con-mat-ao-thi

Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Diệp Οản Οản, cô quả thật là hỗn láo mà! Ngay lập tức, âm thanh chói tay của Phương Tú Mẫn vang lên.

Sinh nhật của ông nội mà cô lại đưa đến đồ vật đáng sợ như vậy, cô rốt cuộc là có ý gì đây, đúng là ác độc mà! Lương Thi Hàm vừa nhìn thấy món quà mà Diệp Οản Οản đưa tới, lúc này đứng dậy, tức giận chỉ vào mặt Diệp Οản Οản mắng.

Một đám ông lão ngồi ở vị trí chủ tọa, thậm chí hai người Lý Nhạc cùng Chu Thanh Cương chân mày cũng nhíu lại, có chút khó tin nhìn về phía Diệp Οản Οản.

Tối nay là sinh nhật ông nội của cô, Diệp Οản Οản làm sao lại dám đưa đến thứ đồ vật không có ý nghĩa mai mắn như thế được.

Không cần nói đến đây là ngày vui của Diệp Hồng Duy, cho dù là ngày bình thường, cũng tuyệt đối không thể đưa cái này cho trưởng bối, ở buổi tiệc như thế này lại dùng vật này để chúc thọ rõ ràng là muốn đòi mạng người nhìn mà!Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Diệp Hồng Duy, Diệp Οản Οản hơi nhíu mày, trong lòng chợt trầm xuống.

Ông nội, đây cũng không phải là quà tặng con chuẩn bị cho lễ mừng thọ của ông.

Diệp Οản Οản, Hoàng quản gia nói vật này là do cô đưa đến, dù sao cô đã dám đưa đến nhưng lại không dám thừa nhận, không nghĩ tới cô cư nhiên là người ác độc như thế! Cô dù sao trong thân thể cũng chảy huyết mạch của Diệp gia, làm sao có thể làm ra chuyện súc sinh cũng không bằng như thế! Cô rốt cuộc muốn làm gì đây?! Phương Tú Mẫn căn bản không cho Diệp Οản Οản cơ hội phản bác, bà ta không kịp chờ đợi muốn thừa cơ hãm hại hạ thấp danh tiếng của Diệp Οản Οản.

Ngồi trên chỗ chủ tọa, gần như tất cả ánh mắt của mấy ông lão đều rơi ở trên người Diệp Οản Οản, chỉ có một vị học giả tuổi chừng 80 dùng ánh mắt của mình đặt trên cốt chế phẩm, bất ngờ lộ ra vẻ nghi hoặc muốn xem xét đồ vật đó.

 Trong phòng khách, đông đảo khách mời nhìn cốt chế phẩm trước mắt Diệp Hồng Duy, trong mắt đều nổi lên vẻ cổ quái cùng ánh mắt quỷ dị.

Lễ vật của Diệp Οản Οản quả thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Hai mẹ con Lương Thi Hàm cùng Phương Tú Mẫn chỉ trích cùng mắng chửi nhưng Diệp Οản Οản thân là người trong cuộc lại không có động tĩnh gì, trên khuôn mặt tinh xảo chỉ có vẻ bình tĩnh.

Cô cũng không ngờ tới đồ mà mình không muốn đưa ra sẽ bị quản gia Hoàng Minh Khôn mang lên.

Diệp Οản Οản đem tâm trạng mình ổn định lại, thầm nghĩ đối sách.

Diệp Hồng Duy cả người lạnh lẽo như băng ngàn năm, trong mắt hàn quang kinh người, người gặp không rét mà run.

Trên chủ tọa, khách mời do Diệp Hồng Duy tự mình chiêu đãi một đám các ông lão trố mắt nhìn nhau.

Bên kia, Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân lại yên tĩnh như cái cộc gỗ, bởi vì hành động này của Diệp Οản Οản, buổi thọ yến này của lão gia tử sợ rằng đã không cách nào thu lại được nữa rồi.

Lấy kính lúp tới đây.

Bỗng nhiên, một ông lão híp mắt lại cất tiếng nói nhất thời phá vỡ yên tĩnh.

Mặc dù không biết ông lão có dụng ý gì nhưng vẫn có người lấy kính lúp tới đưa cho ông ta.

Nhận lấy kính lúp, ông lão không kịp đợi hướng về cốt chế phẩm tiếp tục quan sát.

Hành động này của ông đủ để khách mời ở đây không cách nào hiểu được.

Chuyện này…Ông lão xuyên qua kính lúp, trong miệng thỉnh thoảng truyền tới tiếng nghi ngờ cùng tiếng thán phục.

Diệp Hồng Duy cùng một đám ông lão đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Qua chốc lát sau, ông lão kia đứng dậy, dứt khoát đem cốt chế phẩm ở trước người Diệp Hồng Duy nâng lên, đặt ở trước mắt mình.

Đại tuyệt tác… Ông lão trong miệng không biết nhỏ giọng lầm bầm cái gì, ánh mắt sáng lên.

Diệp lão đầu… Tôi muốn thương lượng với ông chuyện này… Ông lão nhìn về phía Diệp Hồng Duy, bỗng nhiên mở miệng nói.

Nghe vậy Diệp Hồng Duy thần sắc không hiểu tiếp tục nghe xem có chuyện gì xảy ra.

Ông đem vật này cho tôi đi… Nói đến đây, ông lão nhất thời lắc đầu: Không không… Tôi dùng Long chi quật khởi đổi với ông, như thế nào có được không?Theo lời ông lão vừa nói ra, toàn bộ trong phòng tiệc lại lần nữa lâm vào yên lặng.

Nhưng mà sau sự yên lặng ngắn ngủi liền truyền tới từng trận kinh ngạc.

Long chi quật khởi… Chẳng phải đó chính là một trong những tác phẩm điêu khắc nổi tiếng và quý giá nhất của đại sư Âu Dương Dục Chính xác đúng là như vậy rồi, kia chính là do Âu Dương Dục tự mình nghiên cứu chế tạo ra mà…Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Long chi quật khởi là món đồ mà Âu Dương đại sư vô cùng đắc ý trong gần hai năm mới làm ra được, sao lại…?Tất cả các khách mời ở đây đều ngẩn ra một chút, món quà mà Diệp Οản Οản thật sự đưa tới, đến tột cùng là vật gì, mà Âu Dương Dục đại sư thậm chí không tiếc lấy ‘Long chi quật khởi’ để đổi.

Không cần đề cập đến khách mời ngay cả Diệp Hồng Duy mặt cũng đầy vẻ không hiểu.

Ha ha, Diệp lão đầu, lần trước ông không phải nói là vô cùng tán thưởng món đồ ‘Long chi quật khởi’ của tôi sao… Đến đến chúng ta cùng đổi đi! Ánh mắt Âu Dương Dục nóng bỏng đầy ham muốn, tuy ông đang nói chuyện với Diệp Hồng Duy nhưng cặp mắt vẫn chưa từng rời khỏi cốt chế phẩm đó, ánh mắt vẫn phảng phất ẩn chứa vạn phần nóng bỏng.

Diệp Οản Οản vẫn đang suy nghĩ phương pháp ứng phó với ông nội mình nhưng khi nhìn thấy Âu Dương Dục cư xử như vậy, mặt cô liền mờ mịt không hiểu chuyện gì cả.

Ách, cô là ai, cô đang ở đâu, chuyện gì đang xảy ra vậy…Đại sư Âu Dương Dục dùng ‘Long chi quật khởi’ đổi lấy món đồ cổ mà cô dùng một trăm đồng mua được trên phố đồ cổ, dù cô cũng không biết cái đó là cái quỷ gì? Diệp lão đầu, chúng ta liền quyết định như vậy đi, món đồ này tôi mang đi, ngày mai tôi sẽ cho người đem Long chi quật khởi mang tới nhà cho ông.

Âu Dương Dục đem cốt chế phẩm ôm vào trong người mình, bộ dáng không nguyện ý muốn trả lại.

Diệp Hồng Duy thân là chủ nhân Diệp gia, thấy Âu Dương Dục cực kì để ý đến món đồ đó, ông liền biết đây là cực phẩm có một không hai rồi, vì vậy cực kì khôn khéo lập tức mở miệng nói: Ông đưa lại cho tôi đi.

Sao, không phải là ông ghét bỏ cái vật không hên này sao? Âu Dương Dục nhất thời có chút không vui nói.

Tạm thời không ghét bỏ nữa.

Diệp Hồng Duy mặt không chút thay đổi nói.

Ông… Ông sao có thể như vậy được? Nếu một Long chi quật khởi không đủ thì tôi lại đưa thêm cho ông một cái Khổng Tước Đông Nam Phi, ông đổi cho tôi đi! Âu Dương Dục cắn cắn răng nói.

Khổng Tước Đông Nam Phi!Mấy người ngồi trên bàn tiệc gần chỗ chủ tọa nhất thời nổi lên tiếng kinh ngạc.

‘Khổng Tước Đông Nam Phi’ là tác phẩm năm xưa của Âu Dương Dục, mặc dù không nổi tiếng bằng ‘Long chi quật khởi’, nhưng cũng là vật bất phàm.

Diệp lão đầu, ngàn vạn lần chớ cùng ông ta đổi nha, tôi thấy Âu Dương Dục lão tử này từ trước tới giờ chưa bao giờ chịu làm ăn lỗ vốn lấy phần thua thiệt về mình đâu, ông nên cân nhắc cho kĩ càng nhé! giáo sư Lý Nhạc là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng nhắc nhở.

Tôi không đổi.

Âm thanh có lực của Diệp Hồng Duy phát ra.

Nghe xong, Âu Dương Dục mặt đầy thất vọng, vô cùng không tình nguyện đem cốt chế phẩm trả lại cho Diệp Hồng Duy, ánh mắt vẫn đầy lưu luyến không muốn rời đi.

Thấy Âu Dương Dục cực kỳ không tình nguyện đem cốt chế phẩm trả lại cho Diệp Hồng Duy, mấy ông lão ngồi ở bàn chủ tọa tất cả đều tò mò quan sát cốt chế phẩm.

Chỉ tiếc, bọn họ quả thực không nhìn ra ở đây có điều kì bí gì cả.

Tuy Diệp Hồng Duy kiến thức sâu rộng nhưng cũng đồng dạng giống những người kia không nhìn ra được điểm đặc biệt gì từ món đồ này.

Diệp lão đầu, cháu gái này của ông cũng thật là hiếu thuận nha… Cái lễ vật mừng thọ này chính là tác phẩm nổi tiếng a.

Âu Dương Dục không nhịn được mở miệng nói.

Giờ phút này, Diệp Οản Οản trong lòng có chút chột dạ, vị đại sư điêu khắc này chẳng lẽ mắt mờ cho nên nhìn lầm rồi đồ cô chỉ tốn có một trăm đồng để mua sao lại có thể trở thành vật có danh tiếng được?…Âu Dương lão đầu, vật Oản Oản đưa rốt cuộc là cái gì vậy tôi không nhìn ra được có điểm gì hay ho ở vật này cả.

Chu Thanh Cương hiếu kỳ hỏi thăm.

Nghe vậy ánh mắt của Diệp Hồng Duy cũng nhìn qua Âu Dương Dục ông cũng muốn biết được điều mà mình đang thắc mắc.

Âu Dương Dục châm một điếu thuốc, hút sâu vài hơi rồi nói: Thủ pháp chế tác đồ này có một loại trình độ chuyên nghiệp cao, có thể nói là tuyệt nhất, lấy loại thủ pháp này luyện đồ, cộng thêm lõi nguyên liệu cực kì cao quý, với ngụ ý phi phàm, đây là món đồ mà thợ thủ công thời kỳ đầu chế tạo ra thời cổ đại Rome, là vật được sử dụng trong vương phủ của đế vương duy trì khí vận, đặt ở trong nhà có thể đẩy lui được tai hoạ.

Âu Dương Dục cũng đồng dạng hơi nghi hoặc một chút: Chỉ bất quá tôi lại không nhìn ra được khí vận mà món đồ này đem lại, nhưng chỉ cần dựa vào bản lĩnh chế tạo, tuyệt đối đây không phải là đồ giả, đối với tôi mà nói đây thật sự là đại bảo bối.

ỒÂu Dương Dục nói xong, Diệp Hồng Duy một câu cũng không thốt nên lời, toàn bộ lời nói đều lọt vào trong tai, không nhịn được quan sát tỉ mỉ thêm mấy cái nữa.

Trong mắt ông ấn tương về vật xui xẻo cùng vẻ chán ghét mới đầu xuất hiện gần như đã tiêu tan, bây giờ bị kinh hỉ thay thế toàn bộ.

Càng quan sát kĩ Diệp Hồng Duy càng phát hiện ra cái cốt chế phẩm này tạo cho người nhìn cảm giác vô cùng khí phách.

Nghe xong mấy câu nói của Âu Dương Dục, hai mẹ con Lương Thi Hàm cùng Phương Tú Mẫn suýt chút nữa kinh ngạc đến mức rớt cả cằm.

Bọn họ vốn cho là đồ vật Diệp Οản Οản đưa tới vô cùng xui xẻo nhưng chưa từng nghĩ tới đồ vật như vậy trong miệng Âu Dương Dục lại là bảo bối…Mắt thấy Lương Thi Hàm cùng Phương Tú Mẫn còn muốn mở miệng nói chuyện, Lương Gia Hào nhất thời tức giận trợn mắt một cái, tối nay vứt hết mặt mũi trước bao nhiêu người như vậy vợ con của ông còn chê ít sao?!Đi về thôi!Lương Gia Hào hung hăng trừng mắt nhìn về phía Phương Tú Mẫn bắt mãn nói.

Mắt thấy Lương Gia Hào – người chưa bao giờ nổi giận lần đầu tiên lại có lửa giận lớn như vậy, hai mẹ con trong lòng chột dạ, không nói một lời chỉ có thể theo sau lưng cùng Lương Gia Hào rời đi.

Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Âu Dương Dục vẫn nhìn chủ bữa tiệc Diệp Hồng Duy tỏ vẻ vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng nói: Diệp lão đầu, ông có đổi hay không, nói một câu cho tôi biết đi a!Diệp Hồng Duy yên lặng trong chốc lát, sau đó mở miệng nói Đó cũng không phải quà tặng của tôi làm sao tôi có thể cùng ông trao đổi được.

Mới vừa rồi Oản Oản đã nói qua, tác phẩm nghệ thuật này không phải là do cô đưa tới.

Diệp Οản Οản nghe vậy, ánh mắt hơi đổi, đến gần Diệp Hồng Duy, âm thanh mềm mại mà mở miệng nói: Ông nội, tác phẩm nghệ thuật này, mặc dù không phải là con đưa tới nhưng đó là món quà cha con tặng cho ông nội nha.

Vậy sao?Diệp Hồng Duy nhìn về phía Diệp Thiệu Đình cách đó không xa.

Giờ phút này, Diệp Thiệu Đình hơi sửng sờ, ông lúc nào thì chuẩn bị món quà này cơ chứ…Ba…Ngay sau đó, Diệp Οản Οản nhanh chóng tiến lên, một cánh tay khoác ở trên tay của Diệp Thiệu Đình, thuận thế đem Diệp Thiệu Đình đưa tới trước mặt Diệp Hồng Duy.

Ông nội, đây là vật mà cha con hao tốn gần như thời gian nửa năm, đi theo một vị cao nhân tìm mọi cách thuyết phục để có được món đồ này trong tay.

Diệp Οản Οản nói.

Vị cao nhân nào làm ra món đồ này vậy? Diệp Hồng Duy hỏi.

Ông nội, vị cao nhân kia sớm đã thoái ẩn, cho nên không chịu tiết lộ tên họ… Diệp Οản Οản sợ cha cô không biết đáp lại như thế nào, chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện.

Đối với những lời nói như vậy Diệp Hồng Duy cũng không muốn suy nghĩ nhiều, dù sao, đồ vật đó thực sự quý giá, điểm này đã được Âu Dương Dục chứng thật.

Thiệu Đình, đây thật sự là quà tặng mà con chuẩn bị cho ba sao? Tối nay, Diệp Hồng Duy lần đầu tiên mắt nhìn thẳng hướng vào con trai lớn đã một lần để cho ông hết sức thất vọng này.

Chuyện này… Diệp Thiệu Đình nhìn về phía Diệp Οản Οản ở bên cạnh mình, theo bản năng không muốn thừa nhận nhưng bởi vì ánh mắt con gái một mực thúc giục, cuối cùng mới gật đầu một cái nói: Đúng vậy ba… Hy vọng ba có thể thích món quà nhỏ này.

Thần sắc của Diệp Hồng Duy hiếm thấy hòa hoãn mấy phần nói: Hiếm khi thấy con có phần tâm ý lớn như thế này.

Diệp Hồng Duy nói xong, liếc Âu Dương Dục một cái, chợt đứng dậy, đem cốt chế phẩm theo trong tay Âu Dương Dục cầm trở lại.

Nếu đã là đồ tặng đưa cho ông, ông tự nhiên có thể quyết định được nó nên đi hay ở đâu rồi.

Nếu như vậy không trao đổi thì cho tôi nghiên cứu cũng không được sao? Âu Dương Dục nhất thời có chút bất mãn.

 Diệp Hồng Duy cũng không phản ứng lại, đem cốt chế phẩm để ở một bên, lại nói: Thiệu Đình, vật này được gọi là gì?Cốt chế phẩm có trình độ trân quý như vậy, có thể vượt qua được ‘Long chi quật khởi’ của Âu Dương Dục cho nên Diệp Hồng Duy muốn biết được kỳ danh của nó.

Diệp Thiệu Đình đương nhiên không có cách nào trả lời được, Diệp Οản Οản lập tức nghiêm mặt nói: Ông nội, người bạn kia của ba từng nói, vật này vô danh, chờ người hữu duyên đến ban tên, không bằng ông nội giúp ba con cũng như vị cao nhân kia đặt một cái tên đi, có được không ạ?!Như vậy phải không? Diệp Hồng Duy quan sát tỉ mỉ, trầm tư chốc lát: Vậy… Liền kêu là Trấn Tà đi, như thế có được không?…Diệp Hồng Duy đối với cái cốt chế phẩm này hết sức hài lòng cũng tự mình đặt tên.

Âu Dương Dục một bên vuốt ve râu, bất đắc dĩ hừ một tiếng: Trấn Tà… Cũng còn chưa xứng với giá trị thật của vật này…Nghe vậy, mọi người cũng đều rối rít lên tiếng phụ họa khen ngợi.

Hoàng Minh Khôn thấy việc mình làm không chỉ không có thể làm xấu mặt Diệp Οản Οản ngược lại để cho cô ta càng nổi bậc hơn, sắc mặt sa sầm lại, bản thân còn muốn nói thêm mấy lời nữa, nhưng thấy được trong đám người Diệp Y Y âm thầm dùng ánh mắt ra hiệu cho mình, mới không cam lòng mà yên lặng lui xuống.

Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Sau đó, Diệp Οản Οản cùng cha mình Diệp Thiệu Đình cũng quay trở về chỗ ngồi.

Chỗ ngồi của bọn họ ở trong góc phòng cho nên trừ mấy người một nhà bọn họ ra không có người nào khác.

Từng người ngồi vào chỗ của mình, toàn bộ đều trầm mặc lại.

Diệp Οản Οản ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Diệp Mộ Phàm, đối mặt với ba mẹ, nếu vừa rồi Diệp Οản Οản có bộ dạng oán hận người nhà của cậu mình phách lối, hay sự đối đáp tự nhiên trước mặt ông nội cùng với mọi người đầy vẻ thành thạo thì giờ phút này tất cả đều hóa thành vẻ luống cuống cùng mờ mịt, hoàn toàn không biết nên mở miệng nói chuyện như thế nào.

Diệp Mộ Phàm vẫn một mực vùi đầu uống rượu, ánh mắt Diệp Thiệu Đình phức tạp trầm mặc, ánh mắt Lương Uyển Quân một mực rơi vào trên người con gái mình, vẻ đứng ngồi không yên, vô số vấn đề muốn hỏi, vô số lời muốn nói, tưởng tượng tới thái độ hiểu lầm của con gái đối với bọn họ, muốn nói nhưng lại thôi, cho nên trong lúc nhất thời càng không biết nên dùng cách như thế nào để hỏi han người con gái từng sống chung với bọn họ.

Bầu không khí trong lúc nhất thời có chút giằng co.

Diệp Οản Οản nhéo ngón tay để ở bên người một cái, vài lần muốn mở miệng ra nói chuyện nhưng lời đã đến khóe miệng đều nuốt trở vào trong.

Rõ ràng trước khi tới đây cô đã vô số lần nghĩ đến thời điểm nhìn thấy người thân nhất của mình nên nói cái gì, nên làm cái gì, nhưng vào lúc này trong đầu cô lại là một mảnh mù mịt.

Cô nên nói cái gì bây giờ?Con thật sự xin lỗi ba mẹ sao?Trước kia khi cô đã làm những chuyện vô cùng đốn mạt cho nên coi như cô có nói một ngàn hay mười ngàn lần lời xin lỗi cũng vô dụng.

Cô phí hết tâm tư làm nhiều chuyện như vậy, cô liều mạng học tập, nhưng cho đến lúc này, cô lại phát hiện ra mấy chuyện đó không dùng được, căn bản là không có một chút tác dụng nào, khi nhìn thấy mặt mũi già nua tiều tụy của ba mẹ, nhìn thấy ba mẹ mình bị một nhà cậu mợ ngay trước mọi người nhục nhã, nội tâm áy náy cùng tự trách lan tràn, cô lại càng không có cách nào đối mặt với bọn họ…Con… Diệp Οản Οản há miệng, giọng nói có vẻ uất ức nghẹn ngào dị thường.

Đến cuối cùng, vẫn là Lương Uyển Quân nhìn thấy bộ dáng khó chịu của con gái mình, quả thực không nhịn được nữa, cũng không để ý đến con gái mình có khả năng bài xích cùng chán ghét đối với mình hay không, dựa vào bản năng của người mẹ đưa tay ra vuốt ve nhẹ nhàng trên tóc con gái mình một cái, đáy mắt tràn đầy thương tiếc nói: Oản Oản gầy đi rồi… Con ở bên ngoài khẳng định chịu khổ nhiều rồi đúng không?…Nghe được câu này, Diệp Οản Οản đầu tiên là ngẩn người ra, ngay sau đó nước mắt nhất thời lăn xuống, xịch một tiếng cả người nằm trên mặt bàn.

Giọt nước mắt này của Diệp Οản Οản tựa như là một cái công tắc, lập tức đã phá vỡ sự yên lặng lúc này.

Lương Uyển Quân cũng bất chấp mọi thứ, vội vàng vượt qua chồng cùng con trai đi tới trước mặt con gái nói: Oản Oản, tại sao con lại khóc? Có phải là ở bên ngoài chịu ủy khuất và bị người khác khi dễ hay không?Không chỉ có Lương Uyển Quân, ngay cả Diệp Thiệu Đình người nãy giờ không nói lời nào từ đầu đến cuối chỉ có vẻ trầm mặc cũng gấp gáp cả lên, trên mặt lộ ra thần sắc hốt hoảng Bảo bối thế nào nhanh nói cho ba ba nghe đi! Có phải là có người khi dễ con hay không? Nước mắt Diệp Οản Οản thoáng cái chảy càng nhiều hơn…Trước kia cô đối đãi với ba mẹ  mình như vậy, làm nhiều chuyện quá phận như thế, cho nên cô vẫn đang lo lắng bọn họ có thể mãi mãi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho mình hay không, nếu như ba mẹ cô thực sự không bao giờ nữa tha thứ cô nữa, vậy thì cô nên làm cái gì đây?Nhưng là…Không có… Những chuyện mà cô lo lắng tất cả cũng không có phát sinh…Chỉ bởi vì một giọt nước mắt của cô, ba mẹ cô liền không có chút nào do dự, vẫn trước sau như một quan tâm cô, yêu chiều cô…Mẹ… Diệp Οản Οản thoáng cái nhào tới trong ngực của Lương Uyển Quân, Thật xin lỗi… Thật xin lỗi… Con không nên đối xử với mẹ cùng ba như vậy… Không nên nói những lời gây tổn thương trái tim hai người … Con biết lỗi rồi… Ba mẹ không cần giận con nữa?… Ba mẹ đừng có không muốn con trở về có được hay không?Đột nhiên bị con gái chủ động ôm, rồi nghe những lời này của con gái mình, Lương Uyển Quân mặt không cách nào tin tưởng được, nước mắt cũng thoáng cái chảy xuống: Đứa nhỏ ngốc… Ba mẹ làm sao có thể sẽ giận con được chứ, con là con gái cưng của ba mẹ mà…Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Hốc mắt của Diệp Thiệu Đình cũng có chút phiếm hồng, tựa như đang muốn che giấu cảm xúc của mình.

Diệp Mộ Phàm nhìn cô em gái giống như biến thành một người khác, sắc mặt phức tạp trầm mặc, nhưng đáy mắt vẫn như cũ có sự nghi ngờ rõ ràng.

Diệp Οản Οản nhìn về phía hướng ba mình: Ba ba… Thật xin lỗi… Con đã biết sai rồi… Đều là con hại ba… Ba là vì bảo vệ cho con nên mới trở thành người như vậy… Một nhà chúng ta bị như vậy là do con làm hại…Nghe được Diệp Οản Οản nói những lời này, Diệp Thiệu Đình trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, giảm thấp thanh âm nói: Con… Con làm sao biết chuyện này? Là ai nói cho con biết?!Diệp Οản Οản hít mũi một cái, suy nghĩ một chút, giống như không có cách nào giải thích được nguyên nhân cô làm sao mà biết được chuyện ba cô luôn muốn giấu giếm, vì vậy, nghiêng đầu hướng về Diệp Mộ Phàm ngồi ở một bên nhìn lại, sau đó mở miệng nói: Anh trai… Là anh trai nói cho con biết…Đẩy hết cho anh trai cô có thể là biện pháp tốt để xử lý tình huống này nha…Đang vùi đầu uống rượu Diệp Mộ Phàm nghe nói như vậy, nhất thời mặt đầy vẻ không hiểu, sau đó còn chưa kịp phản ứng liền bị cha mình vỗ vào sau lưng một cái: Tiểu tử thúi kia! Không phải là ba đã nói với con tuyệt đối không thể nói cho em gái của con biết sao?Không phải là con nói! Con làm sao có thể nói những lời đó với em con được!Không phải là con nói vậy con nói cho ba nghe một chút xem em gái con làm sao mà biết được? Diệp Thiệu Đình hiển nhiên không tin lời anh trai cô, hỏi lại.

Lương Uyển Quân cũng một mặt trách cứ nói: Mộ Phàm con cũng quá hồ đồ rồi! Vạn nhất Oản Oản xảy ra chuyện gì không may thì sao?…Diệp Mộ Phàm tức giận trừng mắt nhìn về phía Diệp Οản Οản: Thật sự không phải là con nói mà! Nha đầu này đang nói láo!Diệp Οản Οản chôn ở trong ngực của mẹ mình, nháy mắt một cái, yếu ớt nói: Con không có nói láo, là anh trai nói láo…Nha đầu thúi! Cô còn dám nói láo nữa sao! Diệp Mộ Phàm lại bị ba mình đánh cha liền nóng nảy hét lên.

Tại sao! Tại sao ba mẹ nhất định muốn tin cô ta chứ không muốn tin con chứ?! Diệp Mộ Phàm giận đến gần chết, một mực la hét khẳng định người tiết lộ thông tin không phải là anh ta, nhưng cha mẹ anh ta không có một chút nào muốn tin anh ta cả.

Bị nháo như vậy làm cho bầu không khí một nhà bốn người của Oản Oản dung hòa đi không ít.

Diệp Οản Οản vì sao lại có sự thay đổi lớn như vậy, dường như anh ta cũng không giải thích được.

Cùng lúc đó, Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình càng lo âu nhiều hơn, sợ con gái mình bị kích thích quá lớn, tinh thần không tiếp thụ nổi.

Diệp Οản Οản đương nhiên nhìn thấu sự lo âu của cha mẹ mình, lên tiếng an ủi nói: Ba, mẹ, hai người đừng lo lắng, con rất khỏe, thời điểm vừa mới bắt đầu biết đến chuyện này, quả thật con rất khó chịu, nhưng con biết, khó chịu cùng bi thương cũng không có một chút tác dụng nào, cho nên con phải nghiêm túc học tập trở thành người có thể làm cho ba mẹ kiêu ngạo, cố gắng làm việc để cho ba mẹ không cần lo cơm áo gạo tiền nữa, đây là lỗi của con, con nên tự mình gánh vác, con sẽ đem tất cả những thứ mà Diệp gia chúng ta nên có đoạt lại hết thảy!Diệp Mộ Phàm nghe vậy không nhịn được hướng về phía cô nhìn thêm một cái…Nếu như lúc trước, anh ta nhất định sẽ đối với mấy lời nói này khịt mũi coi thường, nhưng bây giờ em gái của anh quả thật đã thi đậu truyền thông Đế Đô, còn lấy được thành tích hạng nhất, thái độ hôm nay cũng biến đổi lớn, làm anh cũng có chút tin tưởng chẳng qua là trong quá khứ việc mà em anh đã từng làm quá nhiều để cho anh không cách nào tùy tiện tin tưởng được nữa…Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình nhìn thấy con gái mình dường như trong một đêm đã lớn lên, cảm động cũng có nhưng nhiều hơn chính là thương tiếc.

Một người phải trải qua bao nhiêu chuyện đau thấu tim gan mới có thể có biến đổi lớn như vậy được.

Diệp Thiệu Đình thở dài nói: Oản Oản, không phải lỗi của con đâu, là lỗi của ba, ba chính là người không có bảo vệ tốt cho con!Lương Uyển Quân yêu thương Oản Oản không dứt mà nói tiếp: Oản Oản, con không cần khổ cực như vậy, ba mẹ sống như thế nào không quan trọng, ba mẹ chỉ cần con có thể sống hạnh phúc là được rồi…Diệp Οản Οản lau khô nước mắt, ánh đèn phản chiếu vào ánh mắt của cô như sao sáng nói: Ba, mẹ, hai người đừng luôn coi con là tiểu hài tử chưa lớn nữa, con đã trưởng thành rồi, cho nên con có thể bảo vệ được hai người!Nghe xong lời nói của Diệp Οản Οản hai vợ chồng Diệp Thiệu Đình hốc mắt lại là lần nửa phiếm hồng.

Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Diệp Mộ Phàm tựa hồ có hơi uống say, trong con ngươi tràn đầy vẻ trào phúng, thấp giọng giễu cợt nói: A, bảo vệ, chỉ bằng cô sao, cô muốn làm sao bảo vệ… Nhà chúng ta đều xong cả rồi… Cũng sớm đã xong rồi… Cái gì cũng đều xong rồi…Bọn họ bây giờ mất đi tất cả rồi, lấy cơ sở nào có thể cùng với chú hai anh ta đấu đây, lấy cái gì để đi đoạt lại hết thảy những thứ đã mất được…A… Thật là ngây thơ…Bởi vì lời nói của Diệp Mộ Phàm, bầu không khí trên bàn cơm lại lần nữa rơi vào trầm mặc.

Đúng lúc này, tại chỗ ngồi chủ tọa đột nhiên truyền tới một hồi âm thanh thán phục.

Lập tức, tất cả khách mời đều hướng nhìn về chỗ chủ tọa.

Hai người Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch, lấy ra một bộ thư hoạ, rồi đem bộ thư hoạ kia mở ra.

Nội dung trên thư hoạ truyền lại khí tức theo phong cách cổ xưa nào đó, phảng phất đem thế nhân dẫn vào trong tranh, thể nghiệm cái thời đại sơn thủy hùng vĩ kia.

Diệp Hồng Duy nhìn chằm chằm bức thư hoạ hồi lâu, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Trên chỗ ngồi chủ tọa, một vài ông lão đam mê chữ viết tranh vẽ, vội vàng đứng lên, đi tới bên cạnh Diệp Hồng Duy, sau một phen quan sát tỉ mỉ trong miệng truyền ra tiếng thán phục.

Khó lường a! Cái này thật sự là văn chương tranh chữ của Mai Cảnh Châu đại sư! Một người nào đó hưng phấn nói.

Phía dưới cùng tranh chữ chính là con dấu của Mai Cảnh Châu.

Thu minh sơn cư đồ? Diệp Hồng Duy thậm chí không cách nào dời đi ánh mắt mình khỏi bức thư hoạ.

Diệp Hồng Duy đam mê thư hoạ đồ cổ, mà thư hoạ đứng hàng thứ nhất, hiện nay đối với mấy nhà danh gia vọng tộc, thư họa được thưởng thức nhất chính là những bức họa do cấp bậc quốc bảo đại sư Mai Cảnh Châu vẽ ra.

 Mai Cảnh Châu mỗi một bức hay chữ viết, giá trị sưu tầm cao vô cùng, không cách nào có người khác vượt qua được.

Ông nội, đây chính là bức vẽ Thu minh sơn cư đồ.

Diệp Y Y ôn nhu mở miệng nói.

Ông nội, Y Y biết ông nội thích tranh của Mai đại sư, sau nhiều lần lăn lộn tìm kiếm, cuối cùng từ chỗ Mai đại sư con đã thu thập được bức Thu minh sơn cư đồ này.

Cố Việt Trạch cười nói.

Trước đây không lâu, vốn Cố Việt Trạch muốn lợi dụng quan hệ của tập đoàn Cố thị, lấy danh nghĩa của cha mình, muốn mời Mai đại sư tới đây vẽ, anh ta nghĩ nếu chính mình đã tự đến mời chắc chắn Mai đại sư sẽ tự mình ra mặt tại tiệc mừng thọ, chỉ tiếc là Mai Cảnh Châu đại sư quả thực khó mời, chỉ trả lời anh ta sẽ xem xét một phen nhưng cũng không cho anh ta một câu trả lời rõ ràng.

Ban đầu, hai người Cố Việt Trạch cùng Diệp Y Y còn có chút mong đợi, nhưng thẳng đến ngày hôm nay, bên chỗ Mai đại sư vẫn không có tin tức gì truyền ra.

Y Y cực khổ rồi.

Diệp Hồng Duy nhìn về phía Diệp Y Y, trong mắt nổi lên vẻ cưng chìu.

Chỉ cần ông nội thích, Y Y liền sẵn lòng làm để giúp ông nội vui.

Diệp Y Y nói.

Đây là kinh hỉ nhất mà tối nay ông nội nhận được, cũng là lễ vật mà ông hài lòng nhất, đứa bé ngoan, các con có lòng rồi.

Trên mặt Diệp Hồng Duy mang theo nụ cười.

Đúng lúc này, quản gia Hoàng Minh Khôn liền vội vàng chạy tới trước người Diệp Y Y, sau đó ghé lại tai Y Y nhẹ giọng nói mấy câu.

Thực sự sao?!Diệp Y Y mặt đầy vẻ vui mừng.

Mới vừa rồi Hoàng Minh Khôn cùng cô nói Mai Cảnh Châu đại sư tự mình tới còn mang theo quà tặng nữa đang đứng đợi ở trước cửa trang viên!Việt Trạch… Mai đại sư đã đến! Diệp Y Y đem Cố Việt Trạch kéo lại một bên, hơi có chút hưng phấn mà nói.

Nghe lời nói này, Cố Việt Trạch hơi sửng sờ, kinh ngạc hỏi lại: Mai đại sư thật đã đến sao?Ừ… Diệp Y Y gật đầu: Mới vừa tiến vào nhà, sẽ nhanh chóng đến đây thôi.

Ngay sau đó, Cố Việt Trạch nhìn về phía Diệp Y Y ôn nhu cười nói: Anh đã sớm nói không có vấn đề gì rồi mà.

Diệp Y Y nghe vậy mặt cũng đầy vẻ mừng rỡ, trong con ngươi nhìn về phía Cố Việt Trạch tràn đầy hâm mộ cùng tình cảm: Tất cả là nhờ có chú Cố ra mặt nên mới được như hôm nay!Nói đến đây, bên trong phòng tiệc, ánh mắt của tất cả mọi người đều di chuyển đến phía sau.

Một ông lão khoảng 60 tuổi, một thân đường trang màu xám trắng, mang theo một trợ lý, nhanh chân đi tới nơi này.

Ta… Dựa vào…Không thể nào…Thật là tự mình đến sao?Mai Cảnh Châu… Mai đại sư!Mấy người nghệ sĩ dưới trướng giải trí Hoàng Thiên nhất thời nhìn mà trợn tròn mắt.

Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch lập tức hướng về phía ông lão giả đi tới.

Mai đại sư, vô cùng vinh hạnh, hôm nay rốt cuộc cũng thấy được hình dáng thật sự của ngài rồi! Trên mặt Diệp Y Y mang theo vẻ vui mừng, vô cùng nhiệt tình nói.

Mai đại sư ngài khỏe chứ, con là con trai của Cố Thương Cố Việt Trạch.

Cố Việt Trạch cười rồi tự giới thiệu bản thân mình.

Nghe tiếng, Mai Cảnh Châu gật đầu: Chào cậu?.

Cố Thương chủ tịch tập đoàn Cố thị ở Đế Đô, thật sự là ông có nhận biết người này, hai người đã từng có chút ít giao thiệp trước đây, mấy ngày trước Cố Thương còn tới chỗ ở của ông tốn một khoản tiền không nhỏ để mua bức tranh ‘Thu minh sơn cư đồ’ của ông.

Mắt thấy Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch đứng ở hai bên Mai Cảnh Châu, khách mời bên trong phòng tiệc bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Sinh nhật của ông nội mình, không chỉ tặng một bộ thư hoạ của Mai Cảnh Châu đại sư, mà còn có thể mời Mai Cảnh Châu đại sư tự mình tới tham dự bữa tiệc nữa, người cháu gái này cũng đủ tốt mà…Cách đó không xa, Diệp Thiệu Đình cũng không ngừng nhìn về hướng của đại sư Mai Cảnh Châu.

Giống như Diệp Hồng Duy cha mình, Diệp Thiệu Đình cũng vô cùng tán thưởng thư hoạ của đại sư Mai Cảnh Châu, đối với đại sư Mai Cảnh Châu đặc biệt tôn kính, sớm đã muốn gặp mặt Mai Cảnh Châu một lần nhưng bất quá Mai Cảnh Châu là người vô cùng khiêm tốn ngày thường cũng rất ít lộ diện, cho nên vẫn không có cơ hội nào cả.

Diệp Οản Οản hai con mắt híp lại, cũng hơi kinh ngạc nói: Không ngờ hai người bọn họ có thể mới tới đại sư Mai Cảnh Châu…Diệp Οản Οản đối với đại sư Mai Cảnh Châu cũng không quen thuộc lắm, nhưng cha cô Diệp Thiệu Đình cùng ông nội Diệp Hồng Duy đối với thư hoạ của đại sư Mai Cảnh Châu vô cùng yêu thích, cho nên cô cũng thường nghe thấy, cũng biết một chút, tự nhiên cũng biết được người này đại biểu cho cái gì.

 Sau khi sống lại trong kiếp này, cô không rõ quyền thế của Cố gia đã lớn đến loại trình độ nào mà lại có thể mời được Mai Cảnh Châu đại sư đích thân đến Diệp gia tới chúc thọ cho ông nội cô cơ chứ?Diệp Thiệu Đình thở dài nói: Là đại sư Mai Cảnh Châu tự mình tới sẽ không sai đâu.

Diệp Mộ Phàm liếc mắt nhìn Diệp Οản Οản bộ dạng đang Sùng bái một cái rồi nói: Hừ! Đúng a! Là Mai Cảnh Châu! Vị hôn phu này của cô bản lãnh rất lớn nha!Mai đại sư, bên này.

Cánh tay phải của Cố Việt Trạch đưa ra, làm thành tư thế cung kính mời, tự mình đi trước dẫn đường, đi về phía chỗ ngồi chủ tọa.

Diệp Y Y đi trước Mai Cảnh Châu, cử chỉ ưu nhã, nhẹ giọng báo cho Diệp Hồng Duy biết tình huống đang diễn ra.

Mới vừa tới chỗ ngồi cạnh chủ tọa, một đám lão giả liền rối rít đứng lên cùng Mai Cảnh Châu chào hỏi, tựa như rất quen thuộc chủ động tiến lên bắt tay.

Ha ha, Diệp lão, bản lĩnh người cháu gái này của ông thật sự không nhỏ, lại có thể mời Mai Cảnh Châu tiên sinh tới.

Một lão giả nào đó mở miệng cười một tiếng, thần sắc hâm mộ nói.

Giờ phút này, Diệp Hồng Duy đã sớm đứng dậy, tiến tới bên người Mai Cảnh Châu, nhìn thấy Mai Cảnh Châu tự mình xuất hiện ở đây dường như vẫn còn có chút khó tin.

Sinh nhật của Diệp lão tiên sinh, Mai mỗ chuẩn bị một chút tâm ý, mong tiên sinh có thể đón nhận.

Diệp Hồng Duy quả thật là thụ sủng nhược kinh, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được: Mai đại sư, ngài có thể tới cũng đã là phúc khí mấy đời mà Diệp gia tu từ lâu mới có được, mong ngài đừng khách sáo quá như vậy.

Đối với Mai Cảnh Châu, Diệp Hồng Duy vô cùng tôn sùng.

Mai Cảnh Châu cười nhạt, để cho trợ lý tiến lên, lấy ra 2 bức thư hoạ.

Trợ lý đem 2 bức thư hoạ vừa mở ra để ở trước mặt Diệp Hồng Duy.

Bức vẽ đầu tiên được mở ra, đó là một Bạch Hổ uy phong lừng lẫy, tiếng hổ gầm vang cả núi rừng, sự giận dữ dao động cả dòng nước, Bạch Hổ trông rất sống động, dáng vẻ, phảng phất như là muốn thoát ra ngoài khỏi bức tranh.

Tốt… không hổ là từ tay Mai lão vẽ ra, quả nhiên khiến người khác khâm phục! Lý Nhạc cùng Chu Thanh Cương quan sát tỉ mỉ, khen không dứt miệng.

Diệp Hồng Duy càng kinh ngạc hơn, bức họa này của đại sư Mai Cảnh Châu so với ‘Thu minh sơn cư đồ’ còn cao hơn một cấp độ.

Rất nhanh, bức vẽ thứ hai liền xuất hiện.

Mây đen tràn ngập, giông tố nổ ầm, trong tầng mây, một thần long màu xanh đẩy ra mây mù, lộ ra đầu long, mắt nhìn xuống thiên địa sơn hà, một tia nhìn vô cùng ngạo nghễ ánh mắt nhìn người bằng nửa con mắt phách tuyệt khí thế, bức vẽ đó giống như để cho người nhìn lạc vào cảnh giới kỳ lạ chỉ muốn ngước nhìn Thanh Long trong tranh mãi thôi.

Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Một hồi lâu sau ánh mắt Diệp Hồng Duy mới rời khỏi 2 bức tranh đó, không nhịn được thở dài nói: Tác phẩm của Mai đại sư thật khiến cho người xem mở rộng tầm mắt, bội phục… bội phục!Bức họa này được đặt tên là thiên địa, long là trời, hổ là đất, nhìn như 2 bức riêng biệt nhưng quả thực, 2 bức vẽ bày ra một chỗ mới gọi là một tác phẩm hoàn chỉnh.

Mai Cảnh Châu cười nói.

Thiên địa… Long vì trời mà sinh ra, hổ vì đất mà đứng đầu… Tên rất hay!Một đám lão giả rối rít mở miệng khen ngợi.

Diệp tiên sinh, 2 bức vẽ này, chính là quà tặng mà Mai mỗ mang đến cho lễ mừng thọ của ngài, mong rằng Diệp tiên sinh nhận lấy.

Mai Cảnh Châu nói.

Chuyện này… Quá quý trọng… Diệp Hồng Duy tuy là vô cùng vui mừng, nhưng quà tặng quý trọng như vậy, dĩ nhiên là muốn từ chối một phen.

Diệp tiên sinh khách khí rồi, chẳng qua đây chỉ là tác phẩm lúc rảnh rỗi làm thôi, ngài thích thì được rồi.

Mai Cảnh Châu cười nói.

Ông nội, đây là một phần tâm ý của Mai đại sư, ông nội vẫn nên thu nhận đi! Diệp Y Y ở một bên nói.

Nghe tiếng, Diệp Hồng Duy cũng gật đầu nói: Thật… Vậy cảm ơn lễ vật này của Mai đại sư, tôi vô cùng cảm ơn về điều này!Giờ phút này, mọi người trong buổi tiệc đều vô cùng kinh ngạc, món quà mà Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch đưa tới này thật sự là món quà tốt nhất được đưa ra tối nay rồi.

 Một bộ ‘Thu minh sơn cư đồ’ không tính lại tự mình mời được Mai Cảnh Châu tới, rồi lại đưa ra ‘Thiên địa’ …Diệp Hồng Duy nhìn về phía Diệp Y Y, ánh mắt cưng chiều, sinh nhật tối nay, cháu gái Diệp Y Y đã cho ông quá nhiều kinh hỉ rồi.

Diệp lão đầu, ông có người cháu gái ngoan ngoãn như Y Y vậy, thật đúng là có phúc lớn mà.

Ha ha, quả thực không nghĩ tới, cháu ông lại đem Mai đại sư mời tới để làm quà chúc thọ cho ông nha…Y Y cùng Cố Việt Trạch hai đứa bé này phần tâm ý đó, để cho người khác không thể chê bai.

Nghe khách mời chỗ chủ tọa khen ngợi, Diệp Hồng Duy tự nhiên vô cùng hưởng thụ.

Diệp Y Y ôn nhu cười nói: Ông nội yêu thích là được rồi, chúng con là hậu bối, đương nhiên phải nghĩ hết biện pháp tốt nhất làm ông nội vui thôi.

Mai Cảnh Châu kính Diệp Hồng Duy một ly rượu sau đó, mọi người vốn muốn cùng ông chuyện trò, lại phát hiện hông xoay người đi tới một hướng khác.

Cách đó không xa, Diệp Οản Οản vô cùng bình tĩnh nhìn một màn này, lúc này, lại thấy Mai Cảnh Châu thân hình chuyển một cái, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, sau đó đi về hướng mình đang ngồi.

Oản Oản tiểu thư, vẫn khỏe chứ?.

Rất nhanh, Mai Cảnh Châu đi tới trước mặt Diệp Οản Οản, mặt lộ vẻ tươi cười nói.

Thấy Mai Cảnh Châu đột nhiên nói chuyện với mình, Diệp Οản Οản nhất thời sửng sốt một chút.

Vẫn khỏe chứ?Cô dường như chưa từng thấy qua Mai Cảnh Châu đi, với lại cô cũng không khả năng cùng có tư cách có thể nhìn thấy người này a…Diệp Οản Οản cũng nhận biết Mai đại sư sao?Có thể để cho Mai đại sư chủ động tiến lên chào hỏi… Chắc là quen biết đi…Diệp Hồng Duy bưng ly rượu, cũng đứng ở sau lưng Mai Cảnh Châu, kinh ngạc nói: Mai tiên sinh, ngài nhận biết Oản Oản sao?Nghe lời nói này, Mai Cảnh Châu vuốt càm nói: Tự nhiên nhận biết, tôi cùng với Oản Oản tiểu thư là anh em kết nghĩa, sớm đã quen biết rồi.

Ồ Diệp Hồng Duy càng kinh ngạc, Diệp Οản Οản lại cùng Mai đại sư quen thuộc như vậy…Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân thần sắc cũng giống vậy, bọn họ chưa hề nghe qua chuyện Diệp Οản Οản nhận biết Mai Cảnh Châu…Oản Oản tiểu thư, thật ra thì tiểu thư nên sớm chút nói với Mai mỗ, lúc đó Mai mỗ có thể chuẩn bị đầy đủ hơn một chút.

Mai Cảnh Châu lại nói.

Hắc Diệp Οản Οản nháy mắt một cái, đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không biết Mai Cảnh Châu nói lời này là có ý gì.

Ông ấy thật sự đang nói chuyện với mình sao?Mai đại sư… Cái này Diệp Hồng Duy cùng mọi người giống nhau vẻ mặt không hiểu.

Làm sao vậy, Diệp tiên sinh còn không biết sao? Mai Cảnh Châu cười giải thích: Tối nay Mai mỗ chính là được Oản Oản tiểu thư nhờ, tới lễ mừng thọ của Diệp tiên sinh rồi mang quà đến cho Diệp tiên sinh nữa.

Mai Cảnh Châu nói mấy câu này, giống như bầu trời phẳng lại dậy sấm, làm cho cả phòng tiệc trong nháy mắt yên tĩnh không tiếng động.

Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Bên trong phòng tiệc, yên tĩnh không một tiếng động, ánh mắt của mọi người, trong nháy mắt từ trên người Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch dời đi, nhìn về phía Diệp Οản Οản.

Vốn cho là Mai Cảnh Châu là người do Diệp Y Y mời tới vì muốn chúc thọ Diệp Hồng Duy, nhưng mới vừa rồi chính miệng Mai Cảnh Châu đại sư đã nói, chuyện ông đến đây, cùng Diệp Y Y không có chút quan hệ nào, ông có mặt ở đây là bởi vì Diệp Οản Οản…Tiếng nói của Mai Cảnh Châu hạ xuống, trên mặt hai người Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch nụ cười nhất thời cứng đờ.

Ý của Mai đại sư là ngài bởi vì Diệp Οản Οản mà tới sao? Cố Việt Trạch trầm giọng hỏi.

Tất nhiên là vậy rồi.

Mai Cảnh Châu một bộ đương nhiên nói.

… Cố Việt Trạch nhất thời nghẹt thở.

Mà Diệp Οản Οản vào lúc này mặc dù nhìn qua mặt không biểu tình, bộ dáng vẫn bình tĩnh, nhưng trên thực tế cả người cùng nội tâm của cô đều đã ngây ngốc cả rồi.

Tình huống gì đây?Mai Cảnh Châu vì sao lại tự xưng nhận biết cô, còn nói là được cô phó thác mới đến tiệc mừng thọ của ông nội nữa chứ?Người ở toàn bộ Đế Đô sợ rằng đều không có người có khả năng mời được Mai Cảnh Châu, mặt mũi của Oản Oản này lớn thế nào mới có thể mời được tôn đại thần này đây, ai cũng tự đặt ra câu hỏi trong lòng, rồi vẫn tiếp tục nhìn và chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Diệp Οản Οản làm sao cũng nghĩ không thông, cho đến khi, trong đầu chợt hiện qua một cái tên.

Tư Dạ Hàn!Nếu như là anh thì chuyện này hoàn toàn có thể tùy tiện làm được.

Nhưng là… Làm sao có thể chứ…Anh không ngăn trở việc cô tự mình đi tới nơi này cũng đã là ân đức đại thiên rồi, làm sao lại có thể cố ý sắp xếp người đến đưa lễ vật mừng thọ cho ông nội của cô được chứ?Mai Cảnh Châu làm sao có thể không phải là người do cha anh ta mời tới mà là vì Diệp Οản Οản mà tới được chứ?Cố Việt Trạch không thể tin tưởng được chuyện đang xảy ra trước mắt mình, vốn còn muốn tiếp tục truy vấn, nhưng nhìn thái độ của Mai Cảnh Châu đã hết sức rõ ràng, nếu tiếp tục truy hỏi tiếp thì cũng như tự rước lấy nhục mà thôi.

Vì vậy, Cố Việt Trạch chỉ có thể dùng một bộ dạng trấn định như thường mở miệng nói, Vô luận như thế nào, đều vô cùng cảm ơn ngài hôm nay có thể tới đây tham dự buổi tiệc mừng thọ này.

Diệp Y Y cũng một mặt chân thành mà phụ họa nói, Đúng vậy, chỉ cần ông nội vui vẻ là được rồi! Không nghĩ tới chị Oản Oản lại có thể nhận biết một đại nhân vật như đại sư Mai Cảnh Châu…Lúc này, bên trong phòng tiệc tiếng thán phục vang lên liên tục.

Xem ra chúng ta tất cả đều nhìn lầm rồi, người cháu gái Diệp gia trong tin đồn là người không học vấn không nghề nghiệp rõ ràng là thâm tàng bất lộ a! Cũng không phải vậy nữa sao?! Lại có thể cùng nhân vật như Mai Cảnh Châu trở thành bạn vong niên! Ở Đế Đô làm gì có hậu bối của nhà nào có thể có bản lãnh này chứ?Cho dù Diệp Thiệu Đình bây giờ sa sút, nhưng rốt cuộc cũng là hổ phụ không sinh khuyển nữ nha!Giờ phút này, Diệp Hồng Duy nhìn về phía Diệp Οản Οản ánh mắt lần nữa xảy ra biến hóa không nhỏ.

Chẳng lẽ người cháu gái ông đã sớm không ôm hy vọng gì là thực sự đã thay đổi thông suốt rồi sao?…Diệp Οản Οản khiêm tốn cùng ông nội và mọi người trò chuyện mấy câu sau đó, tìm cơ hội một mình tìm tới Mai Cảnh Châu nói chuyện.

Mai đại sư, ông thực sự nhận biết tôi sao? Ánh mắt Diệp Οản Οản dò xét.

Mặc dù đối phương tựa hồ không có ác ý, nhưng chuyện này nếu nói ra lại khá kỳ quặc, cho nên cô vẫn nên làm rõ ràng mọi chuyện đi.

Mai Cảnh Châu nghiêm túc mở miệng nói: Đó là chuyện đương nhiên rồi, Oản Oản tiểu thư tại sao lại nói ra những lời này?Thấy thái độ Mai Cảnh Châu chắc chắn, Diệp Οản Οản càng hồ nghi, tự mình lẩm bẩm nói: Làm sao có thể a, nếu có thì tôi làm sao lại không có chút ấn tượng nào cả vậy?…Sợ là người bạn nhỏ như tiểu thư đã quên rồi! Mai Cảnh Châu mặt không đổi sắc, ngay sau đó bộ dáng tựa hồ có hơi thất vọng nói.

Diệp Οản Οản khóe miệng co giật Tôi vẫn còn rất trẻ…Vậy thì có ý gì? Mai Cảnh Châu không hiểu hỏi lại.

Diệp Οản Οản khóe miệng nhỏ có chút co rút nói: Ý là, tôi không thể đã sớm nhận biết một vị đại sư như ngài được, cho nên tôi muốn xác định lần cuối là tôi cũng không nhận ra ngài, Mai đại sư!Mai Cảnh Châu ho nhẹ một tiếng.

Diệp Οản Οản cũng lười vòng vo rồi, trực tiếp hỏi, Mai đại sư, có phải là Tư Dạ Hàn để cho ngài tới hay không?Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Mai Cảnh Châu cau mày một cái, mặt lộ vẻ mê mang, Tại hạ cũng không biết người trong miệng Diệp tiểu thư nói thật sự là ai.

Thấy vẻ mặt của đối phương hoàn toàn không nhìn ra được sơ hở nào, Diệp Οản Οản quả thật giống như đã say rồi, cô xác định mình tuyệt đối không có khả năng cũng không có cơ hội nhận biết nhân vật như Mai Cảnh Châu được.

Không nghĩ tới đại sư này lại như một người diễn viên chuyên nghiệp, loại kỹ thuật diễn xuất này cũng quá tốt đi.

Nếu đã như vậy, đối phương không thừa nhận thì cô có hỏi lại cũng không có tác dụng  gì.

Diệp Οản Οản không thể làm gì khác hơn là buông tha cuộc nói chuyện, quay về chỗ có ba mẹ cô.

Cố Việt Trạch mới vừa rồi vẫn nhìn chằm chằm về hướng của Diệp Οản Οản, thấy hai người nói chuyện với nhau thật vui, sắc mặt thật khó coi.

Nếu món đồ điêu khắc kia có thể nói là do Diệp Οản Οản may mắn có được, nhưng anh ta không tin Diệp Οản Οản lại có bản lĩnh có thể mời tới được nhân vật lớn như Mai Cảnh Châu, rồi còn để ngài ấy tự mình đến tham dự lễ mừng thọ cá nhân như vậy được.

Có thể mời được Mai Cảnh Châu tới nơi này, toàn bộ Đế Đô chỉ sợ cũng chỉ có một người mà thôi.

Nghĩ đến người kia, sắc mặt của Cố Việt Trạch thoáng cái liền âm trầm xuống.

Lần trước sau khi từ Cẩm Viên rời đi, anh ta cũng không có hỏi qua tình hình của Diệp Οản Οản ở bên đó.

Anh ta có thể vì Diệp Οản Οản ra tay một lần như vậy coi như đã là hết tình hết nghĩa rồi.

Ban đầu anh ta cho là Diệp Οản Οản không có mấy ngày cũng sẽ bị chơi chán, không nghĩ tới chính là đã một thời gian lâu như vậy rồi, cô ta vẫn cùng người đàn ông kia dây dưa không rõ.

Việt Trạch… Việt Trạch…Y Y, có chuyện gì vậy?Anh không sao chứ? Anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?Cố Việt Trạch nhìn về phía mỹ nhân nhu nhược bên cạnh mình, sắc mặt nhất thời ôn nhu như nước nói: Dĩ nhiên là đang nhớ tới chuyện của chúng ta rồi.

Diệp Οản Οản muốn chà đạp chính mình thì cứ để cô ta thực hiện đi, ngược lại chuyện của cô ta cùng mình đã không có bất cứ mối quan hệ nào nữa rồi, hôm nay anh sẽ cùng cô ta phủi sạch hoàn toàn quan hệ, anh sẽ cho Y Y một danh phận chính thức mà Y Y của anh nên có.

Diệp Y Y biết anh ta nói là điều gì, nhất thời gương mặt nhỏ đỏ lên, ngay sau đó mở miệng nói: Em đến chào hỏi vợ chồng chú lớn Diệp Thiệu Đình đây!Đỉnh lông mày Cố Việt Trạch hơi nhăn lại nói: Có chuyện gì mà cần đến đó chứ?!Diệp Y Y bất đắc dĩ nhìn anh ta một cái, ra vẻ khuyên nhủ nói: Việt Trạch, anh đừng như vậy mà dù sao đều là thân thích!Cố Việt Trạch không cách nào cự tuyệt yêu cầu của Y Y nói: Vậy để anh cùng đi với em.

Vì vậy, hai người bưng ly rượu đi tới bàn của Diệp Thiệu Đình.

Diệp Y Y lễ độ mà khách khí mở miệng nói: Chú thiếm, hai người khó có dịp một lần trở về như hôm nay, nếu có nhu cầu gì, hai người cứ nói với Y Y, hôm nay ba mẹ con còn có bà nội chưa kịp quay về do thời tiết bên nước Mỹ tuyết rơi quá nhiều, sân bay bị phong tỏa, không cách nào quay về kịp thời gian được, cho nên chỉ có Y Y một mình một người lo liệu tiệc mừng thọ, nếu có cái gì chiêu đãi không được chu toàn, xin chú thiếm thứ lỗi.

Lời nói này có thể nói giọt nước không lọt, hoàn toàn là một bộ tư thái của chủ nhân.

Cố Việt Trạch dường như chưa có ý tứ muốn cùng đám người Diệp Thiệu Đình nói chuyện, nhìn cũng không có nhìn Diệp Οản Οản một cái nào, giống như rất sợ Diệp Y Y bị thua thiệt, từ đầu đến đều đứng ở một bên canh giữ Diệp Y Y.

Mới vừa rồi Diệp Thiệu Đình nhìn thấy hai người này tại trong buổi tiệc đi ra đi vào thành đôi với nhau trong lòng đã khó chịu, giờ phút lại thấy bọn họ ở ngay trước mặt mình nói chuyện như vậy, sắc mặt nhất thời càng thêm khó coi.

Diệp Thiệu Đình trầm sắc mặt lại, nhìn về phía thanh niên ngày xưa chính mình một mực vô cùng thưởng thức, giờ đứng trước mắt mình ra vẻ bảo vệ cô gái khác nói:  Việt Trạch, tôi vẫn luôn coi trọng cậu, bây giờ cậu cùng với Oản Oản hôn ước vẫn đang còn nhưng lại công khai cùng Y Y như vậy, cậu đem Oản Oản nhà tôi đặt ở nơi nào rồi hả?Đối mặt với chất vấn của Diệp Thiệu Đình, trên mặt của Cố Việt Trạch rõ ràng xẹt qua vẻ không thích, mở miệng nói: Chú Diệp, ngày xưa cháu một mực coi ngài là người tôn kính nhất, nhưng quả thực không nghĩ tới ngài lại vì muốn tư lợi cho bản thân làm ra chuyện bán đứng gia tộc gây tổn hại cho lợi ích của công ty như vậy.

Bất đồng quan điểm khó lòng hợp tác, cháu không thể bởi vì tình cảm ngày xưa mà không nhìn đến, bỏ lơ đạo nghĩa!

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ

  • đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License