Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0092
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnTư Minh Lễ thần sắc rất là bất mãn mà nhìn về phía Đường Long bên cạnh, Đường Long, ngươi tới vừa đúng dịp, chẳng qua chỉ là bắt có một người mà thôi, còn gây thêm rắc rối, lại để cho một hài tử bắt gặp.
Hiện tại ta ra lệnh cho bọn họ giết người diệt khẩu, vậy mà toàn bộ cũng không nghe theo mệnh lệnh của ta, như thế, ta đành chỉ có thể tự mình động thủ mà thôi! Ta thấy, sự chuyên nghiệp của đoàn lính đánh thuê Long Âm các ngươi, cũng không gì hơn cái này…Đứa nhỏ này?Trong cuộc gọi video, Đường Long bỗng nhiên mở miệng, hơn nữa lập tức từ đằng xa đi tới trước ống kính.
Sau khi thấy dung mạo của đứa bé kia, con ngươi của Đường Long đột nhiên rụt lại một hồi, Chờ một chút.
Đứa nhỏ này.
Hắn đã từng tại Châu Âu gặp qua.
Nhiếp gia.
Thái tử gia!!!Làm sao có thể!?Tiểu Thái tử Nhiếp gia tại sao lại xuất hiện ở trong nhà của nữ nhân này?Bất quá, chuyện này đã không còn trọng yếu.
Thả người! Đường Long không hề do dự chút nào vội mở miệng.
Tư Minh Lễ ở bên cạnh nhất thời chân mày nhíu chặt: Ngươi nói cái gì?Đường Long: Ta nói, thả đứa bé này!Tư Minh Lễ nhất thời mặt đầy vẻ tức giận, Đường Long! Ngươi điên rồi?Tư Dật Khiêm cũng rất bất mãn cái giọng ra lệnh của Đường Long.
Ta thấy, kẻ điên chính là bọn ngươi! Các ngươi biết đứa nhỏ này là ai chăng? Vẻ mặt vốn lãnh đạm nhu hòa của Đường Long đột nhiên hiện lên nét âm trầm hiếm thấy, gần như phiền não đưa ngón tay ra, ánh mắt phiền muộn, day day mi tâm.
Không phải chỉ là một thằng nhóc, nhìn có vẻ không tệ, trong nhà có một chút tiền, có chút quyền thế mà thôi sao?!Nơi đáy mắt Đường Long hiện lên một nét khinh bỉ, từng chữ từng chữ mở miệng: Đứa nhỏ này họ Nhiếp!Họ Nhiếp thì thế nào? Mới vừa rồi tiểu hài này cũng tự mình nói hắn họ Nhiếp.
Đế Đô họ Nhiếp cũng có mấy nhà, coi như biết người là do ta giết, có ai dám nói một chữ không? Tư Minh Lễ thần sắc ngạo nghễ.
Đứa nhỏ này tự mình nói hắn họ Nhiếp.
Quả nhiên là đúng rồi, hắn không hề nhận lầm.
Đường Long càng tin tưởng mình không nhận lầm, ngẫu nhiên liên tục cười lạnh, nhìn Tư Minh Lễ cùng Tư Dật Khiêm, giống như đang nhìn hai người chết, À, Nhiếp gia Đế Đô? Ai nói cho các ngươi biết.
Nhiếp gia Đế Đô?Cùng lúc đó, tên côn đồ sắc mặt tàn bạo đang hướng về phía tiểu nãi oa từng bước một ép tới gần.
Ánh mắt của Diệp Οản Οản càng ngày càng lạnh, nhìn thấy tiểu nãi oa sắp bị giết chết, trong đầu đột nhiên truyền đến một nỗi đau đớn khó tả.
Tiểu nãi oa bình tĩnh đứng tại chỗ, thần sắc lãnh đạm thờ ơ, trong giọng nói mang theo mấy phần thương hại cao cao tại thượng: Xem ra, các ngươi vẫn không hiểu rõ được hàm nghĩa của Nhiếp thị.
Nhiếp thị cái chó gì? Thằng nhóc! Coi như nhà ngươi quyền thế ngút trời, hôm nay cũng phải chết trong lòng đất…Tên côn đồ vừa nói, bàn tay cầm hung khí chứa đầy sát khí đáng sợ, dùng sức đánh về phía đứa bé.
Một giây kế tiếp.
Ầm…!!!Hình ảnh của video đầu bên kia nhất thời đung đưa mãnh liệt, tên côn đồ định giết tiểu nãi oa, đại hán vạm vỡ thân cao 1m90, lại có thể giống như đạn pháo, trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài.
Chuyện gì xảy ra? Tư Minh Lễ cùng Tư Dật Khiêm nhất thời sững sốt, khuôn mặt cơ hồ đều dí sát lên màn hình.
Chỉ thấy cánh cửa nhà giam ngay ngắn đã bị người ta phá nát, hai thân hình nam tử áo đen có vẻ gầy gò xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Hai người trực tiếp đi thẳng tới phương hướng của tiểu nãi oa, sau đó cung kính cúi đầu xuống, Thiếu chủ!Thiếu.
Thiếu chủ?Tâm phúc, gã côn đồ cùng với hai người đang gọi video bên kia; Tư Minh Lễ và Tư Dật Khiêm; tất cả đều ngây ngốc ở chỗ đó, hoàn toàn không nghĩ tới có người có thể cưỡng ép xông vào nơi này.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnVô luận là Tư Minh Lễ, Tư Dật Khiêm hay là tên côn đồ ở hiện trường cùng lính đánh thuê, toàn bộ cũng không ngờ tới lại có thể có người đủ khả năng cưỡng ép xông tới.
Ngay cả Diệp Οản Οản cũng đều ngẩn ra, sau nghe được hai tên nam nhân áo đen kia cung cung kính kính tiểu nãi oa kia là Thiếu chủ, thần sắc càng thêm kinh ngạc.
Tất cả đều ngớ ra đó làm cái gì, còn không nhanh bắt bọn hắn lại cho ta! Tư Minh Lễ rống to.
Đáng chết, làm sao có thể sẽ có người có thể tiến vào nơi này? Bọn họ nhìn một hồi lâu, phát hiện đối phương chẳng qua chỉ là hai người mà thôi…8 phần 10 là chui vào chỗ hổng của phòng vệ! Cái đám ăn không ngồi rồi này, rốt cuộc là đang làm cái gì!Đường Long nhìn thấy hai người đang cung kính đứng trước mặt đứa bé trai, sắc mặt đại biến, lúc này hạ lệnh: Người của Long Âm nghe lệnh, tất cả đều không được phép ra tay!Mấy tên lính đánh thuê đang muốn công kích, nghe được đội trưởng lên tiếng, nhất thời dừng động tác lại.
Đường tiên sinh, ngươi thế này là có ý gì? Tư Dật Khiêm sắc mặt khó coi mà mở miệng.
Đường Long ung dung thong thả mở miệng: Không có ý gì, bất quá cần bảo đảm sự an toàn cho thành viên của đội lính đánh thuê chúng ta.
Chúng ta tuy sẽ cố hết sức hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chưa bao giờ không sợ hy sinh, huống chi, chuyện này, đã không còn ở trong phạm trù nhiệm vụ của chúng ta.
Không ở trong phạm trù!? Ta đây ngay bây giờ tuyên bố nhiệm vụ, ai giết sạch những người này cho ta, ta liền thanh toán gấp 2 lần giá cả của nhiệm vụ lần này! Nghe được lời của Tư Dật Khiêm, mấy ánh mắt của lính đánh thuê tất cả đều sáng lên.
Chẳng qua là vì ngại mệnh lệnh của Đường Long, nên không dám đáp lời.
Tư Dật Khiêm tiếp tục mở miệng: Gấp ba!Vừa dứt lời, một tên lính đánh thuê trong đám, mặc đồng phục hơi đậm hơn những người khác bước ra ngoài, Nhiệm vụ này, ta nhận rồi!Mấy tên lính đánh thuê khác ở bên cạnh, nghe vậy thần sắc có chút kinh ngạc, Đội phó.
Đội trưởng nói không cho phép chúng ta ra tay.
Đường Long sắc mặt hơi trầm xuống: Quách Địch, không được tiếp nhận!Đội phó đoàn lính đánh thuê Long Âm, Quách Địch cười lạnh một tiếng, hướng về phía Đường Long ở đầu dây bên kia nhìn lại: Đường đội trưởng, ngươi đúng là đội trưởng của Long Âm không sai, bất quá, ta là đội phó của Long Âm.
Đội phó có quyền tự lựa chọn nhiệm vụ, mà ngươi, không có quyền can thiệp!Đường Long hai con ngươi híp lại: Nếu như ngươi nhất định muốn nhận nhiệm vụ này, như vậy, tự gánh lấy hậu quả.
Quách Địch thần sắc khinh thường nói, Hậu quả? Giải quyết một đứa bé cùng hai tên gia đinh, còn có thể có hậu quả gì? Đội trưởng, ngài đây là muốn can thiệp vào tự do của ta?Đường Long khẽ mỉm cười, đột nhiên khôi phục lại vẻ mặt ưu nhã bình tĩnh, Không sai, tiếp nhiệm vụ gì, quả thật là quyền tự do của ngươi, vậy đi, cứ tùy ý.
Là một đội trưởng, nghĩa vụ của hắn là nhắc nhở, hắn đã làm rồi.
Quách Địch hừ lạnh một tiếng, hướng về tên côn đồ trong góc tường bị một chiêu đánh bay nhổ một bãi nước bọt, thật là phế vật!Trong góc, tiểu nãi oa ánh mắt lạnh lùng hướng sang hai nam nhân áo đen trước mặt nhìn lên.
Nam nhân hiểu ý, đơn giản gật đầu một cái.
Sau đó, một vị cao gầy đem hai tay chắp sau lưng, nhịp bước không nhanh không chậm, hướng về Quách Địch đi tới, Là ngươi muốn tự xử, hay là để ta giúp ngươi?Cũng không nhìn thử một chút xem đứng ở trước mặt ngươi là người nào? Ta thấy chính là ngươi muốn chết! Lúc này, Quách Địch giận tím mặt, lập tức rút ra một thanh trường đao sáng lấp lóa từ trên người.
Thấy vậy, Tư Minh Lễ cùng Tư Dật Khiêm cười lạnh.
Vị Long Âm đội phó Quách Địch này một thân đao pháp hết sức giỏi, chỉ đứng sau đội trưởng Đường Long mà thôi.
Trái tim Diệp Οản Οản cũng thót lên tới cổ họng, mấy tên lính đánh thuê nơi này tất cả đều là đỉnh cấp cao thủ, thậm chí còn ở trên cả Đường Bân bọn họ.
Quách Địch lại còn là đội phó, thân thủ tự nhiên sẽ càng đáng sợ hơn.
Nàng vẫn cho rằng thân thủ bây giờ của mình đã rất mạnh, nhưng khi đối diện với mấy tên này mới phát hiện, mình vẫn cứ nhỏ bé như vậy…Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnQuách đội phó, nhanh giết bọn họ! Tâm phúc của Tư Minh Lễ lạnh giọng quát lên.
Hắc hắc, yên tâm đi, mấy tên tiểu tạp ngư mà thôi.
Quách Địch cười lạnh mở miệng.
Bạch!Cơ hồ chỉ trong chốc lát, Quách Địch lập tức tiến lên, trường đao trong tay hướng về phía nam tử gầy gò chém ngang xuống.
Quỹ đạo trường đao chém xuống, đúng là muốn chém nam tử gầy gò từ chính giữa đứt ra làm đôi.
Nhưng trong nháy mắt khi trường đao của Quách Địch chém xuống, thân hình nam tử gầy gò lại dịch về bên trái, phong khinh vân đạm, trong nháy mắt đã tránh thoát một đao này của Quách Địch.
Tiểu tạp chủng, vận khí của ngươi ngược lại không tệ! Quách Địch hừ lạnh một tiếng, sử dụng khí lực toàn thân.
Trường đao phá vỡ hư không, vang lên một trận thanh âm xé gió.
Nam tử gầy gò mặt không biểu tình, trong mắt thoáng qua một vẻ không thú vị.
Đúng vào lúc này, nam tử gầy gò vẫn chắp hai tay sau lưng, cuối cùng cũng lướt tới.
Cheng!Âm thanh nghe như tiếng kim loại va vào nhau truyền khắp toàn trường.
Vào giờ phút này, mọi người tại đây đều hoàn toàn đờ đẫn tại chỗ, nhất là nam tóc dài cùng nam râu hai người, con ngươi đột nhiên rụt lại một hồi, mặt hiện lên ra thần sắc quỷ dị khó tin.
Ngay cả Diệp Οản Οản, cũng không nhịn được thần sắc hơi đổi.
Vào giờ phút này, mọi người chỉ thấy, tại thời điểm Quách Địch một đao chém xuống, tên nam tử gầy gò kia, chỉ lấy hai ngón tay, trong nháy mắt cản lại trường đao.
Chuyện này.
Quách Địch khó tin nhìn về phía nam tử gầy gò mặt đầy lãnh đạm.
Thần sắc kia, thật giống như… …Gặp quỷ rồi!!!Tên nam tử gầy gò này, lại là lấy ngón tay, tiếp nhận lấy một đao hắn toàn lực chém ra?Dựa theo kịch bản thông thường, chẳng lẽ không phải nên là hai ngón tay của nam tử gầy gò, bị trường đao của hắn trong nháy mắt chém rụng mới đúng hả?Không có khả năng!! Quách Địch tức giận quát một tiếng, dùng hết lực đạo toàn thân, muốn đem trường đao rút ra khỏi hai ngón tay của nam nhân gầy gò kia.
Nhưng hai ngón tay của đối phương, lại giống như một ngọn núi lớn, gắt gao đem trường đao ngăn lại.
Cho dù là Quách Địch sử dụng ra khí lực tích tụ từ thưở bú sữa mẹ, trường đao bị hai ngón tay nam tử gầy gò chặn lại, vậy mà vẫn không nhúc nhích!Bạch!Một giây kế tiếp, lại cũng không nhìn rõ nam tử kia làm động tác như thế nào, cứ như là xoay cổ tay một cái, trường đao đã bị hắn đoạt đi.
Còn chưa chờ Quách Địch kịp phục hồi lại tinh thần, trường đao bị nam tử gầy gò đoạt đi, lấy tốc độ nhanh đến cực hạn, nhẹ nhàng xẹt qua hai tay của Quách Địch.
Chợt, nam tử gầy gò đầu cũng không thèm quay lại nhìn, chậm rãi đi tới bên người tiểu nãi oa.
A …!!! Nương theo một tiếng kêu thê lương thảm thiết, hai tay của Quách Địch dĩ nhiên cũng đã bị chém đứt làm đôi.
Hình ảnh máu tanh nhất thời khiến tất cả mọi người tại chỗ đó đều trợn mắt hốc mồm.
A a a a.
!!! Quách Địch đau đến không đứng lên nổi, lăn lộn ở trên đất.
Chuyện này là không thể nào! Không có khả năng!Với thân thủ của hắn, lại bị người ta trong vòng ba chiêu, tay không chặt đứt hai cánh tay của hắn!Quách Địch vừa lăn lộn vừa nhìn thân ảnh nam tử gầy gò kia, đột nhiên một cảm giác sợ hãi trước đó chưa từng có bỗng hiện lên, Ngươi.
Ngươi.
Ngươi rốt cuộc là người nào!?Đồng dạng ôm lấy nghi vấn tương tự như Quách Địch, còn có hai vị ở đầu kia của cuộc gọi video, Tư Minh Lễ cùng Tư Dật Khiêm.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!? Tư Minh Lễ ngu người.
Thậm chí ngay cả Quách Địch mà còn bị đối phương biến thành như vậy, như vậy chân chính sau lưng đối phương là thế lực đáng sợ như thế nào?Thậm chí có khả năng.
Còn ở cả bên trên Eric tiên sinh…Suy đoán như vậy khiến cho hắn nhất thời luống cuống tâm thần!Tư Dật Khiêm cố tự trấn định mở miệng, Không có khả năng! Đế Đô, họ Nhiếp chỉ có hai nhà, một cái là ở Địa Ốc Thương Thành Đông, một cái là.
Đường Long thản nhiên hướng về hai người nhìn lướt qua, mặt lộ vẻ đồng cảm, giống như đang nhìn con kiến hôi dốt nát, mở miệng yếu ớt nói, Nhiếp của đứa nhỏ này, là Bắc Âu Độc Lập Châu, Nhiếp thị nhất mạch.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnTrong nháy mắt khi tiếng nói của Đường Long rơi xuống, Quách Địch đang nằm trong vũng máu gào thét bi thương, cả người đều ngu đi, ngay cả đau đớn đều trong nháy mắt quên mất, nhìn lấy ánh mắt của tiểu nãi oa ở bên cạnh, giống như thấy được một đồ vật gì đó cực kỳ đáng sợ…Nhiếp.
Nhiếp gia.
Độc.
Độc Lập Châu Nhiếp gia.
Vậy thân phận của hài tử này là.
Đường Long khẽ cười một tiếng mở miệng: Quách đội phó, ngài cho là thế nào?Quách Địch đã hoàn toàn ngu rồi, dùng âm thanh cơ hồ chỉ có hắn nghe được lẩm bẩm, Nhiếp gia.
Tiểu thái tử gia.
Không chỉ là Quách Địch, mấy tên lính đánh thuê bên cạnh tất cả cũng đều đã sợ đến mức mặt không còn chút máu.
Không khí lâm vào một trận tĩnh mịch đến đáng sợ.
Lúc này, Quách Địch mới vừa rồi còn đang suy yếu lăn lộn, đột nhiên nhanh như tia chớp xoay mình mà lên, hướng về phía bên cạnh tên nam tử gầy gò kia nhào tới.
Nói đúng ra, là hướng về phía trường đao trong tay của hắn nhào tới…Một giây kế tiếp, liền nhìn thấy Quách Địch tự mình đem cổ cứa vào trên đao của nam tử kia, cắt cổ, té xuống đất, đã không còn tiếng thở.
Thấy Quách Địch lại hoảng sợ đến mức trực tiếp đâm đầu vào lưỡi đao tự sát, mấy tên lính đánh thuê khác ngay cả thở mạnh cũng không dám thở ra một tiếng, tất cả mọi người đều lấy làm mừng thầm mình đã may mắn nghe theo lời của đội trưởng, không có tùy tiện ra tay.
Tư Minh Lễ cùng Tư Dật Khiêm nhìn thấy một màn trong cuộc gọi video, hai người liếc nhau một cái, mặt không có cách nào tin tưởng, nghẹn ngào không nói nổi một lời nào.
Bắc Âu.
Độc Lập Châu.
Nhiếp gia.
Ba từ này quả thật là giống như bom nguyên tử vậy, đem hai người chấn cho hồn phi phách tán.
Nguyên bản bọn họ thậm chí ngay cả Độc Lập Châu là cái gì cũng không biết, đừng nói là Nhiếp gia.
Hết thảy mọi thứ có liên quan đến Độc Lập Châu, tất cả đều là bọn họ từ trong miệng Eric tiên sinh mà biết được.
Theo Eric nói, rất xưa vào thời kỳ Trung Cổ, Hoa quốc từng có một vị cường giả thành tựu võ đạo cực cao đi tới một châu cực kỳ xa xôi thuộc Bắc Âu.
Vị võ đạo cường giả đó định cư ở tiểu châu nọ, mang theo văn hóa cổ võ thần bí của Hoa quốc cổ xưa, hấp dẫn cao thủ võ đạo gốc Hoa đến từ các nơi trên thế giới.
Trải qua mấy trăm năm phát triển cùng biến đổi, tiểu châu huyện nguyên bản xa xôi nhỏ yếu dần dần phồn vinh lớn mạnh, thậm chí cường đại đến mức trở thành một châu độc lập duy nhất, gọi là Độc Lập Châu, không chịu ràng buộc của bất kỳ quốc gia nào, mà tùy theo sự điều khiển của mấy đại gia tộc cường đại.
Độc Lập Châu tồn tại đã từng một lần làm cả thế giới khiếp sợ.
Nhưng theo súng ống, quân hỏa được phát minh và trở nên thịnh hành, vào thời kỳ vũ khí lạnh đã từng rời khỏi lịch sử võ đài một thời gian cực ngắn.
Văn minh võ đạo sau đó sa sút, Độc Lập Châu vì bảo toàn tự thân, bắt đầu thu liễm cùng ẩn giấu thực lực, dần dần biến mất ở trong tầm mắt thế nhân.
Nhưng mà, cho dù là thực lực đại giảm, Độc Lập Châu cũng vẫn là một tồn tại cường đại đến đáng sợ, khống chế kinh tế các nơi trên thế giới, Công Hội lính đánh thuê, Liên Minh Võ Đạo và các loại thế lực khắp nơi.
Vô luận là lính đánh thuê đỉnh cấp thế giới hay là cái được gọi là đại gia tộc có vẻ cực kỳ trâu bò, đặt ở Độc Lập Châu cũng không được tính là cái thá gì.
Tùy tiện một người thuộc gia tộc lánh đời và cổ võ thế gia trong Độc Lập Châu bỏ vào ngoại giới, đều là nhân vật cực kỳ mạnh.
Bây giờ Độc Lập Châu bị Nhiếp, Kỷ, Lăng, Thẩm tứ đại gia tộc điều khiển, mà trong đó Nhiếp gia, là đứng đầu tứ đại gia tộc.
Có thể thấy Độc Lập Châu Nhiếp gia, rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.
Mà bây giờ, bọn họ lại.
bắt cóc Nhiếp gia tiểu Thái tử gia.
Nhìn thấy sắc mặt trắng hếu của Tư Minh Lễ cùng Tư Dật Khiêm, Đường Long mở miệng: Nể tình đã từng hợp tác qua một lần, Đường mỗ nhắc nhở hai vị một câu, sớm ngày rời khỏi Hoa quốc là hơn.
Hai người này từ đầu tới cuối đều núp ở phía sau, không hề chân chính lộ diện, nhưng nếu là Nhiếp gia muốn tìm bọn họ, cũng là dễ như trở bàn tay.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnTư Minh Lễ cùng Tư Dật Khiêm hoàn toàn không hề suy nghĩ nhiều, lập tức cúp cuộc gọi video!Trốn!Phải nhanh trốn!Nếu không nhất định phải chết!Hai người đến bây giờ vẫn nghĩ không thông, tại sao bọn họ chẳng qua chỉ là đi bắt Diệp Οản Οản mà thôi, lại sẽ đem Tiểu thái tử gia của Độc Lập Châu Nhiếp gia cũng vồ tới.
Đây chính là Nhiếp gia Tiểu thái tử gia đó! Rốt cuộc là như thế nào lại bị bọn họ bắt được?Vô số vấn đề không nghĩ ra, nhưng bây giờ bọn họ đã hoàn toàn không có tinh lực để suy nghĩ nhiều, càng không lo nổi Diệp Οản Οản, mau rời khỏi Hoa quốc, đi nhờ cậy Eric tiên sinh.
Đám côn đồ của Tư Minh Lễ tứ tán chạy trốn, Đường Long tự mình đi đến địa lao.
Đường Long đi tới trước mặt bé trai, ngay sau đó cánh tay để ngang nơi ngực, thi lễ một cái, Nhiếp tiểu thiếu chủ, thật xin lỗi, thủ hạ của ta quấy rối chuyến du lịch của ngài, hy vọng ngài tha thứ cho bọn họ không biết gì, đoàn lính đánh thuê Long Âm vô cùng cảm kích.
Lấy thân phận của Nhiếp gia tiểu thiếu chủ, làm sao lại có thể dễ dàng như vậy bị bọn họ bắt lấy?Như thế, liền chỉ có một khả năng, hắn không hiểu là xuất phát từ mục đích gì, cố ý bị bọn họ bắt được.
Nếu là như vậy, như thế bọn họ những người này, còn có cơ hội giữ được tánh mạng.
Hắn nên lấy làm vui mừng vì đoàn lính đánh thuê Long Âm bình thường sâm nghiêm, sẽ không làm khó đàn bà và trẻ em, nên mấy tên lính đánh thuê này không làm tổn hại đến tiểu Thái tử.
Nếu không, hậu quả hắn quả thực không cách nào tưởng tượng nổi.
Tiểu nãi oa liếc nhìn Diệp Οản Οản trong nhà tù đối diện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một mảnh băng sương, hôm nay hắn đã để cho mẹ thấy được quá nhiều máu tanh.
Nể tình bọn họ cũng không có làm tổn thương mẹ…Các ngươi có thể đi.
Nghe nói như vậy, Đường Long thở phào nhẹ nhõm, vội vã nháy mắt cho đám đoàn viên của hắn.
Bọn họ đang sợ đến mức không dám động đậy, vội bám sát theo Đường Long rút lui.
Trước khi đi Đường Long hướng về phương hướng của Diệp Οản Οản nhìn một cái, lộ ra vẻ cân nhắc.
Nhiếp gia tiểu thiếu chủ không chỉ đột nhiên đến Hoa quốc, còn không hiểu vì sao lại xuất hiện tại phụ cận căn nhà của nữ nhân này, dường như đáng để cân nhắc thêm…Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, trong hầm giam liền chỉ còn lại có Diệp Οản Οản, Đường Bân, Tống Cường ba người.
Diệp Οản Οản còn đang ngưng thần suy tư về Độc Lập Châu, Nhiếp gia mới vừa nghe những người đó nói.
Tiểu nãi oa lập tức hạ lệnh cho thủ hạ: Đi qua.
Chỉ một ánh mắt yêu cầu của tiểu chủ nhân, nam tử liền hiểu được ý tứ của hắn, trực tiếp thẳng hướng đi tới vị trí của Đường Bân và Tống Cường.
Đường Bân cùng Tống Cường không biết Độc Lập Châu có tồn tại, cho nên đương nhiên cũng không biết Nhiếp gia trong miệng những người này có lai lịch gì, rốt cuộc là thế lực phương nào, lại có thể để cho cao thủ đáng sợ như thế làm bảo vệ cho một đứa trẻ.
Mới vừa rồi thậm chí từ đầu tới cuối chỉ có một người ra tay, một người còn lại thậm chí cũng chưa hề động thủ.
Mịa nó! Mịa nó! Choáng rồi đó nha! Đoàn trưởng Đường Long của đoàn lính đánh thuê Long Âm cũng đều có thái độ cung kính như vậy!Cũng không biết là, vị tiểu nãi oa oa này rốt cuộc có lai lịch gì? Hai người còn đang cảm thán, đột nhiên nhìn thấy một trong hai người hộ vệ đang hướng về bọn họ đi tới.
Đường Bân cùng Tống Cường nhất thời sợ đến gần chết, Đừng.
Đại ca.
Chúng ta không phải là người xấu mà.
Đúng đúng đúng, chúng ta cũng là bị bắt tới.
Sau khi nhìn thấy nam tử đáng sợ như quái vật đó đi về hướng mình, hai người đều sợ đến choáng váng.
Loảng xoảng lang một tiếng, sau âm thanh xiềng xích cùng binh khí đụng vào nhau, vị nam nhân gầy gò kia chẳng qua chỉ là chặt đứt dây thừng cùng xiềng xích đang trói chặt tứ chi của bọn họ.
Đường Bân cùng Tống Cường nhất thời sửng sốt, sau đó thở dài nhẹ nhõm, nguyên lai là giúp bọn họ, hù.
hù chết bọn họ rồi.
Hai người đang muốn lên tiếng nói lời cám ơn, người kia lại hướng về phương hướng của Diệp Οản Οản đi tới.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnSau khi xoẹt xoẹt hai đao cởi dây thừng của Diệp Οản Οản ra, hai vị vệ sĩ quái vật kia đột nhiên đồng loạt quỳ một chân xuống trước mặt Diệp Οản Οản, thái độ cung kính đến cực hạn: Nhị tiểu thư! Thuộc hạ tới chậm, để cho ngài bị sợ hãi!Diệp Οản Οản: .
Đường Bân: .
Tống Cường: .
Nhị.
Nhị tiểu thư?Đường Bân cùng Tống Cường nhìn thấy hai binh khí hình người đáng sợ đến kinh người kia, lại có thái độ cung kính quỳ một chân ở trước mặt của Diệp Οản Οản, cả hai đều sợ ngây người.
Mịa nó! Cái gì!!!Hai quái vật này, lại có thể tất cả đều là thủ hạ của chủ nhân?Chỉ tùy tiện hai người thôi! Vậy thực lực chân chính của chủ nhân có bao nhiêu đáng sợ?Một khắc trước còn cho là chỗ dựa của mình bị đổ sập, một khắc sau lại chính là một tòa núi lớn nhô lên, quả thật là không thể không bị kích thích!Diệp Οản Οản nhìn hai hán tử đang quỳ một chân trước mặt mình, lại liếc nhìn Đường Bân cùng Tống Cường ở đối diện, hai người đã sắp đạp con ngươi rơi ra ngoài, trên mặt lộ rõ vẻ mộng bức.
Cái quỷ gì.
?Nhị tiểu thư?Là đang gọi nàng sao?Lúc này, sau khi Đường Bân và Tống Cường đã phục hồi lại tinh thần, đã phấn khởi không dứt mà tiến tới, ngươi một lời ta một lời, bắt đầu hưng phấn không thôi mà nói chuyện.
Đường Bân mặt đầy sùng bái, mắt lóe ánh sao: Chủ nhân chủ nhân, chúng tôi còn tưởng rằng ngài bị bắt thật đấy! Nguyên lai là ngài sớm đã có chuẩn bị!Diệp Οản Οản: Híc, không phải.
Sự thực là, nàng vốn chính là thực sự bị bắt mà!Không đợi Diệp Οản Οản nói xong, đã bị Tống Cường ngắt lời: Tôi liền biết ngay là không phải mà! Chủ nhân chủ nhân, nguyên lai ngài lợi hại như vậy! Sự hiểu biết của chúng tôi đối với ngài thật sự là quá nông cạn, hai anh em chúng tôi nhất định thề chết theo chủ nhân!Diệp Οản Οản: Ta.
Ta cảm thấy hai người này chắc là nhận lầm người.
Đường Bân liên tục phụ họa Tống Cường, cảm động đến suýt nữa lệ rơi đầy mặt: Chủ nhân, ngài như tiên nữ trên trời, có thể vừa ý mấy người chúng tôi, thu nhận mấy người chúng tôi, quả thực là chúng tôi có phúc ba đời!Tống Cường: Chủ nhân, ngài lần này sở dĩ không ra tay, nhất định là vì muốn huấn luyện chúng tôi, đúng chứ? Sau này chúng tôi nhất định càng thêm cố gắng, chủ nhân ngài nhất định không nên vứt bỏ chúng tôi nhé!Diệp Οản Οản: .
Xin các ngươi tỉnh táo một chút, có thể nghe ta nói hết lời hay không?Còn nữa, mấy người thiếu não đến như vậy sao?Diệp Οản Οản hướng về hai người hộ vệ nhìn lại, mặt đầy mê mang, xác định chính mình cũng không nhận ra bọn họ.
Hai người này…rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?Còn gọi nàng là.
Nhị tiểu thư?Nàng tại Diệp gia ngược lại, đúng là xếp hàng thứ hai, mặt trên còn có một vị ca ca, nhưng bị hai kẻ như vậy lấy loại đại lễ này xưng hô là Nhị tiểu thư, nhìn kiểu nào cũng thấy không bình thường đi!Đường Bân cũng không biết có phải là do ảo giác của mình hay không, lúc hai người bọn họ vây quanh chủ nhân nói chuyện, không khỏi cảm thấy khí áp xung quanh có chút…hơi thấp.
Đường Bân theo bản năng hướng về tiểu nãi oa bên cạnh nhìn lại: Đúng rồi đúng rồi, chủ nhân chủ nhân, ngươi cùng tiểu nãi oa oa này là có quan hệ như thế nào vậy?Vào lúc này, Diệp Οản Οản trong đầu một đoàn loạn như ma, đang phiền não, vì vậy thuận miệng nói, Ngươi hỏi ta, ta biết đi hỏi ai đây? Ta làm sao biết có quan hệ thế nào?Nàng căn bản là không nhận ra đứa nhỏ là ai nha!Trong lúc Diệp Οản Οản còn đang nhức đầu không thôi nhéo nhéo mi tâm, thời điểm nói xong câu đó, tiểu nãi oa trắng như ngọc tuyết kia đột nhiên cất bước, từng bước từng bước đi tới trước mặt nàng.
Diệp Οản Οản thấy vậy, ho nhẹ một tiếng hỏi thăm, Híc, tiểu bằng hữu, chào con, xin hỏi con rốt cuộc là.
Tiểu nãi oa ngẩng đầu nhỏ lên, ánh mắt trong suốt, chăm chú nhìn nàng, nhõng nhẽo mở miệng: Xin chào, con họ Nhiếp, tên Đường Tiêu, năm nay 5 tuổi, từ trên góc độ sinh học mà nói.
Nhiếp Đường Tiêu dừng một chút, sau đó tiếp tục mở miệng: Cô cùng con, là quan hệ mẹ con.
Nói xong, tiểu tử đưa cánh tay nhỏ ngắn ngủn ra: Mẹ, lần đầu gặp mặt, xin hãy chiếu cố con nhiều hơn.
Diệp Οản Οản: .
————Tác giả: Hôm nay là canh ba ngày 01 tháng 4, quá mệt nhọc đi ngủ trước, còn có một canh giờ chờ buổi sáng ngủ dậy ta sẽ tiếp tục viết tiếp.
Ngoài lề:Diệp Οản Οản: Hôm nay nhất định là cá tháng tư! Ta làm sao lại có thể sẽ có con trai!!!Quẫn Quẫn: Đúng vậy, hôm nay đúng là cá tháng tư! Bất quá, con trai là thực sự à nha… ~_ ~Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Mẹ.
Mẹ?Diệp Οản Οản chỉ cảm thấy giống như có chín tiếng sấm hướng về phía nàng bổ xuống.
Đồng thời, trong óc nàng tất cả các dây thần kinh đều bắt đầu hoạt động hết mức…Đứa nhỏ này nói chính mình là họ Nhiếp, hơn nữa mới vừa xuất hiện đã khiến nàng có cảm giác rất quen thuộc, hiện tại lại đột nhiên nói với nàng, hắn là con trai của nàng.
Mà nàng tuyệt đối không có khả năng có con trai nha!Cho nên.
Chuyện này.
Đứa nhỏ này.
Chẳng lẽ chính là.
Cháu trai mà tên Nhiếp Vô Danh đã từng nhắc tới!!!Tình hình trước mắt quá mức hỗn loạn, nàng mặc dù có hoài nghi, nhưng căn bản không rảnh mà suy nghĩ nhiều.
Nàng chỉ thông qua cuộc gọi video khi trước mơ hồ gặp qua đứa bé kia, khi đó không thể hoàn toàn thấy rõ được tướng mạo của hắn.
Cộng thêm đứa nhỏ này hôm nay trang điểm ăn mặc hoàn toàn bất đồng với một thân tối om khi đó, cho nên nàng chẳng qua chỉ là cảm thấy quen thuộc, nhưng thực sự hoàn toàn không nhận ra được!Quan trọng nhất là, con mịa nó con hàng Nhiếp Vô Danh kia căn bản là không hề thông báo trước lấy một câu để cho nàng chuẩn bị!Nói tóm lại, nàng mới rồi hoàn toàn không hề hoài nghi đứa nhỏ này cùng cháu ngoại trai của Nhiếp Vô Danh cùng một người!Vào giờ phút này Diệp Οản Οản ngơ ngác nhìn tiểu tử trước mắt, quả thật là sắp muốn điên rồi!Nhiếp Vô Danh cái tên ngu ngốc kia! Làm sao lại hoàn toàn không thông báo cho nàng một tiếng! Nàng một chút chuẩn bị cũng không có! Có ai tới nói cho nàng biết…hiện tại phải làm sao đây?!Quá không đáng tin cậy, trực tiếp mặc kệ quăng cho nàng tự xử như vậy!Lúc này tiểu nãi oa vẫn như cũ đưa cánh tay nhỏ, đứng ở trước gót chân của nàng, ngước đầu nhỏ nhìn nàng.
Nhìn tay nhỏ của cậu bé đưa ra giữa không khí, Diệp Οản Οản thần sắc khẽ run, trong lòng không hiểu sao lại mềm nhũn, đưa tay ra khẽ nắm chặt lấy cánh tay nhỏ núc ních mềm mại của cậu bé: Chào con.
Cậu bé nhìn chằm chằm cánh tay nhỏ được nhẹ nhàng cầm lấy, mấp máy môi, khuôn mặt nhỏ nhắn không cảm giác dường như trở nên càng khả ái hơn rồi.
Hai người hộ vệ sau lưng không hẹn mà cùng liếc nhau một cái, tiểu thiếu chủ lại có thể.
cho phép người khác đụng chạm vào mình.
Một bên Đường Bân cùng Tống Cường mới từ trong trạng thái tinh thần bị kích thích khôi phục lại, lại trải qua một trận kích thích kế tiếp, đã hoàn toàn sợ ngây người.
Ta đi! Tiểu nãi oa oa này, lại có thể.
lại có thể là…con trai của chủ nhân!!! Chủ nhân lại có thể con trai lớn như vậy rồi hả?Hơn nữa chủ nhân người…thật giống như ngay cả con ruột của mình cũng chưa nhận ra được?Thật không hổ là chủ nhân nha.
Chính là trâu bò!Cũng không biết rốt cuộc đã trêu chọc bao nhiêu nợ hoa đào nhé.
Sau khi nói hai chữ Chào con… xong, Diệp Οản Οản liền kẹt lại, ngẩn người nửa ngày chọn lời, cũng không biết nên nói cái gì.
Diệp Οản Οản: Híc, Nhiếp Đường Tiêu phải không.
Mẹ có thể gọi con là Đường Đường, có được hay không?Tiểu tử gật đầu: Được ạ!Diệp Οản Οản nhức đầu không thôi hít sâu một hơi, trước đó nàng cùng Nhiếp Vô Danh cơ hồ chưa hề thảo luận qua, bây giờ chỉ có thể tùy nghi phát huy mà thôi.
Vì vậy Diệp Οản Οản mở miệng, Nguyên lai con chính là Đường Đường, thật là xin lỗi, mới vừa rồi mẹ không nhận ra con.
Trước đó mẹ với cậu của con đã thương lượng qua, vốn là phải đi gặp con, nhưng gần đây thật sự là quá bận rộn, cho nên trì hoãn.
Tiểu nãi oa: Không sao, mẹ bận rộn, con có thể tới gặp mẹ.
Diệp Οản Οản nghe được lời này, trong lòng lại ấm áp không hiểu vì sao, thực sự là một tiểu hài tử khôn khéo à nha!Nhiếp Vô Danh cái tên xấu xa không biết xấu hổ kia, tại sao mỗi lần đều nói người ta là tiểu ma đầu?Vừa nghĩ tới Nhiếp Vô Danh, Diệp Οản Οản lập tức lại âm thầm nghiến răng, Người cậu kia của con đâu? Không có đi cùng với con sao?Nhiếp Vô Danh tên khốn kia! Rốt cuộc đi đâu? Một mình nàng đỡ không nổi nha! Cậu bé mở miệng nói: Cậu đem con đưa đến liền rời đi.
Diệp Οản Οản gật đầu: Ồ nha, thì ra là như vậy a.
Ha ha, Nhiếp Vô Danh ngươi tên khốn kiếp, ngươi chết chắc Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnCuối cùng, Diệp Οản Οản cứ như vậy, trong trạng thái mộng bức, ôm lấy tiểu tử mang về Hồng Hoa Tiểu Lâu.
Dọc theo đường đi Diệp Οản Οản chỉ có một ý tưởng, rốt cuộc phải chăm sóc đứa con này như thế nào? Nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm à nha!Đến nơi cửa, Diệp Οản Οản lập tức hai mắt sáng lên, hướng về phía hai người hộ vệ nhìn lại.
Đúng rồi, còn có hai người này ở đây, hai người này rõ ràng đều một mực đi theo bên cạnh Nhiếp Đường Tiêu, cho nên khẳng định là vô cùng hiểu rõ cuộc sống cơm áo thường ngày của cậu bé mới đúng.
Như thế, hai vị.
Còn chưa kịp đợi Diệp Οản Οản mở miệng, Nhiếp Đường Tiêu nhõng nhẽo nói với mẹ, hướng về phía hai vị hộ vệ nói: Các ngươi có thể rời đi, mẹ sẽ chiếu cố ta.
Hai người đối với mệnh lệnh của Nhiếp Đường Tiêu không có chút do dự nào: Vâng!Vừa dứt lời, hai người thân hình lóe lên, liền lập tức không còn thấy bóng dáng.
Diệp Οản Οản đưa dài tay.
Chớ đi mà!Lại có thể cứ như vậy rời đi rồi!Có lầm hay không vậy a!Hài tử nhỏ như vậy mà, các ngươi cứ yên tâm đem hắn giao cho một mình nàng như vậy sao? Nàng sẽ không biết chăm sóc trẻ con đâu nha!Diệp Οản Οản nhìn chăm chú cái bánh bao sữa bé nhỏ trước mặt mình, quả thật là khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng, Diệp Οản Οản cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Diệp Οản Οản nhìn về phía hai người sau lưng, Đường Bân, Tống Cường, các ngươi đi tìm Kiều Kiều bọn họ một chút!Nếu Đường Long đáp ứng sẽ không làm thương tổn bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ không có chuyện gì.
Vâng!Hai người lập tức đi tìm người, cuối cùng ở trên gác xếp tìm thấy được ba người.
Ba người đều không sao, chẳng qua chỉ là bị trói chặt, ném vào trên gác xếp.
Các ngươi tại sao trở lại? Chủ nhân đâu? Có gặp nguy hiểm hay không?Chủ nhân làm sao có thể lại có nguy hiểm! Cho dù là có nguy hiểm, vậy cũng chắc là người khác gặp nguy hiểm!Ba người đều mặc nhiên cho rằng nhất định là do thế lực ngầm của chủ nhân âm thầm đem bọn họ cứu ra.
Quả thật là như thế, bất quá lần này mấy người chúng ta biểu hiện quả thật không được hoàn toàn như ý, hộ chủ bất lực.
Nhất định phải cùng chủ nhân tạ tội! Khương lão mở miệng, những người khác cũng tỏ vẻ phụ họa.
Vì vậy, mấy người nhanh chóng đi xuống lầu.
Đang chuẩn bị đi theo Diệp Οản Οản tạ tội, kết quả, một người, hai người, ba người nhìn thấy xa xa.
Bên cạnh chủ nhân nhà mình, lại có thể có một tiểu nãi oa đi theo sau?Ây.
Chủ nhân đi ra ngoài một chuyến, làm sao lại mang theo một đứa bé trở lại? Gã béo vẻ mặt đầy mộng bức.
Khương lão cũng tỏ vẻ đầy hoài nghi, Đường Bân, Tống Cường, là chuyện gì xảy ra? Các ngươi làm sao quay trở về?A a a a a! Kawaii *! Thật là đáng yêu nha! Bảo Bảo này là ai, là ai, là con cái nhà ai! Tất cả sự chú ý của Kiều Kiều đều đã dính vào trên người đứa bé rồi.
*Tiếng Nhật: dễ thương, đáng yêu.
Đường Bân cùng Tống Cường liếc nhau một cái, sau đó mở miệng nói: Là người nhà chúng ta! Cậu bé đáng yêu này.
là con trai của chủ nhân.
Cái gì? Con trai của chủ nhân! Kiều Kiều kinh ngạc che miệng lại.
Mịa nó! Đầu bếp béo trực tiếp kinh hô thành tiếng, Làm sao mà có thể?Làm sao lại không thể? Chúng ta chính miệng nghe được!Gã béo nhất thời trừng trừng hướng về tiểu nãi oa nhìn chăm chú, tiếp đó thần sắc ngạc nhiên không thôi mà mở miệng, Lại nói.
còn.
còn thật đúng là có chút giống với chủ nhân nha! Dáng dấp khuôn mặt nhỏ nhắn này, lại có thể không phải là đường nét của chủ nhân nhà chúng ta hay sao?!Đường Bân tỏ vẻ đồng ý, Đúng vậy không? Các ngươi cũng cảm thấy giống, ta và Cường ca cũng đều cảm thấy giống y như đúc!Tống Cường sờ cằm một cái, mở miệng nói, Tướng mạo của tiểu chủ nhân là theo chủ nhân, nhưng khí chất cùng tính cách chênh lệch nhiều lắm, đúng chứ? Kỳ quái.
Mập mạp liếc hắn một cái nói, Ngạc nhiên!? Cái này có gì kỳ quái? Tính cách không giống chủ nhân, vậy khẳng định là giống như cha thôi!Đường Bân cùng Tống Cường gật đầu một cái: Có đạo lý!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Diệp Οản Οản còn đang bận liên tục không ngừng thu xếp cho tiểu nãi oa, còn không rảnh đi quản 5 tên kia, chỉ mơ hồ nghe được bọn họ hình như đang nói tiểu hài tử này nhìn giống mình.
Vì vậy Diệp Οản Οản lúc này mới lưu ý một chút, tự nàng đi xem, ngược lại thật không dễ dàng phát hiện, sau khi được bọn họ nhắc tới mới để ý, hình như là có chút giống à?Bất quá, Nhiếp Vô Danh đã từng nói nàng và em gái của hắn dáng dấp giống nhau đến mấy phần cơ mà, cho nên đứa nhỏ này có mấy phần giống mình, ngược cũng là bình thường.
Diệp Οản Οản cảnh cáo quét qua 5 người một cái, phân phó bọn họ đi làm việc, 5 người còn đang bát quái đến khí thế ngất trời, lúc này mới lập tức tan tác như chim muông.
Chủ nhân hiện tại khẳng định là không rảnh để quản giáo bọn hắn.
Trong lúc nhất thời, trong phòng khách liền chỉ còn lại có Diệp Οản Οản cùng Nhiếp Đường Tiêu hai người.
Diệp Οản Οản lấy một lượng lớn điểm tâm cùng thức ăn vặt ra, lại đi chuẩn bị cho tiểu gia hỏa một ly nước chanh, sau đó cùng cậu bé ngồi chung ở trên ghế sa lon phòng khách.
Nhiếp Đường Tiêu ngay ngắn ngồi trên ghế sa lon, con ngươi đen nhánh chậm rãi đánh giá căn phòng khách, giống như một chú mèo con mới đi tới nơi xa lạ, đang dò xét hoàn cảnh quanh mình.
Diệp Οản Οản thật sự là không biết nên làm sao sống chung cùng tiểu hài tử này, ở trước mặt tiểu hài tử này cũng không thể làm bộ nghiêm mặt được, vì vậy chỉ có thể tìm cách bắt chuyện dần dần.
Ha ha, Đường Đường, tên của con thật là dễ nghe, là có ngụ ý đặc biệt nào không?Nhiếp Đường Tiêu: Mẹ quên?Bị cặp mắt thiên chân vô ta của cậu bé nhìn, Diệp Οản Οản nhất thời xấu hổ không thôi: A, thật xin lỗi, mẹ trước đây bị thương, quên rất nhiều chuyện.
Diệp Οản Οản đang nói, đột nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào…Ai? Nàng tại sao lại phải xấu hổ! Nàng thật sự không phải là mẹ hắn cơ mà!Nhiếp Đường Tiêu: Không sao, con có thể nói cho mẹ nghe.
Diệp Οản Οản vội nói, Ừm tốt, thật là tốt, vậy con nói cho mẹ đi!Tiểu tử mở miệng trả lời: Danh tự này là bởi vì, thời điểm mẹ mang thai con, đặc biệt thích ăn sườn non trộn dấm đường rắc tiêu, con được mẹ nuôi lớn lên nhờ vào món đó, cho nên, mẹ mới đặt tên cho con là Nhiếp Đường Tiêu.
Diệp Οản Οản: .
Diệp Οản Οản vẻ mặt đờ đẫn, ít nhất sửng sốt 10 giây đồng hồ mới phản ứng được với lời tiểu tử vừa nói.
Cái thể loại mẹ gì lại thế này mẹ ơi!!Lại còn là đường tiêu? Nàng làm sao lại không trực tiếp đặt tên lại xương sườn đây! Lại còn có thể loại chơi khăm con của mình như vậy sao? [May mà không phải là Nhiếp Sườn Tiêu…Nhiếp Sườn Đường…Nhiếp Sườn Dấm…]Nàng còn tưởng rằng sẽ có ngụ ý đặc thù gì, kết quả lại chỉ là bởi vì thích ăn sườn non dấm đường rắc tiêu? Rốt cuộc còn có chút văn hóa nào hay không trời!?Khục khục, thật xin lỗi nha Đường Đường, chuyện này.
Danh tự này, mẹ thật giống như là quá qua loa rồi.
Diệp Οản Οản cảm giác cái vai đóng giả mẹ ruột này quả thực là quá thảm rồi, chính là đang gánh một cái mai rùa lớn trên lưng mà!Nhiếp Đường Tiêu: Không có việc gì.
Tiểu tử cũng không hề tỏ vẻ để ý, lại một lần nữa khiến cho Diệp Οản Οản có cảm giác cùng với tiểu ma đầu khó dây dưa trong miệng Nhiếp Vô Danh tưởng là như hai người.
Nguyên bản nàng đều đã làm xong 120% dự tính cho tình huống xấu nhất.
Bất quá, nhìn thấy thần sắc lãnh đạm thờ ơ trong trẻo lạnh lùng và khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu tử, cùng với cảm giác xa cách hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của cậu bé, Diệp Οản Οản càng không khỏi có chút thương tiếc.
Đại khái là bởi vì từ nhỏ cha mẹ đều không ở bên cạnh, đã tạo thành cho hắn tính tình lạnh tanh như vậy.
Khiến đứa nhỏ này làm cho người ta có cảm giác, giống như ngăn cách với đời, không có chút hoạt bát và vô ưu vô lo mà một đứa trẻ nên có.
Diệp Οản Οản khẽ thở dài một tiếng, đứng ở trước mặt của tiểu gia hỏa, đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé, Đường Đường, mặc dù chuyện khi đó mẹ đã không còn nhớ rõ lắm rồi, bất quá, mẹ thích ăn nhất là xương sườn non trộn dấm đường, lại dùng nó đặt tên cho con.
Điều này đã nói lên, mẹ nhất định là rất rất yêu con đấy!Ánh mắt sắc lạnh của bé trai lóe lên một cái, lấp lánh như sao trời…Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnĐêm khuya.
Tư Minh Lễ cùng gia nhân trốn ra nước ngoài.
Đừng nói là Nhiếp gia, chỉ riêng Tư Dạ Hàn bên này cũng đã đủ khiến cho bọn họ bể đầu sứt trán.
May mắn là bọn họ cũng đủ cẩn thận, một mực âm thầm thao túng không hề ra mặt, nếu không tất cả mọi người bọn họ đều đã phải chôn ở nơi đó.
Đáng chết, nữ nhân kia vận khí thật tốt! Tư Minh Lễ mặt đầy tức giận.
Cha, việc cần thiết trước mắt là lưu lại thực lực, chỉ cần có Eric tiên sinh, chúng ta sớm muộn gì cũng có thể đông sơn tái khởi! Tư Dật Khiêm khuyên nhủ.
Đi! Tư Minh Lễ cắn răng, cuối cùng vẫn không cam lòng bước chân vào trong trực thăng.
Nhìn Đế Đô phía dưới càng ngày càng xa, đáy mắt là một vẻ âm trầm u ám.
Tư Dạ Hàn, còn có cái con tiểu tiện nhân kia.
Hắn sớm muộn cũng sẽ trở lại!.
Nước M.
Bên trong căn phòng khách sạn ‘president suite’ lớn như vậy là một mảnh thanh lãnh yên tĩnh.
Tư Dạ Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, trên trán là một vẻ trầm tư.
Một thanh niên mặc tây trang màu đen, thần sắc nghiêm túc đứng ở trước người nam nhân báo cáo: Phu nhân đã trở lại Hồng Hoa Tiểu Lâu, trước khi người của chúng ta chạy tới, nàng cũng đã rời đi.
Có có một cỗ thế lực khác xuất hiện giúp phu nhân, bất quá tạm thời vẫn còn không thể tra rõ lai lịch cỗ thế lực kia, chúng ta sẽ mau chóng tra rõ thôi!Mặc dù 5 người trong Hồng Hoa Tiểu Lâu đều là cao thủ, nhưng là vì để phòng ngừa vạn nhất, Tư Dạ Hàn vẫn âm thầm an bài nhân viên.
Lúc đó bọn họ chưa từng xuất hiện, là vì muốn biết rõ phía sau màn rốt cuộc là người nào.
Nếu không nhổ cỏ tận gốc, sẽ vô cùng hậu hoạn.
Nhưng không ngờ, không đợi người của hắn hành động, lại trống rỗng xuất hiện một cỗ thế lực khác.
Ngón tay của Tư Dạ Hàn gõ một cái trên khay trà lạnh giá bằng thủy tinh, hiện lên tâm tình không an tĩnh của chủ nhân.
Mặc dù đã xác định nàng hiện tại rất an toàn, nhưng không biết tại sao, trong lòng anh mơ hồ vẫn có một loại dự cảm xấu.
Sau khi dẫn cậu bé quay trở về, Diệp Οản Οản lại phải đối mặt với một vấn đề khó giải quyết nhất.
Nàng sẽ cho Đường Đường ở đâu?Tư Dạ Hàn chẳng mấy chốc sẽ trở về nước, nếu để cho Đường Đường ở tại chỗ nàng bên này mà nói, khẳng định sẽ không tiện.
Vạn nhất bị Tư Dạ Hàn gặp phải.
Nhưng để cho hài tử nhỏ như vậy một mình ở bên ngoài, làm cách nào nàng cũng không mở miệng được.
Dù sao người ta cũng là từ xa xôi ngàn dặm chạy tới đây gặp mẹ.
Đường Đường, con ngồi trước một hồi, mẹ đi xử lý một ít chuyện, rất nhanh sẽ trở lại.
Diệp Οản Οản ôn nhu mở miệng.
Nhiếp Đường Tiêu: Vâng.
Diệp Οản Οản cầm điện thoại di động, đi tới trong sân.
Sau lưng, Nhiếp Đường Tiêu nhìn theo bóng lưng cô gái vội vàng rời đi, con ngươi đen nhánh chậm rãi thu liễm xuống.
Sau khi tiến vào sân nhỏ, Diệp Οản Οản lập tức mở ra group WeChat của nhóm 5 người truyền tiêu, tạch tạch tạch đánh một hàng chữ gửi đi.
[ Diệp Hữu Danh: Nhiếp, Vô, Danh, ngươi đi ra cho ta!!! ]Bên trong group WeChat yên tĩnh, không hề có một chút âm thanh.
Diệp Οản Οản không có cách nào, chỉ có thể cắn răng phát một bao tiền lì xì.
Kết quả, lần này thậm chí ngay cả bao tiền lì xì cũng đều không có người lĩnh rồi.
Diệp Οản Οản cười lạnh một tiếng, phát một bao lớn giá 100.
Kết quả, vẫn không có người lĩnh.
Nghiêm chỉnh mà nói, là không ai dám lĩnh.
Giờ phút này, dưới một cây cầu vượt nào đó ở Đế Đô, 5 người đang lặng lẽ ngồi chụm đầu vào nhau.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn trong group WeChat, Nhiếp Vô Danh sợ đến tay run một cái, nhìn về mấy tên thủ hạ ở bên cạnh, mở miệng nói: Các ngươi, trả lời Hữu Danh muội!Thiếu chút nữa không nhịn được mở ra bao tiền lì xì, Nhất Chi Hoa, một bên vừa đè lại cánh tay sắp không bị khống chế của mình, một bên vẻ mặt đầy hoảng sợ lắc đầu: Cái gì? Ta.
Ta không đi! Đạo sĩ thúi, ngươi làm đi! Nhanh! Đội trưởng gọi ngươi đấy! Ngươi chính là tâm phúc tín nhiệm nhất của đội trưởng!
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License