Lạc Thần dường như cứng lại phần nào, sắc mặt âm trầm hờ hững mở miệng nói, Tôi không sao, không cần phải để ý đến tôi, các cậu hãy cố gắng bảo vệ công ty bên này là được rồi.
Trên mặt của Tiểu Tình tràn đầy căm giận, Hoàng Thiên Giải Trí ỷ vào đám xã hội đen chống lưng mà hoành hành ngang ngược như vậy, chẳng lẽ không ai có thể quản được chúng hay sao?Bên cửa sổ, Giang Yên Nhiên buồn rầu nói, Bối cảnh của những người đó sâu như vậy, đều là loại cùng hung cực ác, ai mà dám quản?Đông Tử lầm bầm lầu bầu nói, Chi bằng mọi người cùng nhau rời bỏ Chư Thần Thời Đại là được rồi.
Sau khi Đông Tử nói xong câu đó, Lạc Thần, Cung Húc, Giang Yên Nhiên, và cả Hàn Thiên Vũ mới vừa rồi một mực trầm mặc không hề mở miệng, bốn người cơ hồ đều đồng thanh lên tiếng ——Không được!!!Bốn người nhìn nhau một cái, lại rơi vào trầm mặc.
Cung Húc hừ một tiếng giận dữ, Đi gì mà đi!! Chư Thần Thời Đại chính là tâm huyết của Diệp ca ca! Giang sơn mà Diệp ca ca gầy dựng nên cho chúng ta, làm sao có thể chắp tay nhường lại cho người khác? Nếu như chúng ta đi rồi, không thấy phụ lòng Diệp ca ca sao?Vẻ u ám trên mặt Giang Yên Nhiên tất cả đều đã biến thành kiên định: Tóm lại tôi cũng sẽ không đi!Lạc Thần cũng tiếp lời, Tôi muốn ở lại, chờ Diệp ca trở về.
Hàn Thiên Vũ đầy nhu hòa trấn an mọi người, Tình huống hiện tại cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy.
Dù sao sức ảnh hưởng của chúng ta vẫn còn, bọn họ cũng không dám làm căng quá mức.
Mặc dù Hàn Thiên Vũ nói như vậy, nhưng sắc mặt của mấy người cũng không hề hòa hoãn chút nào.
Trong lòng họ đều biết, cái đám giang hồ kia rất khó giải quyết.
Cung Húc giống như thú cưng bị bỏ rơi, nức nở ủ rũ, đập đầu vào gối, nằm bẹp ở trên bàn trà, Diệp ca ca.
Tôi thật sự nhớ Diệp ca ca!
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License