Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0131
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnTóc Húi Cua ca làm sao có thể không biết anh ta gọi là Kỷ Tu Nhiễm.
Chẳng lẽ.
Anh ta đoán được thân phận của mình? Diệp Οản Οản nghi ngờ không thôi.
Chỉ bất quá, Diệp Οản Οản cũng không từ trong mắt của Kỷ Hoàng phát hiện ra bất kỳ ác ý nào.
Nếu như Kỷ Hoàng thật sự biết việc nàng giả mạo vị hôn thê của hắn, chỉ sợ nàng không sống được qua ngày mai.
Người đàn ông này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Diệp Οản Οản trong lúc nhất thời cứ nghĩ mãi không thông.
Thấy Kỷ Tu Nhiễm đi ra, một ông lão đứng ở trước cửa văn phòng, cũng đi theo sau lưng Kỷ Tu Nhiễm, hai người sóng vai rời khỏi Không Sợ Minh.
Sau khi ra cửa, nụ cười trên mặt Kỷ Tu Nhiễm lập tức biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là u buồn vô tận.
Giáo sư Chu, như thế nào?Rất nhanh, Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía ông lão bên cạnh mở miệng.
Sắc mặt giáo sư Chu tựa hồ có chút do dự, chỉ chốc lát sau, lúc này mới lên tiếng nói: Kỷ Hoàng, ngài có thể xác định, cô gái kia, chính là Minh chủ Không Sợ Minh sao?Không sai! Kỷ Hoàng nói.
Được, đã như vậy, bên tôi cũng đã có đáp án.
Giáo sư Chu gật đầu, sau khi yên lặng một lát, nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm, chậm rãi mở miệng nói: Kỷ Hoàng, nếu như tôi đoán không lầm, Không Sợ Minh Chủ không phải là mất trí nhớ, mà là… Ký Ức Bao Trùm.
Giáo sư Chu ở trong lĩnh vực này, là một trong những chuyên gia hàng đầu, đối với hạng mục như Ký Ức Bao Trùm, nghiên cứu đã hơn 10 năm.
Nhóm nghiên cứu do ông ta dẫn dắt, trước mắt cũng thuộc trình độ hàng đầu thế giới.
Cho nên, Giáo sư Chu cực kỳ tự tin, chính mình sẽ không nhìn lầm.
Có ý gì? Kỷ Hoàng lạnh giọng mở miệng.
Kỷ Hoàng, là như vầy, cái gọi là Ký Ức Bao Trùm, là sau khi xóa sạch ký ức vốn có, lại cưỡng ép truyền vào một phần ký ức không thuộc về bản thể, cũng là một loại thủ đoạn khiến người ta không thể nghi ngờ gì về thân phận bị tráo đổi.
Giáo sư Chu tiếp tục nói: Rất hiển nhiên, trí nhớ của Minh chủ Không Sợ Minh, đã bị người ta thanh trừ, mà sau đó, lại bị truyền cho một đoạn trí nhớ không thuộc về nàng.
Phải không?Giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm giống như hàn băng vạn năm, trên trán, tản ra một cỗ khí tức lạnh buốt làm cho người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm và kinh hãi tột độ.
Ý là, nàng không còn trí nhớ của mình, đem chính mình coi thành chủ nhân của đoạn trí nhớ xa lạ kia? Kỷ Tu Nhiễm mở miệng.
Vâng, không sai, căn cứ quan sát của tôi, đích xác là như vậy! Bởi vì, người mất trí nhớ, vô luận là ngôn ngữ cơ thể hoặc phương thức mở miệng nói chuyện, đối với những chuyên gia như chúng tôi mà nói, đều sẽ có thể phát hiện ra triệu chứng rõ ràng, thậm chí là tư duy logic hỗn loạn không rõ.
Mà Minh chủ Không Sợ Minh lại không phải như vậy, nàng có năng lực suy nghĩ logic cực kỳ mạnh mẽ.
Cho nên, ngôn ngữ, cử chỉ, hành động của Minh chủ Không Sợ Minh, chỉ có hai loại khả năng.
Loại thứ nhất, nàng căn bản không hề mất trí nhớ, hiểu rõ được chính mình.
Loại thứ hai, bị Ký Ức Bao Trùm.
Giáo sư Chu nhìn Kỷ Hoàng lúc này như một ngọn núi lửa sắp phun trào, hết sức cẩn thận từng li từng tí mở miệng.
Nghe vậy, Kỷ Hoàng cũng không nhiều lời.
Mỗi một câu nói của anh ta, cơ hồ đều là đang thử thăm dò, từ biệt thự đến bên trong Không Sợ Minh, biểu hiện của Vô Ưu, đã có thể khiến anh khẳng định, Nhiếp Vô Ưu quả thực đã mất đi ký ức ngày trước.
A, thú vị…!! Kỷ Tu Nhiễm khóe miệng hơi hơi dương lên, treo lên một nụ cười vô cùng nguy hiểm.
Thấy vậy, thân thể Giáo sư Chu khẽ run lên, cả người đông cứng lại, thậm chí ngay cả hít thở cũng chậm lại rất nhiều.
Giáo sư Chu, trừ nhóm nghiên cứu của ông có khả năng hoàn thành hạng mục nghiên cứu có độ khó cao như thế này ra.
Ánh mắt Kỷ Tu Nhiễm mang theo một nụ cười châm biếm, rơi vào trên người Giáo sư Chu.
Nghe lời nói này, Giáo sư Chu nhất thời thần sắc đại biến.
Chỉ là một ánh mắt của người đàn ông này, liền khiến cho tứ chi bách hài của ông lão kịch liệt run rẩy.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnKỷ Hoàng.
Chúng tôi cũng không nhận ra Không Sợ Minh Chủ.
Chưa từng gặp bao giờ!! Giáo sư Chu vội vàng giải thích: Kỷ Hoàng, tôi có thể lấy toàn bộ tộc nhân của tôi, thậm chí còn là tính mạng của tất cả học sinh tôi mà thề, chúng tôi tuyệt đối không hề làm qua Ký Ức Bao Trùm cho Không Sợ Minh Chủ!Giáo sư Chu, ngài không cần khẩn trương như vậy, tôi chỉ là muốn nói, trừ các người ra, còn có người nào có thể thực hiện thủ đoạn như vậy? Kỷ Hoàng cười nói.
Vâng, chuyện này không quá dễ nói.
Theo tôi được biết, Hoa quốc bên kia, cũng có một nhóm nghiên cứu.
Nếu như Kỷ Hoàng có nhu cầu, tôi có thể lập tức đi điều tra, nhất định cho Kỷ Hoàng ngài một câu trả lời rõ ràng chi tiết! Giáo sư Chu dùng khăn tay lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, chợt thề son thề sắt nói.
Được, đã như vậy, vậy thì làm phiền ông, đi thăm dò đi! Tôi cho ông.
2 tháng! Kỷ Hoàng nói xong, đầu cũng không thèm quay lại, xoay người rời đi, tiến vào bên trong chiếc xe sang trọng ở phía trước.
Kỷ Hoàng, vị kia, chính là Vô Ưu tiểu thư? Một vị nam tử trẻ tuổi mặc tây trang màu đen, lên tiếng hỏi thăm.
Ừm.
Kỷ Hoàng chậm rãi mở miệng.
Nghe được lời nói này, khuôn mặt nam tử trẻ tuổi hiện ra vẻ vui mừng.
Chẳng qua là, ký ức bị thay đổi! Kỷ Hoàng âm trầm nói.
Cái gì? Nghe vậy, nam tử trẻ tuổi nhất thời cả kinh, có chút khó mà tin được.
Từ giây đầu tiên khi Kỷ Hoàng gặp được Diệp Οản Οản, cũng đã có thể xác định, cô bé này, đích xác là Nhiếp Vô Ưu, bao gồm cả vết bớt bẩm sinh * được xác nhận trong miệng của Thu Thủy cũng có thể chứng minh.
* thai kýSo với vị Nhiếp Vô Ưu giả của Nhiếp gia kia hoàn toàn khác nhau.
Nhiếp Vô Ưu từ nhỏ đã theo ông ngoại rời khỏi Nhiếp gia, Nhiếp phu nhân cùng Nhiếp Vô Ưu cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, đối với thai ký trên người Nhiếp Vô Ưu, cũng không mấy hiểu rõ.
Nhưng một nhóm thành viên cốt cán của Không Sợ Minh như đám người Thu Thủy, cùng Nhiếp Vô Ưu vào sinh ra tử; nhất là Thu Thủy, đối với thai ký trên người Nhiếp Vô Ưu vô cùng hiểu rõ.
Bởi vì thai ký trên người Nhiếp Vô Ưu có hơi đặc thù, nếu muốn làm giả giống nhau như đúc, cơ hồ là không có khả năng.
Hơn nữa, Tam tiểu thư Nhiếp Linh Lung đối với thai ký của Nhiếp Vô Ưu cũng không mấy quen thuộc, cho dù tìm người bắt chước, cũng không có khả năng đem thai ký làm giả được quá giống.
Kỷ Hoàng, tôi có biết đến hạng mục biến thái như Ký Ức Bao Trùm.
Nếu như Vô Ưu tiểu thư thật sự bị.
đây chẳng phải là nói.
Đến tột cùng là ai có loại thâm cừu đại hận đối với Vô Ưu tiểu thư đến vậy, ác độc như vậy! Nam tử trẻ tuổi cắn răng nghiến lợi.
Đoạn Phi! Một lát sau, Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía nam tử trẻ tuổi.
Kỷ Hoàng, ngài nói đi.
Đoạn Phi nói.
Trước đây Vô Ưu, có khả năng cư trú ở Hoa quốc, cậu cùng Khô Cốt, lập tức đi Hoa quốc.
Kỷ Tu Nhiễm nói.
Ý của Kỷ Hoàng là.
Đoạn Phi như có điều suy nghĩ.
Đem người Vô Ưu tiếp xúc mấy năm nay, toàn bộ bắt về cho ta! Nếu như tra được là ai thay thế ký ức của Vô Ưu.
Giết không tha! Kỷ Tu Nhiễm khóe miệng hơi hơi dương lên.
Nhìn thấy nụ cười mang tính biểu trưng cho sự nguy hiểm vô cùng quen thuộc kia, trong lòng Đoạn Phi khẽ run lên.
Lần này, Kỷ Hoàng là.
thật sự tức giận!!Đoạn Phi lập tức đáp lời Ngài yên tâm, thuộc hạ hiểu được phải làm thế nào.
Bên trong phòng làm việc, Diệp Οản Οản bận rộn đến sứt đầu bể trán.
Chính mình không phải là nên hóa thân thành đại gia đi hưởng phúc sao? Một đống lớn tài liệu yêu cầu chính mình xử lý, so với thành phần trí thức làm thêm giờ còn thảm hơn.
Chủ yếu nhất, một số ít tài liệu, Diệp Οản Οản cũng không dám tùy tiện xử lý.
Rất nhiều vấn đề có liên quan đến thế lực đối nghịch với Không Sợ Minh, nếu như mình cưỡng ép xử lý, hơi không cẩn thận, hậu quả khó mà lường được.
Phong tỷ.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh Thất Tinh nương theo tiếng gõ cửa từ bên ngoài phòng làm việc truyền vào.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Vào!Trên mặt Diệp Οản Οản khôi phục vẻ thanh lãnh.
Bắc Đẩu đi theo sau lưng Thất Tinh, cùng đi vào.
Phong tỷ, tài liệu tỷ đã phê xong chưa? Bắc Đẩu đi tới bên người Diệp Οản Οản, mở miệng hỏi.
Có lời cứ nói! Diệp Οản Οản mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.
Phong tỷ, từ khi nào tỷ lại chăm chỉ như vậy rồi, chi bằng thư giãn một chút đi! Tỷ lần này đi ra ngoài lâu như vậy, khẳng định học được rất nhiều nhiều kiểu mới đi! Biến một cái cho tụi đệ được mở mang tầm mắt nào, có được hay không? Bắc Đẩu hưng phấn xoa xoa tay mở miệng nói.
Diệp Οản Οản cau mày, biến một cái? Biến cái gì? Biến thân sao?A, ảo thuật của Phong tỷ, không thể kém hơn so với mấy vị ảo thuật gia từ bên ngoài đi đến Độc Lập Châu kiếm tiền đâu nha! Thất Tinh cũng mở miệng cười.
Nghe nói như vậy, trong lòng Diệp Οản Οản nhất thời hơi hồi hộp một chút.
Nguyên lai là ảo thuật.
Làm sao đang êm đẹp lại yêu cầu nàng thực hiện mấy trò ảo thuật?Diệp Οản Οản không ngốc, trong lòng tự nhiên hiểu rõ, Thất Tinh lần này tới, lại là dò xét mình.
Muốn xem ta làm ảo thuật, cũng không thành vấn đề! Khóe mắt Diệp Οản Οản đảo quanh bốn phía, rất nhanh, cầm ly nước trên bàn lên, đem nước uống một hơi cạn sạch.
Nhìn ly nước này xem.
Lúc này, Diệp Οản Οản đem ly nước đưa cho Thất Tinh.
Thất Tinh nhận lấy ly nước, quan sát chốc lát: Thật giống như không có vấn đề gì!Trong ly có thứ gì không? Diệp Οản Οản hỏi.
Không có.
Thất Tinh nói.
Có nước nha.
Bắc Đẩu vội mở miệng nói leo.
Nghe được lời này, Diệp Οản Οản liếc mắt nhìn Bắc Đẩu: Nước không phải mới vừa rồi bị ta uống rồi sao?Ơ, đệ thấy bên trong còn có vài giọt nước nhỏ.
Bắc Đẩu nhìn chằm chằm ly nước trong tay Thất Tinh nói.
Diệp Οản Οản: .
Ngươi con mịa nó có tin là lão tử một cái tát đập chết ngươi hay không? Cái tên Bắc Đẩu này chẳng lẽ là bị ngu sao?Rồi, cậu đừng để ý đến mấy giọt nước đó! Diệp Οản Οản thở dài, nói chuyện với Bắc Đẩu, mệt não quá.
Ồ.
Vậy không có gì cả! Bắc Đẩu gật đầu một cái.
Được.
Diệp Οản Οản từ trong tay Thất Tinh lần nữa đem ly nước cầm vào trong tay, ngay trước mặt của hai người, vén tay áo lên, chợt khẽ nâng hai tay, nói: Nhìn trong tay của ta, có thứ gì không?Có một chiếc nhẫn! Bắc Đẩu nói.
Diệp Οản Οản: .
Ngươi con mịa nó, có não hay không vậy?Bất đắc dĩ, Diệp Οản Οản tháo chiếc nhẫn xuống.
Hiện tại không còn! Bắc Đẩu nói.
Thấy rõ ràng rồi chứ?! Diệp Οản Οản mặt đầy nghiêm túc: Hiện tại, chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích.
Ngay trước mặt Thất Tinh và Bắc Đẩu, Diệp Οản Οản đem ly nước giơ lên thật cao, hai người thật là một khắc không hề dời đi ánh mắt.
Cộp!Một giây kế tiếp, ly nước bị Diệp Οản Οản hung hăng úp xuống bàn.
Các cậu nói xem, bên trong có cái gì? Diệp Οản Οản nói.
Phong tỷ, tỷ nói đùa sao, thứ này còn có thể có vật gì? Bắc Đẩu bĩu môi.
Tôi cảm thấy, hẳn là không có vật gì cả! Thất Tinh nhàn nhạt nói.
Tới đi, mở nó ra! Diệp Οản Οản để cho Thất Tinh tiến lên.
Rất nhanh, Thất Tinh đem ly nước mở ra.
Một giây kế tiếp, Bắc Đẩu mặt đầy vẻ ngạc nhiên, mà trong mắt Thất Tinh chính là thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Phía dưới ly nước, lại có một viên trân châu nhỏ.
Nhìn thấy thần sắc của Thất Tinh, Diệp Οản Οản lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, Tóc Húi Cua ca cũng thích ảo thuật, hơn nữa đối với ảo thuật có nghiên cứu và thành tựu nhất định.
Nếu không, Thất Tinh sẽ không lấy ảo thuật để xò xét chính mình.
Thật may, sở học của chính nàng quá mức tạp nham, kiếp trước, chính mình thường xuyên xem các clip giải thích mánh khóe của ảo thuật.
Lâu ngày, ít nhiều gì cũng biết một ít trò ảo thuật.
Mà bởi vì quan hệ trọng sinh, Diệp Οản Οản thậm chí biết được mấy trò ảo thuật của tương lai mấy năm sau, càng thêm quỷ thần khó đoán.
Mà mấy thủ đoạn ảo thuật này, hiện tại, ở trên thế giới này, còn chưa được sáng tạo ra.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Thật ra thì, loại ảo thuật nhỏ này đích xác rất đơn giản, Diệp Οản Οản mới vừa từ trên quần áo mình, gỡ xuống một nút cài bằng trân châu, sau đó thừa dịp Bắc Đẩu và Thất Tinh chưa chuẩn bị, đem nút cài đặt ở trên tai phải.
Trong nháy mắt khi úp ly từ trên không xuống, đúng lúc lắc cho nút cài rơi xuống, lợi dụng lực quán tính mà thôi.
Ánh mắt của Thất Tinh và Bắc Đẩu đều tập trung vào tay và chiếc ly của nàng, cũng không hề chú ý đến tai phải.
Con bà nó! Phong tỷ, bàn tay này của tỷ, quả thật như được thiên sứ tặng cho nụ hôn ban phúc! Thật là lợi hại! Bắc Đẩu nâng bàn tay phải của Diệp Οản Οản lên, chậc chậc lưỡi suýt xoa.
Đệ thử một chút xem sao! Lúc này, Bắc Đẩu cầm ly lên, hung hăng úp thẳng xuống mặt bàn.
Nhưng mà, choang một tiếng, ly nước bị Bắc Đẩu đập một cái nát bét.
Thấy ánh mắt của Thất Tinh và Diệp Οản Οản đều trợn trừng nhìn sang, Bắc Đẩu gãi đầu một cái, mặt đầy mộng bức: Phong tỷ, tay của tỷ được thiên sứ trao cho nụ hôn, mặc dù lợi hại.
nhưng, tay của đệ lại càng lợi hại hơn, bị …chó cắn qua!!Tay của cậu không bị sao cả, chỉ là não bị chó cắn qua! Diệp Οản Οản đem ly nước bể ném vào thùng rác.
Bắc Đẩu há miệng, muốn nói gì, nhưng cuối cùng không nói nên lời.
Phong tỷ, Lý đại sư, tỷ vẫn còn nhớ chứ? Bỗng nhiên, Thất Tinh nhìn về phía Diệp Οản Οản, mở miệng nói.
Tuy nói Diệp Οản Οản không hề biết đến Lý đại sư, Trương đại sư là cái khỉ khô gì cả, nhưng tóm lại vẫn phải liều một lần, vì vậy mở miệng: Biết, nói!Vậy.
Phong tỷ còn nhớ đến, Lý đại sư làm gì chứ? Ánh mắt của Thất Tinh, trân trân nhìn chòng chọc Diệp Οản Οản.
Giờ phút này, trong lòng Diệp Οản Οản có khổ cũng không biết kêu ai.
Cái gã Thất Tinh này, cũng con mịa nó khó chơi quá đi! Mình làm sao biết được Lý đại sư là làm cái quỷ gì?Cậu cút sang một bên, nói chuyện vòng vèo, để tôi nói! Bắc Đẩu đặt mông hất văng Thất Tinh ra, xít lại gần Diệp Οản Οản: Phong tỷ, tỷ cũng biết, gã Lý đại sư kia, là đại họa sĩ nổi danh tại Độc Lập Châu chúng ta.
Trước đó, những buổi triển lãm cùng tiêu thụ các tác phẩm của lão ta, đều là Không Sợ Minh chúng ta tiến hành, lợi nhuận hàng tháng đều hết sức khả quan.
Nhưng hai năm trước, Lý đại sư bỗng nhiên lại không đồng ý tiếp tục cùng Không Sợ Minh chúng ta hợp tác.
Phong tỷ, gã Lý đại sư kia sợ nhất chính là tỷ, vừa vặn, Phong tỷ đã trở về rồi, gọi điện thoại, cảnh cáo lão già kia một chút đi!Nghe được lời này, Diệp Οản Οản âm thầm giơ ngón tay cái lên tặng cho Bắc Đẩu.
Tiểu tử, không hổ là sinh vật có não bị chó cắn, có tiền đồ!Ồ? Lại có chuyện như thế sao? Diệp Οản Οản thần sắc giận dữ, cười lạnh nói: Xem ra, lão ta già rồi, hồ đồ rồi!Hừ, lão già kia, nếu như biết Phong tỷ đã trở về, nhất định sẽ bị hù chết.
Bắc Đẩu nói.
Nếu như vậy, Phong tỷ tranh thủ xử lý một chút đi! Không cho Diệp Οản Οản cơ hội mở miệng, Thất Tinh lại dùng điện thoại di động của mình, gọi đến số điện thoại di động của Lý đại sư.
Thấy vậy, Diệp Οản Οản lườm Thất Tinh một cái: Thất Tinh, cậu là đang dạy tôi, phải làm việc như thế nào à?Thất Tinh không dám, nhưng chuyện này tương đối gấp, vẫn là nên lập tức hành động thì hơn.
Thất Tinh nói.
Gấp? Gã Lý đại sư kia đều đã đoạn tuyệt hợp tác với các ngươi mấy năm, hiện tại mới nói gấp, vậy trước đó con mịa nó đã làm gì?Đây không phải là trắng trợn dò xét chính mình sao?Nhưng tuy là như vậy, Diệp Οản Οản cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Thất Tinh, tôi đã sớm nói qua với các cậu, tác phẩm của tôi, không cần Không Sợ Minh các cậu phí tâm! Âm thanh của một lão già, từ trong điện thoại truyền ra.
Diệp Οản Οản nghe điện thoại, lạnh giọng cười một tiếng, khẽ mở miệng: Lý đại sư, xem ra ông đang bị nóng trong người! Chi bằng, tôi phái người tới tặng cho ông một chút trà thanh nhiệt, thấy thế nào? Ngươi là ai? Lão già nghe tiếng, hơi kinh ngạc.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Lý đại sư, nhiều năm như vậy không gặp, bây giờ ngay cả giọng của tôi cũng đều không nghe ra.
Diệp Οản Οản nói.
Mấy năm không gặp? Chẳng lẽ.
ngài là.
Bạch.
Bạch Phong Minh Chủ! Lão già ngạc nhiên.
A.
Lý đại sư xem ra còn không bị hồ đồ! Nếu đã không hồ đồ, vì sao lại phải làm ra loại chuyện hồ đồ này? Thanh âm của Diệp Οản Οản, càng ngày càng cường thế.
Minh Chủ đại nhân.
Ngài trở về lúc nào, ngài không phải là đã chết rồi sao? Không không không, chuyện này, có hiểu lầm! Nhất định là có hiểu lầm gì đó! Âm thanh của lão già hơi có chút run rẩy.
Lý đại sư, vậy cũng không cần phí lời nữa, ông là đại họa sĩ, đương nhiên là vẽ trên giấy, dùng tay để vẽ.
Ông xem, là tôi đem giấy cầm tới cho ông, hay là, ông đem tay đưa tới cho tôi? Diệp Οản Οản cười lạnh nói.
Nghe được lời ấy của Diệp Οản Οản, Lý đại sư gần như khóc ra tiếng nói: Đừng đừng đừng.
Minh Chủ, ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tay của tôi cũng không thể cắt ra được…Họa sĩ không còn tay, vậy còn làm ăn kiểu gì?Nếu đã như vậy, tôi liền cho người đem giấy đưa qua cho ông, hẳn là không có vấn đề gì chứ? Diệp Οản Οản thấp giọng cười một tiếng.
Không có, không có, không có!! Hoàn toàn không thành vấn đề! Không có bất kỳ vấn đề gì, đưa tới càng nhiều càng tốt! Lý đại sư vội vàng trả lời.
Được rồi! Nói xong, Diệp Οản Οản cúp điện thoại.
Vào giờ phút này, Thất Tinh nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, trong mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Cô gái này, phong cách hành sự, so với Minh Chủ, quả thật có mấy phần tương tự.
Chửi thề một tiếng! Không hổ là Phong tỷ của đệ, vài ba lời liền giải quyết xong rồi.
Lão già kia, ỷ vào có chút quan hệ với thế lực đối nghịch, liền không thèm nể mặt Không Sợ Minh chúng ta, bây giờ biết sợ rồi! Bắc Đẩu cười lạnh nói.
Bớt nói nhảm đi, đi ăn cơm! Diệp Οản Οản nói xong, đem điện thoại di động tùy ý vứt cho Thất Tinh.
Phong tỷ, chúng ta đi Thiên Các Phủ đi, nơi đó mới có không ít thứ mới cũng hấp dẫn.
Bắc Đẩu nói.
Nghe vậy, ánh mắt Thất Tinh lóe lên.
Được.
Mặc dù Diệp Οản Οản cũng không biết Thiên Các Phủ rốt cuộc là nơi nào, nhưng cũng chỉ có thể ra vẻ hiểu biết.
Rất nhanh, Thất Tinh và Bắc Đẩu, cùng Diệp Οản Οản rời khỏi Không Sợ Minh.
Thu Thủy sau khi biết phải đi Thiên Các Phủ, cũng kêu khóc đòi đi theo, cuối cùng cũng đi cùng với bọn họ.
Tiểu Phong Phong, sau khi đi Thiên Các Phủ xong, chúng ta có nên đi đánh bạc một trận không? Còn có sàn đấu thú và đấm bốc nữa! Cô bình thường không phải đều thích đi đến đó nhất sao? Thu Thủy kéo cánh tay của Diệp Οản Οản, mở miệng nói.
Diệp Οản Οản ngoài miệng treo nụ cười, trong lòng là một trận chửi đậu xanh rau má lia lịa.
Nàng hoàn toàn không hiểu về đánh bạc, cũng không hiểu được cái gì mà sàn đấu thú với lại đấm bốc nữa.
Gã Tóc Húi Cua ca này, không cố gắng quản lý Không Sợ Minh, lại rảnh rang đi tìm nhiều thú vui thế để làm gì? Thật là bẫy chết chính mình.
Được rồi, có thời gian rảnh rỗi đi đánh bạc vài ba ván, vừa vặn cũng ngứa tay.
Khóe miệng Diệp Οản Οản hơi rúm lại.
Nếu như để cho mình làm phá gia chi tử, vậy khẳng định không thành vấn đề…Hô hô, tay của Phong tỷ, chính là được thiên sứ hôn ban phước đó nha! Hôm nay đánh bạc nhất định thắng, khẳng định là không thua được, kỹ thuật đánh bạc tuyệt hảo à nha! Bắc Đẩu cười nói.
Diệp Οản Οản: .
Con mịa nó, gã Tóc Húi Cua ca này, có muốn để cho nàng sống hay không? Lại còn kỹ thuật đánh bạc tuyệt hảo, có nghĩa là chơi bẩn hay là thế nào?Xem ra, nàng muốn lặng yên làm một đứa phá gia chi tử, cơ hồ là không thể nào.
Chỉ chốc lát sau, Thất Tinh đem xe đậu sát cạnh một tòa phủ đệ hào hoa.
Phía trên tòa phủ đệ, có treo bảng hiệu Thiên Các Phủ.
Cũng còn may chỗ phủ các này không phải là một chỗ kỳ quái gì, chính là một nhà hàng ăn cơm.
Tựa hồ nhà hàng ăn này cũng có chút danh tiếng, nguyên liệu nấu ăn cũng cực kỳ đặc thù.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnThiên Các Phủ có tổng cộng 4 tầng.
Người bình thường ở Độc Lập Châu, chỉ có thể đi vào tầng thứ nhất.
Một số võ giả và lính đánh thuê, có thể tiến vào tầng thứ hai.
Mà người có thể tiến vào tầng ba và tầng bốn, không giàu thì sang, tất nhiên là có lai lịch lớn.
Sau khi tiến vào Thiên Các Phủ, Diệp Οản Οản quan sát bốn phía.
Không thể không nói, nhà hàng này, quả thật là vạn phần hào hoa, thậm chí có thể dùng từ xa xỉ để hình dung.
Thất gia! Bắc gia! Thu Thủy tỷ.
Nhìn thấy ba người, một người đàn ông trung niên, sắc mặt hơi đổi, tự mình tiến lên tiếp đãi.
Mắt ông gắn trên mông hay sao, không nhìn thấy Phong tỷ? Bắc Đẩu nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, sắc mặt lạnh lẽo.
Cái gì? Nghe được lời nói này, người đàn ông trung niên nhìn về phía nữ tử sắc mặt u lãnh bên cạnh mình, sắc mặt đại biến.
Tóc Húi Cua ca không phải là đã mất tích nhiều năm, nghe đồn là đã chết rồi sao? Vậy làm sao.
Minh chủ, ngài trở về rồi.
Người đàn ông trung niên nhìn về phía Diệp Οản Οản, trên mặt là nụ cười lấy lòng.
Đừng nói nhảm, tìm cho chúng tôi một phòng! Thu Thủy không kiên nhẫn nói.
Có có có! Mời đi theo tôi! Người đàn ông trung niên khom người, cẩn thận từng li từng tí.
Rất nhanh, nhóm người Diệp Οản Οản đi vào một phòng xa hoa ở tầng thứ tư.
Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm thực đơn, mặt đầy mộng bức.
Phi Thiên Long.
Bá Vương Trên Đại Dương.
Bá Chủ Trên Đời.
Mấy thứ này con mịa nó là thứ gì…?Phong tỷ, tỷ lúc trước không phải là thích ăn Phi Thiên Long nhất sao, gọi một phần không? Bắc Đẩu cười nói.
Nghe vậy, Diệp Οản Οản hùa theo gật đầu một cái: Quả thực là đã lâu rồi không được nếm.
Dứt lời, Diệp Οản Οản chọn một phần Phi Thiên Long.
Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ Thiên Các Phủ, đem khay thức ăn bưng lên.
Kính chào ngài, đây là Bá Chủ Trên Đời, xin mời hưởng dụng! Nhân viên phục vụ nói.
Lúc này, Diệp Οản Οản động đũa.
Thật là thơm! Mùi vị mãnh thú này thật sự là không tầm thường.
Bắc Đẩu ăn ngấu nghiến.
Mãnh thú?Sắc mặt Diệp Οản Οản nhất thời biến đổi, thứ này rốt cục là thứ thịt gì mà lại cho nàng ăn vậy hả trời?Bất kể là cái gì, khẳng định cũng không phải là đồ vật bình thường, nhưng nàng có thể không ăn sao?Phi Thiên Long, mời hưởng dụng! Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ đem thức ăn dâng lên.
Phong tỷ, thứ tỷ thích nhất đến rồi! Bắc Đẩu cười nói.
Sau khi Diệp Οản Οản thấy rõ ràng thứ gọi là Phi Thiên Long trên bàn xong, giờ phút này chỉ muốn đập đầu vào gối tự tử cho xong hết mọi chuyện.
Phi Thiên Long!! Thứ này nàng biết! Đây không phải là châu chấu chiên ngập dầu sao?Tại Độc Lập Châu, võ giả chiếm đa số, nhà hàng cao cấp giống như Thiên Các Phủ không đếm xuể, nguyên liệu nấu ăn chủ yếu, đều là những thứ có hàm lượng dinh dưỡng giống như lòng trắng, lòng đỏ trứng, để bổ sung năng lượng cần thiết hàng ngày cho bọn họ.
Phong tỷ, sao tỷ không ăn vậy? Bắc Đẩu thấy Diệp Οản Οản thật lâu không hề động đũa, mở miệng hỏi.
Diệp Οản Οản nhìn châu chấu chiên ngập dầu, chỉ nhìn thôi cũng đã muốn ói, ăn cái bà ngoại cậu chứ ăn! Ai lại chế ra cái thứ đồ chơi này?Phong tỷ, tỷ không thích sao? Quả thực, con gái hẳn đều không ai thích những thứ như này.
Ánh mắt của Thất Tinh, chậm rãi rơi vào trên người Diệp Οản Οản, nhàn nhạt mở miệng nói.
Nhưng mà, còn không đợi Thất Tinh tiếp tục nhiều lời, Diệp Οản Οản cũng đã động đũa, đem châu chấu chiên ngập dầu nhét vào trong miệng.
Cũng không tệ lắm, mùi vị cũng không có biến hóa quá lớn! Sau khi Diệp Οản Οản ực một cái đem châu chấu chiên ngập dầu nuốt xuống, vuốt cằm nói.
Thu Thủy, cô ăn không? Rất nhanh, Diệp Οản Οản nhìn về phía Thu Thủy bên cạnh.
Nghe vậy, Thu Thủy lắc đầu liên tục: Tôi.
tôi không thích món này lắm!!Diệp Οản Οản: .
Nhìn Thu Thủy người ta xem, bình thường biết bao nhiêu!! Lại nhìn một chút Tóc Húi Cua ca, chó chết! Khẩu vị không phải là quá nặng rồi sao?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnChính bởi vì, đau dài không bằng đau ngắn.
Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm một mâm đầy châu chấu chiên ngập dầu, không nói hai lời, cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất bình sinh, đem một mâm Phi Thiên Long ăn sạch.
Cố nén lại cảm giác buồn nôn chực trào ra, Diệp Οản Οản cười nói: Thật ngon!Ngon cái con mịa nó!Hay là lại gọi thêm một phần? Phong tỷ bình thường đều ăn hai ba phần.
Bắc Đẩu mở miệng nói.
Diệp Οản Οản: .
Bắc Đẩu, có tin lão tử một quyền đánh cho nhà ngươi thành cái mền không, cái tên đại ngốc này!Còn không đợi Diệp Οản Οản mở miệng nói chuyện, bỗng nghe một tiếng cười lạnh từ ngoài cửa truyền đến.
Một giây kế tiếp, cửa phòng ăn bị mở ra, mười mấy nam nhân, tràn vào bên trong.
Cầm đầu là một gã đàn ông trung niên mặc âu phục, đeo một cặp mắt kiếng gọng vàng.
Minh chủ đại nhân, ngài còn chưa chết à? Âu phục nam nhìn Diệp Οản Οản, mở miệng cười nói.
Diệp Οản Οản nhìn về phía gã đàn ông đeo kính, ngôn ngữ thần thái người này tuy là vô cùng phách lối, nhưng Diệp Οản Οản lại cảm kích từ đáy lòng.
Không phải là hắn bỗng nhiên xuất hiện, gã Bắc Đẩu kia chỉ sợ còn muốn gọi thêm hai khay châu chấu chiên ngập dầu cho mình ăn…Nhìn thấy gã đàn ông đeo kính này, Thất Tinh mặt không biểu tình, mà Bắc Đẩu lại hơi nhíu mày, nhìn về phía Diệp Οản Οản, nhỏ giọng nói: Phong tỷ.
Gã ta là Lý Mạt Thần, con tư sinh của Tam trưởng lão Không Sợ Minh, Lý Tư, từ bên ngoài tìm trở về 5 năm trước.
Nghe Bắc Đẩu nói như vậy, trong lòng Diệp Οản Οản có chút kinh ngạc.
Nói như vậy, gã đàn ông đeo kính này, cũng là người của Không Sợ Minh, nhưng hắn lại dám phách lối ngang ngược như vậy đối với Không Sợ Minh Chủ, là có chỗ dựa gì?Hic, Phong tỷ, tỷ rời đi mấy năm nay, Không Sợ Minh đã không phải là Không Sợ Minh lúc trước rồi! Nội bộ chia làm hai phe, mấy vị trưởng lão hùa lại, tự làm thành một phe, mà phần lớn thế lực của Không Sợ Minh, bây giờ đều ở trong tay mấy lão già kia.
Gã Lý Mạt Thần này, chính là một gã con nhà giàu, ỷ vào thế lực Tam trưởng lão, không đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt.
Không Sợ Minh cũng không có người nào dám đắc tội hắn.
Bắc Đẩu nhẹ giọng thở dài.
Nếu như là ngày trước, Minh chủ cũng không mất tích, Không Sợ Minh từ trên xuống dưới, người nào dám bất kính đối với Minh chủ?Khỏi phải nói đến một gã con tư sinh của Tam trưởng lão như Lý Mạt Thần này, dù cho chính là Tam trưởng lão, nhìn thấy Minh chủ, cũng phải cung cung kính kính, đàng đàng hoàng hoàng.
Nghe Bắc Đẩu thấp giọng giải thích, Diệp Οản Οản cũng đã hiểu được tình hình.
Bây giờ, vị trí Minh chủ này của nàng, cơ hồ là đã hoàn toàn bị những lão già cầm quyền của Không Sợ Minh kia ngó lơ, ngay cả một đứa con tư sinh của Tam trưởng lão Không Sợ Minh, cũng dám đến cửa khiêu khích.
Lý Mạt Thần!! Ngươi là ăn gan hùm mật gấu rồi, dám bất kính đối với Minh chủ! Lúc này, Thu Thủy đứng dậy, hướng về Lý Mạt Thần quát lên.
Cái gì? Minh chủ? Nghe vậy, Lý Mạt Thần nhếch miệng, cười lạnh một tiếng, nói: Minh chủ mất tích nhiều năm như vậy, chỉ sợ là đã sớm chết ở bên ngoài.
Hiện tại, tùy tiện tìm tới một thứ a miêu a cẩu nói mình là Minh chủ, ta cũng phải đến quỳ lạy tin phục hay sao?Càn rỡ! Thu Thủy lên tiếng trách mắng.
Nơi này làm gì có chỗ cho ngươi nói chuyện! Giờ phút này, ly rượu vang trong tay Lý Mạt Thần trong nháy mắt nâng lên, dưới con mắt mọi người, một ly rượu vang toàn bộ bị Lý Mạt Thần tạt vào trên mặt của Thu Thủy.
Ngươi tìm chết!Bắc Đẩu nhất thời giận dữ, lập tức đứng dậy.
Lý Mạt Thần, lão tử hôm nay không đánh chết ngươi, ta liền theo họ ngươi.
Thu Thủy mặt đầy âm trầm, nhanh chân đi về phía Lý Mạt Thần.
Nhưng mà, Thu Thủy còn chưa đi được hai bước, đã bị mấy vị tráng hán kia ngăn lại, không cho phép Thu Thủy đến gần Lý Mạt Thần.
Ha ha ha, Thu Thủy, ngươi chẳng qua chỉ là một con chó của Không Sợ Minh mà thôi, chỉ bằng ngươi, đòi đụng đến ta? Thái độ Lý Mạt Thần hoàn toàn yên tâm là có chỗ dựa vững chắc.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnLý Mạt Thần nói xong, cười lạnh một tiếng: Thu Thủy, ngươi chờ đó, lão tử sớm muộn cũng lột hết y phục của ngươi, làm cho ngươi tâm phục khẩu phục!Ngươi.
Nghe được lời nói mất dạy này của đối phương, sắc mặt Thu Thủy âm trầm đến tột độ.
Còn không đợi Thu Thủy có cơ hội mở miệng nói chuyện, lúc này, Diệp Οản Οản bỗng nhiên đứng lên, nhanh chân hướng về Lý Mạt Thần đi tới.
Cút ngay!Ánh mắt lạnh giá thấu xương của Diệp Οản Οản, lập tức đảo qua các vị tráng hán đang vây xung quanh mình.
Lúc này, mấy vị tráng hán hơi nhíu mày, tiến lên không được, không tiến lên cũng không xong.
Ồ!! Các ngươi, là muốn.
Tạo phản? Diệp Οản Οản khóe miệng hơi hơi dương lên, kèm theo một nụ cười mang theo hơi lạnh thấu xương.
Cùng lúc khi tiếng nói của Diệp Οản Οản phát ra, mấy vị tráng hán lại lâm vào yên lặng, trên mặt lộ ra thần sắc do dự.
Bất kể như thế nào, nữ nhân này, bây giờ vẫn là Không Sợ Minh Chủ…Cút!Diệp Οản Οản nghiêm nghị quát một tiếng.
Cơ hồ theo bản năng, thân thể mấy vị tráng hán hơi hơi lùi về sau.
Chỉ trong chớp mắt, Diệp Οản Οản tiến về trước một bước, đi tới bên cạnh Lý Mạt Thần.
Ngươi đậu mịa đem chính mình xem thành lão đại Không Sợ Minh sao? Lý Mạt Thần giơ ly rượu vang trong tay lên, dường như muốn đập thẳng về phía Diệp Οản Οản.
Nhưng mà, còn không đợi Lý Mạt Thần kịp hành động, Diệp Οản Οản nâng cánh tay lên.
Một giây kế tiếp, chỉ nghe Bép một tiếng thanh thúy, Diệp Οản Οản trở tay một cái, tiếp theo đó là một cái tát vang dội, hung hăng quất vào trên mặt của Lý Mạt Thần.
Ngươi.
Ngươi đậu mịa dám.
Lúc này, Lý Mạt Thần nhìn Diệp Οản Οản, thần sắc đầy vẻ khó tin.
Bép!Bép!Lý Mạt Thần còn chưa kịp nói xong, Diệp Οản Οản cười lạnh một tiếng, trở tay lại là hai cái bạt tai vang dội.
Ngươi là cái thứ gì? Diệp Οản Οản nhìn gã Lý Mạt Thần bị mình đánh đến ngu người, lạnh giọng mở miệng: Cha ngươi nhìn thấy ta, cũng không dám phách lối như vậy! Ta hỏi ngươi, ngươi là thứ chó chết gì?Bép!! Bép!!Diệp Οản Οản nói xong, lại là mấy cái bạt tai vang dội khác, hung hăng quất vào trên mặt của Lý Mạt Thần.
Không thể không nói, da mặt của gã Lý Mạt Thần này, coi như cũng thật dày quá đi! Tay của mình tát hắn cũng tê dại cả đi rồi nà…Ta giết chết ngươi!Sau khi Lý Mạt Thần phục hồi lại tinh thần, giận tím mặt, dường như muốn định ra tay.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, thân hình Bắc Đẩu chợt lóe lên, vòng ra phía sau gắt gao khống chế Lý Mạt Thần, khiến hắn không cách nào nhúc nhích.
Bắc Đẩu!! Một con chó như ngươi! Mẹ nó!! Ngươi chờ đó, ta bảo cha ta giết chết ngươi! Lý Mạt Thần gào thét.
Yo, một con chó chết như ngươi, định bảo cha ngươi giết chết ta? Được à nha! Lão tử hôm nay trước tiên giết chết ngươi, ngươi đi xuống dưới đó trước chờ lão tử! Bắc Đẩu khịt mũi coi thường.
Các ngươi còn ngớ ra làm gì, đánh cho ta! Lý Mạt Thần không cách nào cục cựa, tức giận nhìn tráng hán ở chung quanh.
Những tráng hán này, tất cả đều là nhất đẳng cường giả, thủ hạ của cha hắn!Chuyện này.
Tráng hán cầm đầu, mặt lộ ra vẻ chần chờ, Lý Mạt Thần có thể ỷ vào quyền thế của Tam trưởng lão coi trời bằng vung, nhưng bọn hắn thì không thể được.
Nếu như động thủ đối với Minh chủ…Muốn chết, thì động thủ một cái cho ta xem! Ánh mắt Diệp Οản Οản, như một thanh dao găm sắc bén.
Cuối cùng, các tráng hán được Lý Mạt Thần dẫn tới, vẫn bị khí thế của Diệp Οản Οản uy hiếp, cũng không dám có bất kỳ hành động nào, chỉ đứng yên tại chỗ, không nói tiếng nào.
Các ngươi đậu mịa đều điếc sao? Lý Mạt Thần thấy thủ hạ của mình cũng không có bất kỳ động tác gì, lúc này phẫn nộ quát lên.
Bép!Khi tiếng nói của Lý Mạt Thần rơi xuống, Diệp Οản Οản lại là một bạt tai, hung hăng quất vào trên mặt Lý Mạt Thần.
Không cho Lý Mạt Thần cơ hội mở miệng, Diệp Οản Οản từ trên bàn ăn cầm lên một chiếc đũa, gắt gao đặt vào trên yết hầu của Lý Mạt Thần.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnNgươi, vẫn chưa trả lời ta! Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm Lý Mạt Thần, hàn quang trong mắt lóe lên, khóe miệng hơi hơi dương lên, một nụ cười tà mị xuất hiện.
Trả lời cái gì! Lý Mạt Thần quát lạnh.
Trả lời ta, ngươi được tính là cái thứ chó chết gì? Diệp Οản Οản khẽ mở miệng.
Lý Mạt Thần mới vừa muốn nói gì, bàn tay Diệp Οản Οản lại đột nhiên dùng sức.
Một giây kế tiếp, chiếc đũa đâm thủng da thịt của Lý Mạt Thần, từng tia máu tươi, thuận theo đũa chậm rãi rơi xuống.
Diệp Οản Οản: .
Con mịa nó! Chất lượng chiếc đũa này cũng có phần hơi quá tốt một chút, chính mình rõ ràng chỉ là muốn dọa gã Lý Mạt Thần này một cái, làm sao lại trực tiếp đâm thủng rồi?Giờ phút này, Thất Tinh nhìn về phía Diệp Οản Οản, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc! Nếu như, cô gái này không phải là Phong tỷ, cô ta thật sự dám đắc tội với Tam trưởng lão như vậy sao?A a a…!! Ngươi.
Ngươi dám giết ta sao? Trong mắt Lý Mạt Thần, cuối cùng cũng hiện ra vẻ sợ hãi.
Cho dù cô gái trước mặt mình này, thật sự là Không Sợ Minh Chủ, nhưng mà, với sự thông minh của Tóc Húi Cua ca, làm sao có thể lại không phân rõ ràng tình thế trước mắt của Không Sợ Minh?Giả thì thôi đi, cho dù là Minh chủ thật sự, hẳn là cũng không dám đối xử với hắn như thế đi.
Hắn không tin nữ nhân này thật sự dám giết hắn, nhưng mà, nhìn thấy sát ý trong mắt Diệp Οản Οản không che giấu chút nào, trong lúc nhất thời, Lý Mạt Thần khó tránh khỏi cũng có chút chột dạ.
Giết ngươi.
Quả thực sẽ làm dơ bẩn tay của ta, lưu ngươi một cái mạng, ta nghĩ, cha ngươi ngày mai hẳn là sẽ mang lại cho ta một câu trả lời hợp lý.
Diệp Οản Οản cười lạnh một tiếng, chợt, chán ghét đem chiếc đũa dính máu trong tay ném sang một bên.
Bắc Đẩu! Diệp Οản Οản nhìn về phía Bắc Đẩu sau lưng Lý Mạt Thần nói.
Phong tỷ, có đệ! Bắc Đẩu cười một tiếng, đầy hào hứng đáp lời.
Chướng mắt, ném ra ngoài cho ta! Diệp Οản Οản nói.
Yes Sir~! * Bắc Đẩu gật đầu một cái, nói xong, một tay bóp cổ Lý Mạt Thần, hướng về phía Thu Thủy nói: Thu Thủy, mở cửa sổ ra giúp tôi!* Tiếng anh: Vâng, thưa sếp!Hả? Thu Thủy sửng sốt một chút: Bắc Đẩu, đây là lầu bốn.
Lầu bốn thì thế nào, Phong tỷ bảo tôi ném hắn xuống, lầu bốn mươi thì tôi cũng ném không run tay! Bắc Đẩu cười nói.
Diệp Οản Οản: .
Tôi con mịa nó là bảo cậu đem hắn ném ra cửa, không phải bảo cậu đem hắn từ lầu bốn ném xuống.
Nhà hàng này trần nhà của từng lầu rất cao, lầu bốn của Thiên Các Phủ, tương đương với tầng 6, tầng 7 của những tòa cao ốc phổ thông.
Đừng.
Đừng.
Hiểu lầm, có chuyện gì từ từ thương lượng!! Mắt thấy Thu Thủy thật sự đem cửa sổ mở ra, sắc mặt Lý Mạt Thần nhất thời biến đổi.
Mấy vị tráng hán Lý Mạt Thần mang tới, nắm quả đấm một cái, dù cho muốn ngăn cản, nhưng không một ai dám vọng động ở dưới mí mắt Diệp Οản Οản.
Véo o o….
!Á á á á….
Bịch!!Nhiều lắm chỉ trong thời gian hai lần hô hấp, toàn bộ cơ thể Lý Mạt Thần đã bị Bắc Đẩu từ cửa sổ ném ra ngoài.
Diệp Οản Οản lặng lẽ che trán ở trong lòng, khóe miệng hơi hơi rúm lại, nàng thật sự không có ý tứ đem Lý Mạt Thần từ lầu bốn ném ra ngoài…Năng lực nghe hiểu của gã Bắc Đẩu này.
Tại sao, lại cường đại như vậy!?Người thì hắn ném ra ngoài, còn trách nhiệm thì mình gánh!!Bắc Đẩu vỗ tay một cái, nhìn về phía Diệp Οản Οản, mở miệng cười nói: Phong tỷ, tám chín phần mười là đã té chết, nếu may mắn sống sót, không tàn thì phế!Làm thật là tốt.
Trong lòng Diệp Οản Οản vô cùng bất đắc dĩ, nhưng ngoài mặt vẫn phải phụ họa cười một tiếng.
Trời má! Những lão già đám Tam trưởng lão kia, ở Không Sợ Minh quyền thế ngút trời, cơ hồ nắm giữ hơn phân nửa thế lực của Không Sợ Minh! Bây giờ, dù cho là Minh chủ Không Sợ Minh thật sự trở lại, chỉ sợ cũng phải sợ hãi hai ba phần.
Hiện tại thì hay rồi! Chính mình đem con tư sinh của Tam trưởng lão chỉnh đến sống dở chết dở.
Thù này đại phát rồi!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Đều còn đứng ở chỗ này làm gì?! Còn không mau đi xem một chút Lý công tử của các ngươi chết hẳn chưa! Bắc Đẩu hướng về mấy vị tráng hán nói.
Nghe được lời này của Bắc Đẩu, những người mà Lý Mạt Thần mang tới, rối rít xông ra ngoài.
Mất hứng! Thu Thủy hừ lạnh một tiếng: Tên khốn này, dám giội rượu vang vào ta! Hôm nay hắn không chết, ta sớm muộn cũng giết chết hắn!!Được rồi, Phong tỷ không phải là vì cô trút giận sao? Gã Lý Mạt Thần kia chính là một tên phế vật, đã sớm bị tửu sắc móc rỗng thân thể, tố chất thân thể quá kém! Cao như vậy, dù có không ngã cũng không xê xích gì nhiều.
Bắc Đẩu cười nói.
Vẫn là Tiểu Phong Phong tốt.
Lúc này, Thu Thủy ôm Diệp Οản Οản.
Diệp Οản Οản hiện tại đã quen với sự nhiệt tình cửa Thu Thủy, ngược lại cũng bình tĩnh.
Thật ra thì mới vừa rồi nàng ra tay, mặc dù là vì ngụy trang Tóc Húi Cua ca, bất quá, khi đó nhìn thấy gã Lý Mạt Thần đó lên tiếng khinh bạc Thu Thủy, sự phẫn nộ và cảm giác muốn che chở dâng lên trong lòng này, lại là sự thật.
Phong tỷ, gã Tam trưởng lão kia cũng không phải là kẻ dễ trêu, cô vẫn nên cẩn thận một chút! Thất Tinh nhìn về phía Diệp Οản Οản, lãnh đạm thờ ơ mở miệng.
Nghe vậy, trên mặt Diệp Οản Οản treo một nụ cười lạnh, nhìn có vẻ thật giống như cũng không đem cái gì mà Tam trưởng lão để ở trong lòng.
Được rồi, không ăn nữa, mất hứng! Phong tỷ, chúng ta đi đến sòng bạc chơi vài ván đi! Bắc Đẩu hưng phấn đề nghị.
Diệp Οản Οản: .
Nàng có thể không đi sao? Nàng vẫn chưa hết sợ hãi cái món Phi Thiên Long kia, còn hận không thể mọc thêm hai chân để rời khỏi cho nhanh….
Rất nhanh, mấy người đi xuống lầu, rời khỏi Thiên Các Phủ.
Tôi còn có việc, các người chơi đùa tiếp đi! Thất Tinh nói xong, xoay người tự mình rời đi.
Chỉ giỏi ăn với đánh rắm! Bắc Đẩu liếc mắt nhìn Thất Tinh, cũng không phản ứng lại hắn.
Diệp Οản Οản thấy cái gã Thất Tinh khó giải quyết nhất đã đi rồi, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác này, quả thật giống như là chủ nhiệm lớp rời khỏi lớp học vậy…Sau khi Thất Tinh rời đi, Bắc Đẩu lái xe, nửa giờ sau, ba người đi tới một sòng bạc hào hoa cỡ lớn.
Ở loại địa phương như Độc Lập Châu, đủ các loại hình đánh bạc tùy ý có thể thấy, như sòng bạc hào hoa cỡ lớn loại này, cũng không mấy ly kỳ.
Bao quanh vòng ngoài sòng bạc, là một vài máy móc thiết bị đánh bạc điện tử, mà bên trong, chính là loại sòng bạc có thể đánh cược tài sản tính mạng…Thu Thủy tỷ, Thất gia.
Khách quý a!Khi đám người Diệp Οản Οản bước vào sòng bạc, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đứng thẳng người, trên mặt là nụ cười toe toét, liền vội vàng tiến lên chào hỏi.
Làm sao, không nhìn thấy Minh chủ của chúng ta sao? Bắc Đẩu một mái tóc đỏ dựng đứng đầy phách lối, ánh mắt lạnh lẽo, sát ý bên trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp làm người ta không rét mà run.
Đừng coi thường cái tên này ở trước mặt Diệp Οản Οản thật giống như một dạng tiểu ngốc tử, nhưng ở bên ngoài, ngược lại thật có thể dọa người.
Nghe được lời nói này, thân thể người đàn ông trung niên run lên, lập tức nhìn về phía Diệp Οản Οản, một giây kế tiếp sắc mặt nhất thời thay đổi.
Minh chủ Không Sợ Minh?Không Sợ Minh Chủ Tóc Húi Cua ca đã mất tích bao nhiêu năm.
Lại trở về tới rồi!!Nhưng nếu như ngay cả Bắc Đẩu đều nói là Không Sợ Minh Minh chủ, vậy người kia nhất định là Tóc Húi Cua ca không có sai.
Minh chủ, nhiều năm không gặp! Đều không nhận ra được, là tôi không đúng! Như vậy đi, chúng tôi tặng Tóc Húi Cua ca một triệu tiền đặt cuộc, tùy tiện chơi đùa.
Nam tử mặc âu phục nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, vừa đổ mồ hôi lạnh, vừa mở miệng cười nói.
Diệp Οản Οản: .
Gặp mặt lại tặng ngay một triệu tiền đặt cuộc! Có mặt mũi như vậy à?Diệp Οản Οản khiếp sợ trong lòng, nhưng ngoài mặt lại là vẻ đầy khinh thường, lạnh nhạt nói: Tôi thiếu chút tiền đặt cuộc nho nhỏ này của ông sao?Nghe tiếng, âu phục nam tử nhất thời sững sờ, liền vội vàng lắc đầu nói: Không không không, ngài đương nhiên sẽ không thiếu chút tiền này, là tôi nói sai.
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License