con-mat-ao-thi

Edit: VânnBeta: Gemini…………………………………Diệp Οản Οản nói xong thì thương tâm khóc không dứt, Thím hai còn… còn đem chuỗi vòng tay con vừa mới tặng vứt đi, nói là ghét bỏ loại đồ giá rẻ này, đây là toàn bộ tiền lương một tháng con cố ý mua, con quả thực tức không nhịn nổi, liền cùng thím hai giằng co, kết quả thím hai liền đẩy con…Nha đầu chết tiệt! Mày… Mày quả thật là nói bậy nói bạ!Lương Mỹ Huyên giận đến gần chết, vội vàng nhìn về phía hai ông bà giải thích, Cha, mẹ, làm sao có thể, con căn bản không có đẩy nó, ngược lại là nó đánh con hai bạt tai!Nước mắt Diệp Οản Οản cộp cộp rơi xuống, Thím hai, nói chuyện cũng cần có lương tâm, nếu như không phải thím nói quá mức, nếu như không phải thím… Nếu như không phải thím nói ông nội bà nội sớm muộn cũng có một ngày sẽ chết, con làm sao có thể tức giận mà đánh thím?Còn nữa, không phải là thím đẩy con, chẳng lẽ là chính con té trên đất? Chuỗi ngọc không phải thím ném, chẳng lẽ là con kéo xuống đất từ trên tay thím? Thím hai, có phần khinh người quá đáng đó!…! Lương Mỹ Huyên nghe xong nghẹn họng, trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa bị tức đến hộc máu.

Thực sự chính là nó tự ngã xuống đất, chuỗi ngọc trên tay bà ta cũng là chính nó cứng rắn lôi xuống!Bà ta rõ ràng chỉ nói một câu, Tiểu tiện nhân sinh phế vật, nó lại có thể suy diễn ra nhiều như vậy, lời văn câu chữ cũng đều là khiêu khích quan hệ của bà ta và cha mẹ chồng.

Hai ông bà vốn dĩ không quá tin tưởng lời của Diệp Οản Οản, nhưng nghe đến đó, nhất là sau khi nhìn thấy hạt ngọc châu chia năm sẻ bảy tán loạn trên mặt đất, đã tin tưởng bảy tám phần.

Nếu là lúc trước Diệp Οản Οản nói, hai ông bà cũng sẽ không tin tưởng, nhưng biểu hiện gần đây của Diệp Οản Οản thật sự rất tốt, biểu hiện tối nay càng làm cho bọn họ hài lòng, liền gia tăng độ tin cậy cho những lời này.

Ánh mắt Diệp Hồng Duy nhất thời nghiêm nghị nhìn sang Lương Mỹ Huyên.

Mấy năm nay, con thứ hai tự mình cầm quyền, quả thật có chút không để ai vào trong mắt.

Ông còn chưa có chết, lại có thể dám nói ra những lời như cái nhà này là nó định đoạt? Ai cho nó quyền này!Mặc dù cái này nhà sớm muộn cũng phải giao cho con thứ hai thừa kế, nhưng trong lòng Diệp Hồng Duy vẫn là vô cùng không vui…Cha, mẹ, hai người ngàn vạn lần chớ tin tưởng lời nha đầu chết tiệt này nói, tất cả đều là nha đầu chết tiệt này bêu xấu con, con thề với trời, tuyệt đối không có nói qua những lời đó…Đúng vậy, ông nội, bà nội, con có thể làm chứng! Diệp Y Y cũng vội vàng mở miệng.

Diệp Οản Οản một bên lau nước mắt, một bên đứng lên, khom người, đem từng viên từng viên hạt châu rơi trên đất nhặt lên, cũng không giải thích một câu nào.

Ông nội, bà nội, thật xin lỗi, con lại mang thêm phiền toái cho hai người, con vốn cho rằng nơi này là nhà của con, con cố gắng thử thay đổi chính mình,  cố gắng để cho mình dung nhập vào trong cái nhà này, con thậm chí có thể… chắp tay nhường người yêu thích nhất ra… Nhưng bây giờ, con nghĩ, con sai lầm rồi…Anh, chúng ta đi thôi…À? Uhm… Mãi đến khi Diệp Οản Οản gọi mình, Diệp Mộ Phàm mới phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác đi theo em gái của mình.

Đi khỏi nhà cũ.

Vừa mới lên xe, Diệp Οản Οản lập tức khôi phục thần thái lười biếng cùng không đếm xỉa tới, thật giống như cô gái đáng thương vừa mới chịu hết ủy khuất và khi dễ kia chẳng qua là ảo giác của anh thôi.

Diệp Mộ Phàm Ực nuốt nước miếng, Mịa nó… Anh cho là anh đã biết diễn rồi, lần trước còn vì cái này đắc chí, mới vừa nhìn thấy em, con mịa nó mới biết cái gì là kỹ thuật diễn xuất cấp bậc nữ hoàng điện ảnh! Em thật sự là nghịch thiên! Anh ở bên cạnh đều nhìn mộng bức rồi, một chút tâm lý cũng không có chuẩn bị, dầu gì cũng nên báo trước một tiếng với anh chứ…Diệp Οản Οản tiện tay ném hạt ngọc châu trong lòng bàn tay, nhàn nhạt nói, Em chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông.

Mẹ con Lương Mỹ Huyên và Diệp Y Y không phải là thích giả bộ nhất sao?Vậy thì thử xem, rốt cuộc ai hơn có thể sắp xếp gọn rồi.

Edit: VânnBeta: Gemini……………………….

Lão gia tử mặc dù đã có tuổi, nhưng rất coi trọng quyền uy của mình, lời nói của cô tối nay, đủ để gieo một hạt giống ngăn cách ở trong lòng lão gia tử…Đêm khuya, Diệp trạch.

Đàm Nghệ Lan cau mày, Hồng Duy, chuyện tối nay ông thấy thế nào? Mỹ Huyên và Y Y đều một mực chắc chắn là Oản Oản cố ý bêu xấu, tôi thấy, lấy tính tình của Mỹ Huyên, quả thật không đến nổi nói ra những lời đó, huống chi còn có Y Y làm chứng…Lão gia tử hừ một tiếng, Y Y tự nhiên sẽ nói giúp cho mẹ nó, về phần Oản Oản, bà cho là nha đầu kia là người có đầu óc để làm ra loại chuyện như vậy? Tám phần mười là Mỹ Huyên quả thật nói những lời đó!Đàm Nghệ Lan nghe vậy không khỏi nghĩ nghĩ, cháu gái nhỏ nhất nhà mình này là người lỗ mãng xung động, mỗi lần chỉ biết cãi lộn, cũng quả thật không phải là người có đầu óc có thể có tâm tư chơi đùa như thế.

Lão gia tử trầm ngâm mở miệng, Hiện tại tâm con dâu thứ hai quá lớn, bây giờ tôi còn chưa chết, liền bắt đầu mong tôi chết, hoàn toàn cầm quyền rồi!Đàm Nghệ Lan mở miệng nói, Mỹ Huyên và Uyển Quân có chút mâu thuẫn, dưới sự kích động quả thật có thể nói chút ít lời không xuôi tai, nhưng đứa nhỏ này một mực rất hiếu thuận, không có nhiều khả năng nói ra những lời nguyền rủa chúng ta chết như vậy, sợ là nha đầu Oản Oản kia cố ý phóng đại chút ít.

Lão gia tử hừ lạnh, Coi như chưa nói qua, bà dám cam đoan thằng hai và vợ nó không nghĩ như vậy?Đàm Nghệ Lan thở dài, Thật ra thì, muốn cầm quyền cũng không có gì sai, đứa lớn đã không nhờ vả được, Diệp gia bây giờ chỉ có thể dựa vào đứa thứ hai chống đỡ, bọn họ thừa kế Diệp gia, cũng là chuyện sớm muộn…Lão gia tử ánh mắt lóe lên, Chuyện này cũng chưa chắc!Con lớn làm ra loại chuyện kia, để cho ông quá thất vọng, cháu trai lại là không học vấn không nghề nghiệp, người ngu không chịu được, cháu gái không chừa chuyện hoang đường nào không làm lại càng không cần phải nói, người một nhà con trai lớn đều là quá hoang đường.

Ông không muốn tâm huyết hơn nửa đời mình tất cả đều hủy ở trong tay hậu bối (hậu bối: thế hệ sau, lớp người trẻ), cho nên không tiếc đại nghĩa diệt thân, nhưng bây giờ còn chưa đến cuối cùng, không có nghĩa là người thừa kế đã được quyết định.

Tôi thấy biểu hiện gần đây của Mộ Phàm và Oản Oản cũng không tệ! Lão gia tử trầm ngâm.

Điểm này Đàm Nghệ Lan ngược lại đồng ý, Nếu như là Mộ Phàm thật có thể quay đầu lại, dĩ nhiên là tốt, chỉ sợ lấy tính tình của nó, không kiên trì được bao lâu, chuyện như này lúc trước cũng không phải là chưa từng xảy ra.

Lão gia tử trầm ngâm: Không gấp, từ từ xem đi.

………Châu Giang Đế Cảnh.

Đến nhà trọ, Diệp Οản Οản dừng xe, đẩy Diệp Mộ Phàm xuống, Đến rồi, xuống xe đi.

Em không quay về? Diệp Mộ Phàm cau mày hỏi.

Diệp Οản Οản: Không trở về, em còn có hẹn.

Diệp Mộ Phàm xù lông: Có lầm hay không, hai người vừa mới du lịch về, ngày ngày ở chung một chỗ cũng không chán, cũng không chê phiền!Diệp Οản Οản liếc một cái, Loại cẩu độc thân như anh thì sẽ không hiểu.

Trên thực tế cô và Tư Dạ Hàn không phải là mới du lịch về, mà là tiểu biệt thắng tân hôn, tối hôm qua cô đi gấp lại không có chờ lâu, tự nhiên muốn bổ sung.

TDM… Diệp Mộ Phàm trong lòng đâm một đao, ngàn vạn không nghĩ tới, anh ta lại có một ngày cũng bị người khác gọi cẩu độc thân.

Diệp Mộ Phàm đang muốn rời đi, Diệp Οản Οản đảo tròng mắt, gọi lại, A, anh, em nghe nói lần trước có người tặng anh một chai rượu ngon?Gần đây tất cả đều thuận lợi, hôm nay lại đánh cho Lương Mỹ Huyên một trận, tâm tình thật tốt, đột nhiên rất muốn uống chút rượu.

Giống hệt tâm trạng lần trước đột nhiên đặc biệt muốn ăn bánh ngọt hạnh nhân.

Diệp Mộ Phàm không hiểu nhìn cô, Đúng vậy, tặng cho anh một chai Romanée Conti, em hỏi làm cái gì?Edit: VânnBeta: Gemini………………………………….

Diệp Οản Οản mở miệng cười: Anh đưa cho em chứ sao.

Diệp Mộ Phàm cau mày, Em muốn rượu làm gì?Diệp Οản Οản: Em uống a!Nhất thời vẻ mặt Diệp Mộ Phàm cảnh giác trợn mắt nhìn sang, Diệp Οản Οản! Em đừng hù dọa anh! Em có phải muốn cầm rượu đi chuốc say người đàn ông kia rồi hạ thủ hay không hả!Diệp Οản Οản: …Anh, người thực sự suy nghĩ quá nhiều rồi, thực sự…Cô giống với một tên cầm thú như vậy sao?………Cuối cùng, Diệp Οản Οản vẫn đoạt chai rượu vang kia từ chỗ Diệp Mộ Phàm, sau đó ngâm nga bài hát, thật vui vẻ mà về tới Cẩm Viên.

Bảo bảo, em đã về rồi!Tư Dạ Hàn ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, bàn trà trước mặt để một ván cờ, nghe vậy, nhẹ nhàng thả con cờ trong tay ra, giương mắt, nhìn về phía cô gái.

Diệp Οản Οản vừa đổi giày vừa hưng phấn mở miệng, Hì hì, thân ái, em đã nói với anh, tối nay em diễn vai số khổ tiểu bạch hoa, đem cả nhà Lương Mỹ Huyên và Diệp Y Y đều sắp tức điên rồi, em cảm thấy giải Oscar thiếu em một chiếc cup tiểu kim nhân…Đang nghĩ linh tinh, ánh mắt Tư Dạ Hàn rơi vào trên tay cô, Em cầm trong tay cái gì?Diệp Οản Οản nhất thời có chút chột dạ, A… Là rượu…Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày, anh dĩ nhiên biết là rượu.

Vẻ mặt Diệp Οản Οản lấy lòng, Đừng nhíu mày nha, nhiệm vụ đầu tiên của em khi vào công ty liền thuận lợi như vậy, chẳng lẽ chúng ta không nên uống rượu ăn mừng một chút sao?Sắc mặt Tư Dạ Hàn thanh lãnh, không có chút ít gì ý muốn thoả hiệp cả: Khế ước.

Diệp Οản Οản liên tục mở miệng, Được được được, em biết hiệp ước quy định không thể uống rượu á…, nhưng mà, gần đây tâm tình tốt nha, thật nhớ rượu nha, em chỉ uống một chút xíu, em thề!Thái độ Tư Dạ Hàn không có chút xoay chuyển nào: Không được.

Diệp Οản Οản lại cọ gần thêm, ngồi gần hơn, A Cửu, anh không cho em uống rượu, đơn giản là bởi vì phẩm rượu của em không được, hay là lo lắng em uống rượu không an toàn? Bất kể là bởi vì cái gì, nhưng bây giờ em ở chung một chỗ với anh, có anh ở bên cạnh em nha! Uống một chút có thể có chuyện gì?Tư Dạ Hàn: … Vậy, một chút.

Diệp Οản Οản: Thích anh nhất!!!Đại khái là bởi vì mình phá hủy nguyên tắc, Tư Dạ Hàn nhéo mi tâm một cái, vẻ mặt hơi có chút ảo não.

Chờ một chút…Tư Dạ Hàn nói xong, cầm điện thoại di động lên, gọi điện cho Hứa Dịch.

Sau khi Hứa Dịch nhận được tin, lập tức chạy tới, Cửu gia, ngài có gì phân phó?Sắc mặt Tư Dạ Hàn lạnh lùng mở miệng, Tối nay, để tất cả người giúp việc, vệ sĩ, ám vệ ở Cẩm Viên không nên tùy tiện đi đi lại lại ở ngoài, bao gồm cả cậu.

Thấy vẻ mặt Tư Dạ Hàn nghiêm túc, Hứa Dịch cũng là bộ dạng cảnh giác, Cửu gia, đã xảy ra chuyện gì sao?Tư Dạ Hàn: … Muốn anh giải thích thế nào?Không đợi Tư Dạ Hàn mở miệng, bên cạnh Diệp Οản Οản lẩm bẩm, Em chẳng qua chỉ là uống rượu mà thôi, tại sao lại không cho mọi người đi đi lại lại ở ngoài?Giữa hai người này có cái gì tất nhiên liên hệ sao?Hứa Dịch nghe được lời của Diệp Οản Οản, nhất thời kinh hãi đến biến sắc, sầm mặt lại, Cái…Cái gì… Oản Oản tiểu thư cô muốn uống rượu?Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của Hứa Dịch, Diệp Οản Οản một mặt không hiểu, Đúng vậy, tôi ở nhà uống chút rượu ăn mừng, thế nào…Bộ dạng này là sao?Cửu gia, tôi lập tức đi làm! Trong nháy mắt Hứa Dịch chạy một cái không thấy bóng dáng.

Vừa ra khỏi cửa Hứa Dịch liền bắt đầu gọi điện thoại cho các bộ phận, Này này này, đội trưởng Phong, Thập Nhất, bây giờ hai người lập tức truyền lệnh xuống, nói tối nay tất cả mọi người không nên tùy ý xuất hiện, không không không, không phải là Cẩm Viên xảy ra chuyện, là vì sự an toàn của mọi người…Edit: VânnBeta: Gemini……………………………………Không tới mấy phút, toàn bộ Cẩm Viên đã yên tĩnh, không có một chút tiếng người.

Diệp Οản Οản chỉ nghĩ là Tư Dạ Hàn muốn có thế giới hai người, không thích bị quấy rầy, cũng không suy nghĩ nhiều, thật vui vẻ mà cầm hai ly rượu đi qua.

Rót sữa bò vào trong ly của Tư Dạ Hàn, sau đó lại tự rót rượu vang cho mình.

Diệp Οản Οản giơ ly lên: Cạn ly!Tư Dạ Hàn liếc nhìn sữa bò của mình: …Diệp Οản Οản sắc mặt nghiêm túc: Bác sỹ Tôn nói bây giờ anh không thể uống rượu, uống sữa bò tương đối khỏe mạnh!Nếu như không phải là thân thể của Tư Dạ Hàn không cho phép, cô còn thật muốn… Chuốc say anh…Cái người này bình thường thực sự quá đứng đắn rồi, hoàn toàn không nhìn thấu trong lòng của anh đang suy nghĩ gì, cô thật tò mò nếu như anh uống say sẽ là bộ dạng gì.

Tư Dạ Hàn nhấp miếng sữa bò, sau đó gắp cho Diệp Οản Οản một miếng thịt muối.

Phòng bếp đã sớm chuẩn bị xong điểm tâm tinh xảo, lúc Diệp Οản Οản ở nhà cũ căn bản không ăn thứ gì, vào lúc này vừa uống chút rượu, vừa thưởng thức món ngon, còn có người đẹp ở bên, cảm thấy đời người thật sự là quá tốt đẹp.

Sao kiếp trước cô lại đem cuộc sống của mình trở nên thảm hại như vậy?Mặc dù sau khi trọng sinh vẫn nguy cơ trùng trùng như cũ, nhưng có thể tự do mà sống tuỳ ý, cô đã rất thỏa mãn.

Diệp Οản Οản nâng cằm lên, lắc lắc ly rượu trong tay: A Cửu, em có thể hỏi anh một chuyện không?Tư Dạ Hàn: Chuyện gì?Diệp Οản Οản: Em muốn hỏi…Muốn hỏi anh, tại sao phải nhốt cô, chỉ là vì cô phản kháng và chạy trốn sao?Nhớ lại đủ chuyện kiếp trước và lần ám sát trước đây, cô đột nhiên có một suy nghĩ, Tư Dạ Hàn nhốt cô, có phải là một kiểu… Bảo vệ hay không?Được rồi, không có gì.

Cuối cùng, Diệp Οản Οản vẫn không hỏi ra miệng.

Đời này là đời này, tất cả đều đã thay đổi.

Tư Dạ Hàn không có tiếp tục nhốt cô, cô cũng sẽ không giống cá trên thớt mặc người chém giết.

Cô sẽ bảo vệ tốt người bên cạnh, cũng sẽ bảo vệ tốt chính mình.

Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt.

**câu này ko hiểu nên để nguyên luôn á @@Thấy Diệp Οản Οản một ly lại tiếp một ly, Tư Dạ Hàn đè tay của cô xuống, Em uống quá nhiều rồi.

Diệp Οản Οản ôm lấy chai rượu không buông tay, Nào có a! Mới ba ly có được hay không, anh đừng nhỏ mọn như vậy mà!Tư Dạ Hàn có chút hối hận khi đáp ứng cô, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt lại xẹt qua một chút do dự.

Trong nháy mắt thừa dịp Tư Dạ Hàn do dự, Diệp Οản Οản đã rót cho mình một ly…Diệp Οản Οản gục xuống bàn, con mắt lóe sáng lấp lánh yêu cầu, A Cửu A Cửu em muốn nước ăn luộc đậu phộng! Phối hợp đồ nhắm….

là nhất rồi!Tư Dạ Hàn đứng lên, chuẩn bị đi phòng bếp làm, đi một nửa lại không yên tâm xoay người, Đừng uống nhiều.

Diệp Οản Οản gật đầu liên tục, Được được, biết rồi!Cơ hồ là ngay khi Tư Dạ Hàn mới bước một chân, Diệp Οản Οản lập tức lại ực ực uống thêm mấy ly.

Trời ạ, muốn thoải mái uống rượu một chút mà cũng quá khó khăn rồi…Rất nhanh một chai rượu vang liền không thấy hơn nửa, lúc đầu Diệp Οản Οản cảm thấy cũng tốt, dần dần, men rượu đi lên, bắt đầu thấy có chút choáng váng.

Chờ trong chốc lát, thấy Tư Dạ Hàn còn chưa trở lại, liền loạng choà loạng choạng xuống lầu chuẩn bị đi tìm anh.

Ôi ai này… Cánh cửa đâu? Cánh cửa ở đâu…Diệp Οản Οản say khướt tìm cánh cửa, kết quả trực tiếp đi về phía cửa sổ.

Diệp Οản Οản đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống dưới lầu, Hử, hoá ra ở chỗ này a! Bậc cửa này… Sao lại cao như vậy…Giây kế tiếp, tung người nhảy một cái, thân hình nhanh nhẹn trực tiếp từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống.

Edit: VânnBeta: Gemini……………………………………….

Sâu trong rừng cây nhỏ Cẩm Viên.

Một nhóm ám vệ trực tối nay đang khổ ngồi xổm ở chung một chỗ lánh nạn.

Đội trưởng, lúc nào chúng ta mới có thể trở về?Phong Huyền Diệc gãi đầu, Tôi… Tôi cũng không… Không biết…Thập Nhất thở dài, Tôi đoán chừng ít nhất phải chờ đến sáng sớm ngày mai Oản Oản tiểu thư tỉnh rượu.

Những người khác cũng gật đầu phụ họa liên tục, Đúng đúng, vì lý do an toàn, vẫn là chờ lâu một chút đi! Oản Oản tiểu thư uống rượu thật sự là quá đáng sợ…Huống chi sau khi đặc huấn, giá trị vũ lực của Diệp Οản Οản so với lần ở quán bar trước kia đã cao hơn một cấp bậc.

Đời này tôi cũng không muốn một lần nữa đánh với Oản Oản tiểu thư sau khi say rượu đâu…………Vườn hoa cùng sân nhỏ ở Cẩm Viên vô cùng lớn, đối với Diệp Οản Οản say khướt mà nói quả thật là giống như mê cung.

Đại khái là bởi vì uống rượu, Diệp Οản Οản chỉ cảm thấy thân thể nóng ran, tay chân ngứa ngáy, rất muốn tìm người đánh một trận.

Nhưng là, đi nửa ngày, ngay cả một bóng người cũng không thấy…Diệp Οản Οản có chút bực bội rồi.

Tức giận, tại sao không có ai!Diệp Οản Οản đang mơ mơ màng màng đi loạn, đột nhiên thấy được một khối màu trắng bạc ở dưới cây đại thụ.

A!Đó là…Diệp Οản Οản cơ hồ là ngay lập tức bị vật thể lông xù màu trắng bạc kia hấp dẫn ánh nhìn, mắt đều sáng lên, bạch bạch bạch chạy thật nhanh về phía cây đại thụ.

Sau khi đến gần, chỉ thấy Đại Bạch Hổ một thân bạch ngân đang nằm ngủ bên dưới cây đại thụ.

Bạch Hổ bóng loáng không dính nước, đầu gối thật to hô hô móng vuốt, lỗ tai thính thỉnh thoảng run rẩy một cái, đại khái là nghe được âm thanh có người đi lại,  chậm rãi mở mắt, lộ ra một đôi mắt thú màu xanh nhạt, bên trong đồng tử đều là lạnh giá và cảnh giác.

Vừa nhìn thấy là Diệp Οản Οản, Đại Bạch Hổ nhất thời không có hứng thú mà trở về nằm lại.

Oa —— Đại Bạch Đại Bạch Đại Bạch! Mày trở về lúc nào nha! Nhớ mày muốn chết!Có lẽ là bởi vì uống rượu quên sợ hãi, Diệp Οản Οản như một mũi tên, nhào về phía Đại Bạch Hổ, sau đó Phốc đem cả đầu đều chôn ở trên lông mềm mại của Đại Bạch Hổ, không chút kiêng kỵ bắt đầu cọ.

Cùng lúc đó, trong phòng.

Tư Dạ Hàn bưng đậu phộng nấu xong lên lầu, kết quả, trong căn phòng trống rỗng, không thấy bóng dáng Diệp Οản Οản, mà cửa sổ mở rộng.

Đáng chết… Tư Dạ Hàn nhất thời đổi sắc mặt.

Sớm biết không nên thiếu cảnh giác với cô một chút nào.

Tư Dạ Hàn gấp rút xuống lầu tìm người.

Kết quả, ở trong sân tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng, không biết rốt cuộc Diệp Οản Οản chạy đi đâu rồi.

Đang lòng như lửa đốt, trong vườn hoa nhỏ truyền tới âm thanh gầm thét của Slutte ——Rống —— Tiếng Slutte?Tư Dạ Hàn chạy nhanh về phía âm thanh truyền tới, vòng qua một bên bụi hoa, sau đó liền thấy, dưới một cây đại thụ, Slutte bị Diệp Οản Οản ôm, không ngừng nhào nặn cọ sờ.

Một hồi sau, lông trắng mềm mại chỉnh tề của Slutte đã bị nhào nặn rối bời, mà biểu tình của Slutte nhìn qua quả thật là đã sắp muốn ăn thịt người, Rống —— Nhân loại ngu xuẩn, không thấy người phụ nữ của anh đang làm gì sao? Không thấy nó đều bị làm nhục ra hình dạng gì sao?Diệp Οản Οản nhanh như chớp lăn qua lộn lại ở trên người Đại Bạch, A a a! Đại Bạch thật là mềm thật thoải mái! Đại Bạch buổi tối chúng ta ngủ chung có được hay không?… Tư Dạ Hàn nhìn một màn trước mắt, trên trán mơ hồ có vẻ sụp đổ.

Anh phòng bị tất cả mọi người, lại quên, còn có một con Bạch Hổ…Edit: VânnBeta: Gemini………………………….

Sâu trong rừng nhỏ Cẩm Viên.

Nghe xa xa truyền tới tiếng hổ gầm, mặt các ám vệ đầy hoài nghi, A, đây là âm thanh gì?Thập Nhất trầm ngâm: Hình như là của Slutte…Slutte kêu nghe có vẻ rất thê thảm, xảy ra chuyện gì?Có phải là bị Oản Oản tiểu thư bắt được hay không?Híc, vậy… Đó cũng quá thảm đi…Mọi người nhất thời trố mắt nhìn nhau, mặt đầy kinh sợ, Thậm chí ngay cả một con hổ cũng không tha… Quả… Quả thực là không bằng cầm thú……Slutte đáng thương…Nghe từng tiếng, từng tiếng gầm to, một đám ám vệ tránh ở trong bóng tối run lẩy bẩy…Nhất định phải tránh xong! Ngàn vạn… Ngàn vạn lần không thể để cho Oản Oản tiểu thư tìm tới…………Cùng lúc đó, Tư Dạ Hàn còn đang giằng co cùng một người một hổ ở phía trước.

Tư Dạ Hàn: Oản Oản, buông Slutte ra.

Diệp Οản Οản căn bản không nghe được lời Tư Dạ Hàn nói, vuốt hổ vuốt đến rất cao hứng, A a a a thật là mềm thật thoải mái nha! Bảo bối tay của cưng cảm giác quá tốt…Cảm giác tốt…?Trong nháy mắt sắc mặt của Tư Dạ Hàn lại âm trầm mấy phần, ngữ khí lạnh lùng: Oản Oản, qua đây.

Diệp Οản Οản ôm lấy Đại Bạch không buông tay, Không nên không nên! Em muốn cùng với Đại Bạch ở chung một chỗ! Muốn cùng Đại Bạch ngủ chung!Cùng ngủ…Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm cô gái dính ở trên người Bạch Hổ giống như bảo bối, khí tức quanh người càng thêm lạnh.

Bất quá, Diệp Οản Οản như cũ không có cảm giác, như cũ đắm chìm trong hưng phấn vuốt hổ.

Cô đã muốn sờ Đại Bạch như vậy từ rất lâu rồi, giờ phút này hoàn toàn dựa vào bản năng mà làm, sao có thể buông tay!Tư Dạ Hàn mở miệng lần nữa: Oản Oản, anh cho em một cơ hội cuối cùng.

Men rượu càng ngày càng lớn, đầu óc của Diệp Οản Οản càng thêm hôn mê, cảm thấy âm thanh bên tai quấy rầy đến cô,  trong lúc mơ mơ màng màng, rất không hài lòng mà nhìn về bóng người dưới tán lá cây, Anh là ai… Rất ồn ào… Quấy rầy tôi cùng Đại Bạch rồi…Tư Dạ Hàn: …Một trận gió đêm thổi qua, lá cây xào xạt.

Diệp Οản Οản cảm thấy có chút lạnh, không tránh khỏi rùng mình.

Ngay vào lúc này, người đàn ông vẫn luôn làm ồn kia, từng bước từng bước chậm rãi đi ra khỏi bóng râm…Vì vậy, gương mặt người đàn ông giống như trích tiên thanh lãnh xuất trần tuyệt sắc vô song liền xuất hiện dưới ánh trăng mờ ảo, khung cảnh phía sau anh giống như bị choáng váng nhuộm thành một bức tranh thủy mặc…Đỉnh lông mày kia như sương như khói, sống mũi cao, đôi mắt lành lạnh tựa như băng tuyết lạnh vô cùng, đôi môi nhỏ lãnh đạm tựa như hoa đào tháng ba vậy, ánh mắt lạnh lùng như nhìn chúng sinh…… Diệp Οản Οản nhìn đến ngây người.

Tư Dạ Hàn dừng ở chỗ cách Diệp Οản Οản năm bước, sau đó, ngón tay thon dài trắng nõn như trong suốt tới gần cổ áo, khẽ động, Xoạch, một chiếc cúc hắc diệu thạch giam ở giữa ngón tay của anh được mở ra…Chiếc thứ nhất…Sau đó là chiếc thứ hai…Chiếc thứ hai mở ra xong, Tư Dạ Hàn tùy ý đem cổ áo kéo một cái, nhất thời lộ ra một mảng nhỏ xương quai xanh mê người…Cảm giác cấm dục mới vừa rồi trong nháy mắt biến hoàn toàn thành mị hoặc…Diệp Οản Οản mắt không hề nháy một cái nhìn chằm chằm người đẹp tuyệt sắc trước mắt, đôi mắt cũng không vòng vo.

Trong nháy mắt khi chiếc cúc áo thứ ba được mở ra, Tư Dạ Hàn giương mắt, dưới bóng đêm đôi mắt thâm thuý lưu chuyển ánh sáng nhạt, như sao trăng sáng, nhìn về phía cô gái, đồng thời, môi mỏng khẽ mở, một lần nữa mở miệng: Qua đây.

Xoạt —— Trong nháy mắt khi tiếng nói của Tư Dạ Hàn hạ xuống, Diệp Οản Οản buông Bạch Hổ trong ngực ra, thoáng cái đứng lên, xoay tròn liền chạy như bay về phía người đẹp…Edit: VânnBeta: Gemini………………………Sau khi nhìn thấy mặt của Tư Dạ Hàn, thái độ của Diệp Οản Οản nhất thời thay đổi 180°, ngay cả Đại Bạch đều quên ở sau ót.

Thừa dịp chỗ trống này, trong nháy mắt Đại Bạch Hổ ở sau lưng chạy không còn bóng dáng, biến mất ở trong bóng đêm.

Thấy Diệp Οản Οản bỏ Đại Bạch Hổ chạy về phía mình, sắc mặt của Tư Dạ Hàn mới hòa hoãn mấy phần.

Đầu của Diệp Οản Οản đâm vào trong ngực Tư Dạ Hàn, con mắt lóe sáng lấp lánh ngước đầu nhỏ lên nhìn người đẹp trước mắt.

Ô! Bảo bảo nhà cô dáng dấp thật là đẹp mắt nha!Ánh mắt lộ liễu của Diệp Οản Οản như là muốn lấy hết quần áo của anh, giống hệt dã thú thấy được thịt.

Khoé miệng Tư Dạ Hàn không dễ dàng phát giác giật giật: Trở về.

Ồ ồ ồ… Diệp Οản Οản gật đầu liên tục, không nói nhiều nghe lời đi theo.

Sau khi vào nhà, Tư Dạ Hàn đem canh giải rượu đã sớm chuẩn bị xong đút cho Diệp Οản Οản uống, sau đó lệch cho cô rửa mặt đi ngủ.

Nằm trên giường, Diệp Οản Οản cũng không yên ổn.

Vào lúc này men rượu của cô đã hoàn toàn đi lên, mà canh giải rượu mới vừa uống xong còn chưa phát huy tác dụng.

Diệp Οản Οản nghiêng đầu, mắt mê ly nằm ở trên giường.

Giờ phút này, Tư Dạ Hàn đang cởi quần áo.

Diệp Οản Οản mắt không hề nháy một cái nào cứ như vậy nhìn chằm chằm anh, anh cởi tới cái nào, ánh mắt của cô liền dính đến cái đấy.

(trời ơi Oản tỷ sắc nữ quá nha~~~)Chờ Tư Dạ Hàn thay đồ ngủ xong, đi tới, mới vừa nằm xuống, Diệp Οản Οản lập tức giống như mãnh thú, xoay mình một cái, ép tới, thân thể nằm trên thân anh, mắt lấp lánh nhìn anh chằm chằm.

Người đẹp, dung mạo cưng thật đẹp mắt, cưng tên gì?Tư Dạ Hàn: … Xem ra là hoàn toàn say rồi…Diệp Οản Οản: Người đẹp, gia coi cho cưng một quẻ được không? Gia coi quẻ rất chính xác đấy!Tư Dạ Hàn: …Diệp Οản Οản nháy mắt: Ôi, sao người đẹp không để ý tới gia? Ngày tốt cảnh đẹp như thế, một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, không bằng chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa đi?Diệp Οản Οản vừa nói, một bên hơi đến gần, hô hấp đan xen nhau, sợi tóc đen nhánh mập mờ quấn quanh ở trước ngực của anh…Tư Dạ Hàn: …Tư Dạ Hàn hít sâu một hơi, cố đè xao động sâu trong thân thể bị nha đầu này mạnh mẽ khơi mào, Đi, ngủ!Vào lúc này Diệp Οản Οản đang phấn khởi, làm sao có thể cam tâm đi ngủ, Chưa muốn ngủ … Muốn… Ngủ với cưng.

Xoạt —— Một trận trời đất quay cuồng.

Một giây kế tiếp, Diệp Οản Οản đã bị đè lại dưới thân.

Tư Dạ Hàn hô hấp thở nhẹ, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cô gái nhỏ bên dưới.

Diệp Οản Οản nhìn thần sắc lạnh giá nhiễm chút tức giận trên mặt anh,  trong đôi mắt mê ly hiện ra vẻ nghi ngờ, nghiêng đầu một chút, nhìn anh mở miệng nói, Ô? Người đẹp, thoạt nhìn thật quen mắt, có phải gia từng thấy qua ở đâu hay không?Tư Dạ Hàn nghe vậy, con ngươi hơi hơi co rút lại một chút, Thật sao?Diệp Οản Οản nghiêm túc gật đầu, Đúng vậy… Người đẹp, dung mạo của cưng thật là giống… Thật giống ba ba của con trai gia nha!Tư Dạ Hàn: …Sắc mặt của Tư Dạ Hàn nhất thời đen như đáy nồi.

Con của cô từ đâu tới?Tư Dạ Hàn vừa nhặt chăn lên, vừa chặt chẽ đem Diệp Οản Οản bao lại, chỉ chừa một cái đầu nhỏ ở bên ngoài, ngữ khí mang theo mệnh lệnh: Đi ngủ.

Diệp Οản Οản trực tiếp bị quấn thành bánh chưng, A a a, người đẹp làm gì vậy… Gia nói đều là sự thật nha… Cưng không tin? Nếu không bây giờ chúng ta cùng tạo một đứa cũng được!Tư Dạ Hàn: Im miệng!Diệp Οản Οản: Người… Ưm.

Tư Dạ Hàn không thể nhịn được nữa trực tiếp đặt môi mình lên, chặn lại lời nói của cô…Edit: VânnBeta: Gemini………………………….

Tư Dạ Hàn dùng hết tất cả tự chủ mới chấm dứt được nụ hôn này, Anh đi thư phòng ngủ.

Tối nay sợ là không có cách nào nằm ngủ cùng với cô trên một cái giường.

Ôi, người đẹp đừng đi mà…Mắt thấy người đẹp rời đi, mặt Diệp Οản Οản đầy tiếc nuối.

Ở trên giường lăn một vòng lại một vòng, Diệp Οản Οản một chút cũng không ngủ được.

Quả quyết xoay mình bò dậy, lại thuận theo cửa sổ lần mò đi xuống…Cẩm Viên, trong rừng cây nhỏ.

Các ám vệ than thở…Đã rạng sáng, chúng ta vẫn không thể trở về sao?Không biết, có muốn gọi điện thoại cho trợ lý Hứa hỏi một chút hay không?Tôi cảm thấy chúng ta có phải là nghiêm trọng hoá vấn đề hay không hả? Lần trước có lẽ chỉ là tình cờ mà thôi…Nhóm người đang nói chuyện, lúc này, đột nhiên một cái đầu treo ngược trên cây rũ xuống dưới: Này ~ mọi người khỏe a a ~ rốt cuộc phát hiện con người rồi!Trong không khí có mấy giây yên tĩnh quỷ dị, một lát sau, trong rừng cây truyền ra một hồi quỷ khóc sói tru ——A a a a a a!!!TDM!!! Oản Oản tiểu thư!Cô ấy xuất hiện như thế nào vậy!!!Diệp Οản Οản xuất quỷ nhập thần đột nhiên xuất hiện ở trên cây, lại dùng cách thức này ra sân, một cái đầu treo ngược rũ xuống, mấy ám vệ trốn ở kia quả thật là bị sợ gần chết.

Trong nháy mắt mọi người cùng xoạt xoạt thối lui ra ngoài mười bước, mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Đệt! Tình huống gì á! Chúng ta đều trốn tới đây rồi, lại còn bị phát hiện!Hiện… Hiện tại phải làm sao bây giờ! Tổng đội, đội trưởng Thập Nhất, nhanh nghĩ biện pháp một chút!Thập Nhất nuốt nước miếng, Oản… Oản Oản tiểu thư, sao cô lại chạy tới nơi này? Đã trễ lắm rồi, nhanh về nghỉ ngơi sớm một chút đi!Diệp Οản Οản Xoạt một tiếng nhảy từ trên cây xuống, hai con mắt hơi hơi nheo lại, quét qua mấy người bọn họ: Tôi vẫn nhớ lần trước là các người đánh tôi! Không bằng hôm nay tiếp tục?Tất cả mọi người: …!?Có nơi nào lầm đi! Rốt cuộc ai đánh ai vậy!Coi như là cô muốn đánh lộn cũng không cần mượn cớ này đi!Không đợi tất cả mọi người phản ứng lại, Diệp Οản Οản đã lắc thân mình tấn công về phía mọi người.

Bình thường Diệp Οản Οản cũng đã đủ đáng sợ, sau khi uống rượu xong thì giống như được giải trừ phong ấn, giá trị vũ lực càng thêm bùng nổ, rất nhanh bốn phía trong rừng cây nhỏ nổi lên tiếng kêu rên…Tạo nghiệt a! Đều trốn tới chỗ này lại vẫn không có tránh thoát…Sư… Sư phụ… Đừng… Đừng đánh… Đừng đánh… Phong Huyền Diệc lảo đảo nghiêng ngã muốn qua cản.

Diệp Οản Οản hoàn toàn công kích tất cả mọi người không trừ ai, ai tới là đánh.

Trong mắt mọi người xung quanh, hai người chẳng qua là đánh nhau, Phong Huyền Diệc lại âm thầm hơi biến sắc mặt…Cô gái này, đã tiếp nhận ba chiêu là thực lực chân thật của mình…Dù sao cũng là dưới con mắt mọi người, Phong Huyền Diệc cẩn thận không có tiếp tục dò xét, thu hồi chiêu thức, sau đó bị một cước đạp bay.

Diệp Οản Οản đang chơi đến vô cùng cao hứng, sau lưng đột nhiên truyền đến một âm thanh âm trầm khàn khàn ——Oản Oản.

Nghe được thanh âm quen thuộc truyền tới, tất cả ám vệ nhất thời nhìn về phía người tới —— Cửu gia!Giờ phút này, trong tay Diệp Οản Οản đang xách một, dưới bàn chân còn đạp một người, nhìn người tới, trong nháy mắt dừng lại động tác, ánh mắt hơi sáng, A, người đẹp?Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm người mà mình không để ý một chút là lại ra ngoài gây chuyện, sắc mặt đen xuống, Trở về đi ngủ.

Diệp Οản Οản bĩu môi một cái, vẻ mặt rất là không tình nguyện, A, vậy cưng ngủ với gia sao?Tư Dạ Hàn trầm mặc hai giây: Ừm.

Quên đi, không muốn để cô đi gieo họa cho người khác, vậy cũng chỉ có thể, để cô gieo họa cho mình…Edit: VânnBeta: Gemini……………………Trong nháy mắt khi tiếng nói của Tư Dạ Hàn vừa dứt, Diệp Οản Οản lập tức ném Thập Nhất trong tay và đá văng ám vệ dưới chân ra, vui vẻ nhảy nhót đi về phía Tư Dạ Hàn.

Một đám ám vệ ở sau lưng đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn ông chủ của mình đem nữ ma đầu mang đi, thở dài nhẹ nhõm.

… Được cứu rồi…Ông chủ vì cứu bọn họ, lại có thể không tiếc hiến thân…Quá cảm động…Rốt cuộc Tư Dạ Hàn lại lần nữa mang Diệp Οản Οản về phòng ngủ nằm dài trên giường.

Cũng còn khá lần này Diệp Οản Οản yên ổn rất nhiều dù sao làm ồn một đêm, mới vừa nằm xuống không bao lâu thì nằm ở trong ngực của anh ngủ say sưa.

Nhìn gương mặt cô gái an tĩnh ngủ, Tư Dạ Hàn rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm, nhưng lửa nóng trong thân thể bị khơi mào làm thế nào cũng không hạ xuống được, chỉ có thể gắng gượng mất ngủ một đêm…Sáng ngày thứ hai, Diệp Οản Οản như thường ngày tỉnh lại.

Ô… Đau quá đau… Diệp Οản Οản nhất thời cảm nhận được đau lưng mỏi eo quen thuộc truyền tới thân thể.

Vì sao mỗi lần uống rượu xong, ngày thứ hai tỉnh lại đều cảm thấy giống như bị người ta đánh một trận?Đang lẩm bẩm, phát hiện Tư Dạ Hàn ở bên cạnh đang ngủ say.

Hiếm khi thấy Tư Dạ Hàn thức dậy muộn hơn cô nha!Diệp Οản Οản không có đánh thức anh, rón rén xuống giường, rửa mặt xong đi xuống lầu rèn luyện.

Mới vừa vào trong sân liền thấy Hứa Dịch.

Nhìn thấy Diệp Οản Οản, Hứa Dịch thiếu chút nữa phản xạ có điều kiện mà trực tiếp quay đầu chạy, cũng còn khá là vẫn nhịn được, lên tiếng chào hỏi, Khụ khụ, Oản Oản tiểu thư, chào buổi sáng!Chào buổi sáng trợ lý Hứa!Hứa Dịch nhìn về phía sau lưng của Diệp Οản Οản một cái, Híc, Oản Oản tiểu thư, Cửu gia đâu?Không dậy nổi, còn đang ngủ đấy! Diệp Οản Οản trả lời.

Hứa Dịch: Ây…Thập Nhất, Phong Huyền Diệc chờ trong sân cùng tất cả ám vệ đang dựng lỗ tai lên nghe lén: …Ồ, lại có thể trễ như vậy còn không dậy nổi…Tối hôm qua Oản Oản tiểu thư rốt cuộc đã làm cái gì với Cửu gia!?Diệp Οản Οản vẻ mặt không hiểu gì gãi gãi đầu, tại sao lại cảm giác ánh mắt Hứa Dịch nhìn mình không đúng lắm nhỉ?………………Truyền thông Quang Diệu, trong phòng làm việc.

Tối hôm qua sung sướng uống rượu xong, Diệp Οản Οản chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái,  tinh lực đầy đủ đi vào công tác, lật xem tin tức liên quan đến《 Kinh Long 2》.

Trước mắt bộ phim truyền hình này đã phát hình hơn phân nửa, Lạc Thần hoàn toàn bùng nổ, cậu ta ở trong phim mặc dù chỉ là nam hai, nhưng chỉ cần cậu ta ra sân tỉ lệ người xem phim truyền hình đều siêu cao, trong đó vai diễn một hồi cao trào lớn thậm chí trực tiếp mở đầu vệ tinh đài truyền hình Đế Đô hoàng kim cấp bậc thu vào ghi chép, trong lúc phát ra một mực đang nóng lên tìm kiếm tăng lên không có xuống, kịch bản tìm tới cửa, quyền phát ngôn, nối liền không dứt.

Diệp Οản Οản giúp cậu ta sắp xếp mấy cái quyền phát ngôn cách thức tiếp cận danh tiếng cũng không tệ, điện ảnh và phim truyền hình tạm thời không có an bài, còn đang chờ tin tức Tống Kim Lân bên kia.

Mặc dù hiện tại cậu ta bùng lên, là cơ hội kiếm tiền tốt nhất, khoảng thời gian này bỏ trống rất lãng phí, bất quá, cô tin tưởng các phim đáng giá của Tống Kim Lân.

Diệp Οản Οản đang bận rộn, tiếng gõ cửa vang lên.

Mời vào.

Diệp ca… Thẩm Mạn Châu vẻ mặt thấp thỏm đẩy cửa đi vào.

Vừa nhìn thấy Thẩm Mạn Châu, Diệp Οản Οản lập tức nhớ tới đêm hôm đó ở nhà trọ cô ta mạnh mẽ cởi quần áo muốn ngủ với cô, khóe miệng không dễ dàng phát giác co quắp một cái, Khụ khụ, có chuyện?Biểu tình của Thẩm Mạn Châu đã quẫn bách rất nhanh liền muốn khóc lên, dùng sức khom người cúi mình chào, Diệp ca, thật xin lỗi, đêm hôm đó em quá đường đột rồi! Em… Em không phải loại con gái tùy tiện đó… Em… Em chẳng qua là…Diệp Οản Οản thở dài, Nói đi, ai dạy cô làm như vậy?Nếu như không phải có người nói gì với Thẩm Mạn Châu, cô ta không có khả năng trong một ngày thái độ đột nhiên thay đổi lớn như vậy.

Đối mặt vấn đề của Diệp Οản Οản, Thẩm Mạn Châu không chút do dự liền bán Cung Húc đi: Là Cung Húc… Anh ta nói cho em biết nói anh… Anh thích…Diệp Οản Οản: Thích gì?Thẩm Mạn Châu: Nói anh thích phóng khoáng một chút, còn nói… Còn nói càng phóng khoáng càng tốt, càng cởi mở càng tốt, càng chủ động càng tốt…Diệp Οản Οản: …Cái thằng nhóc con này!!!Editor: HoahonggaiBeta: Gemini…………………………….

Cô biết mà, Thẩm Mạn Châu như vậy làm sao lại buông thả, hóa ra là có người ở sau lưng giở trò.

Phanh— Cửa phòng việc bị mở ra.

Cung Húc như một trận gió xông vào Hura! Ohay you! Diệp ca rốt cuộc anh đã trở lại, ngày hôm qua không có gặp anh, hôm nay anh để em bắt được, anh có mang quà cho em không! Mau lấy ra, nhanh lên!Diệp Οản Οản hai con mắt nheo lại Quà? Một trận đánh no đòn, cậu muốn không?Cung Húc nháy mắt: A? Tại sao lại đánh em? Thời gian anh không có ở đây em rất nghe lời! Chỉ có năm, à không, gây họa ba lần…Cái kia rất giỏi rồi nhé…Khóe miệng Diệp Οản Οản hơi co rút, sau đó lộ ra vẻ mỉm cười, mở miệng yếu ớt nói: Nghe nói, tôi thích chủ động một chút, phóng khoáng một chút? Càng phóng khoáng càng tốt?Trong nháy mắt sắc mặt đắc ý của Cung Húc cứng đờ, lúc này mới phát hiện mình bị Thẩm Mạn Châu bán, nhất thời chột dạ cúi đầu sợ không dám lên tiếng Diệp ca…Em…Em sai lầm rồi hu hu hu…Rốt cuộc Thẩm Mạn Châu cũng phản ứng lại là bị Cung Húc đùa giỡn, bắt đầu đuổi theo Cung Húc đuổi đánh Được a Cung Húc, cậu có thể gạt tôi, tôi bị cậu hại chết rồi!A a a… Đừng đánh mặt! Cung Húc chạy chối chết.

Tốt rồi, đừng làm rộn.

Diệp Οản Οản bất đắc dĩ mở miệng.

Hai người lúc này mới hổn hển dừng lại.

Lúc như thế này Cung Húc vẫn không quên bát quái, đến trước mặt Thẩm Mạn Châu truy hỏi Ây, Thẩm Mạn Châu, cô thực sự thử à? Cô làm những gì vậy?Ánh mắt Thẩm Mạn Châu hận không thể đem cậu ta bóp chết, hạ thấp giọng nghiến răng nói Tôi cởi hết trước mặt Diệp ca Diệp ca cũng không có phản ứng, mất hết thể diện rồi, tại cậu đó!Oa nha….

Mạnh mẽ như vậy… Vẻ mặt Cung Húc thán phục.

A, lại có thể cởi hết mà không phản ứng…Xong rồi xong rồi …Vốn là muốn kéo Diệp ca quay về… Không nghĩ tới Diệp ca không thể thẳng lại rồi.

Thẩm Mạn Châu cũng không tin lời Cung Húc nữa, vẻ mặt thất bại đứng trước  bàn của Diệp Οản Οản Cho nên, Diệp ca, rốt cuộc anh thích loại hình nào?Cung Húc đi tới, vỗ bả vai cô ta, Đừng hỏi nữa, cô biết cũng vô dụng, cái này cô không học được…Thẩm Mạn Châu tức giận Đi sang một bên, cậu không nói thì làm sao biết tôi không làm được…?Cung Húc liếc cô ta một cái: Bởi vì thân thể của cô ít đi linh kiện…Người ta là đàn ông, cô học được sao?Diệp Οản Οản trợn mắt nhìn Cung Húc một cái ra hiệu cậu ta có chừng mực, sau đó nhìn về phía Thẩm Mạn Châu nói: Xin lỗi, Mạn Châu, cô cũng biết, tôi có bạn gái.

Thẩm Mạn Châu lập tức mở miệng: Em không ngại!Sắc mặt Diệp Οản Οản nghiêm túc: Nhưng tôi để ý.

Thẩm Mạn Châu nhất thời ngẩn ra, sắc mặt đỏ lên, trong giới mọi người chơi đùa với nhau không thể bình thường hơn được, lấy điều kiện của cô ta, không biết bao nhiêu người đuổi theo ở phía sau nhưng cô ta khinh thường, nhưng bây giờ, không nghĩ tới cô ta chủ động dâng tới cửa, đều không ai muốn…Không nghĩ tới, Diệp Bạch ở trong giới này, trên vị trí này, có thể giữ mình trong sạch như vậy.

Aaa, tức giận, đàn ông tốt như vậy tại sao không cho cô gặp trước.

Diệp ca.

Ở cửa truyền đến âm thanh của Lạc Thần.

Bên cạnh là tiểu trợ lý cũng vội vã đi theo, trên người vẫn mặc đồ lễ phục, rõ ràng vừa mới kết thúc hoạt động, không kịp thay đồ.

Diệp Οản Οản Lạc Thần, cậu bận xong rồi à? Tôi đang muốn tìm cậu…

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ

  • đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License