Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0125
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnNghe lời nói này, trong lòng Diệp Οản Οản nhất thời có cân nhắc, Tư Dạ Hàn…nhất định liền ở chỗ này!! Anh ta đi Độc Lập Châu!Chúng tôi là bằng hữu Hoa quốc của cậu ta.
Nhiếp Vô Danh bỗng nhiên nói chen vào.
Cái gì.
Hoa quốc? Giọng nữ kinh ngạc, không cho Diệp Οản Οản thời gian phản ứng, trong nháy mắt cúp điện thoại.
Hoa quốc thì thế nào? Có ý gì? Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức.
Đừng nói là Nhiếp Vô Danh, chính Diệp Οản Οản trong lòng cũng kinh ngạc, đối phương đối với Hoa quốc, dường như cực kỳ bài xích.
Diệp Οản Οản cũng không nói nhiều, mà lại tiếp tục gọi một cuộc điện thoại.
Tút…tút… tút…Lần này, từ trong điện thoại truyền tới âm thanh máy bận.
Mà chỉ trong chốc lát sau, Diệp Οản Οản tiếp tục thử cố gắng liên lạc, không ngừng gọi cho số điện thoại kia.
Nhưng mà, cuối cùng lại kết thúc bằng tiếng thuê bao quý khách vừa gọi… để chấm dứt.
Hoa quốc cùng bọn họ có thâm cừu đại hận gì.
?? Thần Hư đạo nhân mặt đầy kinh ngạc.
Đừng gọi nữa, đối phương hiển nhiên không muốn kết nối với điện thoại của Hoa quốc! Dù cô có gọi cháy pin điện thoại của tôi, gọi cho tới khi máy thành phế liệu, phỏng chừng cũng không gọi được.
Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Diệp Οản Οản, mở miệng nói.
Đối với chuyện này, thần sắc Diệp Οản Οản rất là bất đắc dĩ.
Đúng như Nhiếp Vô Danh nói, điện thoại đã tắt máy, tiếp tục gọi nữa, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Chủ yếu nhất là, đối phương dường như cũng không nguyện ý kết nối với điện thoại từ Hoa quốc.
Về phần nguyên nhân cụ thể, Diệp Οản Οản cũng không rõ ràng.
Cảm ơn.
Diệp Οản Οản đem điện thoại di động trả lại cho Nhiếp Vô Danh.
Diệp Οản Οản cũng không hiểu được, đây rốt cuộc là ý của Tư Dạ Hàn, hay là do Tư Dạ Hàn trước mắt thân bất do kỷ, bị một thế lực nào đó uy hiếp.
Có thể nhờ anh một chuyện hay không.
? Chỉ chốc lát sau, Diệp Οản Οản hướng về Nhiếp Vô Danh hỏi.
Chuyện gì? Nhiếp Vô Danh nói.
Tôi muốn, sau khi anh trở về, giúp tôi điều tra tin tức của bạn tôi! Anh ấy bây giờ cũng có thể ở tại Độc Lập Châu.
Diệp Οản Οản hít sâu một hơi, sau khi đem tâm tình thu liễm, lại đem ngọn nguồn việc Tư Dạ Hàn mất tích báo cho Nhiếp Vô Danh.
Sau khi nghe xong, Nhiếp Vô Danh lâm vào trầm tư, chậm rãi mở miệng nói: Muốn ở Độc Lập Châu tìm người, chuyện này không khác nào mò kim đáy biển.
Bất quá cô yên tâm, chờ sau khi chúng tôi trở về, sẽ thử điều tra địa chỉ của điện thoại này.
Nếu như có thể tra ra được, liền trực tiếp đến cửa hỏi rõ ràng.
Nếu như không tra được, chúng tôi cũng sẽ nghĩ cách điều tra tin tức bằng hữu của cô.
Nếu như vẫn là không tra được, tôi thấy cô liền trực tiếp tái giá, liền như vậy đi!Diệp Οản Οản vốn đang rất cảm kích, nghe được một câu cuối cùng, lúc này trợn mắt nhìn Nhiếp Vô Danh lườm một phát.
Cái tên này, có thể nói được tiếng người hay không?.
Sau khi rời khỏi tiệm ăn, Diệp Οản Οản xem thời gian cũng không sai biệt lắm, liền lập tức chạy tới sân vận động nơi Hàn Thiên Vũ tổ chức buổi nhạc hội.
Buổi biểu diễn của Hàn Thiên Vũ, cũng đã tuyên truyền được một đoạn thời gian.
Nghệ sĩ tổ chức một buổi biểu diễn cũng không tính là chuyện ly kỳ gì, huống chi Hàn Thiên Vũ vốn xuất thân chính là ca sĩ.
Anh là loại hình nghệ sĩ toàn năng kết hợp đủ các loại hình: ca hát, nhảy múa và đóng phim.
Không quá thời gian vài ngày, toàn bộ vé vào cửa của buổi nhạc hội đã bị cướp đoạt hết sạch.
Nguyên nhân chính là như thế, bên Ban Tổ chức mới phải điều thêm vài đội an ninh đến để bảo đảm tình hình an ninh trật tự của nhạc hội.
Trên đường lái xe đi đến sân vận động, tâm tư của Diệp Οản Οản cũng không cách nào bình ổn lại.
Trong đầu đều là những câu hỏi lớn về bí ẩn Tư Dạ Hàn mất tích cùng với thân thế của mình.
Từ trong tin tức lấy được từ cặp văn kiện trong thư phòng của Tư Dạ Hàn, có thể xác nhận một chuyện, Tư Dạ Hàn và Diệp Οản Οản chân chính cũng không hề quen biết nhau.
Sở dĩ Tư Dạ Hàn cuối cùng lại chọn lựa ký ức của Diệp Οản Οản, lại cũng chỉ bởi vì nàng ta tương đối phù hợp với chính mình, chỉ như vậy mà thôi…Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnBây giờ, Diệp Οản Οản có thể xác định được là, chính mình ngay từ lúc trước khi sống lại, cũng đã bị thôi miên sâu, thanh trừ đi ký ức của bản thân mình, bị ký ức của Diệp Οản Οản bao trùm.
Cũng bởi vì như thế, cho dù trước khi sống lại, nàng đối với thân phận Diệp Οản Οản của mình, vẫn luôn tin tưởng không hề nghi ngờ, chưa bao giờ có bất kỳ hoài nghi nào.
Mà một đời này sau khi trọng sinh, bởi vì một ít biến cố, cuối cùng đã để cho nàng phát hiện ra chân tướng.
Nghĩ tới đây, trong mắt Diệp Οản Οản hiện ra một tia sáng vô cùng phức tạp.
A, thật trớ trêu thay, là người của hai thế giới, có thể làm lại cuộc đời; nhưng kiếp sống thứ hai này của mình, chính mình lại sống như một người khác, quên đi chính mình.
Chỉ bất quá, khiến cho Diệp Οản Οản không cách nào hiểu được chính là, nếu Tư Dạ Hàn và Diệp Οản Οản chân chính không quen biết, Tư Dạ Hàn vì sao phải để cho mình sống như Diệp Οản Οản? Cũng có thể là, Tư Dạ Hàn có nỗi niềm gì khó nói, có nổi khổ bất đắc dĩ?Dựa theo logic mà nói, chính mình cùng Tư Dạ Hàn hẳn là quen biết đã lâu.
Mình khi đó, cùng Tư Dạ Hàn là có quan hệ như thế nào? Là người yêu? Bằng hữu? Hay là…địch nhân?Cha mẹ của mình lại là ai…?Có huynh đệ tỷ muội hay không.
?Trong lúc nhất thời, Diệp Οản Οản tâm trạng ngàn vạn, từ đầu đến cuối không có chút đầu mối nào.
Muốn tháo gỡ được thiên đại bí ẩn này, hiện nay, chỉ có một biện pháp duy nhất, đó chính là tìm tới Tư Dạ Hàn, để cho anh đem hết thảy ngọn nguồn nói cho thật rõ rõ ràng ràng.
Nhưng mà, buồn cười chính là, chính vào giờ phút quan trọng này, Tư Dạ Hàn lại bặt vô âm tín, ngay cả Tư gia cũng không tìm được một chút hành tung nào của anh ta.
Nếu đã nghĩ đến cỡ nào cũng không cách nào hiểu được, vậy Diệp Οản Οản dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Οản Οản đã đi tới sân vận động.
Giờ phút này, sân vận động đã bị một đám đông tấp nập chen chúc, bị fan vây lại đến mức nước chảy không thông.
Diệp Οản Οản sau khi đỗ xe lại, mấy người nhân viên Ban Tổ Chức đã đi tới…Kính chào ngài! Ngài là.
Diệp Bạch tiên sinh? Ặc,.
Diệp Bạch tiểu thư à? Người đàn ông trung niên cầm đầu nhìn Diệp Οản Οản, hơi có chút lúng túng.
Mặc dù đã nghe nói Diệp Bạch đại danh đỉnh đỉnh chính là nữ giả nam trang, nhưng sau khi tự mình gặp được Diệp Οản Οản, lại vẫn còn có chút không phản ứng kịp.
Đúng thế! Diệp Οản Οản lễ phép cười một tiếng.
Nụ cười này, lại khiến cho người đàn ông trung niên có chút không dời mắt đi nổi.
Dung mạo của thiếu nữ cực kỳ xuất chúng, so với những thứ son phấn lòe loẹt khác trong giới giải trí, mặc dù rất đẹp nhưng lại không hề có vẻ gượng gạo mất tự nhiên như bọn họ.
Vẻ ngoài đơn giản nhưng vẫn cực kỳ xuất trần của thiếu nữ, làm cho biết bao nhiêu người thất điên bát đảo.
Một nụ cười, điên đảo cả chúng sinh, tựa như tiên nữ hạ phàm.
Sau một thoáng ngẩn người ra, người đàn ông trung niên ho nhẹ một tiếng, hóa giải sự lúng túng của bản thân, nhìn về phía Diệp Οản Οản cười nói: Diệp Bạch tiểu thư, xin mời đi theo tôi, Thiên Vũ đang còn trang điểm, không cách nào tự mình tới đón cô.
Được.
Diệp Οản Οản nhẹ nhàng gật đầu, đi theo mấy vị nhân viên Ban Tổ Chức, đi vào phía sau hội trường.
Sân vận động lớn như vậy, bất ngờ bộc phát ra hàng loạt thanh âm hoan hô cùng kêu gào, Diệp Οản Οản thân ở trong sân đều có thể nghe thấy, mà trừ Hàn Thiên Vũ ra, còn có tên của Cung Húc và Lạc Thần.
Khiến Diệp Οản Οản có chút kinh ngạc chính là, trong đám người, số lượng fan kêu gào tên của Diệp Bạch lại cũng không phải số ít.
Mới vừa gia nhập hậu trường, Cung Húc và Lạc Thần liền một trước một sau từ trong phòng hóa trang đi ra.
Diệp ca.
Lạc Thần nhìn thấy Diệp Οản Οản tiến tới, lập tức lên tiếng chào hỏi.
Cung Húc nhìn về phía Diệp Οản Οản, đang muốn lên án nàng nhận điện thoại của Lạc Thần, mà không nhận điện thoại của mình.
Trong nháy mắt khi nhìn đến Diệp Οản Οản, đột nhiên nói không nên lời, hơn nữa lỗ tai càng ngày càng đỏ.
Sau chốc lát thất thần, Cung Húc mới hồi phục lại tinh thần, trong miệng không biết nhỏ giọng thì thầm cái gì.
Gặp quỷ.
Rõ ràng người trước mắt vẫn là người kia! Nhưng hắn vì sao lại có cảm giác.
có cảm giác dường như có chỗ nào đó thay đổi…Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnCung Húc mặt đầy mờ ám tiến tới bên tai Lạc Thần nhỏ giọng thầm thì, Tên ngốc, cậu có cảm thấy Diệp ca có chỗ nào đó không giống nhau hay không?Lạc Thần nhìn hắn một cái: Không có.
Diệp ca chính là Diệp ca, có thể có chỗ nào không giống nhau?Cung Húc: Rõ ràng khí chất thay đổi nha! Nguyên lai mứt hoa nhỏ vốn là ngọt ngào ôn nhu, nhưng bây giờ Diệp ca.
Hiện tại Diệp ca rõ ràng có nhiều hơn một cỗ bá vương chi khí.
Y như là được giải trừ phong ấn, chẳng lẽ cậu không nhìn ra được sao?Lạc Thần: Không hề!Cung Húc mặt đầy ghét bỏ, Được rồi, loại nam nhân thẳng như sắt thép như cậu có thể nhìn ra được mới là gặp quỷ!Lạc Thần: .
Hắn xác định lời này của hắn không có vấn đề sao?Cung Húc không lại tiếp tục để ý tới Lạc Thần, bạch bạch bạch chạy đến trước mặt Diệp Οản Οản, Diệp ca Diệp ca, tối nay hai chúng ta song ca một bài chứ? Bài ‘Lúm đồng tiền’, cô cảm thấy thế nào? Hoặc là ‘không thể không yêu’, ‘người kéo thuyền yêu’, ‘hôm nay em muốn gả cho anh’?Diệp Οản Οản thần sắc hơi có chút bất đắc dĩ, ngồi xuống ở một bên trên ghế sa lon: Các cậu hát đi.
Cung Húc nhíu mày một cái, Diệp ca, thân thể cô không thoải mái sao? Hay là gặp phải chuyện gì?Diệp Οản Οản thần sắc hơi ấm lại, nhìn Cung Húc một cái, Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi liền sẽ rất ổn.
Cung Húc lỗ tai nóng lên: Ồ.
Đoán chừng là thấy Diệp Οản Οản tâm tình không tốt, Cung Húc yên phận hơn rất nhiều, hiếm thấy yên tĩnh lại.
Chỉ chốc lát sau, Hàn Thiên Vũ trước khi ra sân vội vã chạy tới chào hỏi, Diệp Bạch, cậu tới rồi, xin lỗi, hôm nay quá bận rộn!Diệp Οản Οản nhìn nam nhân chói lọi trước mặt: Không có việc gì, cậu còn bận việc của cậu, không cần phải để ý đến tôi! Đúng rồi, quên chúc mừng, chúc mừng kỷ niệm 5 năm xuất đạo!Hôm nay là lễ kỷ niệm 5 năm xuất đạo của Hàn Thiên Vũ, vì vậy cậu ta lựa chọn dùng buổi biểu diễn nhạc hội thế này để kỷ niệm và tri ân fan.
Hàn Thiên Vũ ánh mắt ôn nhu nhìn thiếu nữ trước mặt mình: Cảm ơn!Nửa giờ sau, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, Diệp Οản Οản cũng ngồi vào hàng ghế VIP.
Sân vận động ngoài trời lớn như vậy, chật kín người xem, vô số que phát sáng huơ huơ khắp nơi trong màn đêm đen, chiếu sáng toàn bộ màn đêm trong ánh sáng lung linh.
Chỉ chốc lát sau, Hàn Thiên Vũ rốt cuộc leo lên vũ đài.
Cảm ơn mọi người hôm nay đã đi tới nơi này.
Khóe môi Hàn Thiên Vũ nhếch lên nụ cười thản nhiên, đảo mắt nhìn toàn trường một cái.
Toàn bộ khán giả bên trong sân vận động sôi trào, bộc phát ra từng tiếng rít gào cùng tiếng kinh hô.
A a a! Thiên Vũ! Thiên Vũ!Thiên Vũ em yêu anh!Hôm nay, rất vinh hạnh mời được mấy vị hảo bằng hữu tới dự, cũng là những vị bằng hữu mà cả nhà hết sức quen thuộc.
Theo lời này của Hàn Thiên Vũ, ống kính máy quay nhắm ngay vào khu vực khách quý trên khán đài chỗ Cung Húc, Lạc Thần cùng Diệp Οản Οản.
Dưới đài nhất thời vang lên từng trận rít gào cơ hồ muốn chọc tan cả bầu trời.
………Cùng lúc đó, bên ngoài sân vận động.
Nhiếp Vô Danh cùng đám người Nhất Chi Hoa, quanh quẩn ở bên ngoài, lén lén lút lút.
Đội trưởng, ngày mai chúng ta quay trở về.
Giờ đang đêm đang hôm, không có việc gì lại tới nơi này để làm gì? Thần Hư đạo nhân dò hỏi, mặt đầy vẻ mơ hồ.
Dĩ nhiên là nghe buổi biểu diễn.
Nhiếp Vô Danh lườm Thần Hư đạo nhân một cái.
Buổi biểu diễn? Nghe vậy, Nhất Chi Hoa hơi sửng sờ, theo bản năng rờ túi một cái: Đội trưởng, vé vào cửa…không đắt chứ? Tiền của Cà Lăm vẫn chưa tiêu hết sao?Đúng vậy, đội trưởng, không có tiền để xem cái buổi biểu diễn gì gì đó, chúng ta đứng ở chỗ này cũng có thể nghe được đúng không? Nếu không, tôi lên mạng tải xuống cho anh vài bài? Thần Hư đạo nhân nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, quả thực không hiểu đội trưởng làm sao lại đột nhiên có nhã hứng đi xem minh tinh biểu diễn.
Các cậu thì biết cái đếch gì.
Nhiếp Vô Danh nhìn qua đám người.
Cũng không phải là hắn muốn nghe.
Còn không phải là tối nay trong cuộc gọi video kia, tiểu ma đầu nói nhóc muốn nghe mẹ ca hát.
Ngày mai hắn cũng phải rời đi rồi, coi như là muốn gọi cuộc gọi video để cho nhóc thấy Hữu Danh muội muội cũng không có cách nào, chỉ còn có đêm nay.
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn quyết định tới.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnNgoại Quốc Dời Gạch gãi đầu một cái: Nhưng mà.
Đội.
Đội trưởng.
Chúng ta không có vé vào cổng, phải làm sao để vào trong?Nhất Chi Hoa Hì hì cười một tiếng, Loại chuyện nhỏ này, còn có thể làm khó được đội trưởng chúng ta sao?Nhiếp Vô Danh hướng về vòng ngoài sân vận động nhìn một cái, bốn phía tất cả đều bị tường rào nghiêm nghiêm cẩn cẩn vây quanh, bên cạnh còn có mấy cây cột điện rất cao.
Nhiếp Vô Danh đôi chân vừa đạp, thân thể lập tức bay lên trời, trực tiếp thuận theo cột điện leo lên.
Chỉ chốc lát sau, Nhiếp Vô Danh cũng đã leo đến chỗ cao, sau đó xe nhẹ chạy đường quen, liền dễ dàng nhảy lên trên tường rào bên trong.
Góc nhìn ở chỗ này, so với khu khách VIP còn thoáng hơn.
Ngoại Quốc Dời Gạch Hữu lại gãi đầu một cái, Đội trưởng như vậy, hình như là.
Trốn vé?Nhất Chi Hoa nhíu mày, Tiểu Điềm Điềm, chúng ta bằng bản lĩnh đi vào, làm sao có thể gọi là trốn vé?Thần Hư đạo nhân liên tục phụ họa: Đúng vậy, đúng vậy!Băng Sơn Nam: .
Trên đài, Hàn Thiên Vũ hát xong một ca khúc cuối cùng, bầu không khí của sân vận động đã trở nên vô cùng cuồng nhiệt.
A a a a a! Thiên Vũ! Thiên Vũ tiểu thiên sứ!Thiên Vũ em yêu anh!Hàn Thiên Vũ sắc mặt ôn nhu, mỉm cười nhìn các fan bên dưới đài vì hắn mà hoan hô, Cuối cùng, xin mời những vị khách quý đặc biệt của đêm nay!Trong nháy mắt khi tiếng nói của Hàn Thiên Vũ rơi xuống, sự nhiệt tình của các fan hâm mộ ở dưới đài được đẩy lên tới cực hạn, cơ hồ tất cả mọi người đều đang điên cuồng thét lên.
Trong miệng các fan bên dưới đài, tên của Cung Húc Lạc Thần và Diệp Bạch vang lên liên tiếp.
Diệp Οản Οản dẫn theo Cung Húc cùng Lạc Thần trước sau đi lên đài.
Trong nháy mắt khi bốn người đồng thời xuất hiện trên đài, các fan hâm mộ dưới đài thiếu chút nữa đã kích động đến ngất đi.
Gào gào gào! Thịnh thế mỹ nhan thiên đoàn của ta quá tuấn tú rồi!Mỹ đoàn! Mỹ đoàn! Mỹ đoàn!!!Trên người Hàn Thiên Vũ chính là một bộ âu phục thân sĩ mà ưu nhã màu trắng; Lạc Thần là một bộ tiểu lễ phục màu đen phong cách phục cổ cung đình tà áo bay lất phất; Cung Húc chính là một bộ đồ phong cách hiphop thời thượng xanh xanh đỏ đỏ.
Tất cả đều rất tuấn dật đẹp trai, khí chất lại vô cùng tươi sáng.
Về phần Diệp Οản Οản hiếm thấy mặc nữ trang xuất hiện, cho dù là nữ trang, vẻ lười biếng tự nhiên trên người lại càng khiến cho người khác không dời mắt nổi, hoàn toàn là nam nữ đều giết sạch.
Hàn Thiên Vũ đang cùng fan giới thiệu các khách quý, Cung Húc lặng lẽ nghiêng đầu lầu bầu cùng với Diệp Οản Οản, Diệp ca ca, thật sự không hát bài ‘lúm đồng tiền’ à? Cơ hội tốt như vậy.
Diệp Οản Οản dĩ nhiên là không nhìn thẳng hắn.
Sau khi lời giới thiệu của Hàn Thiên Vũ kết thúc, một bản nhạc đệm du dương êm dịu vang lên.
Trên tường rào, góc nhìn đến khán đài sẽ vô cùng rộng rãi, khoảng cách cũng rất gần, chẳng qua chỉ là góc chết của máy quay, nên những fan hâm mộ cùng bảo vệ cũng sẽ không chú ý tới chút nào.
Cũng căn bản là không có một ai có khả năng nghĩ đến sẽ có người leo lên tường rào cao đến như vậy.
Nhiếp Vô Danh thấy Diệp Οản Οản lên đài, vội vàng mở điện thoại ra gọi một cuộc gọi video.
Hình ảnh trên điện thoại di động lóe lên, xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng xa cách của tiểu ma đầu.
Tiểu ma đầu: Có chuyện?Nhiếp Vô Danh đảo góc quay camera của điện thoại một cái, nhắm ngay vào Diệp Οản Οản trên đài, Không phải là muốn nghe mẹ của con ca hát sao? Mặc dù là tốp ca.
nhưng thôi con cứ tự mình nghe đi!Nghe được lời này của Nhiếp Vô Danh, đầu kia điện thoại di động đột nhiên trầm mặc lại.
Nhiếp Vô Danh đang muốn xoay ống kính lại để xem tiểu ma đầu đang làm gì, một giây kế tiếp liền nghe trong điện thoại truyền tới âm thanh của tiểu gia hỏa: Cảm ơn cậu!Nhiếp Vô Danh: .
A.
Hôm nay tiểu ma đầu lại có thể lại biết cảm ơn cậu rồi.
Còn nữa, được nghe tiếng cậu của nhóc một cách đầy chân thành không chỉ một lần.
Đột nhiên đối với hắn ôn nhu thân cận như vậy, thật sự là có chút không quen à nha… Có chút khiếp sợ.
!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnTrên khán đài, một khúc nhạc dạo cổ kính cuối cùng cũng kết thúc.
Hàn Thiên Vũ cầm micro lên, mở miệng hát lên: Nấu, một chén canh thần thanh huyết nhiệt vị tanh vị đắng vào xương cốt, trong đao quan kiếm ảnh có mấy phần mẩm, nhân thế chìm nổi.
Cung Húc phong tình vạn chủng cười một tiếng đối với các fan hâm mộ bên dưới đài, Chớ có hỏi, có ai đợi, sắc kiếm vân phá nguyệt một chớp mắt kia, tới bên cổ khẽ hôn.
Lạc Thần: Thắng bại vừa chạm liền tách ra, sinh tử chỉ tại tấc vuông, hoa phong khí tức không tiếng động, hoa nguyệt vô thanh uống người hận.
Lạc Thần phong cách cấm dục nội liễm, cùng với bối cảnh xuất thân của cậu ta chuyên đóng phim võ hiệp lại khiến cậu ta hát bài này càng thêm phần phù hợp.
Trong con ngươi Diệp Οản Οản ánh sáng nhạt lưu chuyển, Đối đãi với ta xé ra nửa dặm thần hôn càn khôn này, ba thước thanh quang luân chuyển tẩy bụi mù, uống rượu mạnh nhất, yêu người đẹp nhất, nhìn biển rộng mây cao gợn sóng âm thanh.
A a a a! Diệp Bạch! Diệp Bạch!Nữ thần gả cho ta!Diệp Bạch tiểu ca ca, em muốn làm ấm giường cho anh!Nam thần em muốn sinh cho anh long phượng thai!Mặc dù Diệp Οản Οản giờ phút này là nữ trang, nhưng tiếng thét chói tai của các thiếu nữ bên dưới khán đài lại không hề giảm chút nào, nhân khí hoàn toàn không thua gì so với đám ba người Hàn Thiên Vũ.
Trong nháy mắt khi nàng hát xong Nhìn biển rộng mây cao gợn sóng âm thanh, Cung Húc suýt chút nữa đã quên mất ca từ kế tiếp mình cần phải hát, ánh mắt của Hàn Thiên Vũ ôn nhu lướt qua nàng…Cuối cùng, bốn người cùng nhau hát xong một câu: Dạy sơn xuyên điên đảo, dạy trời long đất lở, thiên địa này ta tới chống đỡ, nhanh bình sinh.
Máy quay phim nhắm ngay vào bốn người trên sân khấu, tiếng kêu gào cùng tiếng hoan hô dưới đài vang lên đến tận trời.
Diệp Οản Οản nhìn Hàn Thiên Vũ, Cung Húc, Lạc Thần bên cạnh, lại nhìn Diệp Mộ Phàm, Giang Yên Nhiên, Phí Dương ở dưới đài.
Nhìn lấy tất cả fan.
Nguyên bản một điểm mờ mịt cùng bàng hoàng ở trong lòng, đột nhiên liền tan thành mây khói.
Cho dù nàng không phải là Diệp Οản Οản thì thế nào?Cho dù quên đi chính bản thân mình thì thế nào?Trong khoảng thời gian này khi sống dưới thân phận của Diệp Οản Οản, hết thảy mọi thứ nàng trải qua, toàn bộ đều là thật.
Bên cạnh nàng, những người bạn này, thân nhân, người hâm mộ và yêu thích nàng này…Cũng là sự thực!Cho dù không phải là được sống như chính mình, đoạn nhân sinh này, cũng là một khoảng thời gian quý báu đáng trân trọng trong cuộc đời này của nàng, cũng không phải là không hề có chút ý nghĩa nào.
Theo bài hát tập thể cuối cùng chấm dứt, buổi biểu diễn hôm nay kết thúc mỹ mãn.
Những fan hâm mộ ở đây lưu luyến không thôi mà rời đi khỏi sân vận động.
Đầu kia cuộc gọi video của Nhiếp Vô Danh, ánh mắt của Đường Đường vẫn luôn dõi theo cô gái ở trên sân khấu, mãi đến khi thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất ở phía sau màn, ánh sáng nơi đáy mắt của cậu bé bỗng chốc trở nên ảm đạm đi.
Khục.
Kết thúc rồi! Nhiếp Vô Danh nhắc nhở.
Cậu bé vẫn như cũ nhìn chằm chằm lên khán đài lúc này đã không còn ai: Chớ cúp.
Nhiếp Vô Danh không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục đứng ở trên tường rào.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi sân vận động đã không còn một ai, ngay cả ánh đèn sân khấu cũng đã không còn, Đường Đường vẫn như cũ nhìn lên vũ đài trống rỗng.
Giống như, cứ mãi nhìn vào một nơi nào đó, liền có thể một mực nhớ kỹ hình ảnh mới vừa rồi của mẹ ở nơi này.
Hậu trường.
Diệp ca ca.
Cô không sao chứ? Cung Húc cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Hàn Thiên Vũ thần sắc cũng có chút lo âu, Diệp Bạch, thân thể không thoải mái sao?Trạng thái hôm nay của Diệp Οản Οản quả thật không đúng lắm.
Diệp Οản Οản lắc đầu một cái, đang muốn nói không có việc gì, ánh mắt trong lúc vô tình lướt qua ngoài cửa sổ, nhìn thấy tường rào của sân vận động.
Ặc.
Hình…hình như trên tường rào phía kia có bóng người…!! Nàng có phải là tinh thần thác loạn mà nhìn hoa mắt rồi hay không? Làm sao có thể có người không muốn sống nữa mà trèo cao như vậy, muốn chết?Diệp Οản Οản dụi dụi con mắt, định thần nhìn lại, đúng là có người, trong tay còn giơ điện thoại di động, dường như là bộ dáng đang quay hay chụp cái gì đó.
Ặc, chờ một chút! Người kia là.
Sau khi thấy rõ người nọ là ai, Diệp Οản Οản quả thật là trố mắt nghẹn họng.
Nhiếp Vô Danh?Cái tên này.
Lần trước là leo cây, lần này sao lại có thể trực tiếp leo tường rồi.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnHàn Thiên Vũ thuận theo ánh mắt của nàng nhìn sang: Đang nhìn cái gì vậy?Diệp Οản Οản vội vàng gạt cơ thể đang ngăn trở tầm mắt của Hàn Thiên Vũ sang một bên, ngay sau đó nhìn về phía Hàn Thiên Vũ mở miệng, Thiên Vũ, có thể nhờ cậu giúp một chuyện được không? Hàn Thiên Vũ mở miệng, Dĩ nhiên là có thể!Diệp Οản Οản: Có thể mượn thiết bị âm thanh của nhạc hội để dùng một chút được hay không?Hàn Thiên Vũ nghe vậy cũng không hề hỏi Diệp Οản Οản là muốn làm cái gì, dứt khoát mở miệng nói, Dĩ nhiên là có thể, hiện tại thiết bị vẫn còn chưa được thu dọn, tôi đi qua nói một tiếng là được rồi.
Diệp Οản Οản mặt đầy vẻ cảm kích: Cảm ơn!.
Một lát sau, Diệp Οản Οản cầm lấy micro, một thân một mình lần nữa đi lên đài.
Đùng một tiếng, một dãy đèn sáng lấp lánh chiếu vào trên người của Diệp Οản Οản.
Nhiếp Vô Danh ngồi trên tường rào thật cao, lệ rơi đầy mặt mà vừa sụt sùi hít nước mũi tòn teng, vừa gồng mình lên hứng lấy từng đợt gió lạnh thổi qua.
Chuyện đó, tiểu tổ tông, chúng ta đã nhìn đủ hay chưa?Người cũng không có ở đó, rốt cuộc là nhìn cái gì chứ?Nhiếp Vô Danh đang muốn tiếp tục mở miệng, lúc này, trên khán đài đột nhiên sáng lên một chùm ánh sáng, ở bên dưới của chùm ánh sáng lại có thể xuất hiện một người.
Chính là Diệp Οản Οản đang cầm lấy micro.
Nhiếp Vô Danh nhất thời mặt đầy vẻ kinh ngạc, Hả! Diệp lão bản!Tại sao lại trở lại rồi hả?Hắn dĩ nhiên không biết được là Diệp Οản Οản đã thấy được hành vi trèo tường của hắn.
Nhiếp Vô Danh thời khắc này, ánh mắt đang rơi ở trên đài, cho nên không nhìn thấy được cậu bé ở bên đầu kia của cuộc gọi video, lúc nhìn thấy Diệp Οản Οản đột nhiên lại xuất hiện, trên mặt là một vẻ kinh hỉ không cách nào tin được.
Hậu trường, Diệp Mộ Phàm mặt đầy vẻ kích động, Oản Oản có phải là muốn đơn độc hát tặng riêng cho người anh này một bài hay không?Quá lãng mạn rồi!Cung Húc hai tay ôm ngực, ở một bên thấp giọng lầu bầu, Nói không chừng là hát để tỏ tình với tôi đấy!Lạc Thần thản nhiên hướng về hắn nhìn một cái, vẻ mặt rất khó mà hình dung.
Cung Húc nhất thời xù lông: Đệt! Cậu đây là ánh mắt gì? Diệp ca ca làm sao lại không có khả năng tỏ tình với tôi?Theo tiếng nhạc dạo êm dịu và ấm áp vang lên, ánh mắt Diệp Οản Οản lơ đãng hướng về phương hướng của Nhiếp Vô Danh nhìn lại.
Nàng không thấy rõ Nhiếp Vô Danh giơ điện thoại di động là đang làm gì, nhưng dường như là thần giao cách cảm, nàng cảm thấy, anh ta chắc hẳn là đang gọi video cho Đường Đường…Bởi vì tối nay câu kia của Đường Đường, chính là muốn nghe mẹ ca hát.
Sau khi khúc nhạc dạo kết thúc, Diệp Οản Οản chậm rãi mở miệng hát lên.
Trùng nằm úp sấp ở trên đàn của ta, nghe nhạc khúc nhẹ nhàng vang, dế ngồi xổm ở bên cạnh ta, kêu lên âm thanh êm tai, nhưng trong lòng suy nghĩ ngày mai bữa trưa cùng ai đi chia sẻ.
Hát tới đây, Diệp Οản Οản hướng về phương hướng của Nhiếp Vô Danh xa xa nhìn lại, tiếp tục hát: Không thể quên, khó đo lường, bao nhiêu tâm sự chính mình gánh, mãi ngóng trông, nguyện buông xuống tất cả, chạy về phía quê hương côn trùng.
Nghe được một câu kia, đầu kia cuộc gọi video, nước mắt Đường Đường trong nháy mắt lã chã rơi xuống, tay nhỏ chậm rãi dán vào trên màn ảnh điện thoại di động, sờ ánh mắt của mẹ, Mẹ.
Trùng điên, trùng náo, trùng luôn có thể đuổi đi tất cả buồn tẻ, muỗi mà dừng ở trên người của ta, hôn bờ vai của ta, Huỳnh Hỏa Trùng à ngươi để cho cái thế giới này thay đổi càng sáng ngời, coi như mây đen che trời cũng có thể nhìn thấy sao ánh sáng nhạt, hi vọng sẽ quên đi tất cả xông về nơi thiên đường của côn trùng.
Vào giờ phút này, sân vận động lớn như vậy không một bóng người, vô cùng an tĩnh.
Trên đài, cô gái cất lên tiếng ca vô cùng linh hoạt kỳ ảo mang theo nỗi nhung nhớ khôn nguôi, khiến cho lòng người ta không hiểu sao bỗng cảm thấy chua xót.
Trong hậu trường, Diệp Mộ Phàm sờ cằm một cái, Sâu trùng mà Oản Oản hát là ai vậy?Cung Húc: Là tôi! Sâu trùng mà Diệp ca hát nhất định là tôi!Lạc Thần: .
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnTrên tường rào, Nhiếp Vô Danh hít mũi một cái, Gào! Thật là cảm động.
Một bên, Nhất Chi Hoa không biết bò lên từ lúc nào, lấy khăn tay lau lau nước mắt, Oa oa oa…Tôi đều nghe đến khóc rồi!Thần Hư đạo nhân: A Di Đà Phật! Thiện tai thiện tai!Nhất Chi Hoa: Đạo sĩ thúi, cậu đổi giáo phái khi nào rồi vậy hả?Thần Hư đạo nhân: Còn không phải là vì phát hiện giả mạo hòa thượng là dễ dàng nhất sao!?Trên đài, sau khi hát xong khúc hát, Diệp Οản Οản buông micro xuống.
Cho dù luyến tiếc đến đâu, cuối cùng cũng sẽ đến lúc phải tạm biệt.
Ngày mai Nhiếp Vô Danh bọn họ sẽ phải rời đi, bài hát này, coi như là món quà cuối cùng mà nàng dành tặng riêng cho Đường Đường.
Sau khi tiếng nhạc dừng lại, đèn pha trên sân khấu cũng được tắt đi.
Trên đài lại lần nữa không một bóng người.
Nhiếp Vô Danh thử thăm dò mở miệng: Tổ tông?Thấy không có hồi âm, Nhiếp Vô Danh cầm điện thoại di động lên, sau đó phát hiện, đầu kia Đường Đường đã cúp điện thoại.
Nhiếp Vô Danh thở dài, đem Nhất Chi Hoa đang nằm úp sấp ở trên người mình đẩy ra, Giải tán giải tán, tất cả giải tán đi! Ngày mai còn phải dậy sớm!Hắn còn phải mau nhanh chạy trở về, tự mình nhìn một chút, vị muội muội kia của hắn rốt cục là có chuyện gì xảy ra! Diệp Οản Οản mới vừa quay trở lại, Cung Húc liền dáo da dáo dác, tròng mắt lấp lánh tiến lại gần nàng, Diệp ca ca! Diệp ca ca! Trùng là ai vậy? Có phải là tôi hay không?Diệp Οản Οản nhìn hắn một cái: .
Trí tưởng tượng của tên này có phải là đã quá phong phú rồi hay không?Diệp Mộ Phàm liếc nhìn em gái mình một cái, Hát thâm tình như vậy, chẳng lẽ lại là hát cho tên tiểu bạch kiểm kia?Bất quá có vẻ như cũng không phải, mặc dù có tình cảm hàm chứa, nhưng dường như cũng không phải là tình yêu nam nữ.
Lại nói tên tiểu bạch kiểm kia cũng không ở chỗ này, làm sao có thể lại là hát cho hắn được…?Diệp Mộ Phàm cũng không biết mình nói sai cái gì, sau khi nghe xong câu này, thần sắc Diệp Οản Οản liền âm trầm thêm vài phần.
Diệp Mộ Phàm ho nhẹ một tiếng, thử thăm dò nhìn nàng một cái, Chuyện gì xảy ra? Mấy ngày nay trạng thái của em quả thực không đúng lắm nha! Sẽ không phải là.
chia tay chứ?Cung Húc hiếm thấy về cùng một trận doanh với Diệp Mộ Phàm, nhất thời cặp mắt sáng lên: Thật sao? Chia tay!?Diệp Οản Οản lườm hai người, Chia tay? Đời này cũng không có khả năng!Cũng không hiểu tại sao, dù nàng đã biết được, Tư Dạ Hàn có vẻ như là đã bóp chết con người vốn có của nàng, nhưng nàng vẫn như cũ từ trong tiềm thức đi bảo vệ anh ta.
Lúc về đến nhà đã là đêm khuya.
Chuyện gần đây Diệp Οản Οản biết được quá nhiều, nàng cần phải nghỉ ngơi cho khỏe, bảo trì tinh lực.
Bất quá, buổi tối vẫn là không cách nào ngủ được, chỉ chợp mắt một lát, trong mộng tất cả đều là những mảnh hình ảnh vỡ tan đầy ám ảnh.
Sáng ngày hôm sau, nàng bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Oản Oản, trong nhà xảy ra chuyện rồi.
Trong điện thoại truyền tới âm thanh nôn nóng mà hốt hoảng của Lương Uyển Quân.
Mẹ, sao vậy? Diệp Οản Οản chân mày hơi hơi nhíu lên: Mẹ đừng có gấp, từ từ nói.
Oản Oản, Nhị thúc của con, hắn.
Nhị thúc? Đáy mắt Diệp Οản Οản lóe lên hàn quang: Nhị thúc bọn họ lại khi dễ mẹ cùng cha?Không phải.
Nhị thúc con, chết rồi!! Lương Uyển Quân khẽ than thở trong miệng một tiếng.
Cái gì? Nghe được lời ấy của Lương Uyển Quân, Diệp Οản Οản nhất thời sững sờ, Nhị thúc Diệp Thiệu An, lại có thể chết rồi hả?Chết thế nào? Diệp Οản Οản hỏi theo bản năng.
Hiện tại còn chưa rõ ràng lắm.
Thi thể là được phát hiện ở bên trong phòng, con nhanh quay trở về nhà một chuyến đi! Lương Uyển Quân vội vã mở miệng nói.
Không biết từ khi nào, bà đã đem đứa con gái này coi như một người đáng tin cậy.
Được rồi, con biết rồi, lập tức sẽ trở về.
Diệp Οản Οản nói xong liền cúp điện thoại.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnMột đợt sóng này chưa hết, đợt sóng khác đã tới.
Giờ phút này, Diệp Οản Οản rơi vào trầm tư.
Bây giờ rất nhiều chuyện đều đã sớm thoát khỏi sự khống chế của nàng, quỹ đạo cùng kiếp trước cũng không giống nhau.
Kiếp trước, mãi đến khi nàng chết đi, cũng không phát hiện ra thân phận chân chính của mình, càng không biết, trí nhớ của mình là bị cưỡng ép truyền vào.
Kiếp trước Tư Dạ Hàn cũng không mất tích, một mực ở lại Tư gia; Nhị thúc Diệp Thiệu An cũng không chết.
Nhưng mà, một đời này, theo quá trình thay đổi của nàng ngày càng nhiều, hết thảy mọi thứ đều dần dần bắt đầu thay đổi không giống với kiếp trước.
Mà loại hiệu ứng hồ điệp này, thật ra thì cũng không kỳ quái.
Ví như một đời này, Diệp Οản Οản phát hiện ra bí mật thân thế của chính mình, Tư Dạ Hàn mất tích bí ẩn, cùng với Nhị thúc Diệp Thiệu An chết bất đắc kỳ tử.
Rất nhanh, Diệp Οản Οản đem tâm trạng thu liễm, chân mày nhíu lại.
Nhị thúc Diệp Thiệu An chết, tất nhiên có điểm đáng ngờ! Bởi vì kinh lịch kiếp trước, Diệp Οản Οản biết được, thân thể của Diệp Thiệu An vẫn luôn hết sức khỏe mạnh.
Mà lần này, Diệp Thiệu An lại chết ở trên giường nhà mình.
Rất nhanh, Diệp Οản Οản lái xe chạy tới Diệp gia.
Đại khái là liên tiếp phát sinh quá nhiều chuyện, lại ngủ chưa đủ giấc, đầu của Diệp Οản Οản từ đầu đến cuối mơ hồ hơi đau.
Thời điểm quẹo qua một khúc cua, đầu đột nhiên giống như bị người ta dùng búa nện cho một đinh vào bên trong, đầu nhức như sắp nứt ra.
Đầu giống như bị người ra đâm thủng một lỗ to, có vật gì mãnh liệt thoát ra được.
Trong chốc lát, từng đoạn trí nhớ mơ mơ hồ hồ, cũng không đầy đủ, thật giống như trống rỗng xuất hiện, cứ như vậy tràn vào chỗ sâu trong đầu của Diệp Οản Οản.
Trong một đoạn trí nhớ cũng không hoàn chỉnh này.
Trong đầu của Diệp Οản Οản hiện lên một cô bé.
Cô bé đang đứng ở ven hồ, bên người cách đó không xa là một ông lão vẻ mặt cực kỳ uy nghiêm.
Ông ngoại.
Ông ngoại!! Con muốn gặp ba mẹ.
Ba mẹ lúc nào tới đón con? Cô bé nhút nhát mở miệng.
Bọn họ sẽ không tới.
Ông lão nhìn lấy cô bé, cau mày mở miệng.
Tại sao? Cô bé mặt đầy ủy khuất.
Bởi vì, bọn họ đã chết rồi.
Gạt người.
Ông ngoại gạt người! Ba mẹ không có chết! Không được khóc, khóc nhè là sự tình vô dụng nhất, là hành vi của kẻ yếu! Ông lão nghiêm nghị trách mắng.
Không cần.
Ghét ông ngoại!! Con muốn cha.
Con muốn mẹ!! Cô bé điềm đạm đáng yêu, mặt đầy vẻ bi thương khôn tả, nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn trên khuôn mặt cô bé.
Sắc mặt ông lão hiền hòa, đem cô bé kéo vào trong ngực, Bắt đầu từ hôm nay, không có ai có thể dung túng, bảo vệ cho con nữa.
Con chỉ có thể dựa vào chính con, con phải học cách để cường đại lên! Nghe chưa?Dạ vâng.
Cuối cùng, cô bé tỉnh tỉnh mê mê mà nắm lấy bàn tay của ông lão, không biết là muốn đi về hướng nào.
Giờ phút này, đầu Diệp Οản Οản đau như muốn nổ tung.
Mặc dù đoạn ký ức này vô căn cứ hiện lên, nhưng Diệp Οản Οản lại có thể xác định, cô bé trong trí nhớ kia, chính là nàng.
Là nàng lúc còn nhỏ.
Mà ông lão vô cùng uy nghiêm kia, chính là ông ngoại của nàng.
Kiến trúc cùng cảnh tượng trong trí nhớ, đều là phong cách của Hoa quốc, nhìn ký hiệu của pho tượng giữa hồ, chắc là một cái trấn nhỏ của thành phố S.
Nói cách khác, từ trong đoạn trí nhớ lẻ tẻ này có thể biết, nàng và ông ngoại, đều là người nước Hoa.
Từ trong miệng của ông ngoại có thể biết được, cha mẹ ruột của nàng đã chết rồi.
Diệp Οản Οản hoàn toàn không ngờ tới, chính mình vẫn còn có một người ông ngoại uy nghiêm như thế.
Mà càng thêm không thể ngờ tới chính là, cha mẹ nàng, đúng là đã sớm mất đi… Về phần, cha mẹ nàng chết như thế nào, nàng cũng không biết được rõ ràng.
Đoạn ký ức này tuy nói là mười phân rõ ràng, nhưng lại cực kỳ ngắn ngủi.
Tin tức có thể thu được, cũng cực kỳ có hạn.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnNguyên bản, Diệp Οản Οản cho là, có lẽ, chính mình cả đời này đều không có cách nào nhớ lại mình là ai, còn có thân nhân nào?Nhưng mảnh vỡ ký ức lẻ tẻ vừa tràn vào trong đầu của nàng, lại khiến cho nàng có chút đột ngột không kịp chuẩn bị.
Xem ra, chỉ cần nàng bắt đầu hoài nghi về thân phận cùng ký ức của mình, hơn nữa hy vọng mãnh liệt có thể nhớ lại chuyện lúc trước, vậy ký ức nguyên bản thuộc về chính nàng, vẫn có hy vọng có thể tìm trở về.
Diệp Οản Οản thật cao hứng khi biết được trí nhớ của nàng vẫn có hy vọng tìm về, chẳng qua là, đột nhiên biết được tin tức cha mẹ đã qua đời, khó tránh khỏi khiến nàng có chút khó mà tiếp nhận.
Cha mẹ ruột của nàng đã không còn ở trên nhân thế rồi, không biết ông ngoại của nàng, có còn tồn tại hay không, giờ phút này lại đang ở nơi nào.
?Diệp Οản Οản đè ép tâm tình mãnh liệt của mình xuống, chờ cơn đau đầu dịu đi phần nào, một lần nữa mới lái xe về hướng Diệp gia.
Sau khi xuống xe, Diệp Οản Οản đúng lúc gặp Diệp Mộ Phàm cũng đồng dạng trở về Diệp gia.
Diệp Mộ Phàm đem chìa khóa xe bỏ vào túi, buớc nhanh tới bên cạnh Diệp Οản Οản, Oản Oản, em làm sao vậy? Diệp Mộ Phàm nhìn về phía Diệp Οản Οản có chút thất thần, thấp giọng hỏi.
Nghe tiếng, Diệp Οản Οản cuối cùng mới phục hồi lại tinh thần, đem tâm trạng thu liễm, lắc đầu một cái: Không có gì.
Anh cũng đã biết tin?Đúng vậy, mới vừa rồi mẹ nói với anh rồi.
Kỳ quái, thân thể Diệp Thiệu An không phải vẫn luôn tốt vô cùng sao, làm sao đã chết rồi? Anh nghe mẹ nói, Diệp Thiệu An là chết ở trên giường của chính mình.
Diệp Mộ Phàm mặt đầy vẻ cổ quái.
Đối với chuyện này, Diệp Οản Οản cũng nghĩ mãi không thông, mở miệng nói: Đi về trước hỏi xem tình hình một chút.
Lúc này, Diệp Οản Οản cùng Diệp Mộ Phàm hai người, đi sóng vai, hướng vào bên trong Diệp gia đi tới.
Mới vừa vào Diệp gia, Diệp Οản Οản liền nghe thấy tiếng khóc.
Sau khi tiến vào phòng khách, Nhị thẩm Lương Mỹ Huyên ngồi liệt trên đất, đã sớm khóc sưng húp cả mắt, Diệp Y Y cũng thấp giọng khóc thút thít, trấn an tâm tình của Lương Mỹ Huyên.
Diệp Hồng Duy cùng Đàm Nghệ Lan hai người, mặt mũi hơi có chút tiều tụy, trong mắt tràn đầy vẻ bi thương.
Oản Oản, Mộ Phàm, các con trở về tới rồi.
Đàm Nghệ Lan nhìn về phía Diệp Οản Οản cùng Diệp Mộ Phàm, từ trong miệng than khẽ.
Ông nội, bà nội, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Nhị thúc đang êm đẹp, làm sao bỗng nhiên.
Diệp Mộ Phàm tỏ vẻ như vô cùng bi thương, mở miệng hỏi.
Đối với Diệp Thiệu An chết, Diệp Mộ Phàm suýt chút nữa không nhịn được hướng về phía Diệp Y Y và Lương Mỹ Huyên nói một tiếng chúc mừng.
Giữa bọn họ, đã sớm không còn bất kỳ tình thân nào đáng nhắc tới, thậm chí nói là cừu nhân cũng không quá đáng chút nào.
Chỉ bất quá, vẫn phải làm theo đúng quy trình.
Ngoài mặt, nên làm bộ làm tịch, vẫn còn cần phải giả bộ một chút.
Haizz.
Đàm Nghệ Lan liên tục thở dài, nước mắt không ngừng được từ trong mắt tràn ra.
Con thứ hai Diệp Thiệu An mặc dù có chút không có ý chí tiến thủ, nhưng dù sao cũng là ruột thịt cốt nhục của bà.
Mộ Phàm, Nhị thúc con, là bị người ta giết.
Diệp Thiệu Đình từ phía sau đi ra, nhìn về phía Diệp Mộ Phàm, mở miệng nói.
Cái gì!? Là bị người ta giết chết? Nghe được lời nói này, thần sắc Diệp Mộ Phàm nhất thời biến đổi, mặt không thể nào tin nổi.
Diệp Thiệu An tại Diệp gia, lại bị người khác giết chết ở trên giường của mình.
Loại chuyện này, làm sao có thể.
Cũng không biết, Nhị thúc con có phải là đã đắc tội người nào hay không, có phải là do đối thủ cạnh tranh của công ty làm hay không? Diệp Thiệu Đình mở miệng nói.
Tuy nói Diệp Thiệu An hại bọn họ cửa nát nhà tan, nhưng bất kể nói thế nào, Diệp Thiệu An cũng là em trai ruột của Diệp Thiệu Đình, từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Bây giờ biết em trai Diệp Thiệu An bị người ta giết chết ở trong nhà, trong lòng khó tránh khỏi buồn bã.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Ta.
Ta muốn biết.
Là ai hại chết Thiệu An!? Ta nhất định, để cho hắn chết không được tử tế! Lương Mỹ Huyên bi thương khôn xiết mở miệng nói.
Giờ phút này, Diệp Οản Οản đứng tại chỗ, trên mặt như có điều gì suy nghĩ.
Diệp Thiệu An bị người ta giết hại tại Diệp gia, loại chuyện này, quả thực là quá mức kỳ hoặc.
Huống chi, gần đây, cũng không nghe nói Hoàng Thiên Giải Trí có quan hệ thù oán với công ty nào khác.
Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy, những công ty trong giới giải trí này, kết thù nhiều lắm rồi.
Ngay cả với Hoàng Thiên Giải Trí mà nói, cũng là như vậy.
Nhưng đến dạng thâm cừu đại hận gì, mới có thể đến mức cần lấy tính mạng của người ta…?Huống chi, đoạn thời gian gần đây nhất, Hoàng Thiên Giải Trí đều là do Diệp Y Y quản lý, chuyện lớn chuyện nhỏ đều là như thế.
Nếu quả như thật là bởi vì công ty kết thù, vậy người nên bị giết, cũng không phải là Diệp Thiệu An, hẳn là nên giết Diệp Y Y mới đúng.
Mẹ.
Chúng con nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, giúp cha báo thù!! Diệp Y Y mặt đầy vẻ bi phẫn.
Cha, camera theo dõi điều tra thế nào rồi? Diệp Thiệu Đình nhìn về phía cha mình Diệp Hồng Duy, mở miệng hỏi.
Để cho Hoàng quản gia đi điều tra rồi.
Diệp Hồng Duy trong nháy mắt tựa như già đi mấy chục tuổi.
Thời điểm Diệp Hồng Duy nói tới theo dõi camera, trong mắt Lương Mỹ Huyên, lại thoáng qua vẻ giảo hoạt.
Nhưng mà, thần thái trong nháy mắt đó của Lương Mỹ Huyên, lại bị cặp mắt Diệp Οản Οản bắt được.
Lúc này, chân mày Diệp Οản Οản nhíu sâu hơn.
Trước đó nàng liền hoài nghi, Diệp Thiệu An chết, tất nhiên có điểm kỳ lạ.
Lại cộng thêm thần sắc dị thường mới vừa rồi của Lương Mỹ Huyên, một loại dự cảm chẳng lành từ trong lòng Diệp Οản Οản bỗng dâng lên.
Chỉ chốc lát sau, Hoàng quản gia vội vàng chạy ra đại sảnh, đầu tiên là đảo mắt một cái qua Diệp Mộ Phàm cùng Diệp Thiệu Đình hai người, chợt nhìn về phía Diệp Hồng Duy cùng Đàm Nghệ Lan, mở miệng nói: Lão gia, phu nhân.
Camera theo dõi trước đó bị người ta cố ý phá hư, chúng ta đã mời chuyên gia hacker nhân tài, rốt cục đã đem nội dung khôi phục.
Được rồi, có phát hiện gì không? Diệp Hồng Duy mở miệng hỏi.
Chuyện này.
Ánh mắt của Hoàng quản gia, vẫn luôn dừng lại trên người của Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu An, cuối cùng thở dài: Lão gia, ngài vẫn là nên tự đi nhìn đi! Loại chuyện này, tôi cũng không quá dễ nói.
Giờ phút này, ánh mắt nhìn của Hoàng quản gia, cộng thêm thần thái dị thường trước đó của Lương Mỹ Huyên, dự cảm chẳng lành trong lòng Diệp Οản Οản bỗng dâng lên mãnh liệt.
Chuyện lớn như vậy, ông còn không mau nói đi! Lương Mỹ Huyên hướng về Hoàng quản gia cả giận nói.
Có lời gì cứ việc nói thẳng, giờ này đều đã đến lúc nào rồi! Diệp Hồng Duy cũng mở miệng quát một tiếng.
Chuyện này.
Hoàng quản gia sắc mặt có chút khó xử, cuối cùng thở dài nói: Đúng như vậy, từ nội dung theo dõi của camera, khuya ngày hôm trước.
Là Đại thiếu gia cùng Mộ Phàm thiếu gia hai người quanh quẩn trước cửa phòng Nhị thiếu gia, cuối cùng tiến vào phòng của Nhị thiếu gia.
Nửa giờ sau, hai cha con bọn họ mới từ căn phòng của Nhị thiếu gia đi ra.
Nghe lời nói này, Diệp Thiệu Đình cùng Diệp Mộ Phàm hai người trố mắt nhìn nhau.
Đúng như Hoàng quản gia nói, hai người bọn họ, ngày hôm qua xác thực có trở lại Diệp gia, hơn nữa đi tìm Diệp Thiệu An.
Mà nguyên nhân là vì buổi tối Diệp Thiệu An gọi điện thoại cho Diệp Thiệu Đình, tỏ vẻ có mấy lời muốn nói với Diệp Thiệu Đình.
Đúng lúc khuya ngày hôm trước, Diệp Thiệu Đình cùng với Diệp Mộ Phàm ở chung một chỗ, hai người liền cùng nhau quay trở về Diệp gia.
Chỉ bất quá, sau khi nhìn thấy Diệp Thiệu An, Diệp Thiệu An chẳng qua đã uống rượu từ trước, có vẻ như là đã uống say.
Thời điểm mỗi lần muốn nói cái gì đó với Diệp Thiệu Đình, đều là muốn nói rồi lại thôi.
Mà theo Diệp Mộ Phàm, Diệp Thiệu An hẳn là không có ý tốt, không bao lâu, liền dắt lấy cha mình Diệp Thiệu Đình cùng nhau rời đi.
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License