con-mat-ao-thi

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnRất nhanh, trong mắt Nhiếp Linh Lung khôi phục lại một tia lạnh lùng.

Nếu như Nhiếp Vô Ưu thật sự là Không Sợ Minh Chủ giả mạo, vậy quả là bớt chuyện! Chính mình chỉ cần đem tin tức Diệp Οản Οản là người nước Hoa, báo cho Không Sợ Minh, hết thảy đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

Sợ chính là, Kỷ Tu Nhiễm lấy sức mạnh của mình, trợ giúp cho cô ta leo lên vị trí Không Sợ Minh Chủ…Nhưng cẩn thận suy tính, loại tình huống này cũng sẽ không phát sinh.

Với tác phong làm việc của Không Sợ Minh, cho dù là Kỷ Tu Nhiễm, hoặc là mấy vị lão đại của Tội Vực, thậm chí Võ Đạo Liên Minh Công Hội có ra mặt, bọn họ cũng sẽ không thỏa hiệp để một người xa lạ làm Minh chủ Không Sợ Minh.

Nghĩ tới nghĩ lui, Nhiếp Linh Lung cuối cùng tin chắc, nhất định là sau khi Nhiếp Vô Ưu đi tới Độc Lập Châu, bởi vì nguyên nhân nào đó, đã giả mạo thành Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong!Về phần là loại nguyên nhân nào, Nhiếp Linh Lung cũng không có hứng thú biết, cũng không có bất cứ quan hệ nào với nàng.

Vào giờ phút này, mọi người tại đây đã xôn xao hoàn toàn.

Đám danh viện và phu nhân trước đó còn nghi ngờ, nhìn về phía Diệp Οản Οản với vẻ chán ghét tràn đầy đều sững sờ tại chỗ, khó mà tin nổi.

Nữ nhân kia, nhìn kiểu nào cũng không hề giống với người nghe đồn là cùng hung cực ác, Tóc Húi Cua ca Bạch Phong!Không Sợ Minh là khái niệm bậc nào, không sợ trời không sợ đất, từng cho A Tu La ăn hành, đoạt lấy tiền tài châu báu của Thẩm gia, từng đánh lính đánh thuê của Nhiếp gia, diệt thế lực chi nhánh của Kỷ gia.

Nếu như chỉ có vậy, thì coi như xong đi.

Thậm chí, nghe đồn, gã đàn ông được cho là mạnh nhất thế giới, cũng từng bị nàng trêu vào…Loại nhân vật đại hung ác này, sẽ đi câu dẫn Hàng gia đại công tử?Nếu như nói, đi câu dẫn vị Tu La Chủ kia, hoặc là Kỷ Hoàng, có lẽ còn nghe lọt lỗ tai được một chút, thế nhưng Hàng gia đại thiếu gia.

Mới vừa rồi, cái gã Hàng gia đại công tử đó nói, Không Sợ Minh Chủ.

lừa tiền của hắn? Trong đám người, một vị nam nhân trẻ tuổi, bỗng nhiên mở miệng.

Lời này vừa nói ra, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động.

Chỉ cần là người biết dùng não suy nghĩ, liền biết tuyệt đối không thể nào đâu…Hàng gia mặc dù là một thế gia có chút danh dự và uy tín tại Độc Lập Châu, nhưng nếu nói về tiền, tiền của Không Sợ Minh so với Hàng gia ít nhất phải nhiều gấp bội trở lên.

Không Sợ Minh Chủ, hy sinh nhan sắc, chỉ vì lừa gạt một chút tiền của Hàng gia đại công tử??Nói đùa sao?Không.

Không.

Không Sợ Minh.

Lúc này, Tôn gia đại tiểu thư răng môi khẽ run, sắc mặt trắng bệch hoàn toàn, y như bùn nát tê liệt run rẩy trên mặt đất, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản: Tóc.

Tóc Húi Cua.

Không.

Không phải, là Bạch.

Bạch Minh chủ!!Diệp Οản Οản mặt không cảm xúc, lạnh lùng nhìn Tôn đại tiểu thư và Hàng đại thiếu gia.

 Hai người này, nàng căn bản không quen biết, làm sao lại vô duyên vô cớ chạy đến, vu khống mình câu dẫn Hàng đại công tử, còn lừa tiền của hắn ta.

Nếu như là hiểu lầm, vậy cũng dễ nói, nàng cũng có thể lý giải được.

Nhưng chuyện này, hiển nhiên không phải là hiểu lầm đi!Nếu như chuyện này cũng không phải là hiểu lầm gì đó, vậy thì cách giải thích còn lại, chính là sau lưng của hai người này, nhất định có người sai sử.

Lập tức, danh viện Lễ Phục Đỏ đứng ở bên cạnh Nhiếp Vô Ưu, trên trán thấm ra một giọt mồ hôi lạnh.

Hàng gia đại công tử và Tôn gia đại tiểu thư, là do cô ta sai khiến.

Nhưng mà.

cô ta làm sao có thể ngờ được, nữ nhân kia, lại là Không Sợ Minh Chủ!!Nếu như cô ta biết, làm sao còn dám làm ra chuyện như vậy!Không Sợ Minh.

Minh Chủ? Thẩm gia đại công tử mặt đầy mộng bức, đầu tiên là nhìn Nhiếp Vô Danh ở bên cạnh mình một chút, chợt ánh mắt lại rơi vào trên người Diệp Οản Οản nhìn tới nhìn lui.

Trước đó, thời điểm hắn đi tới Không Sợ Minh, cái người gọi là Không Sợ Minh Chủ đó, ăn mặc cứ y như là một bà quả phụ, lại còn dùng lụa đen che mặt.

Hắn làm sao có thể nhận ra, cục cưng bé nhỏ khiến cho tim hắn đập rộn rã, lại có thể sẽ là Không Sợ Minh Chủ!Khó trách! Thời điểm trước đây, tôi ở tại Không Sợ Minh nhìn thấy nàng, mặc dù không thấy rõ tướng mạo, nhưng luôn cảm thấy thanh âm có chút quen thuộc.

Nguyên lai, sớm trước đó lúc ở Nhiếp gia, tôi đã gặp qua nàng.

Thẩm gia đại công tử lẩm bẩm trong miệng.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnHic.

Nhiếp Vô Danh mặt đầy đau buồn, bất đắc dĩ thở dài trong miệng.

Lần này xong rồi, sau khi Thẩm gia đại công tử biết được Diệp Οản Οản bây giờ là Không Sợ Minh Chủ, chắc chắn sẽ không còn dám có bất kỳ ý tưởng nào.

 Thẩm lão đệ.

Thật ra thì, lão ca cũng không phải cố ý lừa gạt cậu.

Cậu biết đấy.

những thứ như tình yêu, cũng không hề liên quan gì đến thân phận, giới tính hay chủng tộc.

Yêu chính là yêu, một khi yêu liền đi theo đuổi, bất kể nàng là người, là quỷ, hay là la sát.

Coi như là người và chó, cũng có thể kết hôn, đúng hay không? Tất nhiên là đúng rồi! Chỉ có điều chó thì không cần có lễ vật đám hỏi, còn người.

Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Thẩm gia đại công tử, thấp giọng cười và phân tích.

Đúng vậy! Bỗng nhiên, Thẩm gia đại công tử hướng về phía Nhiếp Vô Danh giơ ngón tay cái lên: Tôi thích cục cưng bé nhỏ xinh đẹp và trí tuệ như vậy.

Trí tuệ kết hợp với vũ lực, vũ lực lại kết hợp với tàn bạo cay độc, tất cả cùng tồn tại trên người một cô gái! Nàng chính là cục cưng bé nhỏ mà ông trời phái tới cùng tôi đi qua cuộc đời này.

Nàng là tiểu thiên sứ, là nữ thần của tôi, là người tôi yêu thích nhất.

Nghe câu này, Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức.

Thẩm gia đại công tử, đây là nghiêm túc sao? Khuynh hướng thích bị ngược mà nói, có tính là một loại bệnh hay không?Đúng đúng đúng! Nhiếp Vô Danh gật đầu liên tục: Thẩm lão đệ, cậu nhìn ca ca đi! Một người từng trải như ca ca có thể cho cậu hay, tình yêu chính là như vậy.

Nhiếp ca, anh từng có bạn gái sao? Bỗng nhiên, Thẩm gia đại công tử nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, hiếu kỳ hỏi.

Nhiếp Vô Danh: .

Chuyện này.

Thẩm lão đệ, tôi cho cậu biết, tình yêu.

và việc có bạn gái hay chưa, không hề có chút quan hệ nào đâu đấy! Nhiếp Vô Danh nói.

Còn không đợi Thẩm đại công tử mở miệng, lại lần nữa cảm thấy ánh mắt lạnh giá thấu xương rơi vào trên người mình, giống như một con dao găm đầy lạnh lẽo, khiến cho cả người hắn không thoải mái.

Lúc này, Thẩm gia đại công tử xoay người lại, chợt phát hiện ra, Tu La Chủ và Kỷ Tu Nhiễm hai người, đang chằm chằm nhìn mình.

Trong mắt một vị hàm chứa nụ cười khó hiểu, trong mắt một vị khác lại tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo.

Nhiếp ca.

Tu La Chủ và Kỷ Hoàng nhìn tôi làm gì? Sao tôi có cảm giác ánh mắt này, khiến cho toàn thân phải gánh chịu một loại uy hiếp không diễn tả được bằng lời.

Thẩm gia đại công tử hướng về Nhiếp Vô Danh hỏi.

Ồ? Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh hướng về phía trước nhìn lại.

Thời điểm khi nhìn thấy Tu La Chủ, Nhiếp Vô Danh hơi sững sờ.

Nam nhân này, có chút quen mắt nha! Nhìn hết sức quen mắt, hắn có phải là đã gặp ở nơi nào rồi hay không? Nhưng nhất thời hồi lâu, lại không thể nào nhớ nổi.

Còn không đợi Nhiếp Vô Danh mở miệng nói chuyện, cách đó không xa, Tôn gia đại tiểu thư bỗng nhiên quỳ ở trước người Diệp Οản Οản: Bạch Minh chủ.

Hiểu lầm!! Chúng tôi nhận lầm người.

Bạch Minh chủ, xin hãy tin tôi!Bạch Minh chủ, đích xác là hiểu lầm thôi! Trước đó có một nữ nhân câu dẫn tôi, lừa tiền của tôi.

Hôm nay Bạch Minh chủ và nữ nhân kia ăn mặc có chút tương tự, lúc này mới khiến cho chúng tôi nhận lầm.

Bạch Minh chủ ngài xin ngàn vạn lần đừng để trong lòng.

Hàng gia đại công tử nhìn về phía Diệp Οản Οản, ý cười đầy mặt.

Ồ.

Nhận lầm sao? Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm hai người, nhẹ giọng cười nói.

 Đúng đúng đúng, là nhận lầm, tuyệt đối là nhận lầm!! Hàng gia đại công tử cười xuề xòa.

Bép!!Bỗng nhiên, một tiếng bép thanh thúy đầy tính nghệ thuật truyền khắp toàn trường.

Dưới con mắt mọi người, Thất Tinh chậm rãi tiến lên, trở tay đánh một bạt tai, hung hăng quất vào trên mặt của Hàng gia đại công tử.

Lúc này, khóe miệng Hàng gia đại công tử có huyết dịch tràn ra.

Xin lỗi, ta nhận lầm người, ta cho rằng ngươi là kẻ thù của ta.

Thất Tinh nhìn chằm chằm Hàng gia đại công tử, mặt không cảm xúc.

Nghe câu này xong, ánh mắt Bắc Đẩu sáng lên, trong phút chốc, bay lên tung một cước, đem Hàng gia đại công tử đá văng ra mấy thước bên ngoài.

Úi úi! Bắc Đẩu mặt đầy vẻ kinh ngạc: Thật xin lỗi, ta nhận lầm người!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnHàng gia đại công tử bị Bắc Đẩu hung hăng đạp bay trên đất, sau khi đứng dậy, hàn quang trong mắt lóe lên, trên trán nổi lên từng đường gân xanh.

Cái gã Hàng gia đại công tử này, thân thủ tuy không tệ, nhưng hiện tại, đối mặt với thành viên Không Sợ Minh, căn bản là không dám đánh lại.

Không nói tới Minh chủ Không Sợ Minh còn ở chỗ này.

 Hàng đại công tử, ngài không có chuyện gì chứ?Giờ phút này, Bắc Đẩu chạy chầm chậm, sau khi tới bên người Hàng gia đại công tử, ý cười đầy mặt, mở miệng hỏi.

Nghe được câu này của Bắc Đẩu, Hàng gia đại công tử vội vàng nói: Không có việc gì, không có việc gì.

!! Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm mà thôi.

Đúng đúng đúng.

!! Hiểu lầm, đích xác là hiểu lầm! Bắc Đẩu gật đầu liên tục, chợt, không cho Hàng gia đại công tử cơ hội hồi phục lại tinh thần, trở tay lại là một bạt tai, hung hăng vỗ vào sau ót của Hàng gia đại công tử.

Ngươi.

Hàng gia đại công tử âm thầm cắn răng.

Yo, hiểu lầm! Ta lại nhận lầm người!! Bắc Đẩu cười thầm.

Còn không đợi Hàng gia đại công tử lên tiếng, gã tiểu thần tài nhà giàu bỗng đi tới, một cước đá vào trên mông Hàng gia đại công tử, đá hắn văng ra mấy thước.

Hiểu lầm, nhận lầm người mà thôi… Thẩm gia đại công tử cười nói.

Thẩm ca, không phải là tôi nói anh, nhưng mà anh diễn thế này không giống nha! Bắc Đẩu nhìn về phía Thẩm gia đại công tử, vội vàng mở miệng nói.

Nghe vậy, Thẩm gia đại công tử sửng sốt một chút: Không giống chỗ nào?Thẩm ca, chính anh nhìn đi.

Động tác thần thái của anh, cần phải giữ vững tính nhất quán.

Anh nhìn tôi làm mẫu đây.

Bắc Đẩu dứt lời, nhanh chân đi tới bên cạnh Hàng gia đại công tử, trong chốc lát, một quyền đấm thẳng trên mặt hắn ta.

Yo.

Ngươi không có sao chứ, hiểu lầm…!! Ngươi nhìn cái mặt heo chết trôi của ngươi mà xem, thật là cũng quá giống với cừu nhân của ta rồi! Thật xin lỗi, xin lỗi! Thời điểm Bắc Đẩu tung một quyền đấm cho Hàng gia đại công tử đến choáng váng chới với, chính mình lại vội vàng đỡ lấy hắn ta, mặt đầy vẻ quan tâm.

Diệp Οản Οản: .

Hic, hai tên thiểu năng này…Được rồi.

Đúng vào lúc này, Thẩm gia chủ mặt không cảm xúc đi lên.

Nhìn thấy Thẩm gia chủ, Thẩm đại công tử thật giống như chuột gặp mèo, vẻ phách lối trước đó tan biến như bọt nước.

Hai người các ngươi, tại Thẩm gia của ta gây chuyện, có phải là không quá thích hợp rồi hay không!? Thẩm gia chủ nhìn chằm chằm Hàng đại công tử và Tôn đại tiểu thư nói.

 Nghe tiếng, hai người im thin thít như ve mùa đông, không dám lên tiếng.

Bạch Minh chủ, trước đó không nhận ra cô tới, mong Bạch Minh chủ đừng chê trách trong lòng.

Sau khi lườm hai người kia một cái, ánh mắt của Thẩm gia chủ, bỗng nhiên rơi vào trên người Diệp Οản Οản, nhẹ giọng cười nói.

Nghe Thẩm gia chủ nói như vậy, Diệp Οản Οản cũng hơi mỉm cười nói: Thẩm bá bá, chuyện này…đương nhiên tôi sẽ không để ý.

Cái vị Thẩm gia chủ này, thoạt nhìn có vẻ biết thật thà biết điều, nhưng mà so về độ lõi đời, sợ rằng ở Độc Lập Châu này không ai có thể sánh bằng.

Nếu không, một gia tộc không hề dính dáng tới võ đạo chút nào, cũng tuyệt đối không thể trở thành nhà giàu nhất tại Độc Lập Châu, càng không thể nào trở thành một trong tứ đại thế gia của Độc Lập Châu.

Bạch Minh chủ, hôm nay là Thẩm gia tôi tổ chức yến hội, có thể cho Thẩm mỗ một chút thể diện nho nhỏ, để cho hai người này cút đi là được hay không? Thẩm gia chủ hướng về Diệp Οản Οản cười hỏi.

Mặt mũi của Thẩm bá bá, dĩ nhiên là phải cấp cho.

Nếu Thẩm bá bá đã lên tiếng, hai người này, liền do Thẩm bá bá tùy nghi xử trí.

Diệp Οản Οản cười nói.

Vị Thẩm gia chủ này, nói chuyện một giọt nước cũng không lọt, ngữ khí cũng vô cùng thích đáng.

Nếu như Diệp Οản Οản không chịu đáp ứng, cũng có vẻ không mấy thích hợp.

Ha ha, tốt, Bạch Minh chủ đã nể mặt lão già này như vậy, Thẩm mỗ thực sự vô cùng cảm kích! Thẩm gia chủ hướng về Diệp Οản Οản gật đầu một cái, chợt, hướng về mấy tên hộ vệ Thẩm gia ở bên cạnh phất phất tay: Đem hai người này mang ra ngoài!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnVâng!Một người hộ vệ trong đó vâng mệnh, đem Hàng gia đại công tử và Tôn gia đại tiểu thư áp giải ra bên ngoài.

Nhìn thấy phương thức xử lý của Thẩm gia chủ, Diệp Οản Οản không khỏi chậc chậc cảm khái.

Cái Thẩm gia này, có thể có vị trí hôm nay, tuyệt đối không phải là do tình cờ hay vận khí.

Chỉ từ một chuyện này, liền có thể nhìn ra thủ đoạn của Thẩm gia chủ.

Lại không để cho Tôn gia tiểu thư cùng Hàng gia công tử tham gia yến hội Thẩm gia bị thương hay thậm chí còn là tử vong, cũng không để cho Không Sợ Minh Chủ mất mặt.

Hai câu ba lời, liền hóa giải sự lúng túng của Thẩm gia coi như là chủ nhà…Tới đây, Bạch Minh chủ, trước đó không nhận ra cô tới, chúng ta cùng nhau tán gẫu một chút! Thẩm gia chủ nhìn về phía Diệp Οản Οản, ý cười đầy mặt, vỗ bả vai của Diệp Οản Οản một cái, dẫn theo Diệp Οản Οản hướng về khu khách quý đi tới.

Bạch Minh chủ, mời uống trà! Thẩm gia chủ tự mình châm cho Diệp Οản Οản một ly trà.

Thẩm bá bá khách khí.

Diệp Οản Οản khẽ mỉm cười, nhận lấy nước trà Thẩm gia chủ đưa tới.

Cha, con cũng uống.

Chẳng biết từ lúc nào, Thẩm gia đại công tử đã lẳng lặng tiến lại đây, hướng về phía Thẩm gia chủ nhõng nhẽo.

Nghe tiếng, Thẩm gia chủ lườm gã con trai ngốc của mình một cái: Cút đi!Con liền không cút! Con muốn uống trà! Thẩm gia đại công tử đặt mông ngồi ở bên cạnh Diệp Οản Οản.

Diệp Οản Οản: .

Thẩm gia chủ nhìn về phía Diệp Οản Οản, thần sắc hơi có chút lúng túng.

Bạch Minh chủ chê cười rồi.

Đứa con trai này của tôi, được nuông chiều từ bé.

Thẩm gia chủ nói.

Diệp Οản Οản lắc đầu liên tục: Thiên Trần tốt vô cùng.

Lúc này, phía dưới yến hội, một đôi mắt của Nhiếp Linh Lung, hướng về Diệp Οản Οản ngồi ở khu khách quý nhìn lại, hàn mang loé lên không ngừng.

Nữ nhân vốn không nên xuất hiện này.

Nhất định phải biến mất!Cách đó không xa, Nhiếp Vô Danh hướng về phía Kỷ Tu Nhiễm đang cùng đại lão của một số thế lực tán gẫu, nháy mắt.

Các vị, xin lỗi, tôi có lẽ phải rời đi trước một chút.

Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng mở miệng, mặt lộ ra một nụ cười.

Kỷ Hoàng đây là quá khách khí với chúng tôi rồi, xin ngài cứ tự nhiên.

tr u y en fu ll v n Một lão già trong đám nói.

Chờ sau khi Kỷ Tu Nhiễm rời đi, một đám đại lão các thế lực không khỏi cảm thán.

Cái gã Kỷ Tu Nhiễm này, tuổi còn trẻ liền có thành tựu lớn như vậy, thậm chí không hề có một tí phách lối nào, làm cho người ta như tắm gió xuân.

Nhiếp huynh, sao vậy?Kỷ Tu Nhiễm đi tới bên cạnh Nhiếp Vô Danh, có chút không hiểu.

Cậu và cái gã Tu La Chủ đó.

Rất quen thuộc? Nhiếp Vô Danh mặt đầy vẻ hiếu kỳ.

 Nghe vậy, Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng nói: Nhiếp huynh nếu có chuyện, không ngại nói thẳng.

Cậu dẫn tôi tới, tôi có việc cần hỏi cái gã Tu La Chủ đó.

Nhiếp Vô Danh nói.

Được.

Kỷ Tu Nhiễm cũng không nhiều lời, dẫn theo Nhiếp Vô Danh, tìm được Tu La Chủ đang ở một bên uống trà.

Này! Nhiếp Vô Danh làm bộ liền muốn đến gần Tu La Chủ.

Nhưng mà, vẫn chưa thể tiếp cận, đã bị Khương Viêm ngăn lại.

Người nào? Khương Viêm lạnh lùng nhìn Nhiếp Vô Danh.

Ngươi cản ta? Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Khương Viêm: Lão tử cứ như vậy bị ngươi ngăn cản.

Ta không có sĩ diện?Nhiếp Vô Danh dứt lời, cánh tay phải khẽ nhấc lên, trong nháy mắt đem Khương Viêm đẩy lui mười mấy bước.

Khương Viêm sau khi ổn định lại thân hình, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc khó tin.

Người đàn ông trước mặt này, rốt cuộc có lai lịch gì? Thực lực lại cường đại đến mức độ cậu ta hoàn toàn nhìn không thấu.

Chẳng lẽ, đây là cái gã Cẩu Tạp Chủng được ca tụng là người mạnh nhất quả đất trong truyền thuyết?Đúng lúc này, ánh mắt lạnh như băng của Tư Dạ Hàn, trong nháy mắt rơi vào trên người Nhiếp Vô Danh.

Nhưng mà, sau khi thấy rõ khuôn mặt Nhiếp Vô Danh, trong mắt hiện ra một vẻ kinh ngạc, ung dung thản nhiên nghiêng đầu.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn A.

Cậu.

Nhiếp Vô Danh trong nháy mắt đi tới bên cạnh Tư Dạ Hàn: Chúng ta có phải là đã từng gặp ở nơi nào hay không?Hoàn toàn bất đắc dĩ, Tư Dạ Hàn lúc này mới nhìn thẳng Nhiếp Vô Danh, lãnh đạm thờ ơ mở miệng nói: Các hạ hẳn là nhận lầm người.

 Ồ.

Lời này của cậu có chút kỳ quái nha, tôi còn không nhận ra cậu là ai, cậu đã nói tôi nhận lầm người? Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, hơi nhíu mày, nâng cằm lên, trầm tư suy nghĩ.

Người đàn ông này, thật sự là nhìn quá quen mắt rồi! Rốt cuộc đã gặp qua ở nơi nào đây.

Thời điểm lúc trước ở bên ngoài nhận nhiệm vụ sao? Suy nghĩ kỹ một chút, dường như cũng không phải.

Độc Lập Châu, dường như từ trước tới nay cũng chưa từng gặp qua.

Vậy.

Hoa quốc thì sao?A, tôi nhớ ra rồi! Nhiếp Vô Danh vỗ đùi: Cậu là ông chủ tiệm há cảo của Hoa quốc đó!Tư Dạ Hàn: .

Khương Viêm mặt đầy mộng bức.

Tiệm há cảo.

Ông chủ? Là thứ đồ chơi gì?Ông chủ nhà hắn lúc nào từng mở tiệm há cảo, trở thành ông chủ tiệm há cảo?Các hạ đúng là nhận lầm người.

Tư Dạ Hàn nói.

Đúng đúng đúng, nhận lầm rồi! Cậu không phải là ông chủ tiệm há cảo của Hoa quốc.

Ông chủ kia tôi còn nhớ khá tròn trịa mập mạp, thật giống như cũng không được đẹp trai như cậu.

Nhiếp Vô Danh vừa mở miệng, vừa nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, tiếp tục quan sát.

Sau khi quan sát Tư Dạ Hàn ước chừng khoảng 7, 8 phút, ánh mắt Nhiếp Vô Danh lúc này mới lóe lên: Chửi thề một tiếng, tôi nghĩ ra rồi! Cậu là bạn trai của Diệp Οản Οản! Ban đầu.

Cậu còn giả mạo là cha của Đường Đường kia mà.

Gia chủ Tư gia, Tư Dạ Hàn! Đúng không?Lời của Nhiếp Vô Danh vừa dứt tiếng, Kỷ Tu Nhiễm cách đó không xa, nụ cười đặc trưng trên mặt trong nháy mắt bỗng biến mất không còn tăm hơi, ánh mắt phảng phất ẩn chứa cuồng phong sấm chớp, chậm rãi nhìn về phía Tư Dạ Hàn.

Gia chủ Tư gia Hoa quốc, gã đàn ông đã tẩy đi tất cả ký ức của Nhiếp Vô Ưu, khiến cho Nhiếp Vô Ưu hoàn toàn biến thành Diệp Οản Οản…Chửi thề một tiếng, gã đàn ông như cậu là cái thể loại gì, để con gái nhà người ta một mình bơ vơ nơi Hoa quốc, cũng làm cho Diệp Οản Οản vội vội vàng vàng, một thân một mình chạy đến Độc Lập Châu tìm cậu.

Tôi nghe nói cô ấy còn tự mình bơi tới nữa! Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, vội vàng mở miệng.

Diệp Οản Οản.

Tư Dạ Hàn.

Các hạ nhất định là nhận lầm người rồi.

Hai vị mà anh nói, tôi cũng không hề quen! Tư Dạ Hàn từ tốn nói.

Nhận lầm người? Vẻ mặt Nhiếp Vô Danh tràn ngập sự hoài nghi, dường như cũng có đạo lý.

Thân phận người ta lại là Tu La Chủ của Độc Lập Châu! Cái Tư gia Hoa quốc nhỏ bé kia, chỉ sợ ngay cả một ngón chân của Tu La Chủ Độc Lập Châu so ra còn kém hơn.

Người ta làm sao có thể chạy đến Hoa quốc làm cái gì mà gia chủ.

Được rồi, tôi có khả năng thật sự nhận lầm người.

Bất quá, gương mặt này, dáng dấp này của cậu, cũng thật là quá giống! Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái, đi tới bên cạnh Khương Viêm: Huynh đệ, thật ngại quá, tôi nhận lầm người.

Chút tiền này, bồi bổ thân thể, coi như tôi xin lỗi cậu.

 Nói xong, lập tức hướng về trong tay của Khương Viêm nhét tờ 100 tệ.

Khương Viêm: .

Ngươi con mịa nó!!Ở đâu tới quăng tiền lẻ!Thấy Nhiếp Vô Danh tiêu sái rời đi, khuôn mặt Kỷ Tu Nhiễm khôi phục lại nụ cười đặc trưng kia.

Một vị lão giả tóc bạc trắng, nhìn về phía khuôn mặt tinh xảo kia như đúc từ khuôn ra của Kỷ Tu Nhiễm, sau khi phát hiện ra nụ cười kia, trong mắt lộ ra vẻ rung động.

Kỷ Hoàng đây là.

Muốn ăn thua đủ với ai đó, có đúng hay không?!Mỗi lần Kỷ Hoàng lộ ra nụ cười này, người bên cạnh có thể không biết, nhưng những người đi theo Kỷ Hoàng như bọn họ, lại là người rõ ràng nhất.

Đây là cảnh báo vô cùng nguy hiểm.

Chính là sự yên bình cuối cùng trước bão táp.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnKỷ Tu Nhiễm ngồi ở trước mâm trà, cùng Tư Dạ Hàn mặt đối mặt.

Tu La Chủ, trà này như thế nào? Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Tư Dạ Hàn, nhẹ giọng cười nói.

 Không tệ! Tư Dạ Hàn lãnh đạm thờ ơ trả lời.

Lúc này, Kỷ Tu Nhiễm đem nước trà đẩy ra, cầm lấy con cờ trên bàn cờ trước mặt, hướng về Tư Dạ Hàn nói: Tu La Chủ, bàn cờ này của chúng ta, còn chưa đánh xong.

Nói xong, tay phải Kỷ Tu Nhiễm nắm lấy con cờ, đem quân cờ nhẹ nhàng đánh xuống.

Tư Dạ Hàn cũng không nhiều lời, cùng Kỷ Tu Nhiễm tiếp tục đánh cờ.

Người bên cạnh đều nói, Tu La Chủ học thức uyên bác.

Tôi có một chuyện, còn muốn thỉnh giáo Tu La Chủ.

Kỷ Tu Nhiễm nói.

Nghe vậy, Tư Dạ Hàn nhìn Kỷ Tu Nhiễm một cái: Với học thức của Kỷ Hoàng, hẳn là không nhất định cần thỉnh giáo người khác.

Nhưng mà, Kỷ Tu Nhiễm lại không trả lời, tự mình nói: Nếu như, đem trí nhớ của một người, toàn bộ thanh tẩy, hơn nữa thay bằng ký ức người bên cạnh, vậy người này, có phải là tương đương với đã chết rồi không? Mang theo ký ức người khác mà sống, vì người khác mà sống, không đáng thương sao?Nghe lời này của  Kỷ Tu Nhiễm, Tư Dạ Hàn mặt không biểu cảm, ánh mắt rơi vào trên người Kỷ Tu Nhiễm.

Loại tựa như chết mà không chết này, sống chui nhủi ở trên thế gian, không biết chính mình tên gì họ gì.

Hết thảy mọi thứ vốn thuộc về chính mình, đều hóa thành bọt nước, hư ảnh, không thể không tiếp nhận hết thảy những thứ của người khác.

Thoạt nghe, có lẽ rất tàn nhẫn.

Nhưng nếu như, loại tàn nhẫn này là do người thân mật nhất, người yêu dấu nhất, tín nhiệm nhất ban cho nàng, có phải là càng thêm tàn nhẫn hay không? Kỷ Tu Nhiễm nhìn Tư Dạ Hàn, nụ cười trên mặt càng nồng hơn.

Kỷ Hoàng, triết học đạo lý của anh, càng ngày càng tinh tế.

Chỉ bất quá, tàn nhẫn hay không, cũng là chuyện của người ngoài.

Quản tốt chính mình trước, hẳn mới là thứ mà anh cần quan tâm! Tư Dạ Hàn không mặn không nhạt nói, nói xong, con cờ đánh về phía trước, ăn một con cờ của Kỷ Tu Nhiễm.

Ha ha.

Vẫn luôn nghe nói, võ học của Tu La Chủ không tệ, sớm liền muốn thỉnh giáo.

Cải lương không bằng bạo lực, không bằng vui đùa một chút? Kỷ Tu Nhiễm mặt đầy nụ cười nhẹ như mây gió.

Một giây kế tiếp, Kỷ Tu Nhiễm nâng bàn tay phải lên, chậm rãi đem quân cờ thả trên bàn cờ.

Cùng lúc đó, chỉ nghe Uỳnh một tiếng thật lớn vang lên, bàn cờ không biết dùng loại chất liệu nào chế tạo, trong nháy mắt nổ tung, hóa thành đá vụn.

Nghe tiếng động này, mọi người trong yến hội nhất thời yên tĩnh lại.

Ánh mắt của mọi người, rối rít hướng về Tư Dạ Hàn và Kỷ Tu Nhiễm nhìn lại.

Chuyện gì xảy ra?Đây không phải là.

Kỷ Hoàng và Tu La Chủ sao?Bắc Đẩu mặt đầy kinh ngạc: Chửi thề một tiếng, hai người kia, đánh cờ đánh tới giận luôn rồi hả? Nghe câu này, Thất Tinh liếc mắt trừng Bắc Đẩu một cái: Cậu cho là, đánh cờ còn có thể khiến não phẳng đi hay sao?Cậu đây không phải là nói nhảm sao! Bắc Đẩu nhìn về phía Thất Tinh: Chuyện này cùng một đạo lý với đánh Bài Địa Chủ.

Cậu có thể thắng tôi một lần, có thể thắng tôi hai lần.

Nhưng nếu cậu con mịa nó liên tục thắng tôi 18 lần, một lần cũng không nhường cho tôi thắng, cậu xem thử tôi có đánh chết cậu hay không? Lão tử không đánh chết người, lão tử liền đập đầu xuống đất tự tử ngay! Cậu cũng không cần nhặt xác cho tôi đâu, tôi nói cho cậu hay!Thất Tinh: .

Chửi thề một tiếng, mọi người mau nhìn xem, Kỷ Hoàng và Tu La Chủ, đánh cờ đánh đến giận rồi! Hai người thẹn quá hóa giận, muốn đánh nhau rồi! Bắc Đẩu mặt đầy kích động, cao giọng oang oang hô vang bốn phía.

Theo lời của Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, mọi người đang phân tán tại các nơi ở Thẩm gia, ùn ùn như thủy triều vọt thẳng về nơi này.

Tại Độc Lập Châu, đừng nói là được chứng kiến Kỷ Hoàng và Tu La Chủ động thủ, dù cho là được gặp mặt hai người kia, muốn gặp được, cũng đã khó như lên trời!Sớm liền nghe, thực lực của Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ đều cực mạnh, nhưng không một ai từng tận mắt chứng kiến.

Hôm nay nếu như có cơ hội này, ai lại không muốn nhìn một chút?Diệp Οản Οản theo bản năng hướng về phương hướng của Tu La Chủ và Kỷ Tu Nhiễm nhìn lại, mặt đầy mộng bức.

Hai người này.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnGiờ phút này, Diệp Οản Οản vốn đang cùng Thẩm gia chủ uống trà, nghe được tiếng của Bắc Đẩu, lập tức hướng về phía hai người nhìn sang.

Hai người này, lại có thể đang đánh cờ?Đánh cờ đến tức giận muốn đánh nhau?Lúc này, Diệp Οản Οản lắc đầu một cái, mặt đầy vẻ khó tin.

Nếu như nói là Bắc Đẩu đánh cờ thua mà tức giận gây sự, Diệp Οản Οản cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, nhưng nếu như là Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ, loại nhân vật tầng thứ này, tuyệt đối không có bất kỳ khả năng nào.

Hai người này, đang êm đang đẹp đánh cờ, trước đó một giây, ngoài mặt còn thân như huynh đệ, nhưng một giây sau, làm sao lại muốn đánh nhau rồi?Lúc này, Khương Viêm bước ra một bước, ngăn ở bên người Tư Dạ Hàn, lạnh lùng nhìn Kỷ Tu Nhiễm.

Nhưng mà, còn không đợi Khương Viêm kịp có động tác gì, Khô Cốt đã từ trong đám người đi ra, chống lại Khương Viêm.

Khô Cốt, lui ra! Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Khô Cốt, lạnh lùng mở miệng.

Nghe lệnh, Khô Cốt hơi nhíu mày, tựa như muốn nói gì, nhưng cuối cùng một câu cũng không nói ra khỏi miệng, chỉ có thể theo ý của Kỷ Tu Nhiễm, lui xuống.

Khương Viêm.

Tu La Chủ lãnh đạm thờ ơ lên tiếng.

Chủ tử.

Khương Viêm vội vàng nói: Vết thương của ngài.

Đã khỏi rồi! Tu La Chủ nói.

Vâng.

Khương Viêm còn muốn nói gì, nhưng còn chưa kịp nói xong, Tu La Chủ đã ra lệnh: Lui ra!Khương Viêm cắn răng, đối với mệnh lệnh của Tu La Chủ, tự nhiên không dám trái, bất đắc dĩ, chỉ có thể lui về sau.

Khô Cốt và Khương Viêm vừa lui ra, Kỷ Tu Nhiễm trong nháy mắt có động tác, bước ra một bước, thân thể đã lướt tới trước người Tư Dạ Hàn.

Chợt, cánh tay phải khẽ nâng lên, một chưởng tung ra.

Chưởng thế như sóng gợn trong nước, giống như có từng cơn sóng hiện lên.

Chưởng chưa đến, tiếng gió đã rít lên vù vù.

Trong chớp mắt, Tu La Chủ thần sắc bất biến, cũng là một chưởng vỗ ra.

Chưởng kích của Tu La Chủ và Kỷ Tu Nhiễm, giống như hai ngôi sao băng lệch khỏi quỹ đạo va chạm vào nhau.

Một giây kế tiếp, một tiếng nổ vang lên, tạo ra âm thanh điếc tai.

Kỷ Tu Nhiễm thân hình phiêu dật như tiên, Tu La Chủ lại như đạp đỉnh núi tuyết, từng chiêu từng thức, tất cả đều làm cho người ta run như cầy sấy.

Thấy Tu La Chủ cùng Kỷ Tu Nhiễm giao đấu, Diệp Οản Οản mặt đầy mộng bức.

Hai người này đánh một trận, thật là bất ngờ.

Nhưng mà, nếu như dựa theo logic mà nói, chính mình có phải là không nên nhắm mắt làm ngơ hay không?Một bên, Thẩm gia chủ nhìn về phía Tu La Chủ cùng Kỷ Tu Nhiễm, chân mày không khỏi nhíu lại.

Nhưng thân là chủ nhà, Thẩm gia chủ cũng không có bất kỳ hành động nào, thật giống như cũng không dự định ra tay can thiệp.

Vào giờ phút này, tất cả mọi người tại yến hội Thẩm gia ở đây, đều là mặt đầy kinh ngạc.

Trên lý thuyết, loại đại nhân vật ở tầng thứ giống như Tu La Chủ và Kỷ Hoàng, coi như có thâm cừu đại hận gì, cũng sẽ không đánh nhau ở những dịp thế này.

Bọn họ đi tới được địa vị ngày hôm nay, không người nào không phải là loại có sành có sỏi trong đầu.

Sự việc nặng nhẹ, không có khả năng không phân được rõ ràng.

Coi như thật sự muốn đánh nhau, hẳn cũng nên sau khi yến hội Thẩm gia kết thúc mới đúng…Kỳ quái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kỷ Hoàng và Tu La Chủ, lại đi đánh nhau ngay thời điểm yến hội Thẩm gia được tổ chức.

Một vị tân khách, mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Mới vừa rồi gã Bắc Đẩu Không Sợ Minh kia.

Hình như có nói, Kỷ Hoàng và Tu La Chủ là bởi vì đánh cờ mà tức giận, lúc này mới đánh nhau.

Đánh cờ đánh…đánh đến tức giận?Nghe câu này, không ít tân khách sững sờ tại chỗ.

Đây là cá tháng tư hay sao? Kỷ Hoàng và Tu La Chủ là tầng thứ gì, làm sao có thể sẽ bởi vì đánh cờ mà tức giận tranh đấu.

Gã ta có thể lý giải thành như vậy, không phải là thiếu thông minh sao?Nghe mọi người đàm tiếu, Thất Tinh yên lặng thối lui về phía sau, kéo giãn ra một khoảng cách cùng Bắc Đẩu.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnLúc này, khu khách quý, Diệp Οản Οản mặt đầy mộng bức.

Dựa theo tình hình hôm nay mà nói, chính mình có phải là.

là nên đi giúp Kỷ Tu Nhiễm hay không?Trên danh nghĩa, mình là vị hôn thê của Kỷ Tu Nhiễm, mặc kệ là âm thầm hay là công khai.

Tuy chuyện này không có quan hệ gì với nàng, là chuyện của Tóc Húi Cua ca, nhưng bây giờ thân phận của nàng, còn không phải là Tóc Húi Cua ca sao.

 Nếu như mình không đi giúp Kỷ Tu Nhiễm mà nói, có phải có chút khó ăn nói…Nhưng mà, loại cường giả có cấp bậc như Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ giao thủ, nàng đi lên phỏng chừng cũng chỉ là làm màu mà thôi.

Nếu nói là can ngăn.

dường như không quá thực tế! Nàng hẳn là nên giả điếc ngó lơ, lặng im quan sát thì tốt hơn!Trong đám người, Nhiếp Linh Lung mặt không cảm xúc, một đôi con ngươi lãnh đạm quét qua toàn trường.

Yến hội Thẩm gia lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Kỷ Hoàng và vị thủ lĩnh của một trong ba thế lực nòng cốt của Tội Vực trong truyền thuyết kia, Tu La Chủ, lại có thể đánh nhau…Linh Lung.

Cô muốn xưng bá Độc Lập Châu, con ả Diệp Οản Οản đó, nhất định phải chết!Giờ phút này, Nhiếp Vô Ưu đứng ở trước người Nhiếp Linh Lung, thấp giọng nói.

Nhiếp Linh Lung lườm Nhiếp Vô Ưu một cái: Cô cho là, thứ phế vật đó, có thể ngăn tôi sao?Nghe câu này, Nhiếp Vô Ưu như có điều gì suy nghĩ.

Dã tâm của Nhiếp Linh Lung, Nhiếp Vô Ưu hết sức rõ ràng.

Cô ta muốn xưng bá toàn bộ Độc Lập Châu, đem hết thảy tất cả giẫm đạp ở dưới chân mình!Tôi đột nhiên có cảm giác, sau khi Nhiếp Vô Ưu mất trí nhớ, cuộc sống vô cùng thê thảm, giống như một tên hề sống trên cõi đời này.

Mà chúng ta, trong lúc rảnh rỗi, nhìn tên hề này vụng về biểu diễn, há chẳng phải là cảnh đẹp ý vui? Bỗng nhiên, Nhiếp Vô Ưu thấp giọng cười một tiếng: Cô nói xem, cứ như vậy nhìn cô ta sống mà mất đi hoàn toàn trí nhớ, sống thay cho người khác, so với tử vong, không phải là càng thêm thú vị sao?Linh Lung, cô không phải là muốn giết chết cô ta sao?Nhiếp Vô Ưu mở miệng hỏi.

Nhiếp Linh Lung cười lạnh một tiếng: Nhiếp Vô Ưu, cô ta đủ tư cách để khiến tôi quan tâm sao? Hoặc là nói, cô ta đủ tư cách, để cho tôi ra tay sao?Còn không đợi Nhiếp Vô Ưu mở miệng, Nhiếp Linh Lung lại nói: Chớ nói chi bây giờ cô ta mất đi ký ức, cho dù có khôi phục lại ký ức, Nhiếp Vô Ưu.

trong mắt tôi, cái gì cũng không phải.

A.

Đó là tất nhiên! Nhiếp Vô Ưu, ả ta thì tính là cái thứ gì, căn bản là không đáng giá để Linh Lung cô đặt vào trong mắt.

Nhiếp Vô Ưu cười lạnh nói.

Bây giờ Nhiếp Linh Lung, rốt cuộc khủng bố đến mức nào, Nhiếp gia không biết, Độc Lập Châu không biết, nhưng trong lòng nàng thì lại biết được rõ ràng nhất.

Chỉ bất quá, Nhiếp Linh Lung cho rằng con ả Diệp Οản Οản đó không đủ để lọt vào mắt của nàng.

Nhưng Nhiếp Vô Ưu lại muốn khiến cho Diệp Οản Οản chết không có chỗ chôn mới hả dạ.

Thân phận của nàng bây giờ, mới là Nhiếp Vô Ưu.

Hết thảy của Nhiếp Vô Ưu, đều là thuộc về nàng.

Bao gồm cả.

Kỷ Tu Nhiễm!Cái con ả Diệp Οản Οản đó, không có tư cách lấy được sự xem trọng của Kỷ Tu Nhiễm, càng không có tư cách cùng Kỷ Tu Nhiễm thân cận chút nào.

Ả ta thậm chí không có tư cách bước vào Nhiếp gia nửa bước!A.

Nhiếp Vô Ưu nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản ở khu khách quý, khóe miệng hơi hơi dương lên, nở một nụ cười lạnh như băng.

Ả ta thật đúng là tự đem chính mình xem như Không Sợ Minh Chủ rồi sao.

?Để cho ả ta tiếp tục nhảy nhót một hai ngày, thì cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Chờ sau khi yến hội kết thúc, nàng liền tự mình phái người đi đến Không Sợ Minh, vạch trần thân phận của Diệp Οản Οản.

Đến lúc đó, căn bản không cần nàng động thủ, nàng liền muốn nhìn một chút, con ả Diệp Οản Οản đó, sẽ chết thê thảm đến dường nào!Còn không đợi Nhiếp Vô Ưu suy nghĩ nhiều, phía trước đã nổ vang tiếng đối chưởng kịch liệt.

Chỉ thấy, ngay phía trước, màn giao thủ của Kỷ Hoàng và Tu La Chủ còn chưa dừng lại, vẫn đang tiếp tục.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnTrước đó liền nghe Tu La Chủ thực lực phi phàm, bây giờ nhìn thấy, quả nhiên không phải là hư danh.

Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Tu La Chủ, lãnh đạm thờ ơ cười nói.

Ngươi cũng không tệ.

Tu La Chủ mặt không biểu cảm, liếc nhìn Kỷ Tu Nhiễm một cái, ngữ khí lạnh giá.

Diệp Οản Οản thấy khí thế hai người cứ không chết không thôi như thế này, chân mày nhíu chặt lại, khóe mắt đảo đến vị trí của Nhiếp Vô Danh còn đang gặm dưa hấu.

Lúc này, Diệp Οản Οản rời khỏi khu khách quý, đi tới bên cạnh Nhiếp Vô Danh.

Đừng ăn nữa.

Diệp Οản Οản hướng về Nhiếp Vô Danh nói.

Nghe câu này của Diệp Οản Οản, Nhiếp Vô Danh mặt đầy vẻ ngơ ngác: Sao vậy.

?Anh đi hỗ trợ một chút! Diệp Οản Οản nói.

Hỗ trợ? Nhiếp Vô Danh hơi sững sờ.

Diệp Οản Οản nói thế này là có ý gì?Giúp bên nào? Nhiếp Vô Danh hỏi theo bản năng.

Cái gì mà giúp bên nào! Can bọn họ ra đi.

Diệp Οản Οản mở miệng.

Lúc này, Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái: Hai vị đại lão đánh nhau, một ông chủ nhỏ như tôi đi xem náo nhiệt làm gì.

Lại nói, chuyện này có liên quan gì đến tôi…Anh coi như thật sự không đi? Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh.

Không đi, người nào đi người đó là khốn khiếp! Nhiếp Vô Danh nói.

Haizz.

Diệp Οản Οản từ trong túi xách lấy ra một chồng tiền giấy, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ nói: Vậy xem ra, tiền này cũng không có duyên phận gì với anh rồi.

Đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc!!Nhiếp Vô Danh nhìn thấy một cọc lớn toàn giấy bạc 100 tệ trong tay Diệp Οản Οản, bỗng nhiên một cái liền đoạt lấy, cau mày mở miệng: Em gái ngoan của tôi, nói nhăng nói cuội gì đấy! Cô và tôi là anh em kết nghĩa, cùng chung hoạn nạn, sinh tử không sờn! Chúng ta là quan hệ như thế nào, cô có chuyện, vậy còn không phải là chuyện của tôi sao?Nhiếp Vô Danh nói xong, đem một cọc tiền giấy lớn bỏ vào trong ngực.

Diệp Οản Οản: .

Đây là Nhiếp Vô Danh, không sai đâu.

Tới đây, em gái ngoan của tôi, cô nói gì chính là thế đó! Nhiếp Vô Danh đứng ở bên cạnh Diệp Οản Οản, nguyên một bộ mặt thiên lôi chỉ đâu đánh đó.

Làm cho bọn họ đừng đánh nữa.

Lòng Diệp Οản Οản tràn đầy bất đắc dĩ.

Được, tôi đi khuyên nhủ.

Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái, chầm chậm chạy đến chỗ Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ đang giao đấu.

Vào giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm cùng Tu La Chủ hai người còn chưa dừng tay, trận chiến vẫn đang bùng nổ kịch liệt.

Tu Nhiễm! Bỗng nhiên, Nhiếp Vô Danh từ phía sau, ôm lấy Kỷ Tu Nhiễm.

Thấy vậy, Kỷ Tu Nhiễm hơi nhíu mày lại, đối với hành vi của Nhiếp Vô Danh, có chút không cách nào hiểu được.

Mau mau nhanh, cùng tôi trở về, Kỷ thúc thúc vừa mới gặp tai nạn giao thông, bị xe tông! Thúc ấy đang ở bệnh viện, không liên lạc được cậu, mới vừa rồi gọi điện thoại cho tôi.

Cậu nhanh chóng đi bệnh viện cùng tôi một chút, nhìn xem rốt cục có chuyện gì xảy ra? Tài xế đụng Kỷ thúc thúc, gây chuyện bỏ chạy! Mặt Nhiếp Vô Danh đầy vẻ nôn nóng, hoàn toàn không nhìn ra có bất kỳ sơ hở nào, cứ như cha của Kỷ Tu Nhiễm, thật sự bị xe tông.

Nghe Nhiếp Vô Danh nói như vậy, Kỷ Tu Nhiễm nhất thời sửng sốt một chút.

Mắt thấy Kỷ Tu Nhiễm bị Nhiếp Vô Danh ôm lấy từ phía sau, Tu La Chủ cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn tiếp tục ra tay, mà đứng chắp tay ở đằng xa.

Ngày khác thỉnh giáo!Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Tu La Chủ, chợt, cùng Nhiếp Vô Danh xoay người rời đi.

Cách đó không xa, Diệp Οản Οản mặt đầy mộng bức.

Nàng để cho Nhiếp Vô Danh đi can ngăn, vạn vạn không ngờ tới, Nhiếp Vô Danh lại can ngăn kiểu này…Loại phương thức can ngăn này, quả thật từ xưa đến nay hắn là người thứ nhất.

Chỉ sợ cũng chỉ có Nhiếp Vô Danh mới có thể nghĩ ra được…Thấy Kỷ Tu Nhiễm không dây dưa nữa mà rời khỏi Thẩm gia, Tu La Chủ mặt không biểu cảm, trong mắt hiện ra hàn quang nhiếp hồn người khác, xoay người trở lại chỗ ngồi, uống vào một ngụm trà xanh.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Giờ phút này, cả đám bọn Khô Cốt đuổi theo Kỷ Tu Nhiễm, mặt đầy ngơ ngác, Kỷ gia chủ bị xe đụng?Bọn họ làm sao không hề nhận được tin tức, nhưng Nhiếp Vô Danh lại.

Tuy là trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng trên miệng lại không một ai dám nói thêm cái gì, vạn nhất, thật bị đụng thì sao…Mắt thấy chuyện giữa Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ lắng xuống, Diệp Οản Οản lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu để cho hai người này cứ đánh tiếp như vậy, chẳng biết đến bao giờ mới phân được thắng bại.

Thậm chí, hai người tranh đấu, không đơn thuần là chuyện của hai người Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ, mà còn liên quan đến nguyên cả một thế lực của Kỷ Hoàng và A Tu La sau lưng bọn họ.

Một khi hai thế lực lớn này đấu đá lẫn nhau, hậu quả khó mà lường được.

Giờ phút này, Diệp Οản Οản đi tới bên cạnh Tu La Chủ, ngồi ở đối diện anh ta, một đôi mắt dán chặt vào gương mặt vô cùng quen thuộc trước mắt này, một câu cũng chưa hề nói.

Ước chừng sau nửa khắc đồng hồ, chàng trai mới nhìn thẳng vào thiếu nữ trước mặt, lạnh lùng nói: Bạch Minh chủ nhìn đủ chưa?Nghe tiếng, Diệp Οản Οản cười khanh khách nói: Tu La Chủ đẹp mắt như vậy, làm sao có thể nhìn đủ!Còn không đợi Tu La Chủ mở miệng, Diệp Οản Οản lại nói: Tôi rất hiếu kỳ, Tu La Chủ tại sao lại cùng Kỷ Hoàng đánh nhau, chẳng lẽ đúng như trước đó Bắc Đẩu từng nói, Tu La Chủ và Kỷ Hoàng là do đánh cờ đến tức giận nhịn không được?Nghe câu này, Tu La Chủ yên lặng một lát, sau đó mở miệng nói: Bạch Minh chủ có thể hiểu như vậy.

Diệp Οản Οản: .

Không nhìn ra, bản lĩnh chém gió của anh chàng Tu La Chủ này, ngược lại cũng không hề kém.

Tu La Chủ đại nhân… Tôi có một vật muốn cho anh xem.

Bỗng nhiên, con ngươi Diệp Οản Οản khẽ đổi, thấp giọng cười nói.

Vật gì? Tu La Chủ lãnh đạm hỏi.

Vật này không mang theo, ngay tại nhà của tôi.

Không biết, Tu La Chủ có thời gian hay không? Theo tôi về nhà chơi một chút.

Diệp Οản Οản nói.

Đến lúc đó, chính mình đem Đại Bạch mang về nhà ma.

Chỉ cần cái anh chàng Tu La Chủ này đến rồi, không tin thử anh ta không ra!Vậy cứ chờ khi nào có thời gian rảnh rỗi lại nói.

Tu La Chủ nói xong, chậm rãi đứng lên, chợt cùng đám người Khương Viêm xoay người rời đi.

Được nha, cứ quyết định như vậy đi! Tu La Chủ đại nhân, cũng không nên đổi ý nha! Khóe miệng Diệp Οản Οản hơi hơi dương lên, treo lên một nụ cười hơi khó hiểu.

Nếu như anh chàng Tu La Chủ này là Tư Dạ Hàn mà nói, Đại Bạch không có khả năng không nhận ra.

Loại mãnh thú giống như Đại Bạch này, nhận thức không chỉ là thông qua cặp mắt, còn có mùi cơ thể.

Anh ta khẳng định không nghĩ tới, Đại Bạch bây giờ đang ở Không Sợ Minh.

Với thân phận của Tu La Chủ mà nói, nếu để cho anh ta tự mình đi đến Không Sợ Minh, khẳng định là không mấy thích hợp.

Nhưng nếu như là đi đến nhà ma mà nói, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tu La Chủ rời khỏi không bao lâu, Kỷ Tu Nhiễm lại lần nữa quay trở lại, đánh giá chung quanh.

Chỉ chốc lát sau, Kỷ Tu Nhiễm đi tới bên cạnh Diệp Οản Οản.

Tu Nhiễm, thúc thúc thế nào? Diệp Οản Οản hỏi.

 Không sao.

Kỷ Tu Nhiễm nói.

Vậy.

Vô Danh ca ca đâu? Diệp Οản Οản tiếp tục dò xét.

Chạy rồi.

Kỷ Tu Nhiễm thành thật trả lời.

Diệp Οản Οản: .

Tu La Chủ đâu? Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Diệp Οản Οản.

Không biết, đã đi rồi thì phải.

Diệp Οản Οản trả lời.

Sau này, không cho phép tiếp cận Tu La Chủ! Giọng điệu của Kỷ Tu Nhiễm cứng rắn đến độ xưa nay chưa từng có, làm cho người ta căn bản là không có cách nào nghi ngờ hay cự tuyệt.

Tại sao? Diệp Οản Οản mặt đầy hiếu kỳ, nàng vừa vặn muốn biết, mới vừa rồi, Kỷ Tu Nhiễm rốt cuộc là bởi vì chuyện gì mà lại trở mặt với Tu La Chủ tại một dịp như thế này, thậm chí còn đánh nhau.

Em muốn biết sao? Đôi con ngươi của Kỷ Tu Nhiễm sáng như ánh sao vậy, nhìn Diệp Οản Οản.

Muốn biết.

Diệp Οản Οản gật đầu một cái, nàng có thể không muốn biết sao?

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ

  • đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License